Thi Viêm nói chưa hết câu liền thấy được Nhất Hạ.

Nhất Hạ đứng trước cửa PUB, khoảng cách bọn họ cũng mất vài bước dài. Nhất Hạ đang do dự không biết có nên đi lại hay không.

Thi Viêm với Cố Gia đã không còn lời nào để nói, cho nên trực tiếp hướng về phía Nhất Hạ đi mất.

Hắn đi đến bên cạnh Nhất Hạ, thân thủ sờ lên khuỷu tay Nhất Hạ liền đem Nhất Hạ hướng vào PUB, Nhất Hạ kéo hắn lại, do dự mà lại nhìn về phía Cố Gia.

“Anh có chuyện phải nói với hắn?”

“Không có.” Nhất Hạ lắc đầu, nhìn nhìn Cố Gia, đối Thi Viêm: “Bất quá hình như hắn có chuyện muốn nói với tôi.”

Vừa rồi Cố Gia ở trước mặt Cổ Nhạc nói như vậy. Cho nên, vừa nãy Nhất Hạ nói chuyện riêng cùng Cổ Nhạc, muốn Cổ Nhạc thả mình ra.

Thi Viêm liếc về phía Cố Gia. Cố Gia gắt gao nhìn chằm chằm hai người đang “dính” lấy nhau, mày nhíu chặt.

Cố Gia quay mặt đi. Bạn của hắn đã đánh xe trở lại, hắn lập tức bước vào xe, ngồi xuống. Xe nghênh ngang rời đi, Nhất Hạ hơi hơi ngoài ý muốn, cuối cùng, đột nhiên cảm thấy mình thực buồn cười. Mệt y vừa rồi đối Cổ Nhạc ngàn cam đoan vạn cam đoan……

Y ngoái đầu nhìn lại, thấy Thi Viêm nhìn chằm chằm mình, hơi hơi giật nhẹ khóe miệng, xoay người đi vào PUB. Thi Viêm theo đi vào.

Hắn tùy ý để Nhất Hạ đi vào bên trong, nhìn đến Cổ Nhạc chơi đến rất HIGH, cùng một MM ngồi trên sô pha đang sờ soạng nhau, nao nao.

Trường hợp như vậy làm cho mặt Nhất Hạ biến đổi, nhưng Nhất Hạ cái gì cũng chưa làm, Nhất Hạ coi như thời vận mình chưa tới, tự mình xa cách, lại lần nữa ngồi trở lại một góc.

Y rất mệt. Tâm mệt. Y suy nghĩ, tiểu Kỷ Hạo hiện tại không biết có ăn cơm không.

Y đã ra ngoài nhiều ngày như vậy, tiểu Kỷ Hạo có thể lại chạy đến chỗ Thẩm Võ đá cửa nhà hắn hay không.

Y nỗ lực nhớ lại số điện thoại từ nước ngoài gọi về. Y định gọi cho cha mẹ nuôi Kỷ Hạo một cuộc.

Y trước sau cảm thấy mọi việc không nên như thế này.

Dì Bội năm đó nhận nuôi Kỷ Hạo. Mà hai vợ chồng dì Bội mấy năm trước cũng tự mình tới đây, ngàn khuyên vạn khuyên muốn Kỷ Hạo trở về. Hiện tại Kỷ Hạo ngược lại không phải Kỷ Hạo, mà em trai thật sự của mình cũng không biết ở đâu. Còn có cái gì Ngọc phu nhân……

“Suy nghĩ cái gì?” Thi Viêm ngồi vào bên cạnh Nhất Hạ, ghé sát vào tai Nhất Hạ, nhu nhu hỏi.

Nhất Hạ nghe vậy xoay mặt, mặt đụng phải cánh mũi Thi Viêm. Nhất Hạ giật mình.

Một đôi mắt câu hồn nhiếp phách, Thi Viêm cười.

Hắn nhẹ nhàng ở khóe miệng Nhất Hạ “Pi” một cái, khoảng cách thân cận quá, xoang mũi Nhất Hạ tất cả đều là mùi thuốc lá nhàn nhạt thuộc về Thi Viêm.

Nhất Hạ hơi hơi có chút xấu hổ, có điểm quẫn, bất an xoay mặt liếc hướng Cổ Nhạc.

Y nguyên ý là sợ Cổ Nhạc sẽ nhìn thấy. Nhưng là không nghĩ đến Cổ Nhạc thật sự liền thẳng tắp nhìn chằm chằm hai người bọn họ, Nhất Hạ trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, trong một cái chớp mắt, luống cuống.

Y liền cứng người ở chỗ đó.

Thi Viêm phát hiện Nhất Hạ khác thường, chuyển mắt nhìn xem, cùng tầm mắt Cổ Nhạc đối diện nhau.

Thi Viêm thật ra rất bình tĩnh. Hắn quay mặt qua, nhìn Cổ Nhạc, nhếch khóe miệng, hơi mang theo khiêu khích, đối Cổ Nhạc đạm đạm cười.

Cổ Nhạc một phen đem MM trên người đẩy ra.

Trong lòng thực khó chịu, hắn liền đứng lên đi về phía Nhất Hạ, nhưng thật ra không có nổi bão, mà là ngồi xuống chính giữa hai người bọn họ, đem hai người mạnh mẽ tách ra.

“Thực Happy sao. A?” Cổ Nhạc ngữ khí mang theo trào phúng.

Nhất Hạ xấu hổ, Thi Viêm lại cười.

“Hôm nay sinh nhật ta, một lễ vật nho nhỏ, thực bình thường đi?”

Thi Viêm nói lời này chọc Cổ Nhạc trừng hắn.

Ánh mắt kia, tựa như muốn ăn Thi Viêm, nhưng là một hồi sau đó, lại hóa thành hư không.

“Không muốn chơi, về nhà!” Cổ Nhạc đột nhiên nói, dẫn tới vô số chú ý.

Tất cả mọi người đều không biết hắn bị làm sao, rất nhiều người đều cảm thấy hắn mất hứng, hắn cũng mặc kệ người khác nghĩ thế nào, đứng dậy liền đem Nhất Hạ kéo lên.

Thi Viêm thấy Cổ Nhạc chơi bể, đứng dậy một bước, một tay kiềm lấy khuỷa tay Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc trừng hắn, cuối cùng: “Buông tay.”

Thi Viêm nhìn về phía Nhất Hạ. Hắn thấy Nhất Hạ vẻ mặt hoảng sợ nhìn hắn, hắn nghĩ nghĩ, không muốn cấp Nhất Hạ thêm phiền toái, đành buông tay.

Cổ Nhạc đối Thi Viêm thật đúng là một chút mặt mũi đều không cho. Mang theo Nhất Hạ, hắn trực tiếp liền đi ra khỏi cửa.

Ngậm thuốc, híp mắt trong làn khói, Thi Viêm chỉ coi như Cổ Nhạc đang giở chứng trẻ con, kéo khóe miệng, nhẹ cười.

Thi Viêm trong lòng kỳ thật đang nén giận. Nhưng là bởi vì đủ các loại nguyên nhân, hắn lại không phát tác ra. Hắn gằm Cổ Nhạc, ngậm thuốc, lẳng lặng đứng đó, một đường nhìn theo.

Thẳng đến khi Nhất Hạ biến mất, hắn rốt cuộc nhìn không tới, Thi Viêm lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhấp môi, quay trở về chỗ đám bạn đang ngồi.

Đêm, trong phòng tắm nhà của Cổ Nhạc, vệt nước ở trên vách đá cẩm thạch nhộn nhạo, tiếng nước xôn xao vang lên.

Đèn lớn lại không có mở.

Đèn nhỏ từ trên vách đá khúc xạ ánh sáng tới, trong bồn tắm nước không ngừng phun trào quay cuồng, lưng Cổ Nhạc dựa bên cạnh bể tắm, Nhất Hạ ngồi trong lòng ngực hắn, một tay đỡ bên cạnh, một tay đặt lên vai hắn, toàn thân màu đỏ, đầy người không biết là nước hay mồ hôi.

Cổ Nhạc chôn ở xương quai xanh Nhất Hạ tham luyến liếm mút.

Một khuôn mặt tuấn tú, tràn đầy mị hoặc, vài sợi tóc dính sát trên mặt, bọt nước từng giọt từng giọt dọc theo khuôn mặt sạch sẽ tú khí chảy xuống, nhìn qua, thế nhưng lại gợi cảm đến đáng chết.

“…… Cậu đủ rồi……” Nhất Hạ lời này nói ra một chút tự tin cũng không có, vừa ngập ngừng vừa run.

Bởi vì, y bị Cổ Nhạc lăn lộn thật lâu, sắp bị Cổ Nhạc làm ngất. Nhất Hạ đã phân không ra đông nam tây bắc. Y đã vô pháp chỉ cần dựa vào cái mũi để hô hấp. Ngực kịch liệt phập phồng, y ngửa đầu, môi nhuận nhuận hơi hơi thở gấp.

Cổ Nhạc lì lợm la liếm, chính là không chịu ra, thường thường động vài cái, kích thích y, làm y phát điên. Y chịu không nổi, cúi đầu, Cổ Nhạc nghển cổ, cắn lấy cánh môi y.

“Ngươi rõ ràng rất thích……”

Nhất Hạ nghe vậy, liều mạng lắc đầu.

Cổ Nhạc thanh âm thấp thấp, môi mỏng dán vào lỗ tai Nhất Hạ cọ xát, Nhất Hạ chộp vào cánh tay Cổ Nhạc vừa thu lại, nhắm mắt lắc đầu: “…… Không cần lại……”

Nhất Hạ sắp mệt chết. Cảm giác thân thể đang không ngừng tra tấn y.

Nhất Hạ đem trán đặt lên vai Cổ Nhạc, y liều mạng lựa chọn xem nhẹ, nhẫn nại, nhưng là không tự giác co rút lại, ngược lại làm Cổ Nhạc hít một hơi.

Cổ Nhạc cười. Cười đến xấu xa.

Cười, khiến cho bụng chấn động, chỉ động tác nhỏ như vậy nhưng đối với Nhất Hạ đều thành tra tấn, Nhất Hạ cắn chặt môi dưới, cuối cùng, hai tay chụp lấy mặt Cổ Nhạc.

Nhất Hạ tức giận. Y không cho Cổ Nhạc cười.

Hành động này xem ở trong mắt Cổ Nhạc, rất ngu đần, Cổ Nhạc nhìn, càng vui vẻ. Cổ Nhạc một tay siết lấy eo y, một tay khác niết cằm y, muốn y nhìn mình.

Nhất Hạ đẩy tay Cổ Nhạc ra, xấu hổ và giận dữ không thôi, mới vừa quay mặt đi, lại bị Cổ Nhạc niết lấy cằm, muốn y nhìn mình.

Nhất Hạ phát hỏa. “Cậu……”

“Ta là nam nhân đầu tiên của ngươi……”

Cổ Nhạc nói ra câu này khiến Nhất Hạ ngẩn ra.

Nhất Hạ không biết Cổ Nhạc có ý gì. Bởi vì, ngữ khí Cổ Nhạc có điểm quái.

Hai tròng mắt ngập nước của Nhất Hạ mang theo nghi hoặc. Nhất Hạ cho rằng Cổ Nhạc tính toán nhắc lại chuyện xưa.

Cho rằng Cổ Nhạc bởi vì nhìn thấy Thi Viêm thơm mình, cho nên giống như Cố Gia, muốn tới tính nợ cũ, tra hỏi y bị bao nhiêu người chạm qua, hỏi y có cảm thấy mình dơ bẩn hay không.

Nhất Hạ đã làm tốt công tác tùy thời bị Cổ Nhạc đẩy ra cùng chán ghét. Không nghĩ, Cổ Nhạc lại hỏi y: “Ngươi nói, có thể hay không cũng là người cuối cùng?”

Nhất Hạ thực sự sửng sốt. Y tối hôm qua mới cùng Thi Viêm ở dưới lầu làm, Cổ Nhạc nói như vậy, Nhất Hạ mạc danh, thực chột dạ, thậm chí áy náy.

“…… Cậu có ý gì?” Nhất Hạ thanh âm có điểm khàn khàn, trước mắt tất cả đều đỏ ửng, bị đôi môi Cổ Nhạc nhẹ nhàng dán lên.

Nhất Hạ hơi hơi tránh đi, thấy Cổ Nhạc lại ghé lại gần, đành phải đưa tay ra chắn. Cổ Nhạc bắt lấy tay Nhất Hạ, hỏi: “Có thể hay không là người cuối cùng?”

Nhất Hạ hai mắt chớp chớp, nhìn hắn, có cảm giác khó có thể tin, càng có cảm giác khó có thể miêu tả.

Môi Nhất Hạ bị hôn lên. Một cái hôn mút thật sâu, so với ngày bình thường hoàn toàn không giống nhau.

Có cái gì đó ở trong lòng Nhất Hạ chậm rãi lan tỏa. Nhất Hạ trong lúc nhất thời có điểm hoảng loạn, lại có điểm vô thố, rũ mắt lại ngước mắt, nghĩ nghĩ, mới vừa há miệng, lại nhìn thấy Cổ Nhạc ở kia cười.

Kia tươi cười, là cười nhạo.

Nhất Hạ trong lòng nháy mắt phát lạnh, đột nhiên minh bạch, trong lòng một trận tức giận.

Cổ Nhạc lấp kín môi y. Trước khi y kịp mắng chửi hắn.

Nhất Hạ hỏa đại, tránh thoát không được, ngược lại bị hắn chế phục, bị hắn gắt gao nạp vào trong lòng ngực.

Trong phòng tắm, càng thêm cực nóng.

Bọn họ không biết, ở bên ngoài phòng tắm, Thi Viêm sớm đã trở về, đang lẳng lặng ngồi trên giường Cổ Nhạc.

Thuốc, vẫn không rời tay Khói trắng lượn lờ, Thi Viêm một đôi con ngươi thâm trầm, vô thanh vô tức, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng tắm.

Hắn không biết đang suy nghĩ cái gì.

Nhưng luận đến phát ngốc, hắn không phải kẻ duy nhất.

Cố Gia lúc này cũng đang phát ngốc.

Hắn lẳng lặng ngồi trước án thư, nhìn đại danh mà năm đó Nhất Hạ ký xuống, được hắn bao lại trong khung “Hôn thư”, cùng với dòng tên méo mó mà hắn viết ra, từ “Hạ” được viết đến đặc biệt xinh đẹp.

Cố Gia cảm thấy rất hận. Hắn thực bực bội, đem giấy tác nghiệp từ trong khung ảnh lấy ra, lấy bật lửa ra, đem tờ giấy kia đốt.

Lửa trong nháy mắt cắn nuốt tờ giấy.

Ngọn lửa bùng lên, tờ giấy nhanh chóng hóa thành tro tàn.

Cố Gia nhìn, đột nhiên liền cảm thấy hối hận. Hắn lập tức phủi tay, muốn dập lửa, không nghĩ tay lại tê rần, buông lỏng, tờ giấy nhiễm lửa rơi xuống mặt đất.

Hắn lấy chân dẫm lên. Đạp mạnh vài cái, cứu trở về tới lại không được nửa trang giấy.

Cố Gia thân thủ muốn nhặt, nhưng là có người so với hắn nhanh hơn một bước.

Cố Gia giật mình.

Hắn ngước mắt, nhìn đến kẻ xâm phạm trước mắt nhặt “Hôn thư” của hắn lên, cảm thấy, thực ngoài ý muốn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play