Xích Hi Điện nội, Kỳ Hủ Thiên ngồi trên hoàng tọa, đang nhàn nhã dựa vào lưng ghế, một tay nắm chén rượu lộ ra nụ cười nhạt, khóe miệng hơi cong làm cho Kỳ Minh Nguyệt nhìn ra hắn trong lòng đang chờ mong một chuyện nào đó.
" Nhi thần khấu kiến phụ hoàng." – Kỳ Minh Nguyệt theo hành lang giữa, không nhanh không chậm bước đi thong thả, một thân nguyệt sắc y bào phủ xuống, vạt áo tung bay vẽ ra một chút trong trẻo nhưng lạnh lùng, như ánh sáng đêm trăng, mái tóc đen như mực, khóe môi hắn khẽ nhếch, lộ ra như có như không ý cười, trên khuôn mặt non nớt của hài tử lại pha trộn vẻ mặt cẩn thận chín chắn của người lớn, nhưng lại không ngờ lại có thể làm người ta hảo cảm, không tự chủ được muốn cùng hắn thân cận.
Đó là người mà Thương Hách đế sủng ái, nổi tiếng thiên hạ đều biết Nhị hoàng tử _ Kỳ Minh Nguyệt?! Mọi người không ngớt lời tán thưởng, chẳng trách bệ hạ bất công, hoàng tử ý vị cao quý dung mạo vô song, người như vậy có lẽ nào hoàng đế không thích, không thiên vị?
" Minh Nhi còn không mau ngồi xuống. "
Thấy y đã đến, Kỳ Hủ Thiên lộ ra vẻ mừng rỡ, chỉ một vật màu phỉ thúy nằm trên bàn:
" ' Mính Huân ' sản vật của An Dương nổi tiếng khắp thiên hạ, nghe đồn giống như rượu mà không phải rượu, từ trước đến nay vạn kim khó cầu, nhiều năm nay chỉ nghe kỳ danh, người gặp qua nó cũng không nhiều, sứ giả lần này mang theo đến đây, Minh nhi lúc này xem như được lợi rồi. "
Kỳ Minh Nguyệt ngồi xuống dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, hướng An Dương sứ giả gật đầu cảm tạ, nhìn đồ vật trên bàn hình dạng thập phần kỳ lạ và đặc biệt, không tròn không vuông, màu sắc trong trẻo như lục liễu (*) lại có chỗ trầm như hổ phách, hoa văn đan xen như lão thụ bàn căn, lởm chởm nhấp nhô, hoàn toàn không giống một thứ khí cụ, nhưng lại giống như tảng đá, không khỏi ngoài ý muốn nhìn phụ hoàng, thấy ánh mắt hắn đầy ẩn ý, lập tức hiểu được chút ít.
An Dương sứ giả thấy vậy liền đứng dậy nói:
" Nhị điện hạ, đây là Mính Huân, An Dương bệ hạ ta đã có được từ nhiều năm trước, thấy màu sắc hình dạng của nó lịch sự tao nhã nên thập phần yêu thích. Chỉ là nó dù sao cũng là Mính Huân, nếu bị người coi như một khối đá thì thật là đáng tiếc. Hôm nay là sinh thần điện hạ, nên bệ hạ sai ta mang đến. Hôm nay thấy được Nhị điện hạ phong thái thế gian ít có, hơn nữa Mính Huân này hình dạng màu sắc nhân gian khó gặp, hiện giờ tặng cho điện hạ thực xem như tương đắc ích chương(*)."
Dù nói rất nhiều nhưng lại hoàn toàn không đề cập đến Mính huân rốt cuộc là vật gì, nếu giống như rượu mà không phải rượu, vậy đích thị là chất lỏng, vì sao lại là một khối đá hiếm thấy? Quần thần không hiểu, rối rít nghị luận, mặc dù sớm biết về Mính Huân, nhưng thật sự là chưa được gặp qua, đương nhiên lại càng không biết nguyên do. Thế là một đám hướng Nhị điện hạ nhìn đi, chỉ thấy y cầm trên tay tảng đá kia thưởng thức, nhìn không ra một chút sốt ruột quẫn bách, hỏi An Dương sứ giả kia:
" Mính Huân là vật hết sức hiếm có, sinh trưởng tại vùng địa cực biển sâu hoặc là trọng sơn tích thạch, bất luận tìm được tại nơi nào, cũng là nơi hiểm trở khó vượt qua, nó không sinh dưới đất, cũng không kết trên cây, dưới nơi nham thạch bao vây mới lộ rõ, Minh Nguyệt đoán có đúng không? "
Mọi người nghe y dùng đồng âm mềm mại trong trẻo nói ra lời nói này, bất luận thần tình tư thái hoặc ngôn ngữ lúc đó, bộ dạng điềm tĩnh như đã biết trước, đều có chút ngoài ý muốn, thậm chí có người sợ hãi than một tiếng, – " Ai nha, ngươi có phải là lén đọc phụ... ách, sách của phụ thân ta, bằng không làm thế nào ngươi biết được? Mộ nhi trước kia cũng không biết. "
Thanh âm non nớt vừa cất lên dĩ nhiên là một hài tử. Chỉ thấy hắn ở phía sau sứ giả, trừng lớn mắt, đôi mắt đen lóe sáng đáng yêu như một chú cún con, khó hiểu nhìn y.
An Dương sứ giả nhất thời khẩn trương, kéo hắn xuống không biết nói gì đó. Sau đó mặt lộ vẻ kinh ngạc, quay lại nhìn Kỳ Minh Nguyệt nói: – " Điện hạ nói không sai, thế nhân mặc dù đều biết Mính Huân, nhưng gặp qua thì không được bao nhiêu người. Cho dù có may mắn được nhìn thấy, cũng hơn phân nửa không biết nguồn gốc của nó, huống chi Mính Huân này mỗi cái hình dạng khác nhau, không có cái nào giống cái nào. Muốn từ một mẫu mà hiểu rõ đặc tính chung lại khó càng thêm khó, không biết điện hạ làm thế nào biết chuyện được ghi chép trong An Dương mật văn? "
Quần thần lại thêm một trận kinh ngạc, xem ra Nhị điện hạ đã nói đúng. Chỉ có chút kì lạ nam hài kia là người phương nào, An Dương sứ giả sao lại đem hắn theo bên người, xem ra phi thường coi trọng.
Kỳ Minh Nguyệt thấy nam hài kia vẫn lộ ra vẻ tò mò nhìn y, đối hắn mỉm cười, sau đó cầm lấy tảng đá kia, giơ lên trước mắt nhìn lại một cách tinh tế, miệng chậm rãi nói:
" Chuyện này có khó khăn gì? Mính Huân cũng chỉ là một khối đá thôi. "
Nói xong hướng Oánh Nhiên đang đứng một bên phân phó gì đó, Oánh Nhiên đi rồi, hắn mới tiếp tục nói:
" Thế nhân chỉ biết Mính Huân kỳ danh, lại không biết Mính Huân rốt cuộc như thế nào mà hình thành. Viên đá này đúng là Mính Huân, cũng không phải Mính Huân. "
" Điện hạ có ý gì? " – Đã có thần tử Thương Hách chờ không kịp liền hỏi.
Kỳ Minh Nguyệt nhận lấy thanh chủy thủ được Oánh Nhiên trình lên, rút ra khỏi bao, lưỡi dao sắc bén như nhất hoằng thu thủy ở trước mắt mọi người xẹt qua một đạo kiếm quang băng hàn, còn chưa kịp nghi ngờ sợ hãi, bỗng nhiên ngửi được trong điện tràn ngập một cổ thanh lương như nước lại miên trường ôn nhuận, phương liệt như mùi rượu...
" Vật ở trong khối đá này mới thật là hi hữu " – Kỳ Minh Nguyệt mỉn cười tán thưởng, đem khối kì thạch giơ lên trước mắt, cánh tay khẽ giơ lên cao, hơn mười giọt dịch thể hơi sềnh sệch trong suốt rơi vào trong chén ngọc, vừa vặn một trản.
Mùi thơm lạ lùng bên trong, y giơ chén lên, đưa đến bên môi, ngửa đầu uống một ngụm, mới duyệt nhiên cười:
" Phụ hoàng, vật này quả nhiên đặc biệt. "
An Dương sứ giả thấy hắn uống Mính Huân như thế, lại càng ngạc nhiên, hắn chưa từng nghĩ đến, Thương Hách Nhị hoàng tử không chỉ biết như thế nào lấy được Mính Huân, ngay cả phương pháp thưởng thức một điểm cũng không sai, – " Điện hạ..."
Thấy dáng vẻ lo lắng của sứ giả, Kỳ Minh Nguyệt mới đặt bôi trản xuống, mỉm cười trả lời:
" Minh Nguyệt chỉ là đoán được thôi. "
Thấy hắn tỏ vẻ không tin, Kỳ Minh Nguyệt ha hả cười khẽ, lúc này mới lộ ra vẻ trẻ con bướng bỉnh:
" Minh Nguyệt từ khi ra đời tới nay chưa từng rời khỏi Thương Hách, làm sao có thể thâu duyệt An Dương mật sách chứ, sứ giả xin yên tâm. Minh Nguyệt quả thật chỉ là đoán, Minh Nguyệt biết, trăm vạn nghìn vạn năm qua, cây cối trong điều kiện nào đó đều có thể hoá thạch, trong đó có một vài cái đang trong thời gian ngưng kết lại vừa vặn uẩn nước mưa hoặc là loại hoa biện sơ quả, thâm niên lâu ngày, mặc dù hình thành ngoan thạch của ngày nay, nhưng bên trong còn hàm hữu vật khác, mộc hoá thành ngọc, ngọc dưỡng nội vật, kết cục hình thành Mính Huân này. "
Dứt lời một phen thở dài, – " Mặc dù ở ngay trước mắt ta, nó đã trải qua vô số trùng hợp, mới ủ thành một thuấn(*) hinh hương như lúc nãy, nếu không uống kịp, chỉ sợ sẽ bốc hơi vào trong không khí dần dần nhạt đi, cho đến khi tiêu tán không còn dấu vết. "
" Thật là lợi hại..." – Lại là đứa nhỏ vừa rồi, hắn trợn mắt há hốc miệng lớn tiếng tán thưởng, nói ra tiếng lòng của mọi người. An Dương sứ giả cũng không ngừng thán phục, – " Bệ hạ có được điện hạ, y ngày sau sẽ vì Thương Hách mang về vinh quang vô tận, khiến người người hâm mộ a. "
Kỳ Hủ Thiên ha ha cười, – " Khả năng của Minh nhi trẫm sớm đã kiến thức qua, trẫm cũng chờ mong ngày sau a."
Trong tiếng cười, trong ánh mắt cùng Kỳ Minh Nguyệt đối diện cất giấu ý cười trêu tức, Kỳ Minh Nguyệt thấy hắn như thế, đương nhiên biết phụ hoàng nhất định là nghĩ đến ước định giữa bọn họ, nhân dịp này trêu đùa y, lập tức nhìn lại, liếc mắt một cái, cười đến có chút giảo hoạt. Khi nào mới lớn lên, chỉ sợ còn phải do chính y định đoạt nữa, nhớ đến nguyên lai, mười tám mới xem như trưởng thành, không biết phụ hoàng có thể chờ được không?
Ngay lúc không khí náo nhiệt, ngoài điện bỗng nhiên truyền đến một loạt tiếng động ồn ào, chỉ nghe có người hô một câu:
" Có thích khách! Mau bảo vệ bệ hạ! " – Chỉ một thoáng quần thần hỗn loạn, mỗi người cảm thấy bất an, kinh nghi bất định đứng dậy.
Kỳ Minh Nguyệt uống Mính Huân, lúc này đang có chút huân nhiên ý, kia mặc dù không phải rượu, nhưng lại giống như rượu ngon làm cho người ta cảm giác phiêu nhiên dục túy, nghe được có người quát to, nhớ tới hôm nay tiệc rượu nguyên là đến xem trò vui, thấy phụ hoàng ngồi ngay ngắn trên tòa thượng bình yên vô sự, yên tâm hướng hai bên nhìn lại, chỉ thấy có vài tên hắc y nhân đang hướng nơi này xông vào, trong cung thị vệ đang ngăn cản, xem ra người trong điện đều không nguy hiểm, hắn cảm thấy kỳ quái, phụ hoàng sao lại an bài vở kịch hoàn toàn không hồi hộp này cho y xem?
Đang suy nghĩ đột nhiên cả kinh, phát hiện trong điện có cái gì đó không đúng, đang muốn gọi Hồng Tụ cùng Oánh lại đây, nhưng chợt phát hiện hai người ở phía sau cách đó không xa đã biến mất không thấy bóng dáng.
Chỉ một thoáng kinh sợ nảy lên, y vụt đứng dậy, sau đó cảm giác sau lưng thoáng có bóng người, có người đến gần. Y cầm lấy chủy thủ trên bàn không chút do dự hướng vai sau đâm tới. Khoảng cách quá gần, có lẽ đối phương chưa từng dự đoán được tiểu đồng như thế cũng biết võ, càng không ngờ được y vào lúc này lại có gan đánh trả, tốc độ còn nhanh như vậy, trong lòng không khỏi cả kinh, nhất thời phốc một tiếng, tiên huyết(*) bắn tung tóe trên thiển sắc y bào của hắn. Xem ra thập phần rõ rệt, nhìn một cái liền có thể xác định, đối phương mặc dù bị thương, nhưng tuyệt sẽ không quá mức nghiêm trọng, vì thế trong lòng thở dài, đáng tiếc cơ hội lần này, sau đó trước mắt y tối sầm, trước khi chìm vào màn đêm, trong lòng xẹt qua một tia nghi vấn... Trò đùa này quả nhiên đặc sắc tuyệt luân, đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu (*), rốt cuộc là ai thừa lúc này động thủ với y?
Toàn bộ hắc y nhân trên điện đã bị bắt, Kỳ Hủ Thiên trên long ỷ chậm rãi đứng lên, mọi người trên điện trầm mặc không nói, đều hoài tâm tư. Nghĩ lại lúc bắt được hết bọn thích khách mới phát hiện Nhị điện hạ mất tích, bệ hạ không biết sẽ giận dữ đến mức nào, trong lòng lo sợ không yên. Lúc này có thần tử gián ngôn,– " Bệ hạ, Nhị điện hạ mất tích là trong lúc điện hỗn loạn, nhưng trước đấy tuyệt không có người khả nghi đi vào, y thần xem ra, việc này là do nội quỷ gây ra, nếu không sẽ không thể dễ dàng như thế lẫn vào trong điện, nói không chừng có người giả làm cung nhân, hoặc là... là..."
An Dương sứ thần người tùy thị không nhiều lắm, nhưng cũng không gọi là ít. Họ đều sinh nét mặt, cũng không biết nội tình ra sao, trên điện này bọn họ là bị hiềm nghi nhiều nhất. Dù cho không phải người của bọn họ, cũng là có người trà trộn vào trong đó, che đậy tai mắt người khác.
Mặc dù ý tứ không nói ra, nhưng rất nhiều người từ trong những lời chưa nói hết này nghe ra hàm nghĩa khác. Nhóm người của An Dương sứ thần quả thật là người có nhiều hiềm nghi, nhưng lúc này không hề có chứng cớ, lại dựa vào cái gì chất vấn bọn họ. Nếu bởi vậy mà dẫn tới hiềm khích giữa Thương Hách cùng An Dương, chỉ sợ đối với tất cả mọi người đều là không có lợi.
Suy nghĩ như thế, nhưng không ai dám nói rõ ra, An Dương sứ thần cũng thập phần khôn khéo, hiểu được cách tự bảo vệ mình, bất luận bọn họ lúc này nói cái gì, cũng không tốt bằng im lặng, chỉ lẳng lặng chờ Kỳ Hủ Thiên lên tiếng.
Chỉ thấy bệ hạ đứng dậy, đi đến chỗ ngồi của Nhị điện hạ, nhìn một bãi vết máu trên mặt đất không nói một câu, thần tình thâm trầm khó dò, qua một lát sau, hắn ngẩng đầu lên, – " Hôm nay đến đây giải tán thôi. " – Nói xong rốt cuộc không đề cập đến việc vừa mới xảy ra, rời đi trước.
Quần thần bên dưới dù cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhưng không khỏi cảm thấy có chút khác thường, bệ hạ xưa nay yêu thương Nhị điện hạ, lúc nãy cư nhiên không hề phản ứng, chẳng lẽ trong lòng đã cuồng nộ, định âm thầm điều tra? Lắc lắc đầu, quân tâm khó dò a, vẫn là an phận chút, chờ việc này có định luận rồi nói sau.
Kỳ Minh Nguyệt từ trong bóng đêm tỉnh lại, trần xe lắc lư nói cho y biết mình đang ở bên trong xe ngựa, tuy rằng tay chân bị trói, nhưng trên người lại không có chỗ đau, xem ra đối phương chưa từng làm y bị thương. Y nằm yên không nhúc nhích, chậm rãi điều chỉnh hô hấp, làm cho bản thân không khác gì đang hôn mê.
Lần trước từ khi lấy mê dược từ Vương thái y, y liền thường xuyên ăn nó để thích ứng dược tính. Mê dược điều phối trong cung đều được chế từ dược liệu trân quý, làm cho y có chút lo lắng tính chất thích ứng đối với những loại mê dược kém như thế nào. Nhưng lúc này chính mình tỉnh lại, xe ngựa còn đang đi trên đường, có thể thấy được vẫn chưa tới nơi, liền xác định y quả là đã tỉnh trước thời hạn.
Dần dần, y như thật sự đi vào giấc ngủ bình thường, tiến vào một loại nửa mộng nửa tỉnh, trạng thái giống như ngủ nhưng không phải ngủ, như thế y không sợ bị phát hiện đã tỉnh lại, nhưng cũng để lại một tia thần trí quan sát tình huống quanh mình.
Âm thanh vó ngựa đập xuống mặt đường rất rõ ràng, thân xe bình ổn, tựa hồ đang ở trên đường lớn, hoặc là một tòa nhà phi thường lớn nào đó, bốn phía không tiếng người, phi thường yên tĩnh. Chỉ chốc lát sau, xe ngựa dừng lại.
" Nhiệm vụ đã hoàn thành? " – giọng nam trầm thấp thô ách vang lên.
" Vâng. " – người trả lời xem ra trẻ hơn chút, nhưng không hề có một tia sinh khí.
" Vào đi thôi. "
Tiếng nói vừa dứt, có người khởi động cái cơ quan nào đó, chỉ nghe một hồi tiếng động, y nhất thời cảm thấy được trước mắt sáng ngời, xem ra đã là ban ngày.
Một đôi tay vươn ra, đem y ôm trên tay, lúc ấy y bỗng nhiên ngửi được trên người của người nọ có cổ đạm đạm(*) là huyết tinh chi khí. Hắn chính là người bị mình dùng chủy thủ đả thương, Kỳ Minh Nguyệt rất chắc chắn. Nhớ tới cây chủy thủ kia, tựa hồ là lúc ấy đã rơi xuống trên mặt đất, đáng tiếc, bất quá cho dù mang theo, chỉ sợ cũng sẽ bị lấy đi, lại nghĩ tới mấy bao thuốc bột giấu trong vạt áo, không biết hắn có lấy đi không.
Y cảm giác chính mình được đặt lên trên giường, dây thừng ở tay chân đều được buông lỏng ra, xúc giác mềm mại khiến cho y cảm giác nơi này chắc chắn là một gian phòng ngủ được bố trí cẩn thận.
Nghe được tiếng bước chân rời đi, một hồi lâu sau, xác định trong phòng không người, y mới chậm rãi mở mắt ra, không ngờ nhìn thấy một người ngồi bên cạnh bàn quay lưng về phía y.
" Ngươi tỉnh rồi. " – Đúng là cái thanh âm trầm thấp thô ách của nam nhân kia.
=================================
(*) tương đắc ích chương: hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh
(*) Lục liễu: Sắc xanh biếc, xanh mà lại lẫn cả sắc vàng gọi là lục.
(*) Trản: Cái chén nhỏ
(*) thuấn: chỉ trong một thoáng chớp mắt
(*) tiên huyết: máu tươi
(*) Đường lang bộ thiền hoàng tước tại hậu: chỉ việc không biết đến những nguy hiểm sắp xảy ra
(*) đạm đạm: nhạt nhạt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT