Điện thoại để trên bàn máy vi tính của Tả Á đặt ở phòng khách bỗng vang lên. Kiều Trạch bị làm ồn không vui nhíu mày, nhưng cũng không có ý định đến nghe điện thoại, bộ mặt lạnh tanh không chút xảm xúc vẫn chuyên chú vào công việc của mình. Rốt cuộc, tiếng chuông điện thoại cũng dừng lại, chân mày anh cũng theo đó giãn ra.
Điện thoại của Tả Á không có ai nghe, Chung Dương ở bên kia đã có chút đứng ngồi không yên. Anh nghĩ rằng có lẽ Tả Á đã ngủ cho nên không nghe được chuông điện thoại. Lại nghĩ đến ông bố già mình nói nhà của Tả Á có một một người đàn ông choàng khăm tắm ra mở cửa. Anh không kiềm được nghĩ, căn nhà nhỏ với một phòng ngủ và một phòng khách, có khi nào cả hai ngủ cùng một giường hay không? Và người đàn ông kia là ai? Trước đây Tả Á ở nhà Kiều Trạch anh đã biết, cũng biết quan hệ đặc biệt giữa Kiều Trạch và Tả Á. Anh rất tin tưởng giữa hai người họ không có gì, cô chỉ nghe theo lệnh của cha mẹ phải ở nhà Kiều Trạch.
Có điều, nếu như theo lời ba mình nói thì người đàn ông đó là Kiều Trạch, bản thân anh ta cũng có nhà riêng, vậy tại sao còn muốn đến căn nhà nhỏ của Tả Á? Càng nghĩ, lòng Chung Dương càng phiền não rối loạn, thật sự muốn vọt thẳng tới nhà Tả Á để hỏi cho ra lẽ, tìm hiểu đầu đuôi ngọn ngành. Nhưng rồi lại thấy không nên, làm vậy chẳng khác nào tự sỉ nhục bản thân và Tả Á. Còn nữa, nếu như thật sự Tả Á có gì đó mờ ám với đàn ông khác, mình bất thình lình xông vào, càng không thể nghi ngờ là bản thân lại tự rước lấy nhục.
***
Sáng hôm sau, lúc thức dậy, Tả Á đã giật mình khi phát hiện có người đàn ông đang nằm cạnh mình. Chân cô còn không an phận gác lên eo người đó, Tả Á hô lên nho nhỏ, theo phản xạ lùi về phía sau, sau đó rơi thẳng luôn xuống đất, cú té ngã đau điếng khiến cô cũng hét lên thảm thiết.
Kiều Trạch bị tiếng thét sợ hãi đó đánh thức, vuốt vuốt trán trở nhẹ người dậy, đôi mắt đen lấy nhìn tới Tả Á đang ngồi trên mặt đất nhìn lại mình với vẻ mặt khiếp sợ như thể trông thấy quái vật.
Sau một hồi hoảng sợ khiếp đảm, Tả Á luống cuống tay chân đứng lên, từ vẻ kinh ngạc chuyển thành vẻ mặt tức giận, thở hổn hển nói: "Kiều.....Kiều Trạch, tại sao anh không ra sofa ngủ?"
Tả Á liền nghĩ, đối với dáng người có chiều cao 1m85 của Kiều Trạch thì quả thật ghế sofa kia quá nhỏ so với anh ta. Mặc khác lại cảm thấy không đúng, bất mãn nói: "Nhưng mà.....Nhưng mà, anh có thể nằm ngủ ở dưới đất mà!" Anh ta là đàn ông, tuy rằng mình đã mười tám tuổi, nhưng dẫu sao cũng là con gái, mặc dù không ngại ở chung một mái nhà, nhưng ngủ chung một giường thế này, nói sao cô cũng không thể nào chấp nhận được.
Ánh mắt của Kiều Trạch dần dần lạnh đi, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng đáng sợ, "Không quen."
Tả Á liền hiểu ngay, ý anh ta nói là mình không quen ngủ trên đất. Nhìn tới bộ mặt khiến người ta khiếp sợ kia kiên trì đến cùng nói: "Vậy.....Anh về nhà mình ở đi.....Nợ hoa đào thật ra cũng không khó giải quyết lắm đâu, có đúng không?"
"Hôm nay em ngủ trên sofa." Anh lạnh lùng nói xong liền đi ra khỏi phòng ngủ.
Tả Á dậm chân tức giận, anh ta không có ý định rời khỏi đây, vậy rốt cuộc anh ta có âm mưu gì? Trong đầu bỗng nhớ tới dáng vẻ của Kiều Trạch lúc ngủ: Nằm thẳng rất có khuôn phép, còn chân mình thì lại bất nhã vắt qua eo Kiều Trạch, nghĩ tới đây mặt bỗng chốc đỏ bừng, trái tim cũng bắt đầu đập rộn lên khác thường.
Ăn xong điểm tâm, Kiều Trạch đi tới công ty, Chung Dương liền gọi điện thoại tới hẹn Tả Á đi ra ngoài, cũng đã ở sẵn dưới lầu chờ cô. Tả Á thay xong quần áo đi xuống rồi lên xe của Chung Dương. Chung Dương nhìn thoáng qua Tả Á, trên cổ cô chỉ còn lưu lại vết hôn của anh ngày hôm đó, ngoài ra không có gì khác, anh do dự một hồi rồi nói: "Khi nãy hình như anh nhìn thấy chú của em."
Tả Á hơi ngớ ra, chú? Chắc là nói là Kiều Trạch rồi, có chút không quen với cách gọi này vì nào giờ cô chỉ gọi anh ta là Kiều Trạch, mà anh ta cũng chẳng để ý, "À, hai ngày nay anh ta ở nhờ nhà em."
Sắc mặt Chung Dương trở nên khó coi, chộp ngay lấy bả vai Tả Á hỏi, "Tả Á, em và anh ta...."
Tả Á sững người nhìn vẻ mặt khẩn trương và mang theo rối rắm của Chung Dương, sau đó cô hất tay anh ra, "Em và anh ta không có gì, anh đừng suy nghĩ lung tung!"
Chung Dương ôm chầm Tả Á, thật không biết phải làm sao nói: "Bé cưng, anh chưa bao giờ biết quan tâm một người đến mức này, cứ lo được lo mất, anh thừa nhận ban nãy nhìn thấy Kiều Trạch đi ra anh đã suy nghĩ lung tung, cho nên mới hỏi em, bé cưng à, đừng giận anh, có được không?"
Tả Á hiểu tâm tình của Chung Dương, hơn nữa chuyện này đối với cô cũng không đáng để nổi giận, khẽ mỉm cười nói: "Em đâu có giận, đi thôi."
Chung Dương buông Tả Á ra, vẻ mặt rốt cuộc cũng thoáng nhẹ nhõm, cho xe nổ máy rời đi.
Hai người đi khu vui chơi ở công viên cả một ngày, Tả Á thích chơi những trò chơi có tính kích thích như xe cáp treo, nhảy Bungee chẳng hạn, Chung Dương lấy lý do “tuổi già sức yếu” không chịu chơi cùng cô. Tả Á từ xe cáp treo bước xuống, đầu cảm thấy choáng váng, không thể đi nổi nữa mà chỉ muốn nằm thẳng cẳng ra.
Cuối cùng Chung Dương phải cõng Tả Á từ khu vui chơi của công viên đi trở ra ngoài xe. Chung Dương cười cô đã mất tiền còn bị hành hạ. Tả Á hung hăng trừng mắt liếc anh một cái. Vui chơi thỏa thích hết một ngày, Tả Á gửi tin nhắn cho Kiều Trạch báo là tối nay không về ăn cơm tối, sau đó cùng Chung Dương đi ăn cơm.
Vừa ăn cơm xong, điện thoại Tả Á bỗng vang lên, cô xem thì thấy là số điện thoại của anh rể, thầm hỏi trong lòng sao Chu Văn Hiên lại gọi điện thoại cho mình, nhưng vẫn nghe máy.
"Tiểu Á.....Em hãy khuyên chị em......Chị em không chịu về nhà...."
Chu Văn Hiên ở đầu bên kia nói năng không rõ, lời nói lộn xộn, Tả Á đoán chừng là anh ta đã uống say, chị hai xảy ra chuyện gì, tại sao không về nhà, chẳng lẽ cãi nhau sao? "Anh rể, anh đang ở đâu? Để em nhắn chị hai đến đón anh nha?"
Không ai trả lời, Tả Á lo lắng a lô thêm một hồi mới nghe được trong điện thoại có người nói chuyện, nhưng là một giọng nói xa lạ, "A lô, chào cô, vị khách này đã uống say, cảm phiền cô đến đón ông ấy được không ạ, địa chỉ là quán bar “XXX”."
"À, vâng, tôi sẽ đến ngay!" Tả Á cúp điện thoại với sắc mặt nặng nề.
Chung Dương hỏi, "Có chuyện gì?"
"Hình như anh rể em và chị hai cãi nhau, ảnh uống rất say, người ở đó bảo em đến đón ảnh." Tả Á nói xong rồi vội vàng gọi điện thoại cho chị mình nhưng không ai nghe máy.
"Vậy hiện giờ anh ta ở đâu, anh đưa em đến đó!"
"Quán bar “XXX”!"
Chung Dương thanh toán tiền, rồi cùng Tả Á vội vàng chạy tới quán bar. Sau khi vào cửa, quả nhiên liền thấy Chu Văn Hiên đã say khướt ngồi ở đó. Chung Dương đến đỡ Chu Văn Hiên dậy, sau đó đi ra ngoài quán bar, Tả Á thì lẽo đẽo đi theo sau, vất vả lắm mới khiêng được Chu Văn Hiên lên xe.
Nhà mới của chị hai cô đã từng đến một lần nên cũng biết địa chỉ. Chạy xe không tới 20 phút thì đã đến nhà chị, sau đó vào thang máy lên lầu, lúc đến trước cửa nhà, Tả Á nhấn chuông nhưng không ai ra mở cửa. Chung Dương đành phải lục lọi trong túi của Chu Văn Hiên, cuối cùng cũng tìm thấy được chìa khóa.
Mở cửa đỡ Chung Dương Chu Văn Hiên đi vào để anh ta nằm lên giường. Chu Văn Hiên còn tự mình mê sảng ầm ĩ gọi Vi Vi. Tả Á mặc dù không muốn nhưng vẫn phải gọi điện thoại cho mẹ nhưng không ai nghe. Gọi cho Tả Quốc Cường hỏi thử xem nhưng Tả Vi cũng không có bên đó, chị ấy đã đi đâu chứ? Tả Á lo lắng đến nỗi hai hàng lông mày thanh tú nhíu xoắn lại. Mà Chu Văn Hiên ở đằng kia thì dường như đang muốn ói, Tả Á vội vàng cầm tới thùng rác để ở góc phòng ngủ sang cho anh.
Anh ta say đến nông nỗi này, lại không ai chăm sóc, Tả Á nhìn Chung Dương nói: "Chung Dương à, say rượu thì phải làm sao hả, có cách nào giải rượu hay không, để anh ấy mau mau tỉnh lại chút!"
"Vậy em ở đây trông chừng anh ta, anh đến nhà thuốc hỏi thử xem!"
"Dạ, anh lái xe chậm chậm thôi."
Chung Dương không nói thêm gì nữa lập tức đi ra ngoài, Tả Á bị đống nôn mửa làm cho muốn ngạt thở, đợi Chu Văn Hiên ói xong lấy nước cho anh súc miệng, sau đó đóng nắp thùng rác lại rồi đặt nó trong nhà vệ sinh. Trở lại phòng ngủ thì thấy dường như Chu Văn Hiên đã ổn hơn được chút, nhưng vẫn nhắm mắt lại kêu, nước, nước, tôi muốn uống nước.
Tả Á lại rót thêm một ly nước mang tới, "Anh rể, nước đây, không phải anh nói muốn uống nước sao?"
Chu Văn Hiên đột nhiên kéo lại tay Tả Á, dùng sức ghịt mạnh, do không đề phòng nên Tả Á liền ngã vào ngực Chu Văn Hiên, mùi rượu nồng nặc khiến cô có cảm giác rất muốn ói, vùng vẫy muốn ngồi dậy nhưng Chu Văn Hiên lại ôm chặt eo Tả Á, nghẹn giọng nói: "Vi Vi, đừng đi.....Anh sai rồi....Anh đã sai rồi, em đừng đi....."
"Hai người đang làm gì!"
Tả Á đang cố gắng tránh thoát khỏi lồng ngực Chu Văn Hiên, vừa mới ngồi dậy thì nghe được một tiếng hét thất thanh, còn chưa hoàn hồn lại tiếp tục nghe thêm một tiếng “bốp”, má phải đau rát nóng bỏng, tiếp theo là nhìn thấy khuôn mặt phẫn nộ của chị hai, còn có vẻ mặt chán ghét của mẹ mình.
Tả Vi như bị điên đánh đấm Chu Văn Hiên không ngừng, Điền Văn Lệ gở cánh tay Chu Văn Hiên để buông Tả Á ra. Tả Á sững sờ chết trân tại chỗ nhìn những gì đang diễn ra ở trước mắt mà lòng quặn đau nhói.
"Vi Vi....Vi Vi, anh sai rồi, đừng bỏ anh, anh đã sai rồi." Chu Văn Hiên ôm chằm lấy Tả Vi, thần trí mơ hồ nói lời xin lỗi.
Hai mắt Tả Vi đỏ ửng, đẩy mạnh Chu Văn Hiên ra, căm tức nhìn Tả Á, "Sao em có thể không biết thẹn đến mức này, anh ấy là anh rể của em kia mà!"
Sắc mặt Tả Á trắng bệch, trong mắt chỉ có sự tuyệt vọng.
Gương mặt xinh xắn dịu dàng của Tả Vi giờ phút này nhăn nhó đến đáng sợ, giọng nói cũng không kém phần tức giận và sắc bén: "Tả Á, chị biết rõ em yêu anh ấy, nhưng bây giờ anh ấy đã là anh rể của em rồi, em còn chẳng biết xấu hổ mà đến quyến rũ anh ấy, em...."
Điền Văn Lệ cũng quát lên: "Tả Á, mày hãy ngay lập tức cút khỏi nơi này trở về chỗ ở của mày đi, đừng ở đây gây rối thêm nữa."
Trái tim Tả Á đau đớn như sắp vỡ ra, người thân thì sao, ngã bệnh thì có làm sao? Tả Á đau lòng rống lên: "Các người.....Tại sao lúc nào cũng coi tôi như cái hạng phụ nữ mồi chài đàn ông hư thân mất nết kia, không biết liêm sĩ, chẳng biết xấu hổ, không biết thẹn ư? Đây chính là vị trí của tôi ở trong suy nghĩ của các người có đúng không?" Những lời ấy tựa như một cây đao cắm thật sâu đâm vào trái tim Tả Á, Tả Á gào xong bỏ chạy ra ngoài, cô không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa cả, cô không muốn thấy những người thân đó của mình thêm một khắc nào nữa, thời điểm mở cửa thì đúng lúc Chung Dương vừa về tới, Tả Á đâm sầm vào trong ngực anh.
"Tiểu Á, sao vậy? Anh mua được thuốc giải rượu rồi nè."
Tả Á đoạt lấy bọc thuốc trong tay Chung Dương nện mạnh xuống đất bể nát bấy, không nói một lời níu lấy tay anh chạy đi xuống lầu, thậm chí cũng quên mất cả việc phải dùng thang máy.
Điền Văn Lệ lẫn Tả Vi nhìn chai thuốc bể nát ở cửa ra vào mà sững người không nói được gì.
"Tiểu Á!" Tả Vi đuổi theo được hai bước thì bất chợt dừng lại.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng rên ư hử không thoải mái của Chu Văn Hiên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT