Nhất Hạ một đường phiền muộn, hoàn toàn không có ý thức được mình ngồi xe buýt về tới nhà.

Y cơ hồ mỗi ngày đều ngồi chuyến xe mày, tài xế nhận ra y.

Tài xế nhìn đến đúng trạm hành khách đều đã xuống xe, duy độc nhất Nhất Hạ không có phản ứng, quay đầu lại: “Uy, đến trạm.”

Nhất Hạ bị người ngồi phía sau vỗ một cái.

Y đột nhiên hoàn hồn, quay đầu lại, người nọ chỉ chỉ tài xế, tài xế thấy Nhất Hạ hồi hồn, chỉ chỉ bên ngoài, Nhất Hạ hướng ra ngoài cửa sổ nhìn một cái, là chỗ quen thuộc gần nhà mình, Nhất Hạ hơi hơi sửng sốt, vội vàng đứng dậy nói cảm ơn, xuống xe.

Nhất Hạ trở lại nơi này, sau đó, càng buồn bực.

Y nhìn nhìn thời gian, ngẩng đầu nhìn nhà của mình, cảm thấy nếu đã trở lại nên đi lên, lại cảm thấy do dự.

Nhất Hạ liếc về phía cửa hàng tiện lợi.

Nhất Hạ nghĩ nghĩ, vẫn đi lên.

Y về đến nhà, trước tiên chuẩn bị cơm chiều.

Y cấp Kỷ Hạo để lại tờ giấy, dặn dò cậu đem đồ ăn hâm nóng lại sau đó tự mình ăn uống, sau đó lấy một phần lưu lại cho Cố Gia, mở cửa nhà Cố Gia, giúp Cố Gia bỏ

Nhất Hạ mới vừa đem đồ ăn nhét vào, liền nghe thấy có tiếng động ở phía sau.

Y quay đầu lại, thấy Cố Gia mặc áo thun quần đùi đang đứng phía sau mình, hơi hơi sửng sốt.

“Cậu ở nhà a?”

“Vẫn luôn ở nhà a.”

Cố Gia ở nhà ôm điện thoại chơi tới khi ngủ quên.

Cậu vẫn luôn ngồi dưới đất, dựa vào sô pha, bị sô pha che mất, Nhất Hạ tiến vào không có phát hiện, nhưng khi tiến vào phòng bếp phát ra tiếng động nên đánh thức Cố Gia.

Cố Gia đến gần, Nhất Hạ liền tránh ra.

Cố Gia từ tủ lạnh lấy ra một lon bia đưa cho Nhất Hạ, Nhất Hạ tiếp nhận.

Cố Gia nhìn nhìn phần ăn Nhất Hạ chuẩn bị cho mình, hỏi: “Cơm trưa?”

“Cơm chiều.”

Nhất Hạ xoay người hướng cửa đi ra, nói: “Tôi đêm nay không trở lại ăn cơm, trước tiên giúp hai ngươi chuẩn bị.”

Hai ngươi……

Không cần phải nói, người còn lại khẳng định là Kỷ Hạo.

Cố Gia không nói chuyện, lại lấy ra một lon bia, mở ra uống một ngụm, tiện tay đóng lại cửa tủ lạnh, hướng đại sảnh đi ra ngoài.

Nhất Hạ ngồi xuống sô pha.

Y nhìn một chút chung quanh, thực lộn xộn.

“Cậu sao lại không dọn dẹp một chút nhà cửa a?”

Nhất Hạ oán giận, trong lúc vô ý nhìn đến di động Cố Gia ném ở dưới gối ôm trên sô pha, ánh mắt dừng lại tại đấy.

Nhất Hạ lập tức nghĩ tới ảnh chụp hại người kia.

Y sờ tới di động, muốn tìm ra tấm ảnh kia xóa đi, không nghĩ Cố Gia đi ra nhìn thấy, lập tức liền đem điện thoại đoạt mất.

Nhất Hạ ánh mắt nhìn theo cánh tay đang giơ lên, nhăn mày, nói: “Đưa đây.”

Cố Gia hướng tiểu sô pha bên cạnh ngồi xuống: “Anh có biết cái gì gọi là đồ vật cá nhân hay không?”

“Ai muốn xem đồ vật của cậu, cậu không nhớ trước kia nói với tôi như thế nào, cậu nói tôi chỉ cần mời cậu ăn cơm cậu liền đem ảnh chụp trả lại!”

Nhất Hạ mắng Cố Gia không giữ chữ tín.

Cố Gia nhấc mắt, buông lon bia trong tay, mở miệng, ra vẻ nghiêm túc: “Anh mời tôi ăn cơm, đúng không?”

Nhất Hạ gật đầu.

“Kết quả, tôi đem ảnh chụp gửi cho anh, đúng không?”

Nhất Hạ gật đầu.

Cái này cũng tính hả?

Cố Gia búng tay một cái, đảo mắt: “Vậy anh còn oán giận cái gì?”

Nhất Hạ xì khói, chán nản.

Đều do chính y ban đầu không nghĩ tới.

Nghe Cố Gia nói, Nhất Hạ phản ứng đầu tiên liền cho rằng có thể đem ảnh chụp hoàn toàn xóa đi.

Nhất Hạ không biết Cố Gia lưu trữ ảnh chụp đó rốt cuộc muốn làm gì.

Trong lòng bất an, y ngẩng đầu: “Cậu muốn như thế nào mới bằng lòng đem ảnh chụp xóa đi?”

Cố Gia nhận được tin nhắn, nhìn nhìn, nghe vậy, giương mắt nhìn về phía y.

Cố Gia há miệng, di động vang.

Cậu tiếp điện thoại, nghe đầu kia điện thoại nói, mày hơi hơi nhíu lại.

Cậu đứng lên.

Cậu tránh ra đi vào phòng nghe điện thoại.

Nhất Hạ giận dỗi, nhưng mà Nhất Hạ lại không có biện pháp gì.

Nháo lên thì lại không thú vị.

Nhất Hạ đối với tính nết Cố Gia cũng không tính là hiểu rõ.

Nếu như đem Cố Gia chọc giận, cũng không biết Cố Gia sẽ thế nào.

Nhất Hạ phiền lòng muốn chết, đứng lên muốn đi, nhưng mà gối ôm lại rớt xuống mặt đất, Nhất Hạ nhặt lên liếc mắt nhìn chung quanh một cái, mày lại nhăn lại.

Người trẻ tuổi chính là như vậy.

Thứ gì ăn xong dùng xong liền tiện tay ném một cái, nơi nơi đều là rác.

Nhất Hạ bắt đầu giúp Cố Gia thu thập.

Lon bia rỗng, vỏ đậu phộng, mảnh vụn khoai lát linh tinh đều bị Nhất Hạ quét vào túi rác, Nhất Hạ đi tìm cây chổi muốn quét quét bụi đóng ở trên đồ vật, nhưng mà tìm thật lâu, chỉ có máy hút bụi.

Nhất Hạ nhìn chung quanh một vòng, lúc này mới phát hiện, chỗ cửa Cố Gia thật sự toàn trang bị đồ dùng hiện đại.

Công cụ làm việc nhà đều là đồ điện.

Máy lọc nước, lò viba, máy hút bụi, máy giặt linh tinh vân vân, thậm chí còn có máy rửa chén.

Ở nơi này, cho dù không biết làm việc nhà cũng có thể làm thành thạo.

Nhất Hạ nghiêm túc dạo một vòng, đếm số lượng đồ dùng gia dụng của cậu, hơi hơi kinh ngạc.

Y quen biết chủ nhà của căn phòng này.

Nhất Hạ biết, tất cả đồ gia dụng đều là loại xịn, đầy đủ các tính năng, không có khả năng là do chủ nhà cung cấp.

Nhất Hạ kinh ngạc không biết Cố Gia từ chỗ nào kiếm ra nhiều tiền như vậy, đang suy nghĩ, bờ vai của y đột nhiên bị người ta vỗ một cái, y quay người lại, thấy Cố Gia bước tới, sửng sốt.

“Cậu muốn thế nào?”

Nhất Hạ trừng cậu, Cố Gia ha hả cười, nói: “Gia ban ơn ngươi, muốn ngươi chăm chỉ a.”

Cái gì?

Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, thấy đại gia hướng cửa đi ra, cúi đầu thì thấy chính mình cầm máy hút bụi đang dọn dẹp, lập tức minh bạch, ngẩng đầu: “Đừng có ảo tưởng! Tôi lúc trước nói góp ăn chung chứ không có nói giúp cậu làm việc nhà!”

Cố Gia nghe vậy, xoay người trở lại.

Cậu đứng ở trước mặt Nhất Hạ, dáng người cao lớn khiến cho Nhất Hạ khiếp đảm.

“Vậy ý tứ của anh chính là có thù lao mới có thể giúp tôi thu thập đúng không?”

“Đương nhiên.”

Kỳ thật nguyên ý Nhất Hạ không phải ý tứ này.

Ý tứ của y là Cố Gia không cần cho rằng đó đương nhiên là việc của y, được chưa hả.

Nhưng là bị dẫn đường Cố Gia như vậy, Nhất Hạ phản ứng đầu tiên chính là nói những lời này.

Cố Gia nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cậu nhỏ giọng: “Thật là……”

Nói xong, cúi đầu ở trên môi Nhất Hạ “pi” một cái.

Làm xong, Cố Gia lại bất đắc dĩ giống như đang ủy khuất, còn một tay ôm lấy bả vai Nhất Hạ: “Nụ hôn đầu tiên của tôi đã cho anh rồi, anh phải hảo hảo thu thập nga.”

Nói xong, cậu xoay người đi mất.

Nhất Hạ hoàn toàn sững sờ đứng ở chỗ đó, cuối cùng, phản ứng lại được thì phát hiện người thiệt thòi nhất kỳ thật chính là mình, giận: “Cậu đào đâu ra nụ hôn đầu tiên a!”

“Hôm nay ~”

Cố Gia vui tươi hớn hở ném xuống một câu bước ra cửa.

Nhất Hạ tức giận đứng ở một chỗ.

Cuối cùng, y lại cảm thấy mình hỏi sai rồi.

Bởi vì……

Không đúng a!

Cái này có liên quan gì tới nụ hôn đầu tiên?!

Nhất Hạ há miệng, mới ý thức được mình không có cơ hội sửa lại cho đúng.

Cố Gia đã ra khỏi cửa rồi, Nhất Hạ bực dọc ở trong lòng, tức giận hiện lên trên mặt, bị người coi như kẻ ngốc, sắp tức chết rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play