Trong đại thánh đường, sách Sáng Thế nói rằng: “Điện hạ đi rồi.”

Không có ai đáp lại nó.

Sách Sáng Thế lại bổ sung một câu: “Thượng đế, ngủ thiên sứ xong bỏ chạy, hình như không quá —— ”

“Víu” một tiếng, nó lấy đường parabol xinh đẹp rơi vào trong đại thánh trì. Đại thánh trì ùng ục một tiếng, muốn nuốt nó một lần nữa, nhưng mà lúc này sách Sáng Thế mặc kệ, bìa sách rắn chắc không ngừng đạp nước, ra sức giãy dụa nổi lên trên mặt nước.

“Vì sao ngài muốn học theo mặt hắc ám!”

“…”

“Ta đã bị ‘ngài’ ném ba lượt đó a a a!”

“Ồn ào.”

Thần sáng thế cao cao tại thượng, rốt cục bố thí một ánh mắt cho nó.

Đổi thành bất luận một thiên sứ nào đứng ở chỗ này, chỉ sợ cũng phải bị ý lạnh trong mắt thượng đế đông thành băng. Sách Sáng Thế làm như không phát hiện, nó mới không sợ thượng đế quang minh, vị đại thần này mặc dù tính cách lạnh, lại tuyệt đối lý trí, nếu là mặt hắc ám, nó còn thật không dám dùng ngôn ngữ đi kích thích, không cẩn thận sẽ trình diễn hình ảnh tay xé thần khí bạn sinh.

Sách Sáng Thế ngâm mình trong ao nước, hữu khí vô lực nói: “Ngài định làm thế nào, vẫn giống thường ngày sao?”

Yên tĩnh không tiếng động.

Qua một hồi lâu, vị thượng đế thấy không rõ chân dung ấy từ ngự tọa đi xuống, thánh quang mông lung, hệt như một tia quang huy ban đầu trên đời, “Ngô đối với hắn giống như trước đây, hắn đối với ngô… hình như có khác biệt.”

Sách Sáng Thế tuyệt vọng.

Ngài đã ngủ sí thiên sứ trưởng rồi, thái độ của hắn có thể giống thường sao!

Nhặt lên sách Sáng Thế bị mình ném ra bên ngoài, chân dung thần linh tóc bạc phản chiếu trên mặt nước.

Thanh lãnh, hờ hững.

Tuy là dung mạo nhất đẳng trên đời, cũng không thay đổi được bản chất thượng đế khác với những sinh linh khác. Y chưa bao giờ cảm thấy dung mạo mình có bao nhiêu quan trọng, cũng không cho là mình tất yếu cần xua tan thánh quang.

Thượng đế xuyên thấu qua nước ao, nhìn về phía hạ giới.

Lucifiel đi lại trên con đường ở Hằng Tinh thiên, thiên sứ khác né tránh, cung kính có thừa.

Đột nhiên, thiên sứ tóc vàng vốn đang nhìn thẳng phía trước ngẩng đầu, đối diện ánh mắt trong hư không, mỉm cười.

Cái loại dịu dàng giới hạn mơ hồ ấy một lần nữa xuất hiện.

Tốt đẹp như phù dung sớm nở tối tàn, kinh diễm vô số trí thiên sứ, đồng thời cũng làm cho tâm tình thượng đế ở Thủy Tinh thiên chuyển biến tốt đẹp. Mặc kệ trước đó xảy ra chuyện gì, Lucifiel vẫn cứ xem y là thứ nhất, thượng đế không có lý do gì tức giận với đối phương ở phương diện này, từ đầu đến cuối thiên sứ đều hoàn toàn không biết gì về chuyện y có mặt hắc ám.

Tuy rằng trải nghiệm vừa tỉnh lại liền phát hiện mình ở trên giường thiên sứ rất là sốt ruột.

Thượng đế nói rằng: “Ngươi là ngôi sao sáng của ngô ——” cho nên không hy vọng ngươi bị đụng vào.

Nửa câu sau không có truyền vào tai Lucifiel, nhưng mà nửa câu đầu, sí thiên sứ trưởng xa ở Hằng Tinh thiên vẫn nghe được.

Trong lòng Lucifiel đột nhiên nhảy dựng.

Hắn nhếch môi, nhịn cười, có lẽ cả ngày hôm nay đều sẽ giữ vững vui vẻ như vậy.

Bất tri bất giác, mâu thuẫn giữa thần và thiên sứ trừ khử hơn phân nửa.

Để triệt tiêu lời đồn đãi trên thiên đường, thượng đế tạm dừng hành vi không ngừng triệu hồi sí thiên sứ. Bảo hộ Lucifiel là thứ nhất, không để cho Lucifiel mất mặt mũi là thứ hai, chín tầng thiên đường không có thiên sứ nào áp đảo trên Lucifiel.

Nhưng mà không thể tránh né, tình huống mười năm trước, tạo thành hiệu quả lời đồn nhất định.

Tinh linh vương Atrios kích động chạy tới thiên đường, tìm thiên sứ hỏi tình huống một lần, lại mất hứng mà đi về.

Hắn còn tưởng rằng Lucifiel có thể thất sủng chớ!

Có thiên sứ thích sí thiên sứ trưởng, tự nhiên có người khó chịu vì sí thiên sứ trưởng lộng quyền độc bá. Atrios chính là một, lại là người có thân phận cao nhất. Quang minh tinh linh vương trên lực lượng giai cấp tương đương với sí thiên sứ, có thể dùng lực quang minh mà thiên sứ sùng kính nhất, việc này làm hắn đạt được đãi ngộ cực cao trên thiên đường, chỉ riêng việc thích phân cao thấp với Lucifiel, lại khiến rất nhiều thiên sứ dở khóc dở cười.

Nếu ngài không làm khó dễ Lucifiel điện hạ, sẽ càng được hoan nghênh.

Trí thiên sứ canh giữ ở ngoài cửa lớn thiên quốc, nhìn theo bóng dáng lóng lánh của Atrios rời đi, nội tâm phỉ báng không thôi.

Thủ trưởng và tinh linh vương.

Bọn họ quyết đoán đứng ở trận doanh điện hạ!

Tin tức Atrios đến rồi lại chạy trở về, không đến một khắc liền bị Michael trực ban biết được.

Michael nện bàn cười to, “Hắn còn dám tới!”

Bạn tinh linh vương nào đó bị đánh mặt cũng không phải lần đầu tiên, còn dạy mãi không sửa mà chạy tới khiêu khích Lucifiel điện hạ.

Người hầu trí thiên sứ ở ngoài cửa điện ho nhẹ, ý bảo sí thiên sứ phó chú ý hình tượng.

Hôm nay sí thiên sứ trưởng nghỉ ngơi, trong cung điện hành chính của sí thiên sứ trưởng chỉ có Michael, dẫn đến hắn ta có chút thoải mái, bút lông chim chuyển động không ngừng trên đầu ngón tay, “Atrios chưa từ bỏ ý định cũng tốt, dù sao thì điện hạ có rảnh sẽ xử lý hắn.”

Dưới đáy lòng nhóm người hầu trí thiên sứ cũng đồng ý.

Tài năng của điện hạ, há là quang minh tinh linh vương có thể bằng được.

Khi Lucifiel đi vào cung điện, nghe được tiếng cười, trong mắt hiện lên dị sắc, “Chuyện gì xảy ra?”

Michael nghẹn lại.

“Điện hạ, không phải ngài muốn ở lại Thủy Tinh thiên sao?”

“Trở về sớm.”

Lucifiel mặt không đổi sắc giấu đi chuyện không thấy thượng đế. Michael cũng không miệt mài theo đuổi, nhanh chóng nói chuyện Atrios vừa rồi, Lucifiel đáp: “Đừng động tới hắn, càng tích cực với hắn, hắn càng mạnh hơn.”

Hắn đi vào trong cung điện, Michael vội vàng hô: “Điện hạ muốn nghỉ ngơi sao?”

Lucifiel thản nhiên nói rằng: “Không phải.”

Lấy mấy quyển sách mượn đọc ra từ trong tẩm điện, Lucifiel đi ra một lần nữa.

“Chậm rãi làm việc, ta đi đây.” Hắn giơ giơ sách trên tay, chuẩn bị đến thư viện thiên sứ trả lại. Michael xem tên sách mà mắt đã thấy đau, điện hạ thế mà lại đang tự học thần ngữ, đây chính là ngôn ngữ khó khăn nhất trên đời đó!

Thủ trưởng vừa đi, Michael như một con cá khô tựa vào trên bàn.

“… Thật nhàm chán.”

Học viện thiên sứ, Lucifiel được hoan nghênh trước sau như một, sờ sờ đầu vài tiểu thiên sứ, hắn đi đến phương hướng thư viện. Trên đường còn trùng hợp đụng phải trưởng học viện, Neil cười nói: “Chương trình học của Metatron điện hạ mới vừa chấm dứt, rất nhiều tiểu thiên sứ đều khát vọng có thêm một sí thiên sứ đại nhân đến giảng bài, không biết điện hạ có thể đến học viện dạy một buổi hay không?”

Tâm tư Lucifiel khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn cự tuyệt, “Thời gian không đủ.”

Neil cũng lộ ra vẻ đáng tiếc, “Điện hạ đi thong thả.”

Hắn đoán được hôm nay là ngày sí thiên sứ trưởng nghỉ ngơi, tự nhiên sẽ không làm một thiên sứ chướng mắt.

Lúc nghỉ ngơi, ai cũng không muốn bị hỏi chuyện công tác.

Điểm ấy sinh linh tam giới thái độ nhất trí.

Trả sách lại, Lucifiel gần như đã tra cứu xong hết sách thần ngữ có hạn trong thư viện. Mục tiêu trước đó của hắn là tu tập tất cả ngôn ngữ đã biết trên đời, sau đó lại kẹt trên thần ngữ, vài chục năm còn chưa phá được cửa ải khó khăn này.

Thần ngữ, tên như ý nghĩa: ngôn ngữ thần linh.

Lucifiel đi đến góc phòng yên lặng ngồi xuống, cho dù ở sau đống sách chồng chất thành núi, hắn vẫn như cũ duy trì tư thế ngồi cẩn thận tỉ mỉ. Chỉ thấy hắn ngồi ở chỗ kia lấy vở và đồ để ghi chép ra, y bào trên người vừa thân mà giản lược, nếp gấp và đường chỉ trên đó, như là được thước đo tốt phương vị, mỗi một chỗ đều ở vị trí thanh lịch nhất.

Sau khi hắn viết đại khái nửa quyển sách mới dừng bút.

Sau đó, hắn dùng thần kỳ thuật, hỏi tồn tại không gì không biết trên đời, “Ngô thần, ta gặp vấn đề không rõ.”

Ánh mắt thượng đế chú ý thế giới nhất thời bị phân ra một chút.

Phát hiện Luci muốn học thần ngữ, thượng đế dùng ý niệm khống chế bút viết xuống vài đáp án trên giấy, giúp đối phương giải quyết vấn đề. Lucifiel nhìn chữ viết xinh đẹp dưới ngòi bút, ánh mắt sáng ngời, thần ngữ do thượng đế viết ra có đủ lực lượng đặc thù.

Sau đó thượng đế hỏi: “Vì sao ngươi muốn học thần ngữ?”

Lucifiel tự tin đáp: “Ta muốn học được hết thảy, mới có thể giúp ngài phân ưu.”

Thượng đế trầm ngâm, “Nếu ngươi muốn học, thì phải biết lĩnh ngộ ý nghĩa của chữ, những ngôn ngữ khác đều học tốt rồi sao?”

Vạn vật có linh, ngôn ngữ của sinh linh bình thường không so được với thần ngữ, lại có chỗ chung.

Lucifiel cho ra một đáp án khiến thần vừa lòng.

“Học được rồi.”

Tròn một ngày, thượng đế bắt đầu giáo dục Lucifiel nhập môn, không có một chút suy nghĩ giấu riêng. Sách Sáng Thế không ngừng ở bên cạnh cung cấp ý kiến, thuận tiện nói rằng: “Thượng đế, ngài xác định muốn dạy sâu vào sao? Đây là thứ do thần nắm giữ mà?”

Thượng đế không cho là đúng, “Thần ngữ phối hợp với ngôn linh, mới có thể phát huy ra hiệu quả.”

Không có ngôn linh, bản chất của nó chỉ là một loại ngôn ngữ đặc biệt mà thôi.

Tựa như mặt hắc ám.

Không có lực ngôn linh, mặt hắc ám không cách nào có được năng lực một câu liền thực hiện hết thảy nguyện vọng.

“Thần, ‘thần sáng thế’ viết như thế nào?” Giọng Lucifiel kéo lực chú ý của thượng đế lại, thượng đế không trả lời vấn đề của sách Sáng Thế nữa, cẩn thận dạy Luci viết mấy chữ đó như thế nào.

Sau khi Lucifiel viết xong trên giấy, mực nước màu vàng còn chưa khô.

Hắn nhẹ nhàng thổi.

Hương vị độc hữu của mực nước phiêu tán ra.

“Thần, ta viết xong rồi.”

Ánh mắt thượng đế dừng trên mặt giấy sạch sẽ tuyết trắng, trên đó là một loạt chữ viết rõ ràng.

[ Ngài là thần sáng thế duy nhất ta phụng dưỡng. ]

Ý chí của thiên sứ, kết hợp với lực lượng thần ngữ, khiến chữ viết tràn ngập lực lượng nào đó.

“Viết rất tốt.” Khóe môi thượng đế cong lên, đánh vỡ vẻ mặt lạnh như băng. Dưới giáo trình của sách Sáng Thế ngủ gà ngủ gật, thượng đế không phiền không chán giải thích dụng ý từng chữ cho Lucifiel, còn có ý cảnh của những tổ hợp và từ ngữ khác nhau.

Từ ban ngày đến ban đêm, mặt hắc ám cũng bị phó thác chuyện này.

Trước khi thượng đế ngủ say nói rằng: “Dạy hắn cho tốt.”

Loại thời điểm này, đừng có gây ra chuyện lung tung gì khác.

“Được.”

Mặt hắc ám tỉnh bơ đạp ý thức thượng đế vào nơi càng sâu bên trong.

Sau đó, y bắt đầu mới lạ mà làm lão sư cho Lucifiel, chỉ đạo Lucifiel viết thần ngữ như thế nào. Thần ngữ đối với thần, là bản năng từ khi sinh ra đã nắm giữ, nhưng đối với thiên sứ, lại là một ngôn ngữ rất khó nhập môn, lại rất khó học được.

“Những lời này ý là biểu đạt sùng kính.”

Mặt hắc ám một chút cũng không khách khí sửa đổi nguyên ý của từ —— [ Ta yêu ngươi. ]

“Ừm, ta đang nhớ.” Lucifiel nghiêm túc viết xuống.

Trong lòng mặt hắc ám mừng rỡ.

Lập tức các loại từ ngữ đen tối đều bị mặt hắc ám nhớ tới, chẳng hạn như: thần giao, kính dâng thân thể, hiến tế linh hồn…

Chờ đến ban ngày, thượng đế một lần nữa tỉnh lại, liền nhìn thấy cả trang đầy từ ngữ dơ bẩn.

Thượng đế thiếu chút nữa xé nát sách Sáng Thế.

Sách Sáng Thế thét to: “Ta rất vô tội mà —— là hắn dạy! Là ngài bảo hắn dạy!”

Dạy lệch cũng là trách nhiệm của ngươi a a a a!

Lucifiel học một buổi tối mặt mũi không chút nào mệt mỏi, cảm giác được thần linh ở một chỗ khác có chút im lặng, đuôi mày hắn nhướn lên, con ngươi màu xanh lam sáng ngời như cầu vồng, dùng thần ngữ nói ra câu nói đầu tiên hôm nay.

“Thần an, thân mến.”

“…”

Thượng đế lần đầu tiên không biết nên chỉ ra chỗ sai lầm như thế nào.

“Ngô thần.” Lucifiel lập tức đổi về ngôn ngữ thiên sứ, “Có phải ta nói sai âm tiết hay không?”

Thượng đế theo bản năng nói rằng: “Không có.”

Thôi, đâm lao phải theo lao đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play