Nửa giờ sau, Kỷ Hạo đi vào phòng bệnh Cổ Nhạc, phát điên nhìn hắn.

Cổ Nhạc nhìn cậu, tâm muốn giết người, nhưng là Cổ Nhạc liếc lão thái thái một cái, đành phải tỏ vẻ nhẹ nhàng, tư thái ngẩng cao đầu, quay mặt đi, không nói lời nào.

Một ly trà đưa tới trước mặt Kỷ Hạo.

Kỷ Hạo trừng mắt liếc nhìn người bưng trà cho hắn một cái, quay mặt qua chỗ khác, không tiếp.

Người nọ là người thường đi theo lão thái thái – A Thường.

A Thường thấy cậu như vậy, cũng không dám buông xuống ly trà.

Hắn nhìn về phía lão thái thái, lão thái thái nhẹ nhàng gõ quải trượng xuống đất, Trung Lương ở một bên nhíu mày mở miệng, kêu: “King.”

Thấy ba mình gọi, Kỷ Hạo liếc về phía ông.

Kỷ Hạo nhìn nhìn lại lão thái thái, thấy lão thái thái nhìn chằm chằm mình, đôi mắt còn hơi hơi lóe quang, trên mặt Kỷ Hạo xuất hiện một tia khó chịu.

Kỷ Hạo đem trà đoạt lấy.

Ly trà đổ hơn phân nửa, Kỷ Hạo một tay hướng trước mặt Cổ Nhạc đưa đến, chén trà khuynh đảo, nước trà đổ lên chăn, Cổ Nhạc nhíu mày, A Lộ ở một bên phát hỏa.

A Lộ muốn bước lên, bị Cổ Nhạc ngăn chặn.

Cổ Nhạc nhìn chén trà trong chốc lát, cười nhạo, chuyển mắt, quay mặt qua chỗ khác, không nói lời nào.

Sự tình phát triển thành như vậy, cũng không phải bởi vì Cổ Nhạc bị lão thái thái để mắt, mà là bởi vì gần nhất liên tiếp phát sinh sự kiện dùng vũ khí đánh nhau.

Người của Cổ Nhạc ở bên ngoài nơi nơi đi gây khó dễ. Đánh nhau, ẩu đả, giơ cao cờ hiệu vì Cổ Nhạc tìm hung phạm báo đại thù, rất nhiều người ở rất nhiều nơi vén lên ngọn lửa. Bên ngoài hiện tại loạn đến không dập được.

Nháo loạn là một đám vô lại không muốn sống, hôm nay phá banh câu lạc bộ đêm này, ngày mai lại gây rối quán mạt chược khác, lâu dần, quen thói không có cách nào dừng lại cứ thế náo loạn thêm.

Mọi người ngay từ đầu còn nói ăn miếng trả miếng. Nhưng như vậy, hận ý không có cách nào tiêu trừ.

Một câu nói có thể phát tài, những tên đó từ từ, đem oán khí đỗ lỗi cho kẻ đã động đến Cổ Nhạc. Nhiều người tức giận nên khó có thể hóa giải. Nguyên bản tưởng rằng có thể bắt được người của lão thái thái đến đây.

Bà muốn ở Cổ Nhạc chơi chán rồi thì lên tiếng bỏ qua cho King rồi bình ổn cục diện. Cho nên, liền có cục diện ngày hôm nay.

“Ta nghe nói, ngươi rất rộng lượng.” Lão thái thái chậm rãi nói, chớp mắt. Lời này nói ra mang theo nhiều hàm ý.

Nghe vậy A Lộ chớp mắt mấy lượt. Cổ Nhạc mà rộng lượng liền có quỷ. Bên ngoài tùy tiện bắt đại một người hỏi một chút, ai chẳng biết Cổ Nhạc tàn nhẫn độc ác, có thù oán tất báo.

Lão thái thái là cố ý khen hắn. Đây là muốn cho mọi người một cái thang để trèo xuống.

Cổ Nhạc kỳ thật không muốn xuống, nhưng cố ý hoãn sắc mặt, liếc Kỷ Hạo một cái, đối lão thái thái: “Châm trà nhận sai có một quy tắc, đó chính là……”

Cổ Nhạc nhìn về phía Kỷ Hạo: “Phải quỳ.”

Kỷ Hạo vừa nghe, lửa trong mắt thoáng bùng lên.

Hắn cả người rõ ràng căng thẳng.

Ở một bên A Thường sợ Kỷ Hạo sẽ đột nhiên đem chén trà đổ lên đầu Cổ Nhạc, nhanh chóng, âm thầm dùng sức, đem chén trà trên tay Kỷ Hạo lấy đi.

A Thường đứng một bên rót một chén trà khác. Hắn đem trà thay đổi, đem trà mới đưa cho Kỷ Hạo, Kỷ Hạo lúc này đánh chết cũng không chịu tiếp.

Này cũng hợp ý Cổ Nhạc. Cổ Nhạc căn bản không muốn cùng bọn họ giảng hòa, ra hiệu A Lộ, kêu hắn tiễn khách.

A Lộ vừa định đứng dậy, lão thái thái liền mở miệng.

Bà nhìn Trung Lương nói: “Kỷ Hạo không chịu quỳ, ngươi đi quỳ.”

Cổ Nhạc cùng Kỷ Hạo nghe, đều sửng sốt.

Trung Lương gật đầu, đi tới tiếp nhận chén trà.

Này không hợp quy củ a!

Tuy nói nuôi mà không dạy là lỗi của người làm cha, nhưng nếu ông ấy quỳ xuống, Cổ Nhạc cùng Kỷ Hạo không phải đều trở thành tội nhân thiên cổ sao?

Cổ Nhạc nhìn nhìn, thấy Trung Lương thật sự muốn quỳ trước mặt mình, giật giật khóe mắt, định bật dậy mắng lão thái thái, không nghĩ, tiểu Kỷ Hạo tự mình “ầm” một tiếng quỳ xuống trước.

Cổ Nhạc ngẩn ra.

Lão thái thái khóe miệng giương lên.

Kỷ Hạo thực oán khí. Thực tức giận. Hắn đoạt lấy chén trà trên tay Trung Lương, tràn đầy lệ khí đưa tới trước mặt Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc vừa thấy người quỳ chính là hắn, hòa hoãn lại. Cổ Nhạc tiếp trà.

Đỡ phải để lão thái thái chơi tâm cơ, hắn để A Lộ tiếp trà, bỏ qua một bên.

Cổ Nhạc liếc lão thái thái: “Ta muốn thuê khán hộ, người, các ngươi tìm cho ta.”

Yêu cầu này thực hợp lý, lão thái thái khóe miệng hơi giương lên, nói: “Được.”

“Để Kỷ Nhất Hạ làm.”

Những lời này của Cổ Nhạc chọc đến Kỷ Hạo nhấc mắt.

“Nhìn xem thương thế của ta, kêu hắn lại đây hầu hạ ta, bồi ta ăn, chơi với ta, bồi ta ngủ, cũng chỉ sáu, bảy, tám tháng thôi a, trước khi ta chơi đến chán ghét hắn là có thể bình phục rồi.” Cổ Nhạc cười đến rất xấu.

Tiểu Kỷ Hạo sắc mặt trầm xuống một chút, thấy vẻ mặt Cổ Nhạc thật khốn kiép, hoàn toàn tức giận.

Hắn vùng lên, bị Trung Lương đè lại.

Lão thái thái biểu tình bất biến, nói: “Không thành vấn đề.”

Cổ Nhạc cười nhạo. Cổ Nhạc nói: “Ta mệt mỏi.” Cổ Nhạc ý tứ, là tiễn khách.

A Lộ đứng lên, lão thái thái cũng đứng lên, Kỷ Hạo quỳ trước hai tên mặc áo đen, tiểu Kỷ Hạo nắm chặt nắm đấm, vẫn luôn gằm gè Cổ Nhạc, nghe Trung Lương kêu hắn, lúc này mới giận dỗi đứng lên.

Lão thái thái ra đến bên ngoài, đối A Thường: “Ta muốn báo cáo DNA của hắn ( Cổ Nhạc).”

A Thường gật đầu.

Lão thái thái chậm rãi bước về phía thang máy, A Thường thấy Trung Lương từ bên trong ra tới, thủ thế, mời Trung Lương bước vào.

Bên này, Nhất Hạ không ngờ Cố Gia đem y mang về nhà hắn. Nhà Nhất Hạ ở ngay kế bên. Này đi hay không đi có gì khác nhau sao?

“Tôi nói……” Nhất Hạ nhìn cậu tìm chìa khóa mở cửa, cũng không biết tức giận hay là buồn cười, hỏi: “Cậu không đưa tôi đến chỗ nào khác sao?”

Cố Gia nghe vậy, cười nhạo.

Cố Gia bất bình, nói: “Vừa rồi cũng không biết là ai ở trên sân thượng nhìn đến máy bay trực thăng bị dọa cho xanh mặt? Cuối cùng bắt một cái tắc xi, anh còn hy vọng xa vời đi ô tô có thể đưa đến nơi chân trời góc biển hả?”

Nhất Hạ liếc cậu.

Nhất Hạ không có chỗ để đi.

Nhất Hạ thấy cậu vào, nhìn chung quanh, thấy không có người quen bắt gặp, cất bước, đi theo cậu vào……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play