Mông Khanh hâm rượu trong phòng bếp, A Hoa ở bên cạnh đỏ mặt nói: “Là muội… Muội mời mọi người tới, cái này không tiện lắm.”

Mông Khanh nhìn bầu rượu chăm chú “Không sao.”

A Hoa hết nhìn xuống đất lại nhìn người đàn ông kia, xoắn ngón tay thấp thỏm hỏi: “ừm, Trì đệ đệ kia, là huynh…”

Rốt cuộc Mông Khanh cũng ngẩng đầu, im lặng mà nhìn nàng.

A Hoa khẩn trương hơn, đến nói cũng không rõ ràng, âm thanh nhỏ xíu: “Muội thấy, thấy huynh đối xử với cậu ấy rất tốt, lẽ nào trước đây đã từng quen sao?”

Mông Khanh lắc đầu: “Không quen.”

Một chút may mắn trong lòng A Hoa cũng không còn nữa, cười khổ một cái: “Vậy sao…”

Mông Khanh nói tiếp: “Đó là vợ ta.”

A Hoa: “…”

A Hoa đột nhiên xoay người, chống tay trên tấm thớt hít thở sâu mấy lần mới cứng nhắc nói: “Chúc, chúc mừng huynh.”

Mông Khanh lại quay đầu nhìn bầu rượu: “Ừm.”

A Hoa chỉ cảm thấy mình quả thật sắp không thở nổi, nàng tuỳ tiện nắm mấy tép tỏi đi ra ngoài: “Muội, muội ra ngoài trước.”

A Hoa chật vật rời khỏi nhà bếp, lúc này mới thở mạnh một hơi, viền mắt đỏ ửng. Nàng vẫn cho là mình đặc biệt, cũng tin lời vợ của trưởng thôn, cảm thấy chẳng qua Mông Khanh chỉ hơi chậm chạp một chút thôi chứ kỳ thực trong lòng vẫn để ý mình. Nếu không vì sao đã lâu như vậy mà hắn vẫn chưa cưới?

Còn lúc A Ngưu mất tích, hắn cũng lập tức đi tìm, trong lòng nàng vẫn còn chút hi vọng.

Nhưng bây giờ…

A Hoa cắn môi, hồn bay phách lạc mà trở về bàn ăn. Phương Toàn nhìn vẻ mặt kia là hiểu bàng đã biết đáp án rồi, trong lòng cũng lặng lẽ thở dài, thậm chí còn thầm đọc một câu thơ.

Hỏi thế gian tình ái là chi, đúng là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình.

Thơ hay thơ hay.

A Ngưu vừa thấy chị mình đi ra, lập tức huých khuỷu tay Trì Quan một cái. Trì Quan đành ôm cánh gà đứng lên chuyển về chỗ A Ngưu lúc nãy. A Ngưu vội vàng nói: “Chị ơi lại đây ngồi đi!”

A Hoa đang ngẩn ngơ, cũng không nhận ra họ đang làm gì, nghe em trai gọi cũng vô thức ngồi xuống. Đúng lúc này Mông Khanh cũng bưng rượu ra. Hắn nhìn chỗ của Trì Quan một cái, lại nhìn chỗ ngồi của A Hoa và A Ngưu, vẻ mặt khó hiểu.

A Ngưu vốn ngồi ở bên cạnh A Hoa, mà một bên A Hoa phải là một cậu trai trẻ tuổi mà vợ trưởng thôn tìm tới.

Mông Khanh cũng không nhớ tên hắn là gì, chỉ thấy quen mắt. Mà bây giờ A Ngưu lại ngồi ở trước chỗ Mông Khanh, A Hoa thì ngồi ở chỗ lúc nãy Trì Quan ngồi, hai bên coi như đổi hướng.

A Ngưu nhìn thấy Mông Khanh lại đây, vội vàng muốn đi xuống ngồi lại chỗ cũ của mình. Sau đó chỉ thấy Mông Khanh nhanh chóng ngồi xuống cạnh Trì Quan.

A Ngưu: “….”

Trì Quan: “….”

Trì Quan gặm đùi gà, nhìn Mông Khanh một cái, cảm thấy cái tên gấu ngốc này không chỉ là ngốc có mỗi tí thôi đâu.

Thanh niên trẻ tuổi ngơ ngác, cô nương dịu dàng thơm mát cạnh mình trong nháy mắt đã biến thành Mông Khanh thân hình cao to, bắp thịt đầy mình.

Trì Quan ở bên cạnh thì lại biến thành A Hoa.

Cậu ta hơi ló đầu nhìn về phía trì quan bên kia, buồn rầu mà nghĩ: Tình huống gì thế này? Chẳng lẽ mình bị ghét bỏ sao?

Bữa cơm này, tâm tư của mọi người đều không giống nhau. Thanh niên kia cuối cùng u ám rời đi, Phương Toàn còn phải đuổi theo an ủi. A Hoa cũng không có lòng dạ nào mà nhìn Mông Khanh với Trì Quan ân ân ái ái, đành đặt toàn bộ sự chú ý lên trên người vợ con Phương Toàn, hai người phụ nữ cùng chơi đùa với đứa bé.

A Ngưu tức giận trừng mắt với Trì Quan, Trì Quan đầy mặt vô tội: Mắc mớ gì đến ta chứ?

Trì Quan ăn no căng, giống như không làm mình no chết là một sự thiệt thòi, một chút xíu cũng không nhận ra là một công tử ca có giáo dưỡng. Kết quả là lúc lên núi đến bò cũng không nổi nữa, đem hai tay chống sau thắt lưng y như bà bầu, gian nan xoa bụng nấc liên tục.

“Không được, ta không xong rồi.” Trì Quan uể oải rên rỉ nói.

Mông Khanh hết cách mà nhìn cậu: “Ai bảo ngươi ăn nhiều như vậy chứ?”

“Ta đây không phải đói bụng, ngươi không hiểu đâu.” Trì Quan khoát khoát tay, rồi dùng tay chống lên cây: “Từ khi… Ta chưa từng được ăn một bữa no.”

Mông Khanh thấy cậu đang nói thì dừng lại một chút, ngữ khí có chút không được tự nhiên, cũng không hỏi nhiều, dứt khoát quay lưng lại: “Lên đây đi, ta cõng ngươi.”

Trì Quan lườm một cái: “Đầu óc ngươi đi đâu rồi? Bụng ta giờ to như này, ngươi cõng ta á? Vậy không phải ta sẽ ói trên người ngươi à?”

Mông Khanh đứng lên, quay người nhìn cậu một cái: “Mang bầu với ai thế?”

Trì Quan: “…”

Có cần rắc thêm chút muối không!

Mông Khanh đi tới, hơi ngồi xổm xuống nhìn cậu: “Không phải là của ta chứ?”

Trì Quan quả thực không còn cách nào khác, lắc đầu rầm rì: “Đúng thế đúng thế, đúng là của ngươi đó, ta muốn đánh chết cốt nhục của ngươi…”

Nói xong liền vỗ nhẹ mấy cái lên cái bụng tròn vo nhô lên.

Mông Khanh giống như rất vui vẻ, dùng tay ôm Trì Quan vào lòng.

“Thế này không khó chịu chứ?”

Trì Quan cảm thấy có chút mất mặt, nhưng mà vừa giãy hai lần đã muốn nôn, bèn vội vàng bất động, giống như nhân sĩ khuyết tật cấp mười mà co quắp lại: “Nhanh nhanh về thôi, sợ là sắp sinh rồi.”

Mông Khanh phì cười, bước nhanh lên núi. Trì Quan bị xóc nảy đến che miệng lại: “Chờ chút, vẫn, vẫn là chậm hơn tí đi. nếu không thì thật sự sẽ “sinh” đầy đất đó.”

Mông Khanh: “….”

Mông Khanh vì phòng ngừa trì quan sinh đầy đất mà ôm cậu chậm rãi bước đi. Bờ ngực mông khanh dày rộng, bứơc đi vững vàng. Trì Quan vùi trong lồng ngực hắn nhìn cành cây bị che chắn, không bao lâu liền hiện ra vẻ buồn ngủ.

Cậu ngáp một cái, quơ quơ chân, đột nhiên nói: “Vị Hoa tỷ tỷ kia thích ngươi đấy.”

Mông Khanh à một tiếng.

“Ngươi biết hả?” Trì Quan kinh ngạc, “Ta còn tưởng rằng ngươi không biết đấy, vậy là ngươi đang giả ngu sao?”

Mông Khanh nhìn cậu một cái: “Nàng ta cùng tuổi với ngươi, ngươi không cần gọi là tỷ tỷ đâu.”

“Nàng ấy còn gọi ta là đệ đệ mà.” Trì Quan hít hít mũi, “Các ngươi ở chỗ này sao ai cũng nhìn lớn hơn tuổi thế.”

Mông Khanh buồn cười: “Ngươi cho rằng ai cũng là quý công tử như ngươi à, cả ngày được người cẩn thận hầu hạ, nhìn giống như nhóc con chưa trưởng thành.”

Trì Quan trầm mặc một chút, bĩu môi: “Nhưng cũng đều là chuyện đã qua rồi, sau này… Sau này ta chỉ có thể tự chăm sóc mình thôi.”

Mông Khanh ôm cậu lắc lắc: “Tự mình chăm sóc chính mình? Hửm?”

Trì Quan á một tiếng: “Ta nói là ta sẽ học tự chăm sóc bản thân.”

“Được đó, vậy ngày mai sẽ bắt đầu học.” Mông Khanh nói, “Ta sẽ dạy ngươi thật cẩn thận.”

Trì Quan: “….”

Cậu có linh cảm không tốt.

Trì Quan nói sang chuyện khác: “Cái kia, ngươi và A Hoa không có ý định phát triển gì sao? Ta còn tưởng nàng ấy là người yêu của ngươi cơ.”

“Vì sao?” Mông Khanh cau mày, “Cả đêm ta đều chăm sóc ngươi, vậy nếu là người yêu thì cũng là ngươi mới phải.”

Trì Quan phì phì phì ba tiếng, chỉ đơn thuần coi là Mông Khanh đang đùa giỡn: “A Ngưu còn giáo huấn ta đấy, nói ta không nghĩ cho ngươi. Cậu ta chỉ làm một đứa trẻ nhưng mà rất quan tâm đến chị mình.”

“Hai chị em họ sống nương tưa lẫn nhau, A Ngưu cũng hiểu chuyện từ bé.” Mông Khanh nói, “A Ngưu bảo ngươi đổi vị trí cho A Hoa hả?”

“Ồ? Ngươi nhìn ra rồi hả?”

Mông Khanh: “….”

Trì Quan cười nói: “Nhìn dáng vẻ ngươi như này vậy là không có cảm giác gì với cô nương kia à? Vì sao thế? Ta nhìn dung mạo của nàng ấy cũng không tệ, nhớ năm đó…”

Nụ cười của Trì Quan hơi hạ xuống, hồi lâu mới nói: “Nhớ năm đó ta cũng có một hôn ước từ bé, tiểu cô nương kia đáng yêu lắm.”

Mông Khanh cúi đầu nhìn cậu: “Ngươi có hôn ước rồi hả?”

“Là chuyện trước đây thôi, hai năm trước đã bị đối phương huỷ hôn rồi, cô nương kia cũng đã lập gia đình.” Trì Quan có chút cô đơn nói, “Ta còn rất thích nàng ấy, chẳng biết sao đối phương lại trốn ta như trốn tà vậy, thà gả cho một con sâu rượu cũng không thèm gả cho ta.”

Hai năm trước khi cậu biết tin này rất mờ mịt, cảm thấy đối phương bị đập đầu vào cửa rồi, còn mong cha mẹ đòi lại công đạo cho mình. Nhưng nào ngờ cha mẹ vẫn rất thương mình lại chỉ muốn cậu bỏ tâm tư này đi, còn nói chân trời không thiếu cỏ thơm chứ… Rõ ràng là lúc trước khi đính hôn, mẹ cũng rất thích đối phương, cảm thấy thật môn đăng hộ đối, còn luôn nói có thể lấy được người ta chính là phúc khí của Trì gia.

Kết quả chỉ trong chớp mắt mọi thứ đã thay đổi, lúc đó cậu còn cáu kỉnh một hồi lâu.

Mãi đến khi ba tháng trước trong nhà xảy ra chuyện, lúc cậu một đường lưu vong cuối cùng rơi xuống sông, còn tưởng mình sẽ không toàn mạng nữa, mới rõ ràng tại sao đối phương lại tình nguyện vội vội vàng vang lấy chồng, tình nguyện gả cho một tên sâu rượu chứ không gả cho mình.

Mông Khanh ôm cậu: “Không có hôn ước là tốt.”

Trì Quan hoàn hồn: “A?”

Mông Khanh không nói, một lát sau Trì Quan xoa bụng nói: “Đã lâu không ăn no như vậy, cảm giác thật thoải mái mà. Chỉ là hơi nhiều muỗi.”

Mông Khanh đáp: “Mùa hè ở chỗ này vốn thế, bắt đầu vào đông là tốt rồi, lúc đó trên ngọn cây đều là tuyết, rất đẹp. Thành Tứ Huyền rất ít khi có tuyết rơi đúng không? Ngươi đã nhìn thấy tuyết chưa?”

“Khi còn bé đã thấy một lần, nhiều năm rồi vẫn chưa thấy nữa.” Trì Quan trở nên hưng phấn, “Chỗ này sẽ có tuyết rơi sao?”

“Ừ, tuyết rất lớn, đảm bảo để ngươi được thoả nguyện.”

Trì Quan có chút mong đợi, sau đó lại kỳ quái: “Sao ngươi biết là thành Tứ Huyền không có tuyết?”

Mông Khanh nghiêm mặt không nói gì.

Trì Quan: “….”

Trì Quan nheo mắt lại: “Không phải là ngươi sinh ra và lớn lên ở chỗ này à?”

Mông Khanh mặt vô tội: “Ta nói ta là người chỗ này lúc nào hả?”

“Vậy ngươi là người ở đâu?”

“Quên rồi.”

“Cái này mà có thể qên được á?”

“Đại khái là vì không quá quan trọng.”

Trì Quan: “….”

Trì Quan đăm chiêu: “Lẽ nào ngươi cũng là người có cố sự sao?”

Mông Khanh không nói lời nào, bước vài bước đến cửa, thả người xuống: “Ta đi nấu nước đây, lát nửa cùng nhau tắm rửa.”

“….Tại sao phải tắm chung với nhau?”

“Tiết kiệm nước.”

“…..”

_____

Ừ, hai người show ân ái chói mù mắt dân chúng rồi đấy

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play