Nhất Hạ bị mang về phòng.

Phòng rất lớn.

Cửa sổ sát đất nhìn ra toàn cảnh đối mặt hoa viên, chiếc giường kiểu tây có thể ngủ đến 4, 5 người, trên trần khắc hoa, TV khảm tường, phòng thay quần áo rộng mở, thư phòng rộng mở.

Nhất Hạ hơi hơi đánh giá, thấy Cổ Nhạc một bên đẩy cửa một bên kêu y, y do dự một chút, nhìn theo phía Cổ Nhạc đi tới.

Nhất Hạ không nghĩ tới, sau hai cánh cửa, là một thông đạo.

Trên hành lang, ánh đèn nhu ấm.

Trên tường treo tranh nghệ thuật, giữa hành lang có một cái hồ nông, nơi đó bài trí một thạch cao to cỡ người.

Nhất Hạ lúc này đã không thấy được thân ảnh Cổ Nhạc.

Y đi đến phía trước, tò mò đánh giá, đi đến cuối hành lang, cửa mở ra, Nhất Hạ một đường đi vào liếc mắt một cái liền nhìn đến Cổ Nhạc lõa thể đứng ở dưới vòi hoa sen, ngẩn ra.

Rắn chắc, tinh nắn, tỏa ra ánh sáng thuộc về làn da của người trẻ tuổi, Cổ Nhạc đứng ở trong nước, hai mắt nhắm, tóc được nước xối qua hoàn toàn rũ xuống, nhìn nghiêng, trong một cái chớp mắt, cực kỳ giống Kỷ Hạo, Nhất Hạ cả kinh hít hà một hơi.

Cổ Nhạc ngước mắt, đem tóc ướt trên trán hất ra sau, từ trong nước đi ra: “Làm sao vậy?”

Nhất Hạ cứng đờ lắc đầu.

Cổ Nhạc thấy y như vậy, tràn đầy nghi hoặc liếc y một cái, hướng bể tắm đi vào.

Nhất Hạ ánh mắt gắt gao đi theo.

Y trước kia cùng Cổ Nhạc ở chung, chưa bao giờ cảm thấy Cổ Nhạc với Kỷ Hạo có chỗ nào giống nhau, nhưng là vừa rồi thoáng nhìn, Nhất Hạ càng nhìn, càng cảm thấy hai người giống nhau.

“Cởi.”

Nhất Hạ giật mình.

Ngữ khí Cổ Nhạc cực kỳ giống Kỷ Hạo hôm đó, lúc này đang ngồi ở bên cạnh bể tắm, đổ vào đó tinh dầu rồi đảo đảo.

Cái bình này là do một mỹ nữ nào đó để lại.

Cổ Nhạc tâm huyết dâng trào, đổ cả bình vào, hương vị mật đào nháy mắt tràn đầy toàn bộ phòng tắm, cột nước mát xa trong bồn tắm không ngừng quay cuồng, bọt biển càng ngày càng nhiều, dày một tầng, nổi tại hết lên nước ấm, thực mau lên đến độ cao ngang ngực Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc đem cái chai tiện tay quăng sang một bên.

Hắn chìm vào bể tắm, không thở, ở trong đó một lúc, rồi nổi lên, làm cho bọt biển bắn khắp nơi.

Hắn lau mặt, lắc lắc đầu, lại từ trong nước đứng lên, lấy khăn lông lau đôi mắt, thấy Nhất Hạ còn ngây ngốc đứng ở kia, hỏi: “Anh đang làm gì?”

Nhất Hạ thấy hắn một đầu đều là bọt biển, rất vô ngữ.

Nhất Hạ lại không phải ngu ngốc.

Xuống nước sẽ phát sinh chuyện gì hắn lại không phải không biết.

Nhất Hạ xoay người hướng cửa đi ra, không nghĩ, mới bước ra một bước, đột nhiên có cái gì quăng đên, Nhất Hạ bản năng tránh, cửa kính “Phanh” một tiếng vang lớn, Nhất Hạ nhìn chăm chú thấy trên mặt đất có một cái bình, kinh ngạc.

“Lại đây.”

Cái chai là do Cổ Nhạc ném tới.

Cổ Nhạc lại đi vào trong nước, đứng ở kia, nhìn chằm chằm Nhất Hạ: “Tôi kêu anh lại đây!”

Nhất Hạ mày gắt gao nhăn lại.

Nhất Hạ xoay người: “Tôi đợi lát nữa mới tắm.”

Cổ Nhạc không cùng y vô nghĩa, chỉ ném xuống một câu: “Anh là muốn hầu hạ tôi, hay là muốn tôi tìm một đống người đến ‘ hầu hạ ’ anh?”

Nhất Hạ sửng sốt.

Nhất Hạ tưởng tượng đến điều Cổ Nhạc vừa nói, toàn thân tâm đều phát lạnh.

Nhất Hạ không nghĩ mình bởi vì không muốn ở trong phòng tắm làm gì mà rơi đến kết cục như vậy.

Nhất Hạ đành phải trở về đi, đi đến trước mặt Cổ Nhạc, bắt đầu cởi quần áo.

Nhất Hạ đem tiền trong túi áo sơmi lấy ra ngoài.

Một khối vuông rất dày.

Nhất Hạ nhìn một chút, số lượng này, y lấy đi ra ngoài ở trên đường, muốn cái gì, không quá phận, phỏng chừng đều có thể mua được trong tay

“Còn cho anh.”

Nhất Hạ đem tiền đặt lên một bên bể tắm.

Cổ Nhạc không thấy, phỏng chừng là ngại bọt biển quá nhiều, liều mạng vớt.

Nhất Hạ đi đến tắm vòi sen.

Tắm xong lại đây, Cổ Nhạc đã thay đổi một hồ nước khác.

Trong nước không biết lại thêm vào thứ gì.

Cùng khí vị mật đào trong không khí, nghe lên đặc biệt ngọt.

Nhất Hạ tiến vào bể tắm mới vừa ngồi ổn, Cổ Nhạc lập tức liền nhích lại gần y.

Nhất Hạ cho rằng Cổ Nhạc là vội vã muốn ôm mình, không nghĩ, Cổ Nhạc chỉ là kéo y làm cái đệm lưng.

Đầu Cổ Nhạc dựa vào ngực Nhất Hạ, hắn bắt lấy tay Nhất Hạ đặt lên ngực mình lau mấy cái, nói: “Mệt mỏi quá……”

Mệt thì không cần làm.

Nhất Hạ muốn nói như vậy.

Hai thân hình trần trụi dán đến thân cận quá, Nhất Hạ có điểm ngượng ngùng, hơi hơi xê dịch, thấy Cổ Nhạc ngửa đầu gối lên lên vai mình, liền nói: “Cậu cũng không nên ở chỗ này ngủ mất……”

Nếu là ngủ trượt xuống sặc nước lại là y sai.

“Kỳ thật tôi đối với anh khá tốt đi?”

Cổ Nhạc liếc khối tiền một cái, xoay mặt.

Kia hô hấp cùng nước đều phun ở trên má Nhất Hạ, Nhất Hạ rất muốn tránh đi, lại không thể làm như vậy, chỉ là nhàn nhạt: “Còn tốt.”

Cổ Nhạc làm người sợ hãi chính là tính tình của hắn.

Có một số việc người bình thường gặp được nhất định sẽ tức giận, hắn không cho là đúng, có một số việc lại rất nhỏ, không thuận ý hắn, hắn liền hoàn lại gấp bội.

Nhất Hạ không biết rõ lắm chuyện của Cổ Nhạc.

Y cảm thấy, tính cách Cổ Nhạc giống như bây giờ, là trách nhiệm của cha mẹ Cổ Nhạc.

Nhất Hạ muốn hỏi Cổ Nhạc có phải từ nhỏ cha mẹ đều rất bận hay không, đều không quản hắn, nhưng là nghĩ đến đây là việc nhà Cổ Nhạc, nếu Cổ Nhạc hiểu sai, cho rằng mình ở trong tối nói hắn không gia giáo, chọc hắn, lại không tốt, cho nên ngậm miệng không hỏi.

Xúc cảm trong tay làm Nhất Hạ ngẩn ra.

“Cậu không cần sờ loạn được không?”

Nhất Hạ muốn rút tay về, lại bị Cổ Nhạc nắm chặt.

Đôi lông mi dài của Cổ Nhạc run lên, dường như rất nghiêm túc, xoay mặt nói: “Tôi không có sờ anh a.”

“Chính là cậu khiến tôi sờ cậu a!”

Có lẽ do hơi nước bốc lên, càng là bởi vì xấu hổ và giận dữ, Nhất Hạ trừng mắt nhìn Cổ Nhạc, mặt hồng hồng.

Cổ Nhạc nghe xong, khinh bỉ cười, hắn buông tay Nhất Hạ ra, ở trên mặt Nhất Hạ “Ba” một cái.

Hắn xoay người lại muốn hôn lên Nhất Hạ, điện thoại trong phòng tắm đột nhiên vang.

Chỉ ánh đèn điện thoại tự động sáng xanh lên, đô một tiếng, truyền đến thanh âm A Lộ, nói: “Nhạc a, U ca gọi điện thoại tới, về chuyện bên phía Lỗ Công, có người đem hung thủ giao ra!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play