Chẳng lẽ nói mình nhất thời thất thần, ấn sai ký hiệu truyền tống trận?
Không trung sáng ngời, đại địa sinh cơ bừng bừng, còn có cung điện thuần trắng phương xa, tạo thành một thế giới lý tưởng tốt đẹp. Áp lực không gian ở Thủy Tinh thiên cuồn cuộn ào đến, bả vai Lucifiel trầm xuống, sắc mặt không thay đổi, thích ứng tốt đẹp với việc này. Nếu không có năng lực tự do hành tẩu ở Thủy Tinh thiên, hắn lại nói gì là người mạnh nhất tam giới.
Hắn nhìn phương hướng đại thánh đường xa xa, nghĩ đến lời Gabriel từng nói.
[ Sau khi ngài rời khỏi thiên đường, ngô thần tiến vào ngủ say, hy vọng chúng ta đừng đi quấy rầy ngài ấy. ] Ngủ say ư?
Lucifiel nhớ lại lịch sử mỗi lần thượng đế ngủ say, xác định trong một trăm năm sẽ không dậy. Hắn đem chuyện đi vào Thủy Tinh thiên trở thành sai lầm, yên lòng xoay người đi vào phạm vi truyền tống trận, ánh sáng chợt lóe, hắn quay về tầng thứ tám Hằng Tinh thiên.
Trong đại thánh đường, thần linh tóc bạc mặt không đổi sắc ngồi ở ngự tọa.
Y thu hồi ánh mắt nhìn chăm chú vào thiên sứ.
“Luci…”
Giọng nói thanh lãnh vang lên, lộ ra hai loại cảm xúc bất mãn và vừa lòng quỷ dị.
Thực hiển nhiên, thượng đế quang minh không hy vọng Lucifiel lại đây, mà thượng đế hắc ám sau khi điều chỉnh vị trí truyền tống trận, phát hiện Lucifiel đến Thủy Tinh thiên cũng không đến vấn an y, mười phần không vui.
Sách Sáng Thế ở trên đầu gối y rùng mình một cái, thượng đế tinh thần phân liệt càng ngày càng nghiêm trọng.
Ngày tháng này bao giờ mới kết thúc đây!
Sau khi áp chế xong mặt hắc ám tác loạn, thượng đế chậm rãi nói rằng: “Luci điểm này rất tốt, chưa bao giờ vi phạm mệnh lệnh của ngô, không giống thiên sứ khác, lúc này khẳng định sẽ nhịn không được tò mò mà tới đây.”
Trọng điểm chính là chỉ Michael.
Lòng hiếu kỳ quá nặng!
Sách Sáng Thế phụ họa nói: “…Đúng vậy.”
“Hình như ngươi không ủng hộ lời ngô nói nhỉ?” Thượng đế mở sách Sáng Thế ra, theo thói quen đọc nội dung trên trang giấy của sách Sáng Thế. Trang thứ nhất rõ ràng là ghi chép bảy ngày sáng thế, trang thứ hai là «sách Thánh Linh» ghi chép tên thật của thiên sứ, trang thứ ba lại là «sách Ma Linh» không được thần thích, chuyên ghi chép thiên sứ sa đọa.
Mười vạn năm qua, tên nhiều đến mức thượng đế cũng nhớ không rõ.
Thượng đế lật đến trang giấy trống phía sau, không lâu lắm, mực nước tự động hiện lên.
Trên trang giấy của sách Sáng Thế viết một câu: thượng đế, ngài đây là đang làm khó xử Lucifiel điện hạ.
Sách Sáng Thế bỗng nhiên thấy vô cùng may mắn vì mục tiêu của mặt hắc ám không phải nó, không thì nó thật sự không có biện pháp đỡ nổi thượng đế, chốc lát muốn đi qua trái, chốc lát lại muốn đi sang phải, còn phải trong hai cái tìm được một đáp án tốt nhất!
Quả nhiên vị trí sí thiên sứ trưởng không phải sinh linh bình thường có thể làm.
Trở lại Hằng Tinh thiên, Lucifiel đi lại trên con đường ban ngày vô cùng náo nhiệt. Có trí thiên sứ bận rộn công tác, cũng có trí thiên sứ đang ở ngày nghỉ, dáng người nhẹ nhàng mà tao nhã của bọn họ, không chút nào kém hơn tinh linh ở nhân gian, thậm chí còn có thêm một phần khí chất kiêu ngạo so với tinh linh. Cảnh tượng quen thuộc khiến Lucifiel hiểu rõ, mình lại phải bắt đầu làm việc ngày qua ngày.
Đây không phải là một chuyện dễ dàng.
Sau khi điều chỉnh tâm tình, Lucifiel lộ ra nụ cười.
[ Không có gì càng giá trị, càng có ý nghĩa hơn chứng minh chính mình. ]
Bước vào cung điện của mình, Lucifiel thu hoạch được một Michael vùi đầu khổ làm. Đối phương vùi sâu dưới đống công vụ xếp thành núi cao, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đỏ như ngọn lửa, Lucifiel lắc lắc đầu với người hầu trí thiên sứ, ý bảo bọn họ đừng nói chuyện, nhóm người hầu trí thiên sứ ngậm miệng, vui sướng khi người gặp họa mà nhìn về phía Michael điện hạ hoàn toàn không biết gì cả.
Không thể trách bọn họ cười, mà là Michael điện hạ đang tìm đường chết.
“Thảm thảm, còn thiếu nhiều như vậy ——” Michael vừa viết vừa hít không khí, bút lông chim hóa thành tàn ảnh, xoạt xoạt để lại cái tên rồng bay phượng múa trên công vụ, “Không thể để cho điện hạ trở về nhìn thấy, mình phải nhanh.”
Lucifiel đứng ở trước bàn, nghe hắn ta “khe khẽ nói nhỏ” khi điên cuồng phê chữa công vụ.
Lucifiel tiện tay cầm lấy công vụ ở trên cùng mở ra nhìn.
Thời gian công vụ đưa tới viết rõ ràng, là lượng công việc hôm trước Michael không hoàn thành. Xem ra trong thời gian hắn không ở đây, không có bất cứ thiên sứ nào dám quản Michael bay nhảy.
“Đừng làm lộn xộn đồ đạc!”
Michael dưới trạng thái lo lắng nhìn thấy trên công vụ nhiều ra một bàn tay, nhất thời bùng nổ.
Ngay sau đó, hắn ta thấy rõ ràng cái tay kia trắng nõn như thế, móng tay cắt sửa mượt mà, lộ ra màu hồng nhàn nhạt, ngón tay thon dài gập lại, cầm lấy trang giấy công vụ, giống như kiệt tác vốn nên trưng bày trong tiệm nghệ thuật.
Nhìn qua… quen mắt… như thế…
Michael bị dọa gục xuống.
“Điện, điện điện điện hạ…”
“Michael, một đoạn thời gian không thấy, nhìn ngươi chăm chỉ như vậy làm ta bội phần vui mừng.”
Ở vị trí ngược sáng, khiến gương mặt Lucifiel khuất bóng, ngũ quan hắn vẫn hoàn mỹ đến mức khiến Michael nín thở như vậy, chỉ riêng con ngươi màu xanh lam cất giấu uy nghiêm và lợi hại như lôi đình.
“Ngày nghỉ năm nay của ngươi, ta chính thức thông báo với ngươi —— không còn.”
“…”
“Hoàn thành mấy thứ này, lại bẩm báo cho ta tình huống ba tháng nay, hy vọng ngô thần phù hộ ngươi, khiến ngươi đừng bị ta nhìn ra chỗ thứ hai có vấn đề, ha.”
Tiếng cười khẽ của thủ trưởng ở chỗ cuối, khiến Michael thành công tê dại từ trên đầu đến lòng bàn chân.
Michael sụp đổ.
Vì cớ gì Lucifiel điện hạ lại về sớm!
Lucifiel tận thiện tận mỹ, cho tới bây giờ cũng không phải cái loại thiên sứ lưu luyến ngày nghỉ. Nếu hắn muốn nghỉ phép, những ngày nghỉ tích góp từng tí một mà ra của hắn đã sớm bị hắn tiêu hết, làm sao có thể tích lũy đến con số khủng bố đó.
Chuyển giao công việc từ chỗ Michael hao phí trọn một ngày, Lucifiel kỹ càng tỉ mỉ không sai sót mà kiểm tra công tác của đối phương, Michael nơm nớp lo sợ đứng ở đối diện hắn, giọng điệu nói chuyện từ trung khí mười phần ban đầu biến thành sắp khóc. Tận đến khi Lucifiel khép lại một phần công vụ cuối cùng, Michael mới giải thoát thở phào một hơi, sau lưng ướt đẫm.
Nâng nâng mí mắt, Lucifiel dịu dàng như dao nói rằng: “Có thể đi rồi.”
Michael co cẳng bỏ chạy.
Nhóm người hầu trí thiên sứ muốn nói lại thôi mà nhìn điện hạ.
Lucifiel thản nhiên nói rằng: “Không cần nói thay hắn, trong cung điện của ta có lưu ảnh ma pháp cầu.”
Lưng người hầu trí thiên sứ phát lạnh.
Michael điện hạ, toàn quá trình ngài nhàn hạ đều sẽ bị điện hạ biết!
Lucifiel xử lý xong việc trong tay, đi ra ngoài, mục tiêu minh xác —— cung điện Michael. Hắn không quên tiểu Griffin của mình còn ở chỗ Michael, nuôi lâu như vậy, nên trả cho Asha.
Ôm bốn vật nhỏ về, Lucifiel khoan thai rời đi.
Để lại Michael sắc mặt thảm đạm.
Sau khi tan tầm Beelzebub đi ngang qua cung điện của Michael, trêu ghẹo nói rằng: “Ngươi đứng ở cửa nhà ngẩn người sao?”
Michael thảm đạm nói: “Điện hạ về.”
Beelzebub theo phản xạ tính toán thời gian ba tháng một chút, xác định điện hạ về sớm tròn năm ngày. Kết quả đáng sợ này khiến Beelzebub cũng không biết nên nói cái gì mới phải, an ủi bạn tốt: “Nhận sai cho tốt, sẽ được xử lý nhẹ.”
Michael đập đầu trên vách tường.
Thời gian kế tiếp, Lucifiel trả tiểu Griffin cho Asha đã tu dưỡng tốt, sau đó ngựa quen đường cũ mà làm việc.
Dưới sự chưởng quản của Lucifiel, toàn bộ kết cấu tạo thành thiên đường đều hiểu rõ trong lòng, căn bản không cần luống cuống tay chân giống Michael. Dùng thời gian vài ngày, hắn rất nhanh liền răng rắc xử xong lượng công vụ trong cung điện hành chính, công vụ mới đưa tới còn thừa đều chất đống tại một góc bàn, chờ đợi phó quan Michael giải quyết là được.
Hắn nhìn chồng công vụ trở nên thấp bé, và phó quan cần cần cù cù, cảm giác thành tựu nhàn nhạt sinh ra.
Đây mới là sinh hoạt của hắn.
Lucifiel bưng trà mới vừa pha xong, thoải mái nhấp một ngụm.
Trong thời gian nghỉ ngơi, Lucifiel đem rất nhiều chuyện suy nghĩ từ đầu tới đuôi một lần. Chuyện thượng đế tìm hắn thị tẩm tất nhiên quá mức kinh khủng, khiến hắn luống cuống tay chân, nhưng hắn cũng không phải không có phương pháp ứng phó.
Tiền đề đưa ra phương pháp là trước hết phải lựa chọn.
Một, tiếp thu.
Hai, cự tuyệt.
Lucifiel ngồi ở chỗ ngồi tượng trưng cho quyền lực, vẻ mặt lãnh tĩnh tự hỏi tương lai.
Hắn hỏi mình.
Ngươi thật sự cam tâm buông tha kiêu ngạo, buông tha thất mỹ đức kiên trì vô số năm, làm một đồ chơi ở trên giường sao?
Đương nhiên là —— không.
Ban đêm, Lucifiel mở hộp trang sức ra, lấy vòng cổ ánh sao ra một lần nữa.
Vào lễ mừng sáng thế, lúc thượng đế ban cho hắn vòng cổ, từng nói một câu, “Quang minh vĩnh viễn phù hộ ngươi, ngươi có thể đạt được bất cứ thứ gì ngươi muốn, đây là phần thưởng của ngô đối với ngươi.”
Lúc đó hắn cho rằng thần đem vinh quang đệ nhất tam giới cho hắn, đã hoàn thành tâm nguyện, sau đó hắn trở về cung điện nghĩ lại, đột nhiên phát hiện vòng cổ ánh sao đại biểu cho một hứa hẹn của thần. Chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể khiến thần thực hiện một nguyện vọng cho hắn.
Khóe môi Lucifiel nổi lên nụ cười nhạt, đeo vòng cổ lên.
Hắn không có đến Thủy Tinh thiên.
Đứng ở trong tẩm điện của mình, Lucifiel một thân trường bào trắng nõn chấm đất, tóc vàng rời rạc, sao trời từ cửa sổ chiếu vào ánh sáng nhàn nhạt, ánh sao màu bạc bao phủ hắn, sinh ra cộng minh với thần lực ẩn chứa trong vòng cổ.
Đây là lực lượng ánh sáng.
Hắn nói rằng: “Ngô thần, ta muốn gặp ngài.”
Thần kỳ thuật!
Đặc quyền thuộc riêng về Lucifiel xuất hiện, có thể trực tiếp tiến hành liên hệ với thần.
Trên đại thánh đường, ánh mắt đầu tiên mà thần linh ban đêm nhìn thấy vòng cổ, liền ý thức được quyết tâm của thiên sứ. Dù sao thì vòng cổ ánh sao cực kỳ trân quý, Lucifiel vẫn luôn bảo quản kỹ lưỡng, ngẫu nhiên mấy lần đeo lên đều là để gặp y.
Mặt hắc ám cũng ý thức được một cơ hội đào hố cho thượng đế.
Thần một lời nói một gói vàng.
Muốn hoàn thành hứa hẹn cũng là thượng đế mà.
…
Trên thảm trải sàn nhung trắng của tẩm điện, dần dần có thêm một bóng dáng thần linh vàng kim.
Bóng dáng ấy mơ hồ như thế, tựa như ảo giác, chỉ là khi “y” đứng trên thế giới này, bóng tối biến mất, Hằng Tinh thiên ánh sáng đại thịnh, sáng như ban ngày!
Mượn dùng lực lượng của Lucifiel làm môi giới, mặt hắc ám ngưng tụ ra một luồng thần niệm buông xuống Hằng Tinh thiên.
Ánh sáng thoạt nhìn rực rỡ ——
Trên thực tế mở ra, bên trong đều là màu đen.
Hắc thượng đế nói rằng: “Nguyện vọng của ngươi.”
Giọng thần lạnh xuống.
Hô hấp Lucifiel tạm dừng một chút, lo lắng vì thái độ của thần, nhưng hắn vẫn cứ chống đỡ áp lực mà nói: “Xin ngài tha thứ ta tùy hứng, ta muốn dùng một loại phương thức khác hầu hạ ngài, lấy danh nghĩa sí thiên sứ trưởng Lucifiel.”
Làm thiên sứ, làm thiên quốc phó quân, thay thần quản lý thiên đường, chia sẻ sầu lo.
Bóng người dưới thần niệm cười cười.
“Có thể.”
“Nhưng mà ngô có một điều kiện, đêm nay ngô muốn ngươi.”
Lucifiel kinh ngạc nhìn thần linh, hiểu rõ thượng đế là thật lòng muốn có được thân thể hắn. Đây có lẽ là dục vọng chiếm hữu của thần sáng thế với tạo vật, lúc thượng đế yêu cầu hắn cấm dục, đã muốn hắn đem mình kính dâng cho thần linh.
Dưới điều kiện này, hắn đã sớm có quyết đoán.
Lucifiel cong môi, mở hai tay ra, thản nhiên bình tĩnh nói rằng: “Xin ngài hưởng dụng.”
Giờ khắc này, cho dù là tim thần cũng hẫng một nhịp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT