Trời đột nhiên đổ cơn mưa phùn.

Mưa từng chút từng chút tạt ướt cửa kính xe buýt, Nhất Hạ nhìn, không khỏi thở dài, ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời.

Y không có mang dù.

Hơn nữa hôm nay mặc lại là áo sơ mi trắng, ướt mưa sẽ biến thành màu trong suốt.

Đợi lát nữa xuống xe, còn phải đi một đoạn dài, phải qua cầu vượt mới có thể tới địa điểm hẹn.

Chật vật lại khó tránh khỏi, Nhất Hạ mày hơi hơi nhăn lại, nhìn người trên đường chạy tán loạn tìm chỗ trú mưa, trong lòng có dự cảm bất hảo.

Sớm biết thế, an vị bắt tắc xi cho rồi.

Nhất Hạ buồn bực.

Nghe được lời nhắc nhở đã đến trạm, Nhất Hạ giật mình ngẩng đầu, thấy trên xe đã có vài hành khách xuống trạm, anh nhìn nhìn ra bên ngoài, do dự một chút, vội đuổi kịp.

Bước xuống xe.

Xuống xe có người có dù, có người không dù, hoặc bước nhanh, hoặc chạy vội, tất cả đều tán loạn.

Anh lấy tay che đầu, đứng ở trước cửa hàng có mái che để tránh mưa.

Anh ngửa đầu nhìn bầu trời, lại nhìn một chút đại khái khoảng cách cầu vượt, nhìn xem chung quanh mình, hướng sang phía ngược lại bước tới.

Cách 50m, có một cửa hàng tiện lợi.

Anh trong lòng thầm thấy may mắn, đi mua dù, thấy sắp đến muộn, hướng cầu vượt chạy nhanh đến.

Nhất Hạ cảm thấy mặc dù có chút cản trở nho nhỏ, nhưng ít nhất lộ trình còn có vẻ thuận lợi.

Tâm tình của anh vì thế một lần nữa trở nên tốt hơn một chút, anh đi vào địa điểm đã hẹn trước, bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy người đứng ở trước cửa khách sạn, không khỏi ngẩn ra.

Gương mặt soái khí.

Thân hình ổn trọng cộng với cách ăn mặc nho nhã.

Đứng ở trước cửa khách sạn nam nhân cao lớn làm như đang chờ ai đúng là người mà Nhất Hạ tránh như tránh rắn rết – Thi Viêm.

Nhất Hạ không khỏi lui một bước.

Làm sao bây giờ?

Nhất Hạ tầm mắt hoảng loạn mà liếc sang một bên.

Tìm chỗ trốn đi, chờ hắn ta đi đã mới đi vào?

Chính là……

Chỉ còn vài phút nữa Nhất Hạ sẽ đến muộn.

Nhất Hạ suy nghĩ nên hay không trước gọi điện thoại, hoảng loạn mà lấy ra di động, liền bị Thi Viêm thấy được.

“Nhất Hạ?”

Nhất Hạ đột nhiên ngẩng đầu, Thi Viêm thấy thật đúng là y, thực ngoài ý muốn, thậm chí còn có điểm kinh hỉ.

Môi mỏng hơi hơi giơ lên, cậu bước nhanh về phía Nhất Hạ.

Nhất Hạ hoảng sợ.

Nhất Hạ theo từng bước chân của cậu tiến tới thì càng lui về phía sau, cuối cùng, vừa định xoay người bỏ chạy, lại bị Thi Viêm giữ chặt.

“Nhất Hạ.”

Ô rớt trên mặt đất.

Hai người lôi kéo nhau giữa trời mưa, tóc, quần áo ướt đẫm bị ánh đèn chiếu đến, mặt cũng vì thế mà trở nên lấp lánh ánh nước.

Nhất Hạ sắc mặt rất khó xem.

Anh ý đồ tránh thoát, nhưng cánh tay bị Thi Viêm gắt gao mà bắt lấy, Nhất Hạ thực khẩn trương, giương mắt nhìn cậu, thanh âm đứt quãng, nói: “Cậu muốn làm gì?”

Thi Viêm trong mắt hiện lên một tia ngoài ý muốn.

Ngay sau đó, thất vọng.

“Tôi cho rằng anh là tới tìm tôi.”

Thi Viêm nói làm Nhất Hạ ngẩn người.

Nhất Hạ căn bản là không biết Thi Viêm đang ở khách sạn này.

Nhất Hạ không biết Thi Viêm ngày đó ở siêu thị có hay không từng nói qua.

Hoặc là nói, Thi Viêm có nói, nhưng Nhất Hạ quá hoảng sợ, căn bản không có nhớ.

Cái này, Nhất Hạ hoàn toàn không có tý ký ức nào trong đầu.

Nhất Hạ chỉ nghĩ Thi Viêm buông tha chính mình.

Anh lại có ý đồ rút cánh tay về, nhưng Thi Viêm thực bình tĩnh mà nhìn anh, chính là không có bỏ tay ra.

Hai người quần áo đã ướt.

Đứa bé giữ cửa ở cửa khách sạn nhìn, đang nghĩ có nên hay không cấp hai người mang ô ra che, nhưng lại nhìn thấy trên mặt đất có một cái dù đang lẳng lặng nằm hướng lên trời, nhìn nhìn lại không khí  giữa hai người, lại từ bỏ ý nghĩ.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng đấy.

Nhất Hạ bị mưa hắt đến có điểm lạnh, ngước mắt nhìn Thi Viêm: “Cậu rốt cuộc muốn thế nào?”

Thi Viêm lẳng lặng nhìn, cuối cùng, nhàn nhạt: “Tôi muốn anh đi theo tôi.”

Nhất Hạ sửng sốt.

Nhất Hạ còn không có phản ứng lại liền bị kéo đi.

Thi Viêm sức lực rất lớn, bước chân cũng thực mau.

Nhất Hạ bị mạnh mẽ mang vào khách sạn, bị nhét vào thang máy, muốn chạy lại bị Thi Viêm lấp kín, kinh hoảng.

Nhất Hạ bị lôi đến một phòng rất lớn và xa hoa.

Thi Viêm đem y đẩy vào, y muốn chạy, lại bị Thi Viêm lấy thân ra chắn, đẩy đi vào.

“Cậu muốn làm gì?!”

Nhất Hạ rống lên thật lớn.

Nhất Hạ thấy Thi Viêm tới gần, lấy ra di động muốn gọi điện thoại cầu cứu, nhưng bị bàn tay to của Thi Viêm đoạt đi, di động bị Thi Viêm trực tiếp ném sang một bên.

“Tôi cảnh cáo cậu a, cậu không được lại đây!”

“Nhất Hạ……”

Thi Viêm thanh âm rất có cảm giác thất bại.

Cậu đem áo khoác tây trang ướt đẫm cởi ra, quăng sang một bên, hỏi: “Tôi yêu cầu chỉ là anh cho tôi một chút thời gian, chỉ là một chút thời gian, anh cho tôi nói lời xin lỗi, để tôi đem việc năm đó giải thích rõ ràng, được không?”

Thanh âm nghe thật thành khẩn, nhưng Thi Viêm trước mắt ổn trọng lại mang theo khí thế hùng hổ doạ người.

Soái khí mi hơi hơi nhấc, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Nhất Hạ, cậu đang chờ đợi Nhất Hạ gật đầu, yêu cầu Nhất Hạ cấp ra đáp án.

Hảo hán không ăn đồ trước mắt, mệt a.

Đôi mắt Nhất Hạ nhìn về phía sau Thi Viêm có điểm mông lung.

Nhất Hạ gật đầu: “Được.”

Thi Viêm nét mặt liền hoãn xuống.

Cậu kéo giãn cà vạt trên cổ.

Cậu thấy quần áo trên người Nhất Hạ bị ướt, muốn bảo y cởi ra, nhưng nhìn đến Nhất Hạ trong mắt lộ ra đề phòng, lại đánh mất ý nghĩ này.

Cậu đi đến trước quầy rượu, lấy một cái ly cùng rượu, quay người lại, nhìn không thấy người, phát hiện Nhất Hạ đã thừa lúc cậu không chú ý di chuyển tới chỗ cửa ra vào, cậu sắc mặt biến đổi, bước nhanh đi qua vừa muốn mở miệng gọi, không nghĩ Nhất Hạ đột nhiên mở cửa, nhìn đến người đứng ngoài cửa, sửng sốt.

Đó là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp.

Cô vốn định ấn chuông cửa, cửa đột nhiên mở ra, cô nhìn đến Nhất Hạ, thực ngoài ý muốn.

“Vị hôn thê của tôi.”

Thi Viêm đã đứng ở sau lưng Nhất Hạ.

Nhất Hạ nghe xong, cảm thấy sửng sốt.

Vị hôn thê?

Vị hôn thê??

Xem mỹ nữ mỉm cười nhấc tay đối chính mình chào hỏi, Nhất Hạ đôi mắt chớp chớp, xoay người lại: “Cậu không phải……”

“Không phải.”

Thi Viêm sắc mặt thật không tốt.

Nhất Hạ kinh ngạc.

Anh lại nhìn mỹ nữ trước mắt, mỹ nữ nghiêng người, vòng qua Nhất Hạ ngênh ngang vào nhà, Nhất Hạ thấy cô quen cửa quen nẻo trực tiếp vào bên trong, trong lòng càng kinh ngạc.

“Cậu…… Tôi……”

“Tôi lúc đó uống say.”

Thi Viêm đem ly rượu quăng sang một bên, đối Nhất Hạ: “Tôi không phải cố ý, tôi làm sai, tôi thích nữ nhân, tôi ngày đó là thật sự uống say.”

“Nếu không phải Kỷ Hạo đúng lúc đuổi tới…… Tôi……” Thi Viêm thở dài một hơi, thực thành khẩn nói: “Tôi vẫn luôn rất muốn hướng anh nói lời xin lỗi, tôi vẫn luôn rất muốn hướng anh nói lời giải thích, muốn cầu xin anh tha thứ, nhưng là vừa vặn ông ngoại tôi xảy ra chuyện, tôi vội vàng đặt vé rồi lên máy bay đi luôn. Tôi……”

Nhất Hạ phất tay đánh gãy lời nói của Thi Viêm.

Nhất Hạ xoay mặt ngước mắt nhìn cậu.

Thi Viêm không phải GAY?

Thi Viêm không phải GAY?!

Nhất Hạ đột nhiên, trong lòng cảm giác khó có thể miêu tả.

Nhất Hạ đi rồi.

Thi Viêm tiến lên, Nhất Hạ lại đóng cửa.

Thi Viêm trên mặt hiện ra bất đắc dĩ.

Cậu lắc đầu, hướng đại sảnh bước tới, mỹ nữ đang ở đại sảnh hút thuốc phun ra mấy làn khói, thấy y đi vào, hỏi: “Không thu phục được sao?”

Thi Viêm không nói chuyện.

Cậu chỉ là đem áo trên cởi ra.

Đường cong cơ bắp hữu lực lộ ra.

Cậu với tay lấy ra một cái khăn lông trắng, đối mỹ nữ nói: “Đem chồng ngươi gọi ra đây, chúng ta đi uống một chén.”

“Hảo a.” Mỹ nữ cười, nhìn theo hắn đi vào, lấy ra di động nhấn nút gọi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play