Vài ngày sau, chúng ta từ Tây Sơn khởi hành về cung.
Đi bên cạnh ta vẫn là Tiết Như Ngọc, cũng không phải bởi vì trong lòng ta còn sủng ái nên mới để cho nàng đứng bên người. Mặc dù nội tâm ta đã có tính toán với nàng nhưng vẫn cần phải làm bộ làm tịch trước mặt mọi người.
Thế lực hiện tại trong tay Tiết Thanh không nhỏ, ta không muốn bởi vì ta đột ngột thay đổi thái độ với Tiết Như Ngọc mà để cho hắn ông ta đề phòng. Ta muốn từ từ chậm rãi giày vò Tiết gia, không để cho bọn họ sống yên ổn, giống như cái chết uất ức của ta ngày trước vậy.
Kiệu liễn của Trác Văn Tĩnh gần bên cạnh ta, trước khi lên kiệu, ta nhìn hắn một cái, hắn rũ mắt xuống cúi đầu đứng ở nơi đó. Cũng không biết có phải là có duyên phận hay không, thời điểm ta nhìn hắn, đúng lúc hắn đưa mắt nhìn xung quanh, ánh mắt lơ đãng cùng ta đối diện. Hắn sửng sốt, không tự giác chớp chớp mắt, hành động đó làm ta cảm thấy đáng yêu vô cùng, trong nội tâm vui vẻ. Ta không khỏi cười ra tiếng, sau đó nắm tay Tiết Như Ngọc đi đến hoàng liễn.
Ở trong hoàng liễn, ta nghe thấy bên ngoài có nội thị nhỏ giọng nói: “Hoàng Hậu nương nương, phải khởi giá rồi.”
“Ah, được…” Trác Văn Tĩnh đáp lời. Sau đó âm thanh khởi giá cung kính vang lên bốn phía lấn át tiếng của hắn. Nhớ tới biểu cảm xuất hiện trên gương mặt hắn, ta không khỏi cười rộ lên lần nữa.
“Hoàng Thượng nhớ tới chuyện gì vui vẻ vậy, không nói với thần thiếp được sao?” Đang lúc trong đầu ta phác họa dáng vẻ mất tự nhiên của Trác Văn Tĩnh, lời Tiết Như Ngọc nói đã cắt đứt suy nghĩ của ta, lời này mang theo ba phần khêu khích, cũng chỉ có Tiết Như Ngọc dám thốt ra như vậy.
Ta đưa mắt nhìn nàng một cái, thu hồi tình cảm trong lòng, rồi sau đó cười nhạt một tiếng thuận miệng nói: “Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới thọ thần năm ngoái ái phi cùng trẫm thưởng mai, lúc ấy dáng múa của ái phi khiến người ta vẫn còn lưu lại ký ức mới mẻ, để lại dư vị sâu sắc.”
Tiết Như Ngọc nghe xong khẽ mỉm cười nói: “Năm nay thọ thần của Hoàng Thượng, thần thiếp sẽ vì Hoàng Thượng dâng lên một khúc, được không?”
Ta qua quýt gật đầu, sau đó tựa trên sập gấm nhắm mắt nghỉ ngơi. Hơi thở Tiết Như Ngọc dồn dập hơn hai phần, tiếp đó dựa vào người ta, đem đầu nhè nhẹ gác lên vai ta. Trong nội tâm của ta phiền chán không thôi, gắng nhẫn nhịn mới không đem nàng đẩy ra.
Nói thật đối với Tiết Như Ngọc, trong lòng ta vẫn còn yêu thích. Dù sao đời trước ta từng yêu nàng đến tận xương tủy, nói ta bỗng chốc không còn yêu là điều không thể nào.
Chỉ là loại yêu thích này bây giờ biết được chính là tiền đề cho sự phản bội mai sau, lại làm trái tim ta trở nên lạnh lẽo. Tình cảm này không có cũng được, cuộc đời này chỉ cần người như Trác Văn Tĩnh thì tốt rồi, chữ yêu thích này, đối với bậc đế vương mà nói quả là gánh không nổi.
Ta nhớ trước khi đăng cơ phụ hoàng đã từng nói với ta, là bậc đế vương vĩnh viễn phải đứng nơi cao nhất, không cho phép ai quyền thế ngang nhau, cho dù là người mình yêu nhất cũng phải vì thân phận của mình mà lui về phía sau nửa bước. Ngôi vị hoàng đế là chỗ ngồi thoải mái nhất rộng rãi nhất, nhưng mà người ngồi bên trên nếu không vững vàng, sẽ dễ dàng từ trên cao ngã xuống.
Những lời này, ta luôn luôn không thể hiểu rõ, mãi đến khi trải qua sinh tử, mới giật mình minh bạch. Làm hoàng đế không thể tùy hứng yêu một người, như vậy rất dễ đánh mất bản thân, dễ tạo thành cục diện không thể vãn hồi.
Nghĩ tới đây ta khẽ cười một tiếng, trước kia có lẽ mê muội, nhưng cuộc đời sau này tuyệt đối sẽ không có chuyện như thế.
Nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy có chút mệt mỏi, vì vậy ta nhắm mắt lại, mông lung như có ai đó bên tai ta thì thầm nói nhỏ: “Không ân không oán, từ nay về sau không vĩnh viễn không gặp…”
Tim ta bỗng nhiên ẩn ẩn đau…
Thời điểm ta từ trong âm thanh đó tỉnh táo lại, sắc trời có chút u ám. Lúc vốn định ngồi dậy, mới phát hiện Tiết Như Ngọc đang tựa vào lòng ta yên tĩnh ngủ.
Lúc này màn trướng theo gió mà lay động, ánh tà dương nghiêng nghiêng soi vào bên trong, rọi lên mi mắt tinh xảo, làm nổi bật lên dung mại xinh đẹp của nàng.
Ta nhìn nàng theo bản năng muốn cười một cái, hoặc là muốn vươn tay vuốt ve gương mặt của nàng, nhưng mà tay vừa vươn ra một nửa lại đột ngột thu về.
Trong nội tâm đau nhói, ta ngồi dậy để lại nàng còn đang nằm trên nhuyễn tháp. Sau đó vén rèm xe ra lệnh cho Nguyên Bảo ngừng kiệu.
Nguyên Bảo hướng phía sau hô lớn một tiếng, ta vén rèm bước xuống. Tiết Như Ngọc lúc này tỉnh lại, ở sau lưng ta nhẹ giọng hỏi: “Hoàng Thượng, người đây là…?”
Ta giả vờ như không nghe thấy lời nàng, buông màn che bước xuống hoàng liễn.
Trác Văn Tĩnh cùng với văn võ bá quan đi ra theo từ trong kiệu. Lúc đang chuẩn bị hướng ta hành lễ, ta phất tay ngăn cản, sau đó bất động đứng đó.
Bởi vì vừa rồi gặp ác mộng cùng mấy ngày nay có nhiều chuyện phát sinh, ta đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực. Hoàng thành càng ngày càng gần, lòng ta cũng theo đó càng ngày càng lo sợ bất an.
Mọi người đứng ở đó nhìn ta. Lúc này Tiết Như Ngọc cũng từ bên trong hoàng liễn chỉnh tề bước ra, mắt sắp thấy nàng chuẩn bị đến bên cạnh ta. Ta bỗng nhiên quay người đi đến một cấm vệ quân bên cạnh, kéo ngựa của hắn qua xoay người bước lên. Sau đó trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc ta liền thản nhiên nói: “Cấm vệ quân hộ tống các vị ái khanh đi trước hồi cung, trẫm có phiền muộn trong lòng, toàn bộ đều không được đi theo, nếu không, giết.”
Nói xong ta vung roi cưỡi ngựa hướng đường nhỏ chạy đi, sau lưng im lặng. Sau đó truyền đến tiếng nói hổn hển của Trác Luân: “Đều thất thần cái gì, còn không tìm vài hộ vệ võ công cao cường hộ giá…”
Những người khác nói gì ta đều không nghe thấy, quất roi nhanh chóng lao đi, chỉ nghe được tiếng gió đang gào thét bên tay.
Chạy như điên một hồi, cảm thấy đã cách xa những người đó, ta giữ chặt dây cương. Khi thấy trước mắt có một con đường nhỏ, chẳng biết tại sao có chút quen mắt.
Trong lòng đột nhiên siết chặt, nghĩ đến cái đêm đó của mười năm sau, Trác Văn Tĩnh ôm ta chạy trốn, dường như chính là chỗ này.
Nghĩ tới đây ta xoay người bước xuống, dắt ngựa chậm rãi đi tới phía trước, tin chắc là nơi này rồi. Tuy rằng khi ấy sắc trời u ám, nhưng mà phương hướng chạy trốn từ Hoàng thành ra ta vẫn còn nhớ rõ.
Quả nhiên, đi chừng một nén nhang, ta nhìn thấy phía trước có nửa bên vách núi.
Ném dây cương trong tay, ta đi đến bên vách núi quay đầu hướng nhìn về phía đế đô, ẩn ẩn có thể nhìn thấy cung điện nguy nga cùng tường thành hùng tráng uốn lượn.
Ta nhớ được tại đây Trác Văn Tĩnh cẩn thận lau sạch hai má của ta. Hắn nói ta vốn là người ưa thích sạch sẽ, cho dù chết, cũng không nên chật vật như vậy.
Chật vật, lúc đó đúng thật là chật vật.
Bị phản quân lăng trì, từng miếng từng miếng thịt trên người bị lóc xuống, vừa bị phế đi tứ chi, lại chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.
Ta thà rằng bị Trần Kiến Quang một kiếm giết chết, thà rằng hắn đưa cho ta một ly rượu độc hoặc là ba thước lụa trắng, cũng không muốn chính mình bị uất ức không chịu nổi nhìn phi tử của mình bị chiếm đoạt, nhi tử bị giết chết.
Một đời đế vương, chết không một chút tôn nghiêm.
Từ khi xác nhận mình đã thực sự trọng sinh, ta đã cho rằng thứ mình nghĩ đến nhất sẽ là quốc gia bách tính, ta cho là mình sẽ đem nỗi lòng chật vật không chịu nổi đặt ở nơi sâu nhất trong lòng, dùng nó để thúc giục chính mình. Thế nhưng khi cách Hoàng thành ngày càng gần, ta càng cảm thấy sợ hãi, hoảng hốt lo sợ những sự việc kia sẽ lại phát sinh ngay trước mắt, lịch sử sẽ lần nữa tái diễn…
Trần Kiến Quang, Tiết Như Ngọc, nghĩ đến hai người này vành mắt ta nóng lên. Đột nhiên ngồi thụp xuống đất, lấy tay hung hăng nện trên mặt đất, Tiết gia chết tiệt, Trần Kiến Quang chết tiệt…
Tay đau nhức, máu tan vào bùn, sau lưng lúc này truyền đến một tiếng kinh hô, ta đột nhiên quay đầu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT