Edit: Lengkeng_Sophie

Hiếu Trang miễn cưỡng nén lửa giận hai ngày, ngày thứ ba mới triệu Tô Tuyết Vân tiến cung, nói là tưởng niệm bọn tỷ muội, muốn cùng thưởng mai.

Đời trước thời gian Tô Tuyết Vân làm thái hậu lâu hơn Hiếu Trang nhiều, cho dù Hiếu Trang trong lịch sử tiếng tăm lừng lẫy, nàng cũng không nhiều cảm giác lắm, chung quy nàng từng từ phế hậu từng bước đi đến thái hậu, cửu tử nhất sinh tất cả đều là câu tâm đấu giác dựa vào chính mình liều đi ra, mà Hiếu Trang lúc này vẫn chỉ là bà mẹ bó tay bó chân với đứa con trai phản nghịch mà thôi.

Nàng chậm rãi đổi quần áo, sai hạ nhân trang điểm cho nàng thật xinh đẹp, nàng sớm có thói quen mỗi lần xuất hiện trước mặt người khác đều bày ra trạng thái tốt nhất của bản thân, mà thân thể này mới ba mươi mấy tuổi, kém không nhiều khi nàng là ảnh hậu, diện mạo minh diễm bảo dưỡng được tốt, không dụng tâm trang điểm đều thực xin lỗi bản thân.

Đợi Tô Tuyết Vân vừa lòng gật đầu, đã qua nửa canh giờ, nàng cũng không nghĩ hiện tại liền xé rách mặt, đạp lên ranh giới của Hiếu Trang, trong chốc lát đầy bực mình khi đối đầu. Thời điểm đi ra ngoài, trong lòng nàng còn đang tính toán như thế nào làm cho lão nhân lấy ít sách ra, nàng tinh tế xem qua, từng quyển đều là thứ trân quý thế gian khó được, nội dung tinh diệu tuyệt luân, mỗi một lần xem đều có thể lấy được lợi ích không phải là ít, nếu lập tức nói là bản thân tìm đến kia cũng quá không hợp lý.

Một trận từng cơn gió nhẹ thổi qua, tuyết đọng trên cây bên cạnh theo gió rơi xuống, hấp dẫn ánh mắt Tô Tuyết Vân, này vừa nhấc đầu lại vừa vặn thấy được tiểu phật đường sau gốc cây, Tô Tuyết Vân khẽ cười một tiếng trong lòng đã định chủ ý, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn mấy phần. Ô Lan thấy chủ tử vui vẻ, trong lòng cảm thán chủ tử thật sự là càng ngày càng trầm ổn, có lẽ sau này sẽ không bao giờ chịu thiệt trong tay Hiếu Trang nữa, thấy vẻ mặt chủ tử, nàng mạc danh có một loại xúc động muốn cầu phúc cho Hiếu Trang, tựa hồ lần trước cho Đổng Ngạc thị kê đơn, chủ tử liền cười như vậy.

khi Tô Tuyết Vân tiến cung, thái phi thái tần khác đã sớm vây quanh Hiếu Trang thưởng mai một hồi lâu, nàng giơ lên khóe miệng cười tươi đẹp, cười vang nói: “Bản cung đến chậm, còn vọng không nhiễu nhã hứng của Thái Hậu, hôm nay trời rất lạnh, bản cung tay chân già cả cần phải ủ thật ấm áp mới đi ra ngoài.”

Các thái phi vừa thấy nàng liền đứng lên, mấy người nghe vậy cười nói, “Tỷ tỷ có thuật trú nhan, nhiều năm qua phong vận một chút chưa giảm, nếu tỷ tỷ đều nhận già đi, kia chúng thần thiếp nhưng liền không dám đi ra ngoài.”

“Đúng đúng, chúng thần thiếp còn muốn đòi bí pháp dưỡng nhan của tỷ tỷ.”

Tô Tuyết Vân cười nhìn các nàng một cái, “Các ngươi rất biết cách nói chuyện, để người nghe liền cao hứng, sau này bản cung sai Ô Lan đưa cho các ngươi mỗi người một hộp tuyết phù cao, xem xem dùng được hay không.” Nói xong nàng chạy tới đằng trước, cười tủm tỉm phúc phúc thân với Hiếu Trang, “Thỉnh an cho Thái Hậu nương nương, Thái Hậu nương nương vạn phúc kim an.”

Hiếu Trang đoan trang tường hòa cười, đưa tay hư nâng một cái, “Mau mau đứng lên, ngươi khiến ai gia đợi lâu, lúc trước liền không nên đem ngươi thả ra cung, muốn gặp ngươi một lần cũng thật sự khó.”

Tô Tuyết Vân cố ý thả chậm động tác, chân mới hơi chút cong cong mà thôi, Hiếu Trang vừa lên tiếng nàng liền nửa điểm không khách khí đứng thẳng, đi đến chỗ đầu tiên dưới tay Hiếu Trang ngồi, nhất cử nhất động đều lộ ra khí phái ưu nhã nói không nên lời.

“Xem Thái Hậu nói, ngài muốn chơi cái gì, chỉ cần nói một tiếng, trong cung chúng tỷ muội cùng phi tần của Hoàng Thượng còn không phải lập tức vây lên cùng ngài đùa tận hứng, nơi nào còn muốn ta. Ta nha không thể so các nàng tuổi trẻ, nên từ từ hưởng phúc con cháu thôi.” Tô Tuyết Vân không chút nào che giấu tâm tình tốt sắp ôm tôn tử, càng chủ động nhắc tới con cháu, tựa hồ một chút chưa bị đồn đãi ảnh hưởng, nàng bởi vậy, người bên ngoài ngược đều xem trọng một mắt, đây mới là quý thái phi nương nương trương dương tôn quý, gặp chuyện gì cũng sẽ không biến sắc.

Ánh mắt Hiếu Trang lạnh lùng xẹt qua trên người Tô Tuyết Vân, nụ cười trên mặt lại chưa biến một chút, giống như tùy ý hỏi: “Hôm kia nghe nói phúc tấn Bác Quả Nhĩ bệnh nặng, ai gia nhớ tới Bác Quả Nhĩ lúc trước ngóng trông tới cầu cưới Đổng Ngạc thị, thấy hắn nhất định là cực yêu thích phúc tấn này, liền mệnh thái y viện đương trị đều đi qua mời mạch, sợ ra cái gì sai lầm khiến Bác Quả Nhĩ thương tâm, kết quả còn nói là có dựng. Đến cùng là sao thế này? Muội cũng là người sinh dưỡng qua vài đứa trẻ, như thế nào sẽ sai đem có thai cho rằng là bệnh nặng?”

Hiếu Trang từ khi thành người thắng hậu cung, đã rất ít tại trước mặt các nàng nói dài như vậy, vì rửa sạch chỗ bẩn của nhi tử, bà ta cũng hao hết tâm tư. Vừa nói như vậy chuyện tập thể thái y xuất động biến thành thái hậu quan tâm phủ bối lặc, lại nhắc tới Bác Quả Nhĩ thích Đổng Ngạc thị thích đến ngóng trông tới cầu, quý thái phi càng là chuyện bé xé ra to không biết nghĩ cái gì, thuận lợi đem tiêu điểm từ trên người Thuận Trị chuyển dời đến phủ bối lặc.

Tô Tuyết Vân nghe sắc bén trong lời nói của bà ta, ý cười càng sâu, ngay trong mắt đều là ý cười doanh doanh, tựa hồ thật là tỷ muội ruột với Hiếu Trang, xem như người trong nhà nói chuyện phiếm, “Thái Hậu có điều không biết, đôi tình nhân bọn họ cảm tình tốt, ta làm mẹ chồng bình thường đều không có xuất hiện trước mặt. Này không, Ô Vân Châu bị bệnh, ghét bỏ dáng vẻ bản thân không tốt nháo không để Bác Quả Nhĩ thấy, Bác Quả Nhĩ hoảng sợ còn tưởng rằng là bệnh nặng, vội vàng liền phái người vào cung, chờ đến khi ta biết đến đám thái y đều đến trong phủ.” Nàng cười nhìn Hiếu Trang, “Thái Hậu có lòng yêu thương Bác Quả Nhĩ cùng Ô Vân Châu, bọn họ đều nhớ kỹ, đợi Ô Vân Châu thai ổn thỏa chút ta liền nói bọn hắn tiến cung đến tạ ơn. Bọn họ cũng là con của ngài, tương lai cũng muốn hiếu thuận ngài thật tốt.”

Hiếu Trang nghe nói Đổng Ngạc thị muốn vào cung liền trong lòng đầy chán ghét, lại nhìn dáng vẻ vui vẻ của Tô Tuyết Vân, trong ánh mắt liền mang theo mấy phần xem kỹ. Chẳng lẽ người này thật có thể đem sai lầm của Đổng Ngạc thị lau đi không đề cập tới? Cư nhiên còn nói Bác Quả Nhĩ cùng Đổng Ngạc thị phu thê tình thâm, chẳng lẽ là không muốn chọc bà ta cùng Hoàng Thượng nguyện ý chịu thua?

Trong lòng Hiếu Trang cười nhạo một tiếng, Na Mộc Chung như thế nào có thể chịu thua! Tuy rằng bà ta kiên trì gọi Na Mộc Chung là muội muội, nhưng Na Mộc Chung từ đầu tới cuối cũng không từng kêu bà ta một câu tỷ tỷ, thậm chí tự xưng cũng luôn luôn đều là “ta” mà không phải là “thần thiếp”, phảng phất Na Mộc Chung vĩnh viễn cũng sẽ không thấp hơn bà ta một đầu, tựa như năm đó khi Hoàng Thái Cực phỏng theo chế độ nhà Hán phân phong hậu phi, Na Mộc Chung quý phong là quý phi mà bà ta chỉ là nhất phẩm phi. Bà ta rõ ràng nhỏ hơn một ít so Na Mộc Chung, nhưng vài năm trước không được Hoàng Thái Cực sủng ái, ở trong cung lo lắng hết lòng, vì đỡ nhi tử thượng vị ổn định hoàng quyền lại cùng Đa Nhĩ Cổn cùng trọng thần chu toàn, hiện nay còn phải đối chọi với nhi tử của mình, nếp nhăn nơi khóe mắt che đều che không được, sao so được với dung nhan xinh đẹp của Na Mộc Chung?

Là phụ nữ thì luôn để ý dung nhan, huống chi lại thua đối thủ một mất một còn, Hiếu Trang nhìn dáng vẻ Tô Tuyết Vân nói cười yến yến, liền thấy một hơi nghẹn giữa ngực, thực khó chịu. Nhưng mặc kệ thế nào, bà ta muốn chém đứt lời đồn Thuận Trị cùng Đổng Ngạc thị, Tô Tuyết Vân biểu hiện như vậy chính là phối hợp bà ta, cho dù trong lòng bị đè nén cũng muốn thuận thế diễn tiếp. Bà ta từ ái cười cười, muốn lại nói chút lời nói quan ái Bác Quả Nhĩ, vừa nhấc đầu đã thấy Thuận Trị mang theo người hấp tấp đi qua tới, biến sắc, thiếu chút nữa tức giận phun ra máu!

Tô Tuyết Vân nhìn thấy sắc mặt Hiếu Trang không đúng cũng quay đầu nhìn lại, này vừa thấy thiếu chút nữa cười ra tiếng, Thuận Trị thật đúng là đồng đội heo đệ nhất thiên hạ, mẹ hắn vừa miễn cưỡng tìm cách che lấp, hắn liền hắt tới một bồn bồn nước càng đen bẩn lên người, muốn ngăn đều ngăn không được a! Lần này tiến cung có thể nhìn đến một màn diễn như vậy cũng không uổng nàng chịu đựng trời đông giá rét gió lạnh bồi Hiếu Trang chơi lâu như thế.

Sắc mặt Hiếu Trang chỉ thay đổi một cái chớp mắt, lại khôi phục gương mặt từ ái, không đợi Thuận Trị mở miệng liền giành trước nói: “Con, đứa nhỏ này, đều nói không cần lo lắng ai gia, chỉ là buổi sáng ho khan vài tiếng mà thôi, không vướng bận.”

Thuận Trị còn không tính quá ngốc, theo bậc thang liền đi xuống, “Nhi thần thật không yên lòng, ngạch nương thân thể không thích hợp vẫn nên không thể ở ngoài chịu gió, ngày khác trời trong nắng ấm lại thiết yến thưởng mai cũng không sai.” Thuận Trị nói lời hiếu thuận, ánh mắt lại có chút nôn nóng liếc hướng Tô Tuyết Vân, khiến lạnh ý trong mắt Hiếu Trang càng sâu.

Mà Tô Tuyết Vân liền không sợ chết nói tiếp, vui tươi hớn hở nói: “Vừa còn nói ta muốn hưởng phúc con cháu, xem ra vẫn là so ra kém Thái Hậu phúc khí đại, Hoàng Thượng chính vụ bận rộn còn như vậy nhớ Thái Hậu nương nương, thật sự là làm gương mẫu cho hiếu tử khắp thiên hạ. Bác Quả Nhĩ so ra kém, hiện tại a, ta liền trông cậy vào Ô Vân Châu cho ta thêm một tiểu tử béo mập, sau này có tôn tử hiếu thuận ta đã biết đủ.”

Hai chữ “hiếu tử” kích thích thần kinh Hiếu Trang, mà Thuận Trị nghe tên Ô Vân Châu mắt lại sáng lên, không chỉ ánh mắt nhìn về phía Tô Tuyết Vân ngay cả đầu đều chuyển qua. Đám thái phi nhanh chóng trao đổi ánh mắt, chân tướng lúc trước bị Hiếu Trang cực lực che lấp liền như vậy lại bị xốc lên, dù là Hiếu Trang thâm trầm, chịu đựng giỏi, nhìn về phía Tô Tuyết Vân ánh mắt như sắc như dao.

“Nói như vậy trong chốc lát ai gia cũng mệt mỏi, mọi người đều tan đi, hoa mai này quả nhiên nở rất đẹp, đều chiết mấy cành, trở về phòng ngửi thấy mùi mai cũng không sai.” Hiếu Trang cười nhạt nói một câu, mọi người thức thời, biết được lời nói còn lại là các nàng không thể nghe, lần lượt nói vài câu lấy lòng liền cáo lui.

Còn lại ba người Tô Tuyết Vân, Hiếu Trang, Thuận Trị, tự nhiên sẽ không ở trong đình thảo luận chuyện đại bá cùng em dâu, sắc mặt Hiếu Trang không được tốt dẫn bọn hắn trở về Từ Ninh Cung.

Lần này thưởng mai, thái phi cùng cung nhân ở đó đều có thể nhìn ra dụng ý trong ngôn hành (lời nói+hành động) của Hiếu Trang, đơn giản liền là muốn tẩy bạch Thuận Trị, nhưng quý thái phi các nàng lại xem không hiểu. Quý thái phi đầu tiên là để cho Hiếu Trang rửa sạch Thuận Trị, nhưng Thuận Trị vừa xuất hiện lại lập tức nhắc tới Ô Vân Châu khiến Hiếu Trang uổng phí một mảnh tâm tư, đặc biệt nụ cười thật lòng chân ý kia từ đầu tới đuôi làm người phân không rõ hư thực, càng thấy bí hiểm.

Từ sau khi xuất hiện lời đồn đãi, Thái Hậu cùng quý thái phi lần đầu tiên giao phong, quý thái phi toàn thắng!

Trong lòng mọi người tăng thêm kính sợ đối với vị quý thái phi này trương dương ngạo khí, mà với vị hoàng đế thiếu niên Thuận Trị này ấn tượng lại rơi xuống thê thảm, lại không do vài câu của Hiếu Trang liền có thể vãn hồi.

Tô Tuyết Vân vào Từ Ninh Cung, thần thái tự nhiên đánh giá bố cục bài trí trong Từ Ninh Cung, đừng nói, chỗ ở của thái hậu mới sửa lại không lâu so với cung điện kiếp trước của nàng đẹp hơn mấy phần, ngày sau nàng vào ở lại cải biến, nói vậy có thể trở thành cung thái hậu nổi tiếng trong sử sách. Nghĩ đến nghe đồn Từ Ninh Cung sau này Hiếu Trang nói toàn bộ thái hậu đều không xứng ở, Tô Tuyết Vân ý cười bên môi càng sâu, gặp nàng, nghe đồn cũng chỉ có thể trở thành là nghe đồn.

Hiếu Trang ngồi xuống liền nhìn đến dáng vẻ là nhân vật chính của Tô Tuyết Vân, phảng phất cùng năm đó vừa gả cho Hoàng Thái Cực giống hệt nhau. Bà ta vẫn không hiểu, rõ ràng liền từ đầu thành người tái giá quy hàng, lại không chịu phóng thấp tư thái, sống so ai đều cao điệu bừa bãi, người không thức thời như vậy cư nhiên còn có thể được Hoàng Thái Cực sủng, đến cùng bằng là cái gì?

Hiếu Trang cùng Tô Tuyết Vân phẩm trà phần mình ai cũng không lên tiếng, hai người trong lòng biết rõ ràng tại trận giằng co này ai mở miệng trước người đó liền sẽ khí yếu ba phần, huống chi vốn là Thuận Trị thực xin lỗi Bác Quả Nhĩ, Hiếu Trang càng muốn bưng lên khí thế không kém nửa điểm.

Đáng tiếc a, nét bút hỏng lớn nhất cuộc đời này của Hiếu Trang liền là bà ta khi đó khắc sáp đao nhi tử. Thuận Trị lâu không thấy Ô Vân Châu, ngay cả một tờ giấy đều truyền không được, sớm nóng nảy, nghe nói Ô Vân Châu có thai hai tháng càng chịu đả kích hơn, như nay thật vất vả nhìn thấy người phủ bối lặc tự nhiên muốn xác nhận tình huống của Ô Vân Châu.

“Trẫm nghe nói…… Bác Quả Nhĩ có nhi tử, nhưng là thật?”

Tô Tuyết Vân lập tức cười khẽ lên tiếng, liếc đến sắc mặt xanh lè của Hiếu Trang, khi nhìn thấy ánh mắt của Thuận Trị phảng phất thấy được đúa trẻ nhu thuận nhất trên đời này. Nếu không phải Thuận Trị cùng Hiếu Trang chắc chắn là mẹ con ruột, nàng đều phải hoài nghi bản thân mới là mẹ ruột của Thuận Trị!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play