Editor: Toujifuu

***

“Tiên sinh là người tu chân đúng không?”

Thanh niên mỉm cười, hỏi:

“Lấy gì thấy được?”

Hắn không có phủ nhận, nói rõ ta đoán đúng rồi.

“Tiên sinh khí chất cao thượng tư thái thanh nhã, vừa nhìn liền biết không phải là người trong phàm trần.”

Thanh niên được ta nâng một câu, thần sắc bất biến, ôn nhu nói:

“Tôi chỉ là một người thường mà thôi, làm sao nhận được ca ngợi như thế. Bất quá tại hạ đích thật tu hành được mấy năm, nhìn sơ bậc cửa mà thôi. Có chỗ nào có thể giúp được tiểu hữu?”

“Tại hạ vừa mới thông qua Vọng Tiên Môn, muốn tìm một minh sư tu hành thiên đạo. Không biết tiên sinh có thể chỉ điểm một hai hay không?”

May mắn may mắn, căn bản cổ văn học trước đây còn chưa có mất hoàn toàn, mấy câu đó nói cũng được coi như thỏa đáng đúng không? ^^

Thanh niên nghe vậy đánh giá ta một phen, nhẹ nhàng gật đầu, cười nói:

“Thì ra là thế.”

Nhìn nhìn lại Tiểu Hắc bên người cùng Tiểu Bạch trên đầu vai ta, càng là ánh mắt sáng ngời:

“Nguyên lai cậu chính là... Ha ha, thế này thật đúng là khéo. Chúng ta ở đây gặp nhau cũng coi như hữu duyên, tôi hiện tại mang cậu đi gặp trưởng lão tu hành được chứ?”

“Như thế, liền làm phiền tiên sinh.”

“Không cần khách khí, nói không chừng ngày sau cơ hội chúng ta gặp mặt còn có rất nhiều đấy.”

Đi theo bên cạnh thanh niên một đường đi tới, chúng ta đi nhắm ngay tòa điện phủ lớn nhất trung ương thành nhỏ. Dọc theo đường đi chúng ta liên hệ tính danh, ta biết được hắn kêu Vu Mạch, là một đệ tử của Tu Chân Minh nơi đây. Tu Chân Minh chính là do hết thảy môn phái tu chân sau đại chiến tam giới nhân, yêu, ma lần trước hợp lực tổ chức thành lập, phát triển đến bây giờ cơ hồ bao gồm hết thảy môn phái tu chân. Người tu chân mới vào phải gia nhập đều không phải là môn phái cụ thể nào, mà là Tu Chân Minh này. Chờ sau khi vào minh, lại tự hành lựa chọn tu luyện môn công pháp nào. Thế này lại thuận tiện cho người chơi chúng ta rất nhiều, nghe ra có thể có rất nhiều lựa chọn. Vậy muốn tìm một loại thích hợp bản thân liền càng dễ.

Chúng ta đi qua đại đạo trung ương xuyên qua cả tòa thành thị, hai bên rất nhiều cửa hàng, trưng bày ra các loại thương phẩm hiếm lạ cổ quái. Vu Mạch một đường giảng tình huống nơi này cho ta. Những tiệm chuyên bán pháp bảo, tiệm chuyên bán dược vật cùng tiệm chuyên bán tiên thạch tạp vật, bên trong tựa hồ không hề ít bảo bối. Nhưng tựa như lúc trước ta suy đoán. Nơi đây không có tiền, đều là lấy vật đổi vật. Hơn nữa những thương phẩm đó cũng không rẻ, nhìn thần sắc đau lòng của Vu Mạch khi nhắc tới, chắc hẳn với hắn mà nói cũng là rất xa hoa, cho dù muốn đổi, cũng nhất định phải có thứ giá trị ngang nhau mới có thể. Ta tính toán có lẽ sắp tới ta không cần suy nghĩ đến vấn đề đổi đồ vật.

“Chúng ta tới rồi. Trưởng lão tu hành Du Phi ở Tả Thiên Điện, chúng ta có thể từ Thu Hoa Môn đi vào.”

Ta gật đầu biểu thị hiểu rõ, lặng lẽ lui ra phía sau nửa bước để cho Vu Mạch đi đầu. Vu Mạch tán thưởng mà cười với ta, đi vào một đạo cổng vòm màu kim.

“Thu Hoa Môn là một trong bốn đạo cửa chính của đại điện Thiên Đạo, mặt khác còn có Xuân Dung Môn, Hạ Âm Môn cùng Đông Thanh Môn. Thu Hoa Môn nối thẳng Tả Thiên Điện, trưởng lão tu hành thông thường sẽ không rời khỏi nơi đó, cậu về sau có nghi vấn gì đều có thể tới đó thỉnh giáo. Xuân Dung Môn là cửa chính, thông hướng chính điện. Chỉ có khi gặp phải chuyện quan trọng Chưởng Minh triệu tập mọi người nghị sự hoặc có lễ mừng trọng đại mới có thể mở ra. Hạ Âm Môn thông hướng Hữu Thiên Điện, chủ yếu phụ trách an bài đệ tử trong tu hành ra ngoài rèn luyện, cậu về sau có thời gian có thể thường đi xem. Không chỉ có thể thông qua rèn luyện tăng tiến tu vi, còn có cơ hội đạt được một số vật phẩm hiếm thấy giao cho những đồng đạo cùng chung chí hướng. Sẽ có chỗ tốt đối với việc hành sự ở tu chân giới ngày sau. Đông Thanh Môn không thể tùy tiện đi vào. Nơi đó có cấm chế lợi hại.”

Thanh âm của Vu Mạch nhu hòa nói đến nói đi không nhanh không chậm, nghe thấy rất thư thái. Còn chưa nói được mấy câu. Cửa điện màu đỏ thắm đã xuất hiện ở trước mắt.

“Đây là Tả Thiên Điện, mời đến.”

Vu Mạch đưa tay dẫn, ta theo hắn bước vào gian điện phủ thoạt nhìn không quá lớn này.

Vào bên trong mới phát hiện nơi đây kỳ thực rất rộng lớn, diện tích so với nhìn từ bên ngoài phải lớn hơn rất nhiều. Có lẽ là lợi dụng pháp thuật của người tu chân? Quả nhiên không giống với phàm nhân. Trong điện là một lão giả bạch y trường sam đang đứng, đang lật xem một bộ thẻ tre, vùi đầu bước đi nhìn cũng không nhìn chúng ta, như là căn bản không phát hiện có người tiến vào. Chỉ là khi Vu Mạch hướng lão hành lễ mới nâng lên mí mắt ngắm chúng ta một cái.

“Du Phi trưởng lão, ta đã trở về.”

“Ừm. Đây là người ngươi tiếp đón?”

Ánh mắt lão đầu kêu Du Phi đánh giá ta rất giống như đang ước lượng một kiện hàng hóa.

“Tên gọi là gì?”

“Du Nhiên.”

Ta có đầy bụng nghi vấn, nhưng dưới tình huống như vậy còn không phải thời điểm hỏi, thành thành thật thật đáp lời lão.

“Du Nhiên?”

Ánh mắt lão đầu chớp động, lộ ra vẻ kinh dị. Lão bỗng nhiên thấy Tiểu Hắc quy củ ngồi bên chân ta cùng Tiểu Bạch ngồi ở đầu vai ta mở to hai mắt nhìn lão, cùng với Tiểu Bích không biết khi nào đã bay đến trên đỉnh đầu ta nằm úp sấp, mạnh cười to:

“Không tồi không tồi, Vu Mạch, tiểu tử ngươi lúc này lập công lớn rồi. Khó trách Chưởng Minh giao phó ta ngày hôm nay phải ngồi ở chỗ này, nguyên lai là Thần Ngữ Giả đời này tới.”

A, ta biết ngay lại là vì vậy mà. Như vậy có phải nói ta có thể lấy thêm được chút chỗ tốt hay không?

“Du Phi trưởng lão ngài khỏe.”

“Ừm, ngươi có thể đến nơi đây, thực sự rất không tồi, người có thể một lần đã xông qua được Vọng Tiên Mê Đồ cũng không nhiều. Đương nhiên, mỗi một đời Thần Ngữ Giả đều có tài năng thường nhân không thể so, đây cũng là chuyện trong tình lý. Như vậy, ngươi đã chuẩn bị tốt muốn đi trên con đường tu hành sao?”

“Đúng vậy, tôi một lòng hướng tới thiên đạo, hy vọng cuối cùng có một ngày có thể đăng nhập tiên giới.”

“Tốt tốt, có chí hướng này cũng không uổng phí một thân linh khí không tầm thường của ngươi. Đăng nhập tiên giới, rất tốt, ngươi chỉ cần nỗ lực, sẽ tự có ngày đó.”

Du Phi tràn đầy thâm ý mà nói với ta vài câu, liền mở ra một quyển sách lụa trên bàn trong điện, nhấc bút viết mấy chữ ở bên trên.

“Đinh —— Người chơi Du Nhiên thành công thông qua khảo nghiệm Vọng Tiên Môn, trở thành một Người tu chân của Tu Chân Minh. Thưởng cho đẳng cấp đề thăng 1, đạt được một bộ sáo trang tu chân sơ cấp. Chúc ngài sớm ngày vinh đăng tiên giới.”

Trên người ấm áp dào dạt, cũng không biết có phải là do tâm lý của ta hay không. Mở ra bảng nhân vật, ta nhìn thấy con số “100” rực rỡ lóe sáng kia, thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời cười to.

“Du Nhiên, hoan nghênh ngươi thành đồng đạo của chúng ta. Đây là bài thân phận của ngươi, ngươi thu lấy. Hiện tại ngươi có thể đi Tàng Thư Lâu lựa chọn một quyển công pháp ngươi muốn tu hành, cũng có thể đi chọn một động phủ làm phòng tu hành ngày sau của ngươi.”

“Vâng, cảm tạ trưởng lão.”

“Cần gì khách khí như vậy, hy vọng ngươi ngày sau phải nỗ lực tu hành, không thể hoang phế tu vi đạo tâm.”

“Vâng.”

Ta cùng Vu Mạch cáo biệt trưởng lão ra khỏi ngoài điện, Vu Mạch hướng ta chúc mừng:

“Hiện tại chúng ta cũng coi như đồng đạo, đây là truyền âm phù của tôi, ngày sau chúng ta luận bàn lẫn nhau, có việc có thể tới tìm tôi.”

Hắn đưa qua một miếng ngọc thạch màu vàng nho nhỏ, mặt trên có hoa văn mộc mạc cùng tên của Vu Mạch.

“Cảm tạ Vu Mạch tiên sinh, ngày sau nếu như có nơi quấy rầy mong tiên sinh thứ lỗi.”

Vu Mạch phất phất tay, nhẹ phiêu phiêu mà đi ra Tả Thiên Điện. Rốt cục chỉ còn lại một mình ta, vội vàng mở ra truyền âm chọn ra tên Lăng Thiên.

“Này, Tiểu Du, cậu chạy đi nơi đâu? Thế nào tôi vừa ra đã không thấy tăm hơi cậu.”

“Tiểu Lộ tìm tôi có chút việc, tôi trước hết trở về Đông Long. Sau đó anh lại vẫn luôn không ra, tôi liền dứt khoát đến xông Vọng Tiên Môn.”

“Hảo tiểu tử, qua rồi? Đúng, cậu cấp một trăm, thực sự qua rồi. Tôi biết mà, tiểu tử cậu lợi hại a.”

“Đâu có đâu có. Về sau gặp tôi phải kêu Du Nhiên đại tiên, có nghe không?”

“Được, Du Nhiên đại tiên, vậy cậu hiện tại chuẩn bị làm gì bây giờ?”

“Còn có thể làm gì bây giờ, anh không phải đã ở ma giới sao? Vừa mới trở thành ma tộc, không cần đi luyện kỹ năng?”

“Thế nhưng như vậy chúng ta sẽ có một hồi lâu không gặp nhau được.”

“Vậy có gì quan trọng, anh cũng không phải tiểu hài tử, còn cần người bồi.”

“Tôi là sợ một mình cậu không biết lúc nào lại sẽ lạc đường mà thôi.”

“Được rồi, lo cho chính anh đi. Chờ lần sau chúng ta gặp mặt, sẽ biết ai lợi hại hơn. Nếu như bại bởi tôi anh cũng đừng khóc.”

Lăng Thiên kiêu ngạo mà cười to vài tiếng, chúng ta hẹn xong một tháng sau gặp lại. Hiện tại, để cho ta tới hảo hảo hiểu rõ một chút thế giới của người tu chân đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play