Mấy ngày nay bởi vì Tiết Như Ngọc mang thai, cho nên ta thường xuyên đến Tức Phượng điện thăm hỏi, cũng như bắt đầu cuộc sống một mình tại Bàn Long điện. Dĩ nhiên là cố ý đối xử lạnh nhạt với Trác Văn Tĩnh một phen, bởi vậy trong cung ngoài cung lại bắt đầu đồn đãi Hoàng hậu thất sủng lần nữa.
Lần này ta chỉ im lặng, mẫu hậu đối với chuyện ta hồi tâm chuyển ý rất là cao hứng, cũng không giống như lúc trước đối xử thờ ơ với ta, đương nhiên chính vì thế, bà cũng sẽ không còn thường đổ bệnh nữa.
Cùng lúc đó trên triều đình bệnh tình của Tiết Thanh rốt cuộc cũng chuyển biến tốt, lúc vào triều, người tới lui chúc mừng ông ta ngày càng nhiều. Ta ngồi trên long ỷ cao cao tại thượng nhàn nhạt quan sát bọn họ, không lên tiếng, chỉ là ban thưởng vài món đồ cho Tiết gia, càng làm cho kẻ khác nịnh bợ ông ta nhiều hơn.
Sau đó Trác Luân cùng Vương Hưng dâng tấu, nói kì thi Điện thí đã chuẩn bị xong xuôi, ta nghe xong nhẹ gật đầu rồi nói vài câu tiến hành như thường lệ.
Sau khi bãi triều, ta trở lại tẩm cung, Nguyên Bảo liền để cho tất cả phục thị lui xuống, sau đó đưa cho ta một mật báo.
Mật báo này là từ Trác Nhiên ở Nam quận đưa tới, hắn nói trong những ngày mình tại Nam quận chưa từng gặp người giống như trên bức họa, âm thầm đi điều tra cũng không có ai đã từng nghe qua tên hắn ta, hơn nữa Trác Nhiên cũng từng thám thính bên trong vương phủ của Tam ca, trong đó không có người này…
Ta nhìn mật báo, trầm mặc không lên tiếng.
Cái tên Trần Kiến Quang này chẳng lẽ dùng thuật độn thổ, bằng không thì tại sao lại không thấy bón dáng ở đâu? Hay là hắn đang ở trong kinh thành, hoặc thậm chí hắn ở tại trong hoàng cung này?
Nghĩ đến đây, sau đó ta lại phủ nhận suy đoán của mình, kiếp trước tuy ta không biết hắn, nhưng kiếp này muốn quên gương mặt của hắn cũng không được, dĩ nhiên chỉ cần liếc mắt nhìn ta cũng có thể nhận ra hắn, cái người này rốt cuộc đang ở đâu? Bây giờ cách biến cố kiếp trước còn mười năm nữa, hay là hắn hiện nay thật sự không ở chỗ nào?
Cau mày suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có manh mối gì, trong nội tâm càng cảm thấy lo lắng, sau khi đem mật báo đốt đi, ta đứng tại song cửa trầm mặc.
Sau một hồi, ta thở dài nói: “Ngày mai truyền chỉ, kêu Trác Nhiên quay trở lại kinh thành.”
Nguyên Bảo lên tiếng đáp ứng, sau đó thấp giọng nói: “Hoàng thượng, ban đêm sương lạnh, nên nghỉ ngơi sớm a.”
Ta ‘ân’ một tiếng nhưng không có nhúc nhích, hôm nay tiết trời không tốt, khóm trúc bên ngoài điện bị gió lùa phát ra âm thanh xào xạc, trên trời cũng không thấy trăng sao, gió lạnh chợt thổi qua, làm ta bừng tỉnh rùng mình một cái.
Nguyên Bảo ở bên cạnh khẽ giật thân thể cũng không nói gì nữa.
Đầu ngón tay bị gió lạnh thổi qua, ta khẽ nói: “Hoàng hậu… Mấy ngày gần đây hắn như thế nào?”
“Hồi bẩm Hoàng thượng, nghe nô tài bên Giao Thái điện nói, những ngày này Hoàng hậu đều ở trong điện đọc sách, rất ít đi lại, ngược lại Đại Hoàng tử thường xuyên đến vấn an, nhưng mà nô tài không có tận mắt nhìn Hoàng hậu như thế nào, cho nên chỉ sợ lời nói không được chính xác.”
Nhìn hắn một cái ta nói: “Tìm một cơ hội đến nhìn xem, đừng để cho mẫu hậu với Như phi biết được.”
“Nô tài đã hiểu.” Nguyên Bảo đáp.
Nghe hắn nói xong, ta lần nữa thở dài, sau đó xoay người nói: “Lui xuống đi, trẫm mệt rồi.”
Nguyên Bảo vội vàng vịn ta đến bên giường, chuẩn bị gọi người tới canh chừng ta nghỉ ngơi, bị ta ngăn lại, Nguyên Bảo nói: “Hoàng thượng, đêm nay gió lạnh, đóng cửa sổ lại a.”
“Không sao, cứ mở vậy đi.” Ta thản nhiên nói: “Ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi, để trẫm một mình được rồi.”
Lúc này Nguyên Bảo mới lui xuống dưới, bọn họ đi rồi, ta nằm ở trên giường nghe tiếng gió gào thét bên ngoài điện, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Sau một hồi, ta nhắm mắt lại, mơ màng chìm vào giấc ngủ, bị gió thổi lạnh đúng một đêm. Hôm sau chính là ngày Điện thí, tiết trời vậy mà đã bắt đầu sang thu.
Cổ nhân có câu “Nhất tràng thu vũ, nhất tràng hàn”*, lúc thượng triều, ta cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, Nguyên Bảo định truyền ngự y đến lại ta ngăn cản. Giữa lúc Điện thí, nếu như ta ngã bệnh, chẳng phải kỳ Điện thí này sẽ không có Hoàng đế chủ trì sao? Nếu vậy thì kỳ thi này còn ý nghĩa gì…
*Nhất tràng thu vũ, nhất tràng hàn: một cơn mưa thu, một lần nhiễm hàn (theo ta nghĩ)
Lúc thông báo thí tử* đến đây bái kiến, ta ngồi trên long ỷ, nhìn các thư sinh tham gia Điện thí đang từ từ tập trung giữa điện, sau khi hành lễ, ta phất tay để cho bọn họ bình thân.
*Thí tử: thí sinh tham gia kì thi.
Điện thí diễn ra một năm một lần có hơn một ngàn thí sinh tham gia, chỉ tiếc người đứng tại cao đường này chỉ khoảng 30, mà trong 30 người này nhân tài thực sự lại không có nhiều.
Lúc đang quan sát thì nhìn thấy Tiết Tầm, ta nở nụ cười, ta đã xem qua bài thi của hắn, tài văn chương thập phần xuất chúng, cách kiến giải cũng vô cùng đặc biệt. Trong những thí sinh, ta còn đánh giá cao Bàng Văn đến từ Tấn Châu, theo như điều tra hắn là con của một người vợ kế có gia cảnh bần hàn, nhưng lại rất chăm chỉ học tập. Điện thí bị trì hoãn từ năm trước đến năm nay, bởi vì trong nhà hắn bần hàn, nên hắn vẫn luôn vẽ tranh kiếm sống, về sau Trác Luân gặp được, thu nhận làm đệ tử.
Nếu như kỳ Điện thí này không có gì ngoài ý muốn, giữa hắn và Tiết Tầm có một người sẽ là Trạng Nguyên đứng đầu khoa cử lần này.
Nghĩ tới đây, ta cười cười, cầm lấy tách trà Nguyên Bảo đưa tới, nhẹ nhấp một ngụm, sau đó thản nhiên nói: “Những lần Điện thí trước, chỉ là làm thơ ngân vịnh, giải thích chút ít Tứ thư Ngũ kinh, cũng không có gì đặc biệt. Như vậy đi, Điện thí lần này, trẫm sẽ kể một câu chuyện, sau đó các vị ái khanh nói ra suy nghĩ trong lòng, ai nói hay nhất, người đó sẽ là Trạng Nguyên thì thế nào?”
Lời này nói ra, văn võ bá quan có mặt trên triều đều hai mặt nhìn nhau, ta cười nhạt một tiếng nói: “Như thế nào? Các khanh có ý kiến gì không? Lại bộ Vương ái khanh, ngươi nói.”
Vương Hưng đứng ra, cung kính đáp: “Vi thần cảm thấy Điện thí vốn là tuyển chọn nhân tài, nếu Hoàng thượng đã có cách của riêng mình, thì hãy làm như thế, vi thần không có ý kiến gì.”
Ta nghe xong gật đầu nói: “Nếu đã không có ý kiến gì, thì trẫm sẽ bắt đầu kể câu chuyện kia đây.”
Cái câu chuyện này, kỳ thật là sau khi ta chết đã nghe được đấy, là một câu chuyện rất thú vị. Kể rằng trong huyện nào đó thuộc tri châu quản lý, có một huyện nghèo nhất, cho nên được miễn thuế hàng năm, còn một huyện khác lại giàu có bậc nhất, mỗi năm đều cống nạp rất nhiều tiền của vào quốc khố.
Huyện lệnh cai quản huyện nghèo đó được năm năm, cái chỗ kia vẫn rất nghèo, bởi vậy huyện lang chưa từng ăn hối lộ lần nào. Còn phú Huyện lệnh cũng cai trị được năm năm, chỗ đó vẫn trù phú như thế, nhưng mà phú Huyện lệnh lại ăn hối lộ làm trái luật không ngớt.
Hai người nhậm chức được gần sáu năm, bỗng nhiên Tri phủ muốn vào kinh làm quan, có ý định đề cử quan viên cấp dưới của mình lên làm Tri phủ. Đúng lúc Huyện lệnh giàu cùng Huyện lệnh nghèo hay tin, liền đến đại đường Tri phủ, mỗi người đều kể lên công trạng của mình. Người thứ nhất nói huyện của mình giàu có an khang, mỗi năm đều đóng thuế đầy đủ. Người còn lại thì nói bản thân mình trung thực yêu dân, tuy có chút nghèo, nhưng chỗ đó lại rất an ninh, ban đêm người dân không cần đóng chặt cửa đề phòng trộm cướp, chưa từng xảy ra ẩu đả. Thấy cả hai đều nói rất có lý, nên Tri phủ liền cảm thấy có chút khó xử.
“Như vậy đi, nếu các ngươi là vị Tri phủ đó, vậy sẽ chọn người nào kế nhiệm mình?” Kể xong câu chuyện, ta mở miệng hỏi.
Bên dưới các thí tử đều hai mặt nhìn nhau, Tiết Tầm cùng Bàng Văn cũng nhíu mày trầm tư không nói. Sắc mặt các văn võ bá quan cũng rất khó coi.
“Ai đã nghĩ xong rồi, có thể tiến lên phía trước trả lời.” Ta khẽ cười nói: “Nếu nói hay, trẫm sẽ có phần thưởng, còn nói không tốt, trẫm cũng không phạt.”
Ta vừa dứt lời, có hai người tiến lên phía trước nói rằng sẽ đề cử Huyện lệnh nghèo lên làm quan, ta hỏi: “Vì sao?”
“Bẩm Hoàng thượng, bởi vì Huyện lệnh nghèo tuy cai trị có chút khốn khó, nhưng mà người dân trong huyện lại thật thà chất phác, không trộm không cướp, lại cộng thêm Huyện lệnh đó không tham ô, nên vi thần nghĩ rằng hắn có tư cách đảm nhiệm vị trí Tri phủ hơn Huyện lệnh giàu.”
Có mấy người cũng phụ họa đồng ý.
Ta gật đầu nói: “Theo như lời ái khanh nói, Huyện lệnh nghèo quả thực có tư cách. Thế nhưng ái khanh có nghĩ tới hay không, cái gọi là ban đêm không cần đóng cửa đề phòng trộm cướp chính là vì bọn họ căn bản là không có của cải gì để trộm, cũng không có đồ gì để cướp. Nếu như Huyện lệnh nghèo ngồi ở vị trí của Huyện lệnh giàu kia thì chưa chắc là sẽ không tham ô, nếu quả thật thương dân, thì sao lại ngấp nghé chức vị Tri phủ đó? Vả lại thêm một chuyện nữa, thân là một quan huyện phụ mẫu, trị vì dân chúng lại để cho bọn có cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm, vậy thì rốt cuộc hắn đã làm gì xứng đáng với vị trí Huyện lệnh này? Nếu để cho hắn làm quan Tri phủ, thì chẳng phải cả một tri châu đều sẽ trải qua cuộc sống nghèo đói này hay sao?”
“Cái này…” Các thí sinh đều hai mặt nhìn nhau không biết nên trả lời như thế nào.
Ta lắc đầu nói: “Các ngươi lui xuống đi, còn có ý kiến khác không?”
Có vài thí sinh do dự trả lời, rằng nên để Huyện lệnh giàu nhậm chức. Lý do là, tuy hắn tham ô, nhưng lại cai quản huyện trở nên trù phú, ngân quỹ hắn tham ô không đáng bao nhiêu so với ngân quỹ hắn đã nộp lên quốc khố hàng năm.
Ta nghe xong cũng gật đầu nói: “Điều này cũng đúng, tục ngữ nói ‘nước quá trong ắt không có cá’, chốn quan trường cũng giống như vậy. Cho nên có phải các ngươi cho rằng chỉ cần cai trị giàu có sung túc thì có ăn hối lộ cũng không sao, còn có thể thăng quan, có thể phát tài, có thể tăng ngân khố cho nhà mình… Nếu trẫm để cho các ngươi làm Tri phủ, có phải các ngươi cũng có ý đinh học theo Huyện lệnh giàu ăn hối lộ giống vậy hay không?”
“Vi thần không dám.” Vài tên thí tử hoảng sợ vội vàng quỳ xuống.
Ta cười cười nói: “Không sao, tất cả đứng lên đi, chỉ là một câu chuyện mà thôi. Mấy vị ái khanh còn lại có ý kiến gì không?”
Bỗng có một thí sinh quỳ xuống nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thần chưa bao giờ làm quan Tri phủ, cho nên việc này không dám tùy tiện mở miệng.” Có mấy người cũng quỳ xuống theo phụ họa đồng ý.
Ta trầm mặc nói: “Các ngươi là đang sợ nói sai bị trẫm xử phạt, mười năm đèn sách, rốt cuộc đã đến được Kim Loan điện này, lại không có ý định làm quan, quả thật đáng tiếc vô cùng, lui ra đi.”
Cuối cùng đứng ở đây chỉ còn Tiết Tầm, Bàng Văn, Trương Kỳ cùng Vương Châu.
Ta liếc nhìn bốn người rồi chậm rãi nói: “Bốn vị ái khanh không đồng ý chọn Huyện lệnh nghèo cũng không muốn chọn Huyện lệnh giàu, lại không nghĩ bản thân không có năng lực, vậy suy nghĩ của bốn vị ái khanh là thế nào?”
Mấy người bọn họ nhìn nhau một cái, sau đó Tiết Tầm tiến lên một bước, ba người Bàng Văn cũng quỳ xuống theo. Tiết Tầm thấp giọng trả lời: “Khởi bẩm Hoàng thượng, triều đình tuyển chọn quan viên, đều là Hoàng thượng định đoạt, Tri phủ không có quyền thượng tấu nói ai phải hay không phải, cho nên chúng thần không dám nghị luận việc này.”
Nghe xong lời nói của Tiết Tầm, ta đứng lên vỗ tay nói: “Tốt lắm, khá hay cho câu tuyển chọn quan viên đều do Hoàng thượng định đoạt. Người đâu, hạ chỉ, ngày hôm nay chiêu cáo thiên hạ, khâm điểm Tiết Tầm là Trạng Nguyên đầu bảng kỳ Điện thí lần này, Bàng Văn vị trí thứ hai – Bảng Nhãn, Trương Kỳ cùng Vương Châu đồng hạng ba – Thám Hoa. Bốn người này cưỡi ngựa diễu hành ba ngày, ba ngày sau đến Quỳnh Lâm yến ban thưởng.”
Ta vừa nói xong, Trác Luân tiến lên phía trước nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, triều đình của chúng ta từ trước đến nay, chưa từng có hai Thám Hoa. Việc này tựa hồ không đúng quy chế.”
“Không phải vừa rồi Trạng Nguyên đã nói, thiên hạ này do trẫm định đoạt sao, bây giờ trẫm nói có, đương nhiên sau này bỏ quy chế đó là được.” Ta thản nhiên nói, Trác Luân trầm mặc đáp ứng, những người khác cũng vội vàng hành lễ. Thời điểm chuẩn bị tuyên bố bãi triều, ta nhìn thấy trấn viễn Hầu – Ngôn Chi Chương, ông ta đứng ở một nơi không nổi bật. Lúc nhìn thấy ông ta thì ta liền nhớ tới Ngôn Nhất, vì vậy mở miệng nói: “Ngôn ái khanh, công tử Ngôn Nhất nhà ngươi mặc dù không có tham gia Điện thí, nhưng trẫm đối với hắn rất là thưởng thức, Quỳnh Lâm yến ngày đó hãy dẫn hắn cùng đến a. Bãi triều.” Dứt lời, ta ly khai, để lại Ngôn Chi Chương đang trợn mắt há mồm.
Ra khỏi đại điện, tâm tình của ta vô cùng vui vẻ, trong lúc nhất thời cảm thấy cả người khỏe khoắn, chuyện không thoải mất lúc sáng dường như không còn.
Sau một thời gian dài, mọi người đều cho rằng câu chuyện mà ta kể chỉ là nhằm cảnh cáo các văn võ bá quan, nói là Hoàng đế đang có âm mưu gì đó. Sau đó ngẫu nhiên có một ngày, ta đụng phải Tiết Tầm, hắn do dự thật lâu mới mở miệng hỏi ta, phần cuối của câu chuyện rốt cuộc là như thế nào, khi đó ta mới nhìn hắn bằng con mắt khác, ta cho rằng đời này sẽ không có người muốn hỏi đến vấn đề này, thế mà Tiết Tầm lại hỏi… Cũng chỉ có duy nhất mình hắn mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT