Một giấc này, ngủ đến trời tối.

Thời gian ăn cơm đều chưa từng có người tới quấy rầy, thẳng đến không trung “Oanh” một tiếng sấm, lúc này mới đem Nhất Hạ bừng tỉnh.

Trong phòng không bật đèn, TV còn mở, ánh sáng hữu hạn đang không ngừng biến hóa, y cả người mê mang, khởi khuỷu tay nhẹ nhàng đụng phải người nằm bên cạnh, tay có điểm đau, cậu thanh âm khàn khàn, thấp giọng hỏi: “…… Mấy giờ?”

Nhất Hạ đợi không được phản ứng.

Tay y từ trong chăn thò ra, sờ sờ bên người: “…… Kỷ Hạo?”

Nhất Hạ thật sự đợi không được phản ứng.

Nhất Hạ mơ mơ màng màng ngồi dậy.

Y nhìn chung quanh thật lâu, lúc này mới đột nhiên nhớ tới mình hiện tại ở đâu.

Nhất Hạ khẩn trương quay đầu nhìn về phía Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc hai mắt nhắm nghiền, còn đang ngủ.

Nhất Hạ thở ra một hơi, bò dậy, vào phòng tắm.

Không nghĩ, tới khi y đi ra, Cổ Nhạc đã dậy.

Cổ Nhạc đang ngồi ở trên giường xem TV.

Cả người cũng mê mê mông mông, tựa như hài tử mơ hồ, chỉ cần dùng ngón tay chọc một cái liền sẽ ngã xuống.

Nhất Hạ nhìn cảm thấy thực buồn cười.

Bởi vì, Cổ Nhạc này cùng trước kia cho y cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Trước kia Cổ Nhạc luôn tươi cười thân thiết. Nhưng là trong mọi việc đều rất cường ngạnh. Bề ngoài năn nhã một bước cũng không nhường, thậm chí còn mang theo một chút tàn nhẫn, làm người khác có đôi khi nhịn không được đề phòng cùng sợ hãi.

Hiện tại nhìn qua cảm giác hoàn toàn không giống nhau.

Mặt ngơ ngơ, nửa mơ hồ nửa tỉnh, có điểm khả ái, mang theo một chút hiền lành cùng tùy hứng.

Cổ Nhạc thấy Nhất Hạ đi ra, lung lay vào phòng tắm.

Nhất Hạ trở lại trước giường ngồi xuống lấy quyển sách đầu giường, bên trong rớt ra hai tấm card, Nhất Hạ lúc này mới nhớ ra, viện điều dưỡng tổ chức Party.

Nhất Hạ đem đồ nhặt lên thì Cổ Nhạc từ bên trong ra tới.

Cậu một lần nữa bò lên trên giường, cả người mềm oặt ghé vào giường, vẫn không nhúc nhích. Nhất Hạ lấy gối đầu đưa tới, nhẹ giọng hỏi cậu: “Đêm nay có thư mời, có đi hay không?”

Cổ Nhạc sờ soạng nhìn nhìn một cái, một phen đem giấy ném đi, tờ giấy vèo một cái bay đi, Nhất Hạ nao nao, đi nhặt lên, thấy Cổ Nhạc đã đem chính mình bao lại trng chăn, cũng biết đáp án.

Thật sự hoàn toàn là sinh hoạt của một lão già.

Trừ bỏ xem TV, ăn cơm, phát ngốc, chính là ngủ.

Nhất Hạ ở cùng cậu mấy ngày nay cũng chưa thấy cậu có liên hệ với bên ngoài.

Đừng nói gọi điện thoại, Nhất Hạ thậm chí hoài nghi trên người Cổ Nhạc rốt cuộc có di động hay không.

Nhất Hạ mặc kệ cậu.

Tùy ý để cậu phơi cá tựa hàng vỉa hè.

Nhất Hạ đi tắm rửa một cái, mở cửa đi ra ngoài, đi vào đại đường lầu hai, phát hiện Party sớm đã bắt đầu rồi.

Đại đường lầu hai thực náo nhiệt.

Thiết kế lộ thiên, trên đỉnh là vòm kính hình cung  , chung quanh là cửa kính trong suốt có thể nhìn thấy toàn cảnh, tuy rằng là trong nhà, lại làm người ở bên trong cảm giác như ở bên ngoài.

Bên ngoài mưa gió lay động.

Thường thường sẽ có tia chớp xẹt qua.

Nhưng là ở bên trong đại đường mở nhạc, còn có biểu diễn, đã hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Người trên sân khấu vui vẻ biểu diễn đưa đến từng trận tiếng cười.

Nhất Hạ tiếp nhận nước trái cây đưa tới, uống, ngồi vào góc khuất, nhìn biểu diễn, nguyên bản cảm thấy rất có ý tứ, nhưng là dần dần, Nhất Hạ ngồi không yên.

Nhất Hạ cảm thấy thực nóng.

Y rầu rĩ, cảm thấy có điểm hoảng hốt, lại có điểm mạc danh hưng phấn, y có chút hoảng, lấy tay đặt lên người, phát hiện tim mình đập thật sự mau.

Tất cả mọi người đều chơi, cười nói.

Nơi nơi đều là vui sướng nói chuyện với nhau, không có người phát hiện Nhất Hạ có điểm không thích hợp.

Lại một lát sau, Nhất Hạ thở ra khí nóng.

Y không biết mình là làm sao, sờ lên mặt, phát hiện thấy nóng bỏng.

Nhất Hạ trong lúc vô ý ngước mắt đối diện một khuôn mặt.

Tiểu Tiểu vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, đang đứng ở trong đám người, cười y.

Tiểu Tiểu ngay sau đó bị người kêu đi mất.

Không xong!

Nhất Hạ thấp thấp thở gấp, càng ngày càng nhiệt, khẩn thiệt giữ chặt lấy ngực áo, trong lòng có suy đoán.

Y vội vàng bỏ cái ly trong tay xuống.

Cái ly ngã lăn trên bàn.

Màu sắc nước trái cây nhuộm dần khăn trải bàn.

Y đứng dậy, đột nhiên một người nam nhân đi đến trước mặt y, thân thủ sờ lên người y, y hoảng loạn, tránh khỏi người nọ, người nọ đột nhiên thân thủ ôm chặt eo y, như là muốn đem Nhất Hạ mang ra ngoài hội trường, Nhất Hạ khẩn trương, đem người nọ đẩy ra, bước chân thác loạn, rời khỏi hội trường hướng về phòng.

Cửa phòng bị mở rầm ra, Cổ Nhạc đang lẳng lặng nhìn TV bị quấy rầy, nhàn nhạt liếc về phía Nhất Hạ đột nhiên trở về.

Nhất Hạ lúc này đã có điểm hưng phấn quá mức, máu thượng não, đầu thực choáng, y dọc theo cửa ngã trên mặt đất, Cổ Nhạc nhìn, nao nao.

Cổ Nhạc chậm rì rì xuống giường đi tới trước mặt y.

Cổ Nhạc cũng không dìu y, mà là ngồi xổm xuống, nhìn y thật lâu, mới hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Nhất Hạ sắp tức chết rồi.

Nhất Hạ giận: “Còn không phải bởi vì ngươi!”

Có đồ ăn lại không ăn, hại y đắc tội người ta.

Nhất Hạ giãy giụa hướng nắm cửa mượn lực muốn bò dậy, không nghĩ, người lệch về một bên, thế nhưng té lên người Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc tiếp được, Nhất Hạ người bị cọ một chút, rên rỉ ra tiếng.

Cổ Nhạc động tác dừng lại, Nhất Hạ vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đẩy cậu ra, đi tới phía trước nằm trên giường.

Cổ Nhạc đóng cửa lại. Ngồi trở lại trước TV.

Nhất Hạ cảm thấy mình sắp chịu không nổi, thở hổn hển thật sự, giận: “…… Chỗ này…… Thế nhưng có thể làm đến……”

Có cái loại đồ vật này.

Cổ Nhạc xoay mặt nhìn y, vẻ mặt bình tĩnh.

Cuối cùng, Cổ Nhạc nói: “Nơi này là viện điều dưỡng, không phải viện dưỡng lão, có thứ đồ này có gì kỳ quái.”

Nơi này hoàn cảnh tốt, là nơi dưỡng sinh, rất nhiều lão nhân có tiền thích tới nơi này ở.

Tới, đương nhiên không thể một mình tới.

Những người đó phần lớn đều sẽ mang theo“con gái nuôi” của mình.

Lão nhân tuổi lớn, phương diện kia tự nhiên là không thể so với người trẻ tuổi.

Những đám “con gái nuôi” đó tuổi trẻ lại xinh đẹp, lão già có tâm, tự nhiên phải có lực.

Viện điều dưỡng là mở cửa làm buôn bán, liền rất “săn sóc” vì khách nhân chuẩn bị thứ thuốc này.

Đồ đó là cho lão nhân ăn.

Nhất Hạ vừa hay là tráng niên, bị hiệu quả của dược lăn lộn đến không nhẹ.

Nhất Hạ thở gấp, nhanh chóng khóc, toàn thân đều ửng đỏ, dưới thân đã rối tinh rối mù, y vừa xấu hổ lại vừa tức giận, một đôi mắt dần dần mê ly.

Làm sao bây giờ……

Không lẽ chạy ra tìm nữ nhân đè lấy giải quyết?

Y không biết làm sao, môi hồng nhuận nhuận, suyễn đến vất vả, thân thủ, sờ lên tay Cổ Nhạc.

“Anh tính làm gì?”

Cổ Nhạc vừa hỏi, làm Nhất Hạ buông tay.

Nhất Hạ kỳ thật không ý gì.

Y chính là muốn nhờ Cổ Nhạc giúp mình ngẫm biện pháp.

“Tôi……” Nhất Hạ thân thể run rẩy, lại quẫn lại xấu hổ.

Y bò dậy muốn đi vào phòng tắm giải quyết, nhưng là Cổ Nhạc bình tĩnh ngồi ở đó vừa vặn chống đỡ y, y sờ soạng, bước qua đôi chân Cổ Nhạc muốn xuống giường, dưới thân lại bị đầu gối Cổ Nhạc nhẹ nhàng chạm vào một chút.

“Ân!”

Nhất Hạ liền như vậy tiết.

Y một tay chộp vào áo thun Cổ Nhạc, thở gấp, Cổ Nhạc nhìn, thế nhưng đột nhiên cảm thấy, Nhất Hạ như vậy thật xinh đẹp.

“…… Đừng……” Nhất Hạ thực xấu hổ buồn bực, thầm nghĩ cách, không nghĩ, eo đột nhiên bị Cổ Nhạc sờ lên. Y kinh ngạc ngước mắt, còn không kịp phản ứng lại, đã bị Cổ Nhạc hôn lên.

Này một đêm, tiếng sấm rầm rầm.

Tia chớp xuyên qua xé toạc màn đêm.

Phòng bị ánh sáng hắt vào, Nhất Hạ bị Cổ Nhạc đè ở dưới thân, hai người tràn đầy tình dục quên mình dây dưa.

Kịch liệt, rên rỉ, thường thường liền sẽ truyền tiếng khóc phiêu đãng loáng thoáng tràn ra hành lang trống trải bên ngoài, ngẫu nhiên người đi ngang qua nghe được, hai mặt nhìn nhau, đều có chút xấu hổ.

Ngày hôm sau Nhất Hạ tỉnh lại toàn thân đều đau.

Nhưng là trên người đau, so ra còn kém so với tinh thần bị đau.

Dược hiệu đã hoàn toàn đi qua.

Y không tiếp thu được hết thảy phát sinh trước mắt, tuy rằng, y tối hôm qua thực chủ động.

Chuyện này……

Không thể để người khác biết……

Y dùng thời gian rất lâu cưỡng bách chính mình trấn định.

Y sợ đánh thức Cổ Nhạc, gắng gượng ngồi dậy, nỗi đau khó có thể mở miệng thiếu chút nữa khiến y rơi nước mắt.

Y tập tễnh từng bước, vào phòng tắm.

Một đoạn đường ngắn như vậy, phảng phất như đã qua một thế kỷ.

Không thể để người khác biết.

Nhất Hạ trong lòng niệm, phần eo vô lực, rất thống khổ mà chống tường đứng ở dưới vòi hoa sen.

Không thể để người khác biết.

Eo y nhũn ra, bình tĩnh nhìn dòng chất lỏng đỏ hồng từ đùi chảy xuống bị nước rửa trôi, ngồi ở trên sàn nhà bằng gạch men sứ.

Không thể để người khác biết……

Chuyện này không thể để người khác biết……

Nước ấm, từ đầu đổ xuống.

Nước cùng dòng chất lỏng đỏ hồng chạm đất chảy vào cống thoát nước, Nhất Hạ ôm lấy hai đầu gối, chôn mặt, ở kia run rẩy, thật lâu vô pháp ngẩng đầu……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play