Nhắc đến ba chữ Trần Kiến Quang, trong lòng liền dâng lên cỗ hận ý không nói nên lời, hận đến tâm cũng cảm thấy đau đớn khó chịu.
Đúng là kiếp trước ta làm người hồ đồ bạo ngược, cũng là tự ta đánh mất lòng dân, nhưng mà cuối cùng ta chính là chết trong tay người này, còn là một cái chết vô cùng uất ức. Hắn làm những chuyện kia đối với ta, ta đương nhiên là muốn lấy đầu của hắn, hơn nữa để tránh mười năm sau hắn lật ngôi đế vương, cho nên ta tất nhiên muốn giết hắn.
Giữa ta và hắn chỉ có thể ta sống thì ngươi chết.
Nói đến cũng là Trần Kiến Quang này mạng lớn. Sau khi ta hồi kinh về từ Tây Sơn, ta lập tức âm thầm phái người đi tìm hắn. Ta cho rằng hiện tại hắn có lẽ vẫn đang ở nơi trước lúc khởi binh, nên phái người dò xét nơi đó. Tên Trần Kiến Quang kia lúc phát binh chính là vị trí biên giới phía nam thuộc nơi cai quản của Tam ca Thẩm Cảnh Du. Biên giới phía nam chính là phụ hoàng thân phong cho Tam ca đấy. Trước lúc lâm chung phụ hoàng từng bắt ta thề rằng cả đời này đều không nhúng tay vào chính vụ ở nơi đó, ông muốn cho Tam ca sống một đời bình an. Bởi vậy nên Tam ca tuy mang danh là Vương gia, nhưng ở phía nam lại không để hoàng đế vào mắt.
Ta với Tam ca có hiềm khích với nhau, cho nên làm ta không thể không nghi ngờ huynh ấy cùng Trần Kiến Quang có quan hệ gì hay không. Thậm chí ta nhớ năm đó lúc Trần Kiến Quang khởi binh, Tam ca có tham dự hay không.
Trong tay Tam ca có kim bài của phụ hoàng, ta dĩ nhiên không cách nào điều tra công khai được, chỉ có thể âm thầm giám sát. Chỉ là sau này không thu hoạch được gì, ta có phái ảnh Vệ bên người đi tìm, nhưng mà lâu như vậy cũng chỉ nhận được mật báo rằng nơi đó không có người tên Trần Kiến Quang.
Không tìm thấy Trần Kiến Quang, ta thử phân tích thì chỉ có hai nguyên do. Một là hắn bây giờ vẫn là nhân vật chưa có tiếng tăm uy vọng, cho nên nhất thời ảnh Vệ không tra ra được, hoặc là hắn sửa đổi họ tên làm cho ảnh Vệ hỏi không ai biết. Hai là có người cố ý che chở cho hắn, cho nên điều tra không được.
Bất luận là nguyên do gì, ta cũng không cam tâm đứng đây chờ hắn đến. Cho nên thời điểm ta nhìn thấy Trác Nhiên, ta mới có suy nghĩ nhờ hắn tìm giúp, dù sao người ta phái cũng là ảnh Vệ chưa chắc có thể tin được.
Trác Nhiên thì không giống bọn họ, hắn trên triều còn có phụ thân, trong cung lại có ca ca, hắn đương nhiên sẽ không có tâm tư gì khác.
Nghĩ đến đây ta hồi thần nhìn Trác Luân căn dặn vài câu, Trác Luân liền đáp ứng. Trong lòng Trác Luân dĩ nhiên sẽ cảm thấy nghi hoặc vì sao ta lại có hứng thú với một dân thường như vậy. Nhưng mà ông ta nghe ta nói đến người này từng là thân thích với Tiết gia, lại cộng thêm bộ dáng căm hận của ta, chỉ bằng ông ta lăn lộn nhiều năm trên triều như vậy, trong lòng tự nhiên sẽ có suy tính riêng. Vô luận trong lòng ông ta nghĩ gì, chỉ cần xử lý tốt chuyện này là được.
Tóm lại một câu, tên Trần Kiến Quang kia không thể lưu lại.
Sau khi nhìn Trác Luân đáp ứng chuyện đó, ta nói: “Ngươi lui xuống đi, nhớ việc này xử lý càng sớm càng tốt.”
Trác Luân vội vàng hành lễ ly khai. Chờ ông ta đi rồi, ta đứng trong Ngự thư phòng không lên tiếng. Bản thân cũng không biết suy nghĩ cái gì, trong đầu một mảnh trắng xóa, ánh mắt nhìn quanh điện, sau cùng ta nhìn chằm chằm long ỷ chạm trổ tinh xảo không dời mắt.
Ngồi trên vị trí này, trong mắt thế nhân chính là bộ dáng cao cao tại thượng, quyền lực tối cao. Nhưng nếu đã ngồi lên được rồi, có nếm bao nhiêu tư vị khổ sở cũng chỉ tự mình hiểu được.
Nghĩ đến điều này, ta cười khổ, sau đó nhìn Nguyên Bảo nói: “Trẫm vào nội điện nghỉ ngơi, nếu không có sự cho phép của trẫm thì ai cũng không được tiến vào.”
“Dạ.” Nguyên Bảo cung kính đáp lời.
Ta nhìn hắn một cái, sau đó đi vào nội điện. Thời tiết đã vào thu, nhiệt độ không nóng cũng không lạnh, đúng là thời điểm ngủ ngon.
Nằm trên long sàng rộng lớn, nhưng mà ngay thời khắc chuẩn bị ngủ, ta đột nhiên cảm thấy sàng này quá trống trải, không có người ngủ cùng cảm thấy có chút cô đơn.
Chỉ là vào lúc đang ngủ ngon, nghe bên ngoài loáng thoáng có tiếng tranh cãi. Thanh âm làm ta đau đầu, trong tiếng cãi vả, dường như ẩn ẩn có tiếng khóc của Tiết Như Ngọc, nói muốn dùng cái chết để cầu kiến ta các loại.
Ta nhíu mày ngồi dậy, bởi vì tâm tình không tốt, nên tiện tay đem thú lô đặt trên đầu giường gạt xuống đất. Thú lô rớt lăn một vòng trên đất phát ra tiếng vang thanh thúy, nhưng hương khói vẫn còn bay lượn lờ, nó cũng chưa bị vỡ ra.
Tiếng này vừa phát ra, bên ngoài điện liền im ắng, sau đó truyền đến tiếng thỉnh tội của Nguyên Bảo.
Xoa nhẹ mi tâm đau nhức, ta hít một hơi âm thanh lạnh lùng nói: “Nguyên Bảo, là ai ở bên ngoài hô to gọi nhỏ đấy, có ra thể thống gì nữa hay không? Trẫm vừa rồi đã nói với ngươi những lời gì, ai không tuân thủ thì giết, không có trí nhớ hay sao?”
Vừa mới dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bọn Nguyên Bảo cầu xin tha thứ. Ta hừ lạnh một tiếng, còn chưa kịp nói gì thì Tiết Như Ngọc hô to nói: “Hoàng thượng, thần thiếp liều chết đến đây cầu kiến, xin Hoàng thượng thứ tội.”
Nghe xong lời nàng ta mấp máy miệng, sau đó lệnh cho Nguyên Bảo tiến vào giúp ta thay y phục.
Y phục chỉnh tề, mặt mày sạch sẽ, Nguyên Bảo vịn ta đi ra ngoài.
Vừa mới đi tới ngoài điện, ta liền nhìn thấy Tiết Như Ngọc quỳ trên mặt đất. Lúc đang cầm khăn tay lau nước mắt, ta tiến lên nâng nàng dậy hỏi: “Ái phi mau mau đứng lên đi, tại sao đến đây cầu kiến? Có chuyện gì sao?”
Tiết Như Ngọc ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, bộ dáng đích thực mềm yếu xinh đẹp. Nàng giãy giụa khỏi bàn tay của ta, quỳ trên mặt đất khóc lóc nói: “Hoàng thượng, cầu người cứu phụ thân của thần thiếp.”
Nghe xong lời này, ta hơi sửng sốt hỏi: “Thái sư? Ông có chuyện gì?”
Ta vừa hỏi xong lời này, Tiết Như Ngọc vẻ mặt ai oán nhìn ta nói: “Hoàng thượng, phụ thân của thần thiếp những năm này luôn cúc cung tận tụy vì Hoàng thượng, mà thần thiếp lại càng không có đòi hỏi gì quá phận với người. Chỉ có lần này mong Hoàng thượng thương tình thần thiếp mà bỏ qua cho phụ thân của thần thiếp.” Nói xong, Tiết Như Ngọc lại rũ mắt xuống khóc thút thít.
Kỳ thật nàng nói những lời này không sai, chính xác là nàng chưa từng mở miệng đòi hỏi gì ở ta. Cho dù là Tiết Thanh, bình thường cũng là để mọi người tự xử lý, sau đó ta sẽ đùn đẩy cho ông ta giải quyết tàn cuộc. Những chuyện này ta cũng biết, cho nên đó là lỗi của ta. Thế nhưng mà ta lại không hiểu, Tiết Thanh hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mà lại để cho Tiết Như Ngọc ‘hoa lê đái vũ’ đến đây cầu tình, thật đúng là làm cho người ta nghĩ không ra.
Ta đỡ Tiết Như Ngọc đứng dậy nói: “Không sao đâu ái phi, chớ ở đây khóc sướt mướt nữa, còn ra thể thống gì. Nàng nói là muốn trẫm cứu Thái sư thì cũng nên nói rõ sự tình cho trẫm biết. Rốt cuộc Thái sư đã xảy ra chuyện gì? Là do đi đứng bất tiện, hay là bệnh tình nguy kịch?” Nếu không phải sắp chết, thì làm sao Tiết Như Ngọc lại tỏ ra yếu thế ở trước mặt ta.
Ta nói hết lời này, Tiết Như Ngọc đưa mắt nhìn ta, có thể nói là trừng mắt với ta.
Trầm mặc hồi lâu, Tiết Như Ngọc chậm rãi đưa khăn lên lau khóe mắt, thân thể thối lui một bước, cung kính nhìn ta nói: “Hoàng thượng một ngày bận trăm công nghìn việc, có lẽ đã quên mất lúc người hạ chỉ để cho phụ thân của thần thiếp quỳ gối trước Hình bộ đại lao rồi. Hoàng thượng, bây giờ thân thể của phụ thân suy yếu, mà Hình bộ đại lao lại vô cùng âm hàn, ông ấy đã quỳ ở nơi đó mấy canh giờ rồi. Nếu bởi vì vậy mà có chuyện gì xảy ra, thần thiếp cũng không sống nổi.”
Nói xong Tiết Như Ngọc lại khóc lần nữa, nhìn lệ tuôn không ngừng của nàng, trong lòng ta thấy phiền chán vô cùng. Nàng làm sao có thể khóc nhiều được như vậy, nói dăm ba câu nước mắt liền rơi xuống, thật là làm cho người ta chán nản.
Bất quá nàng vừa nói đến đây, ta liền nhớ tới chuyện này. Vì vậy nhìn về phía Nguyên Bảo, hắn bước lên phía trước thấp giọng nói: “Hoàng thượng, là bởi vì chuyện của Lữ Trung nên làm ngài giận dữ ra lệnh cho Thái sư đến khuyên can Lữ phu nhân. Dưới cơn thịnh nộ người đã hạ khẩu chỉ nói là nếu như Thái sư không khuyên can được, thì Thái sư cũng quỳ ở Hình bộ.”
Nguyên Bảo đem sự tình nói rõ ràng đơn giản, coi như là hạ cho ta một bậc thang đi xuống. Ta nhẹ gật đầu, định muốn nói cử người đi thỉnh thái sư về quý phủ. Nhưng khi tình cờ nhìn thấy Tiết Như Ngọc đang lén lút quan sát thần sắc của ta, trong đầu ta bỗng lóe lên một suy nghĩ, cơn giận dữ lại phát tán nói: “Ái phi, nàng vừa rồi cũng đã nghe Nguyên Bảo nói trẫm đã hạ khẩu lệnh rằng nếu xử lý không được chuyện của Lữ Trung thì Thái sư phải nhận tội. Mà hiện tại Thái sư đang quỳ trước Hình bộ đại lao, có phải hay không muốn nói cho trẫm biết là bởi vì không can ngăn được Lữ Trung, cho nên Thái sư là tự mình quỳ thỉnh tội?”
Thân thể Tiết Như Ngọc chấn động, nhìn ta khẽ nhíu mày nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng, Lữ phu nhân chính là thân nhân của thần thiếp. Nếu phụ thân đến khuyên can bà ấy nên giết chết biểu ca, đây chẳng phải là làm lạnh lòng trưởng bối hay sao.”
Ta nghe xong trong lòng có chút bất mãn, nếu là bởi vì nguyên do này vậy thì quốc pháp gia quy còn để ở đâu?
Bất quá ta vẫn bất động thanh sắc nhìn Tiết Như Ngọc nói: “Vậy theo ý ái phi thì phải làm như thế nào? Lữ thị quỳ gối tại cổng Hình bộ đại lao không có cách gì lay động, mà bây giờ ngay cả Thái sư cũng không thể khuyên can, chẳng lẽ trẫm lại để cho Lữ thị kia quỳ ở đó uy hiếp trẫm thả Lữ Trung?”
“Hoàng thượng.” Tiết Như Ngọc nghe xong lời này của ta, ánh mắt sáng rực lên, tựa như thấy được hy vọng nào đó. Nàng dùng đôi mắt đỏ bừng nhìn ta nói: “Hoàng thượng, thần thiếp biết rõ người yêu dân như con, thế nhưng chuyện hôm nay, thần thiếp có vài lời muốn phân giải.” Dứt lời, nàng ngay ngắn quỳ xuống. Lần này ta cũng không nâng nàng dậy nữa, mà là thêm vài phần lạnh lùng nhìn nàng nói: “Nàng nói, trẫm nghe.”
“Hoàng thượng, thần thiếp mặc dù là nữ tử nơi chốn hậu cung, nhưng lại cảm thấy Hoàng thượng lần này hạ chỉ quả thực không đúng.” Tiết Như Ngọc vẻ mặt chính khí nhìn ta nói.
Ta nhướng mày có chút tò mò hỏi không đúng chỗ nào.
“Hoàng thượng, xin thứ cho thần thiếp nói thẳng. Lữ Trung tuy là thân thích của thần thiếp, nhưng nếu huynh ấy làm người hung ác thì không nói làm gì. Thế mà huynh ấy cũng chỉ trùng hợp xuất hiện tại Hình bộ ngày đó mà thôi, Hoàng thượng chỉ bởi vì vậy mà lại muốn giết huynh ấy. Việc này nếu truyền ra bên ngoài làm sao có thể che miệng thế nhân.”
“Nàng muốn nói trẫm xử sự bất công?” Ta nhàn nhạt hỏi. Tiết Như Ngọc quỳ ở đó vẻ mặt có chút vui mừng, vừa muốn lên tiếng, ta lại lãnh đạm nói: “Quả thực là phản hết rồi, làm càn.”
Sắc mặt Tiết Như Ngọc lập tức tái nhợt, đôi mắt kinh ngạc nhìn ta.
Ta hừ lạnh một tiếng nói: “Ái phi, chuyện trẫm xử trí Lữ Trung như thế nào, nàng thân là phi tử hậu cung lại có thể hỏi đến triều cương. Hậu cung không can dự vào triều chính là luật bất thành văn, ái phi đã quên rồi sao? Không nói đến việc này, trẫm hỏi nàng, những lời đồn đại vô căn cứ kia nàng từ đâu nghe được mà bây giờ đến đây chỉ trích trẫm bất công. Nhưng nếu ái phi đã mở miệng nói như vậy, trẫm cũng muốn nói cho nàng biết, Lữ Trung, trẫm sẽ không tha. Về phần Lữ gia, Thái sư không động được thì trẫm tự mình động. Chỉ là một phu nhân nho nhỏ mà dám ngang nhiên quỳ gối uy hiếp trẫm, thật là đáng chết. Nguyên Bảo, lập tức truyền chỉ đến Hình bộ, lệnh cho Chung Dung đem tất cả những điêu dân kia áp giải vào đại lao, cùng chết với tên Lữ Trung kia đi.”
Tiết Như Ngọc nghe xong lời ta thần sắc kinh hãi vô cùng, quỳ trên mặt đất kêu rên nói: “Hoàng thượng…”
“Đã đủ rồi.” Ta lắc tay áo nói: “Việc này dừng ở đây, ái phi, trẫm còn có công vụ, nàng nên hồi trở về, ngày sau những chuyện trên triều đình chớ có can dự vào. Nàng yên tâm, trẫm sẽ cho người đưa Thái sư về quý phủ dưỡng thương. Bất quá hôm nay trẫm vẫn có lời muốn nói, ái phi, nàng là sủng phi của trẫm chứ không phải là giá đỡ cho thân thích của nàng thừa cơ trèo lên cao, đã gả cho người của hoàng tộc thì sẽ không còn là người nhà phụ mẫu nữa. Nàng ít qua lại với thân thích bên ngoại tổ nữa đi, sau này không nên ỷ vào sự sủng ái của trẫm mà không biết tiến lùi, đừng trách trẫm không lưu tình.”
Nói xong lời này, Tiết Như Ngọc sửng sốt nhìn ta, ánh mắt không thể tin được. Đúng lúc này, bên ngoài điện truyền đến thanh âm thông bẩm của Bồi Tú, nói là Hoàng hậu nương nương cầu kiến…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT