Trì Quan vừa mới nhược quán không lâu, nhìn Mông Khanh râu ria xồm xoàm, đầu như tổ chim, còn tưởng rằng hắn đã hơn ba mươi, không ngờ chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi mà thôi.

Trì Quan nhất thời có chút ngổn ngang trong gió, suy nghĩ hồi lâu hỏi: “Ngươi ăn cái gì lớn lên thế?”

Mông Khanh: “???”

Trì Quan lại sờ sờ mặt mình: “Mỗi ngày ta đều ăn giống ngươi, có thể nào sẽ già giống ngươi không?”

Mông Khanh: “…….”

Mông Khanh có chút không thích: “Ngươi cảm thấy ta già?”

Trì Quan nhìn hắn: “Cũng không phải, chỉ là có chút lớn nhanh quá.”

Mông Khanh nghiêm mặt, cầm mộc thương đã đẽo xong bước ra khỏi cửa. Trì Quan vội hỏi: “Ngươi giận à? Này ngươi đi đâu vậy!”

“Săn thú.”

“Ta cũng muốn đi!”

“Chân ngươi bị thương, phải nghỉ ngơi.” Mông Khanh dừng một chút, “Nếu như ta về muộn, sẽ tìm người đưa tin cho ngươi.”

Trì Quan vẫn có chút bất an, nắm mép bàn giống như động vật nhỏ nhìn hắn: “Này, vậy ngươi phải cẩn thận một chút, đừng để bị thương nha.”

Mông Khanh mềm lòng, vẻ mặt cũng hoà hoãn lại. Hắn quay lại, giơ tay xoa xoa đầu Trì Quan: “Được.”

Mông Khanh mang theo Tiểu Hắc, cầm mộc thương đi về phía rừng, đi được nửa đường lại chuyển hướng tới bờ sông.

Tiểu Hắc không biết hắn muốn làm gì, ngồi ở bờ sông lúc lắc đuôi. Mông Khanh ngồi xổm trên bờ nhìn xuống sông một lát, lẩm bẩm: “Rất già sao?”

Hắn thả mộc thương xuống, lấy một cái chuỷ thủ loé hàn quang từ sau hông ra, quay về mặt sông bắt đầu cạo râu. Chờ mặt sạc sẽ, hắn lại cầm dao chuyển tới trên mái tóc mọc lộn xộn.

Sau nửa canh giờ, trên mặt sông phản chiếu một khuôn mặt đàn ông cường tráng, mặt mày thâm thuý. Tóc hắn bị cắt ngắn, dựng thẳng như lông nhím, cằm có vệt râu xanh. Người đàn ông sờ sờ mặt, không quen mà sờ tóc một cái.

Hắn cúi đầu rửa mặt, lúc ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Hắc ở bên cạnh giơ chân lên đái vào sông.

Mông Khanh: “……”

Tiểu Hắc: “Gâu!”

Mông Khanh đá mông Tiểu Hắc một cái, một người một chó mặt không cảm xúc đi về phía rừng. Nửa đường gặp mấy người Phương Toàn, mấy người đàn ông bắt chuyện với nhau: “Mông Khanh? Sao lại cắt tóc rồi?”

Mông Khanh a một tiếng, không giải thích.

Phương Toàn lại quan tâm nói: “Trì tiểu huynh đệ có khoẻ không? Vết thương sao rồi?”

Mông Khanh gật đầu: “An dưỡng mấy ngày, khong có gì ghê gớm.”

Phương Toàn nói: “Ngươi nhặt được nhóc con hoang dã này từ đâu vậy? Cái gì cũng dám bôi lên mặt, cũng may mà mặt không bị hỏng.”

Tai Mông Khanh giật giật, nhìn về phía bên rừng, hạ thấp giọng: “Cậu ta không hiểu những thứ này lắm, sau này sẽ dạy”

Mấy người đều biết kỹ thuật săn thú của Mông Khanh cao siêu, thấy hắn hạ thấp thân thể, liền biết có thứ gì đó đã tới. Đoàn người ngưng cười đùa, tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng.

Từ sâu trong rừng vâng lên âm thanh sột soạt, chẳng bao lâu, một con sói xám ngậm thỏ xuất hiện trong tầm nhìn của họ.

Con sói xám này mù một mắt, thiếu một lỗ tai, lảo đảo đi ra, đột nhiên nhìn thấy đám người lập tức quay người bỏ chạy. Phương Toàn hưng phấn kêu khẽ một tiếng, giương cung cài tên muốn bắt cả sói xám lẫn thỏ. Nhưng có người động tác còn nhanh hơn so với y.

Bên tai vèo một tiếng xé gió, mộc thương của Mông Khanh thẳng tắp lao ra ngoài. Đầu thương được vót đến sắc nhọn mạnh mẽ xuyên qua thân thể sói xám, cố định nó trên mặt đất.

“…..Chậc.” Phương Toàn thả tiễn xuống, nhìn cánh tay cường tráng của Mông Khanh một cái, “Một mình ngươi ăn nhiều thế à? Nhà ta còn vợ con đấy.”

Mông Khanh không chút chần chừ nói: “Ta cũng có.”

Phương Toàn: “…..”

Phương Toàn nhìn Mông Khanh tiến lên rút dao ra, nhanh nhẹn lột da, động tác tiêu sái gọn lẹ: “Ngươi đối xử với nhóc con kia cũng không tồi a, khi nào cậu ta đi?”

Mông Khanh dừng một chút: “Cậu ấy sẽ không đi.”

“Tại sao?” Phương Toàn ngẩn người, “Ngươi vẫn muốn thu lưu cậu ta?”

“Ừ.”

Phương Toàn sờ sờ cằm, ngồi xuống nói nhỏ: “Tiểu tử ngươi không phải đúng là thích đàn ông chứ? Chẳng trách mẹ ta giới thiệu người cho ngươi ngươi cũng không bằng lòng. Tỷ tỷ của A Ngưu làm thế nào bây giờ? Người ta thích ngươi đã nhiều năm nay, vẫn không chịu gả đi.”

“Liên quan gì đến ta?” Mông Khanh thu lại da sói, lại cắt từng miếng thịt sói, cất vào trong túi da thú, lại treo con thỏ trên thắt lưng, đứng lên nói, “Ta đi về trước đây.”

Phương Toàn thở dài, dường như không nghĩ ra đàn ông thì có gì mà thích. Không ngực không mông, thân thể cũng cứng ngắc, cũng không thơm mềm. Nhìn dáng vẻ bảo vệ thức ăn kia của Mông Khanh, phỏng chừng ăn cũng không ít, quả thực không hề có chút ưu điểm nào

“Tại sao cứ phải là cậu ta? Lúc trước ngươi cũng chưa biết cậu ta.”

Mông Khanh suy nghĩ một chút, nói: “Nửa tháng trước, mẹ ngươi giới thiệu người cho ta.”

“A?”

“Ta nói cháu không muốn,” Mông Khanh ngắn gọn nói, “Mẹ ngươi bảo ánh mắt ta cao, nói đời ta muốn có được vợ, có lẽ phải xem ý trời, xem hà bá có nguyện ý đưa một người đến cho ta không.”

Ý định ban đầu của mẹ Phương Toàn là oán giận Mông Khanh, lại không ngờ trong hôm đó Mông Khanh lại nhặt được một người.

Phương Toàn: “……” Ngươi nói thật lòng à?

Mông Khanh huýt sáo, mang Tiểu Hắc đi về phía người rừng: “Do vậy cậu ấy là người vợ mà hà bá đưa cho ta.”

Phương Toàn; “………”

Mông Khanh càm thịt sói và thỏ về nhà. Trì Quan đang cà nhắc cong mông gian nan di chuyền về phía cửa, Mông Khanh đi tới đỡ lấy cậu, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”

Trì Quan: “…..”Thiếu hiệp ngươi là ai? Ta biết ngươi à?

Mông Khanh thấy Trì Quan trợn tròn mắt nhìn mình từ trên xuống dưới, dáng vẻ mấy lần muốn nói lại thôi, cau mày: “Lại làm sao?”

“Thanh âm này…. Đúng là gấu ngốc?” Trì Quan mờ mịt, “Ngươi làm sao vậy? Đột nhiên biến dị?”

Mông Khanh: “……”

Mông Khanh nghiêm mặt ôm người đi vào trong phòng, hắn quyết định trước giờ cơm tối không nói chuyện với Trì Quan.

Trì Quan úi úi kêu lên: “Ta muốn đi nhà vệ sinh!”

Mông Khanh xoay người ôm cậu đi về phí nhà vệ sinh ở hậu viện.

Trì Quan: “…..”

Trì Quan bị Mông Khanh đỡ đứng một bên thùng gỗ, hai tay Mông Khanh vòng qua trước người cậu, dễ dàng ôm cậu vào trong ngực, đưa tay tháo đai lưng cậu, kéo tuột quần xuống.

Trì Quan: “……”

Trì Quan sống chẳng muốn yêu nữa: “Này, ta chỉ bị thương ở chân, không phải… Không phải tay cũng bị thương cũng chẳng phải là chuyện gì cũng không tự gánh vác được không?”

Mông Khanh lạnh nhạt nói: “Vậy ngay hôm nay ngươi xuống núi đi.”

Trì Quan: “……Lại nữa?!”

Mông Khanh: “Ta không muốn chăm sóc một người không nghe lời.”

Trì Quan: “……”

Cậu nghiến răng nghiến lợi, không phải chỉ bị người ta hầu đi tiểu thôi ư! Ai sợ ai chứ!

Thiếu gia ta từ nhỏ được hầu hạ mà lớn lên, tuy rằng sau khi hiểu chuyện cũng không cần người hầu hạ đi vệ sinh, nhưng…. thích ứng một chút vẫn có thể thành thói quen nhanh thôi!

Trì Quan thẳng thắn nhắm mắt lại, Mông Khanh liền giúp cậu móc cái kia ra, quay về phía thùng gỗ.

Hàng mi vừa dài vừa dày của Trì Quan rung rung, lỗ tai đỏ ửng. Mông Khanh cúi đầu ghé vào tai cậu nói: “Ngươi nhỏ thật đấy.”

“…….” Đệt! Cái này mà nhịn nữa thì không chịu được!

Trì Quan đột nhiên bắt lấy đũng quần Mông Khanh: “Ngươi lớn chắc?! Ngươi lớn thế nào cho ta xem chút?!”

Mông Khanh né về sau, bất đắc dĩ nói: “Đừng nghịch.”

Trì Quan: “……” Ngữ khí gì thế? Nói hay lắm, cứ như chính mình cố tình gây sự ấy? Ai là người đầu tiên sỉ nhục người khác?! Đại trượng phu nam tử hán, sao có thể bị người ta nói nhỏ chứ?!

Từ nhà vệ sinh đi ra, Trì Quan bẹp miệng, Mông Khanh nói gì cũng không để ý. Mông Khanh không thể làm gì khác hơn là nói: “Cho ngươi thấy được chưa?”

Trì Quan giận dữ: “Đây không phải là trọng điểm! Ai muốn nhìn ngươi chứ! Nhìn sẽ bị đau mắt hột!”

Mông Khanh cau mày: “Sẽ không.”

Trì Quan: “…….” Đừng có trịnh trọng phản bác ta như thế!

Mông Khanh múc nước giúp Trì Quan rửa tay, rồi mới đổ thịt sói từ trong túi da thú ra, Trì Quan che mũi: “Mùi gì vậy, thối thế.”

“Là đồ tốt.” Mông Khanh lại lấy da sói ra, “Mùa đông làm cho ngươi một cái khăn quàng cổ (条围脖), thân thể ngươi nhỏ, nên cần phải có bao tay.”

Trì Quan chớp mắt một cái, nhìn Mông Khanh chằm chằm: “Ngươi muốn lưu ta đến mùa đông ư?”

Mông Khanh dừng một chút, giương mắt nhìn cậu, mặt không hề cảm xúc.

Trì Quan vô tội nghiêng đầu: “Ngươi vừa mới nói, mùa đông phải làm khăn quàng cổ, ngươi đã lên kế hoạch rồi. Ha ha, ngươi sẽ không đuổi ta xuống núi, ngươi lừa ta.”

Mông Khanh: “Ngươi không nghe lời, ta sẽ cho ngươi xuống núi.”

Trì Quan qua quít gật đầu, đưa tay sờ lông sói: “Được được, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.”

Mông Khanh nhìn chăm chú vào gò má Trì Quan một lúc lâu, đứng lên cầm lấy đồ muốn đi nhà bếp xử lí một chút.

Trì Quan cũng muốn đi qua xem, Mông Khanh nói mùi không tốt. Trì Quan nổi tính bướng bỉnh lên thì sẽ không buông tha, do đó lúc Phương Toàn đi tới, liền nhìn thấy Mông Khanh đang bưng một cái chậu, đang đi về phía trong sân, sau lưng treo một người giống như đeo vật trang sức vậy.

Trì Quan nằm nhoài sau lưng Mông Khanh, nhìn thấy Phương Toàn lại đây, ngoái đầu lại chào hỏi: “Phương đại ca!”

Phương Toàn: “……..”

Y xoay người, lẩm bẩm: “Phi lễ chớ nhìn.”

Trì Quan: “???”

Mông Khanh tuỳ ý để Trì Quan treo trên người, bước đi vững vàng đi tới cửa: “Sao lúc này lại tới đây?”

Phương Toàn nỗ lực khiến mình lơ đi sự tồn tại của Trì Quan, cứng ngắc nói: “Tỷ tỷ của A Ngưu nói muốn cảm ơn ngươi, mời ngươi buổi tối cùng…. Trì tiểu đệ đến nhà cô ấy ăn một bữa cơm.”

Trì Quan sáng mắt lên: “Tỷ tỷ của A Ngưu? Có con gà hoàng kim kia sao?”

Phương Toàn: “…….”

Mông Khanh cau mày: “Gà hoàng kim là ta làm.”

Trì Quan vỗ vai hắn một cái, lại nhìn Phương Toàn: “Có gì ăn ngon không?”

Trong lòng Phương Toàn nghĩ, quả nhiên là đồ tham ăn, con gái thì thôi đi, đây lại là một tên con trai, rốt cuộc thì có gì tốt chứ?

Phương Toàn thương hại mà nhìn Mông Khanh, chao ôi thở dài. Trì Quan đầy mặt không hiểu, Mông Khanh không vui nói: “Buổi tối chúng ta có thịt ăn.”

Trì Quan chỉ tiếc gỗ mục không thể đẽo: “Có thể tiết kiệm bao nhiêu thì hay bấy nhiêu! Ngươi nghèo như vậy!

Mông Khanh: “…….”

Phương Toàn: “……..”

_______

Anh chỉ muốn tốt cho em nên mới không cho ăn thịt thôi mà, có nghèo đâu =)))

Mà hôm nay có ai dùng mạng VNPT mà không vô được wordpress không nhỉ? Thêm quả mạng chậm như rùa bò ấy. Post được chương này đúng là kì tích ;;___;;

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play