Ở công ty, Kiều Trạch mới vừa chủ trì xong một cuộc hội nghị, vừa mới trở lại văn phòng thì nhận được một cuộc điện thoại, nhìn số hiển thị là của Trương Chính. Sau khi bắt máy, giọng nói thô lỗ đặc biệt của Trương Chính liền truyền đến, “Anh Kiều, chị dâu thật nổi tiếng nha, anh mau mở MSN có đường dẫn mà em gửi anh ấy, có thứ tốt nha, ha ha!”

“Cậu rảnh lắm sao?” Kiều Trạch lạnh lùng nói xong, người cũng ngồi ngay vào trước máy tính, đưa tay mở biểu tượng chớp nháy của MSN ra, “Vụ làm ăn tôi bảo cậu theo dõi thế nào rồi?”

“Anh Kiều à, thì em vẫn đang làm đấy thôi, chỉ là vì chuyện này có liên quan đến chị dâu mà.....Khà khà.” Trương Chính còn đang định nói tiếp nhưng Kiều Trạch đã cúp điện thoại, tròng mắt đen của anh mang theo tức giận nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Đó là đường dẫn của một video với tiêu đề là “Gã thô lỗ mắng chửi người”. Kiều Trạch thấy Tả Á bị chen lấn xô đẩy trong clip, thấy cô còn sém nữa bị té ngã, sau đó còn bị gã kia chửi ầm lên, lời lẽ lăng mạ thật sự rất khó nghe, anh nhìn thấy vẻ mặt cô rất bối rối, bị chửi đến đỏ cả mặt cũng không thể ngẩng đầu lên được.

Hình ảnh rất không ổn định, hiển nhiên là do người nào đấy ngồi xe nhàm chán nên lấy di động ra quay. Kiều Trạch tức giận đến mức muốn đập nát máy tính, gã đàn ông đáng chết này, có kẻ mắng chửi người như thế sao, anh thật muốn vung đấm đánh cho vỡ mồm gã đàn ông đang mắng người kia. 

Gương mặt lạnh nhạt của Kiều Trạch đều là lửa giận. Anh đang định gọi điện thoại cho Tả Á hỏi cô có ổn không thì một màn đáng kinh ngạc chợt hiện ra trước mắt, trông thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Tả Á bừng bừng tức giận giơ tay tát vào miệng gã đàn ông kia.

Sự tức giận của Kiều Trạch biến mất đi một ít, ngồi trở lại chỗ nhìn chằm chằm màn hình máy tính, nhếch môi bật cười nhẹ. Bởi vì anh thấy Tả Á xuống xe rồi còn ném một chiếc giày cao gót vào mặt gã đàn ông vẫn đang to miệng chửi mắng kia. 

Lúc này chuông điện thoại lại vang lên, bên trong là tiếng cười của Trương Chính: “Anh Kiều, xem hết rồi phải không? Chậc chậc, em còn cho rằng chị dâu là con mèo bệnh, hóa ra chính là một con cọp cái đó nha. Anh Kiều, anh không bị ngược đãi đấy chứ, ha ha!”

Kiều Trạch sa sầm, ngón tay xoa lên bóng lưng Tả Á trên màn hình máy tính, lạnh lùng nói với Trương Chính đang ở đầu kia điện thoại: “Cậu lập tức đến công ty xe buýt một chuyến!”

“Nhưng.....”

“Sao?.....”

“Em lập tức đi ngay ạ.”

***

Sau khi Tả Á tan ca, đang cùng mấy đồng nghiệp cùng công ty theo đám đông đi đón xe buýt, tay chợt bị người kéo lại, quay đầu nhìn thì ra là Kiều Trạch. Thân hình anh cao lớn, khuôn mặt điển trai mang nét lạnh lùng, còn đeo một chiếc kính mát thật to, che đậy đôi tròng mắt lạnh lẽo kia, cả người dường như cũng toát ra vẻ lạnh nhạt đến đáng sợ.

Các đồng nghiệp thấy Kiều Trạch, không khỏi lộ ra ánh mắt kinh ngạc, cười hì hì nhìn Tả Á hỏi: “Tả Á, anh chàng đẹp trai này là ai thế, sao không giới thiệu một chút đi?”

Tả Á cau mày, không vui nhìn Kiều Trạch, sao anh ta lại đến đây, cô thật sự không muốn giới thiệu với mọi người đây là chồng mình.

“Tôi là chồng của cô ấy, thật xin lỗi, chúng tôi đi trước!” Kiều Trạch nói xong liền kéo Tả Á đến chỗ đỗ xe.

Tả Á không biết làm thế nào, đành chào tạm biệt với đồng nghiệp, mấy đồng nghiệp cũng cười hì hì rời đi. Tả Á theo Kiều Trạch đến trước xe mới nổi cáu, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tức giận ngẩng cao, “Kiều Trạch, không phải tôi đã nói, anh không được đến chỗ làm quấy rầy tôi rồi sao?”

Bàn tay Kiều Trạch nắm chặt cổ tay Tả Á, khóe môi giật giật lạnh lùng nói: “Tại sao? Tại sao anh lại không thể đến tìm em? Thừa nhận với người khác anh là chồng em khó khăn đến thế sao?” 

Tả Á cắn môi tức giận nhìn anh, Kiều Trạch cũng không nói nữa, mở cửa xe định nhét Tả Á vào bên trong nhưng cô lại la lên: “Anh làm gì đấy?”

Kiều Trạch nhìn Tả Á chằm chằm, ngang ngược nói: “Từ giờ trở đi, anh sẽ đưa đón em đi làm!”

Tả Á tức giận đến trắng bệch cả mặt, gạt bàn tay đang giữ tay mình của anh ra, tức giận quát lên: “Kiều Trạch, nếu anh còn đến làm phiền tôi nữa.....Tôi sẽ dọn ra ngoài ở!”

Kiều Trạch im lặng, cứ như vậy nhìn Tả Á, nhìn cô muốn tránh thoát khỏi bàn tay mình, không lúc nào mà cô không chống đối mình. Đột nhiên, anh buông tay, thả cô ra, rồi sau đó lên xe, tức giận mà khởi động xe nhanh chóng quay đầu chuyển hướng cho xe chạy đi.

Tả Á đứng đấy, xoa cổ tay đỏ ửng của mình, lực nắm của anh rất mạnh, giây phút vừa rồi, cách một chiếc mắt kính, cô thậm chí vẫn thấy được nét đau thương trong mắt anh.

Tả Á lắc lắc tay, lại bước đến trạm xe buýt mà cô thường hay ngồi, đúng lúc nơi đó cũng vừa chiếc có xe đỗ lại. Trước đây trên xe luôn đầy ắp người, nhưng hôm nay một người cũng không có. Tả Á bước lên xe không suy nghĩ nhiều nữa, tìm đại một chỗ ngồi xuống, tựa đầu vào cửa xe, gần như mơ màng ngủ thiếp đi. Cho đến khi xe dừng lại, tài xế lên tiếng gọi cô mới phát hiện đã đến nhà. Tả Á bước xuống xe, xe buýt cũng nhanh chóng rời đi.

Khi về đến nhà, thức ăn đều đã chuẩn bị xong, Kiều Trạch cũng tắm rửa xong với dáng vẻ nhẹ nhàng khoan khoái, mặc quần áo ở nhà ngồi trên sofa xem ti vi. Tả Á không để ý đến anh, đi tắm trước, mặc một bộ đồ ở nhà màu hồng bước ra, người làm nói: “Cô chủ, ăn cơm ạ!”

Nhiệt độ trên bàn ăn rất nặng nề, Tả Á ăn phần của mình, Kiều Trạch cũng im lặng ăn cơm. Mặc dù cả hai không nói chuyện, không khí vẫn bị đè nén đến ngột ngạt, người giúp việc thỉnh thoảng nhìn Tả Á rồi lại ngó sang Kiều Trạch, vẻ mặt Kiều Trạch lạnh lẽo tựa như núi băng.

Ăn cơm tối xong Tả Á lên mạng một hồi rồi định đi ngủ, vào lúc này Kiều Trạch đang ở phòng sách bận rộn làm những việc vẫn chưa xong. Khi Tả Á mơ màng sắp ngủ, chợt cảm thấy giường trũng xuống có người nằm xuống bên cạnh, một cơ thể mát mẻ ôm lấy cô, dán sát sau lưng cô, Tả Á không nhịn được lùi ra, Kiều Trạch lại ôm cô chặt hơn.

Môi mỏng đặt lên bờ vai trơn tròn của cô, tựa như khẽ hôn lại tựa như mơn trớn, tay anh cũng dần dần vén váy ngủ của cô đến tận thắt lưng, Tả Á biết anh đang muốn gì, bực bội hất tay anh ra, nhíu mắt lại khó chịu nói: “Kiều Trạch.....Tôi muốn ngủ, anh đừng ngày nào cũng động dục như thế có được không?”

Kiều Trạch lại đột nhiên nắm lấy chân cô nâng lên, thuần thục đi vào phía sau cô. Anh phát ra tiếng rên thỏa mãn thật nhỏ, Tả Á muốn mắng người nhưng đúng lúc này miệng cô lại bị môi của Kiều Trạch chặn lại.

Sau một trận hôn hít kịch liệt, anh thì thầm bên tai cô: “Tả Á.....Chúng ta có em bé nha? Sao hả? Có được không?”

Tả Á ngay tức khắc tỉnh táo lại, nghiêng người sang, trong con ngươi đều là sự giễu cợt, nhìn Kiều Trạch nói, “Anh đang thương lượng với tôi đấy à? Có em bé hay không chẳng phải đều do anh định đoạt sao? Tôi không muốn, không phải anh cũng tiến vào rồi sao?”

Lòng Kiều Trạch đau đớn không nói được, anh càng hung hăng tấn công vào, xoay người đè Tả Á ở bên dưới, trong mắt mang theo đau đớn cùng tức giận nhìn Tả Á, lạnh giọng quát: “Do anh quyết định sao? Một năm nay em đều dùng thuốc tránh thai, anh không nói không có nghĩa là anh không biết!”

Tả Á nghẹn một hồi, quay đầu gằn từng chữ nói: “Phải, tôi uống thuốc tránh thai, vậy thì sao, bây giờ tôi vẫn chưa muốn có con.”

Kiều Trạch nhìn thẳng vào Tả Á, cô đơn xen lẫn tức giận hỏi: “Là không muốn có con, hay là không muốn có con với anh?”

Tả Á không khỏi nhớ lại đứa bé mà mình đã quyết định bỏ đi kia, trong lòng khó chịu không nói ra được, bực bội đáp: “Đúng, tôi không muốn có con với anh, cũng sẽ không cần con của anh!”

Khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng của Kiều Trạch thoáng hiện lên vẻ đau đớn và giận dữ, anh lặng im nhìn Tả Á một hồi, cuối cùng thở hổn hển nổi giận rút người ra rồi rời đi.

Cả hai cứ mãi đối chọi gay gắt mà sống tiếp như vậy ư?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play