Editor: Toujifuu

***

“Xin hỏi là Hạ Lam tiên sinh phải không?”

“Ừm, là tôi. Cậu là?”

“Chào ngài, tôi đến đưa hoa. Đây là nhánh Kim Hương Lan lá mảnh tặng cho ngài, vừa mới vận chuyển bằng đường hàng không đến đây, xin ký nhận.”

Cậu ta cầm một cái hộp dài xinh đẹp, từ trên nắp hộp nửa trong suốt có thể nhìn thấy một nhánh hoa mỹ lệ phi phàm bên trong.

Ta không nói gì, từ nhỏ đến lớn chừng này, đây là lần đầu tiên ta nhận được hoa, cư nhiên còn không biết người tặng hoa là ai.

“Xin hỏi hoa này là ai tặng?”

“Tôi không rõ, nơi này có tấm card, ngài tự xem đi.”

Tiểu đệ đưa hoa mắt trông mong nhìn ta, ta bị “uy hiếp” dưới ánh mắt vô tội kia của cậu ta, đành phải ký lên tờ biên lai ký nhận cậu ta đưa qua, cầm hoa về phòng.

Mở hộp ra, hoa là hoa đẹp, đáng tiếc ta không phải nữ nhân, nhận được lễ vật như vậy chỉ cảm thấy bất đắc dĩ. Cũng tìm được tấm card nhỏ, mặt trên không chữ, chỉ có một tấm ảnh nhỏ, bất quá đủ để cho ta kinh hoàng trong lòng —— Thanh niên trường bào lụa trắng thần thái phi dương, mang chút tiếu ý nhìn đối diện ta, Mạc Ly!

Cười lạnh, đây xem như là uy hiếp? Hay là khoe khoang? Cái nhân sĩ buồn chán không biết từ nơi nào chạy đến kia không biết có mục đích gì, dù sao hiện tại ta ngược lại không sợ. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, ta yên lặng xem diễn biến là được.

Chỉnh lý xong tâm tình, ta nên ăn thì ăn nên ngủ thì ngủ, chỉ còn chờ người phía sau kia tự động nhảy ra.

Ăn xong cơm tối, cánh cửa yên lặng một buổi chiều lần nữa vang lên tiếng gõ. Ta nhìn chăm chú nó nửa ngày, cười lạnh, cách cửa hỏi:

“Là ai?”

“Xin hỏi Hạ Lam tiên sinh ở nhà không?”

“Anh là ai?”

“Hạ Lam tiên sinh chẳng lẽ không dự định mở cửa để cho bằng hữu cũ tôi đây đi vào ngồi sao?”

Mở cửa ra, bên ngoài là một nam tử thon dài cao lớn tuổi trẻ đang đứng. Mặt mũi quen thuộc, tinh quang lấp lánh trong mắt không có khác biệt với trong trí nhớ của ta.

“Anh?”

Tâm thần của ta chịu chấn động lớn, người ngoài cửa bắt lấy cơ hội tự ý đi vào.

“Phòng này quả nhiên rất có hương vị của Mạc Ly.”

Người xâm nhập đánh giá phòng khách của ta một phen, quay đầu thấy vẻ mặt ta ngốc lăng. Cười nói:

“Đừng nói với tôi rằng cậu không nhận ra tôi a, phó thành chủ đại nhân thân ái của tôi.”

Hít một ngụm khí, ta ‘phanh’ một tiếng đóng cửa lại.

“Thời gian của thành chủ đại nhân thật đúng là rảnh rỗi a. Cư nhiên chạy đến loại địa phương nho nhỏ này. Tôi ngược lại thấy kỳ quái, anh là thế nào tìm được tôi?”

Nam nhân đối diện giương mi lên:

“Điều này tôi không thể nói. Dù sao cũng là tìm tới. Mạc Ly, tôi nói rồi chúng ta còn có thể gặp lại. Đúng rồi, tôi hiện tại nên gọi cậu là Hạ Lam mới đúng đi? Cậu có thể gọi tôi Hàn, đây là tên thật của tôi. Hoặc là cậu thích kêu Diệu Dương cũng được.”

Ta trừng hắn không nói lời nào. Nam nhân tự xưng Hàn không lưu tâm, tự giác mà ngồi xuống trên sô pha.

“Không mời tôi uống chén trà sao?”

“... Ở chỗ tôi không có trà.”

“Thứ khác cũng được. Tôi không kén chọn.”

Kính nhờ, cái gì kêu anh không kén chọn? Tôi không có dự định mời anh uống nước có được không? Chân trái của Hàn gác lên chân phải, ngông nghênh mà ngồi, chớp cũng không chớp nhìn ta, không có nửa điểm ý tứ muốn đi, dường như hắn thực sự là ta mời tới làm khách vậy.

Cuối cùng ta vẫn rót chén nước trắng cho hắn. Dù sao hắn cũng không có khả năng thực là đến chỗ ta uống trà, chỉ cầu hắn có thể một lần nói rõ ràng cho xong là tốt nhất.

Kéo cái ghế ngồi xuống đối diện Hàn, ta chờ hắn mở miệng. Đang khi ta đoán ý đồ đến của hắn, Hàn nâng ly lên thử độ nước ấm. Sau đó ngửa đầu uống sạch nó, nói:

“Cũng là cậu cẩn thận tỉ mỉ, rót một chén nước trắng cũng có thể rót được không lạnh không nóng. Không giống tiểu tử Ám Dạ kia. Mỗi lần tôi đi cậu ta đều để cho tôi uống nước lạnh.”

Hắn thấy ta không trả lời, nhún nhún vai. Đứng lên nói:

“Xem ra cậu không quá hoan nghênh tôi. Thôi đi. Ngày hôm nay cứ như vậy đi, tôi lần sau lại đến. Vừa rồi nhìn thấy giường trò chơi trong phòng cậu. Cậu thực sự không suy nghĩ quay về Đông Long sao? Vị trí của cậu tôi vẫn luôn giữ lại.”

Ta bị lời nói cùng hành động của hắn khiến cho sửng sốt, không biết nói gì cho phải.

“Được rồi, xem ra là cậu sẽ không đổi chủ ý. Vậy tôi đi, hẹn gặp lại.”

Cái người đột nhiên chạy tới kia lại tự mình mở cửa đi ra, nán lại ở trong nhà ta không đến mười phút, trước sau chỉ nói mấy lời nói nhảm, uống một ly nước, chuyện gì cũng chưa từng nhắc đến. Ta cảm thấy đầu óc của chính mình có chút chưa đủ dùng, hắn đến tột cùng là tới làm gì? Đừng nói với ta chỉ là đến uống nước, là người đều sẽ không tin. Theo ta thấy, tính khả năng hắn chạy tới đùa giỡn ta còn lớn hơn chút. Nói không chừng chính là hắn chuẩn bị khiến cho ta nghi thần nghi quỷ đây mà.

“Diệu Dương cái tên hỗn đản nhà anh!”

Ta thầm mắng một tiếng, tiến lên kéo cửa ra, ngoài cửa không có một bóng người, cái tên kia thực sự đã đi. Ai có thể nói cho ta biết, ta hiện tại nên làm gì? Đấm một quyền vô tường, ta phẫn nộ đến mức muốn mắng người.

Cả đêm lật qua lật lại ở trên giường ngủ không được, thời điểm ngày thứ hai rời giường trên mặt ta rõ ràng có hai quầng thâm. Ngồi ngốc sau một lúc lâu, trong đầu là một cục tương hồ. Buồn bực gãi gãi tóc, oán hận mà nói:

“Mặc kệ, dù sao hắn cũng không thể làm gì mình, cùng lắm thì lần sau không cho hắn vào cửa là được.”

Ta quyết định sinh hoạt vẫn như thường ngày. Kết quả trải qua một ngày, cái tên Hàn đột nhiên xông tới kia một chút động tĩnh cũng không có, ta như thường lệ ăn cơm, uống nước, mua đồ, lên mạng, tựa như ngày bình thường. Không ai quấy rầy, ta vui vẻ nhẹ nhõm. Sau cơm tối đăng nhập trang web nhà phát hành.

Nội dung canh tân lần này gợi ra vô số lòng hiếu kỳ của người chơi, trên diễn đàn huyên náo long trời lở đất, tất cả đều là bài viết về thảo luận nội dung canh tân. Lật xem một chút, tất cả đều là một số suy đoán gì gì đó, đối với ta không có tác dụng gì lớn, xem ra vẫn là đọc gợi ý canh tân của nhà phát hành tương đối tốt hơn.

Đoạn gợi ý mới đưa ra này chỉ có vài chữ ngắn, nói không tỉ mỉ, hoàn toàn là điệu bộ theo lệ cũ của nhà phát hành, ta xem mà vô cùng phiền muộn. Sau cùng có thể khẳng định chỉ có vài điểm:

Thứ nhất, lần này chủng tộc mới mở ra không chỉ có yêu tộc, còn có ma tộc. Giải thích nhà phát hành cấp ra là hai tộc yêu, ma là đối thủ một mất một còn, yêu tộc xuất thế, ma tộc cũng sẽ theo ra.

Thứ hai, vô luận chức nghiệp gì, sau khi đẳng cấp người chơi đạt được trăm cấp có thể đi Hóa Yêu Trì của yêu giới hoặc là Tẩy Ma Uyên của ma giới tiếp nhận khảo nghiệm, sau khi thành công thì có thể thành yêu thành ma, thất bại thì đẳng cấp sẽ giảm xuống.

Thứ ba, nếu như không muốn làm “yêu ma quỷ quái” cũng được, nhiệm vụ trăm cấp của nhân tộc cũng được đồng thời mở ra, người chơi đạt được trăm cấp chỉ cần có thể xông qua Nghịch Vân Sơn, cũng có thể đột phá giới hạn, tiến cấp làm chức nghiệp cấp cuối cùng của nhân tộc —— Người tu chân.

Nếu như nói sau khi thành yêu có kỹ năng bản mạng của yêu tộc pháp thuật thông huyền, sau khi thành ma thì thân như tường đồng xương như thép chiến lực tăng nhiều. Mà người tu chân của nhân tộc cũng không thua kém, bọn họ dựa vào phi kiếm, pháp bảo tầng tầng lớp lớp đa dạng chồng chất, năng lực cũng là thiên biến vạn hóa không một định số. Nhà phát hành còn cố ý đưa ra một đoạn MV ba tộc tranh đấu, nhân tộc tu chân trong hỗn chiến xuất hết pháp bảo bay lượn đầy trời, pháp thuật của yêu tộc đều xuất hiện ánh sáng trọng trọng, ma tộc thì lại dựa vào thân thể cường đại của bản thân ở trong chiến hỏa tán loạn tạt qua như vào nơi không người. Thấy những phần giới thiệu này, tương lai ba tộc cùng ‘đứng’ tựa hồ đã thành kết cục đã định, kỹ năng, chức nghiệp trong trò chơi, đều sẽ có biến hóa lớn, càng ngày càng đặc sắc, thực sự là khiến người ta chờ mong a. Thấy được chỗ kích động, chuyện phiền lòng bị người tìm tới cửa rốt cục bị vứt ra sau đầu. Tâm tư của ta hoàn toàn đặt tại trong trò chơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play