Đêm đó trở về, tiến vào cửa, Truyền Võ từ phía sau ôm chặt lấy Sở Tuần.

“Tiểu Tuần……”

Giọng Truyền Võ khàn khàn, ngọt lịm, có vài phần xấu xa, khóe mắt mang ý cười. Hai người làm một chuyến này, quan hệ lại gần thêm một bước, tư vị kia thật giống như giao phó tất cả mọi thứ cho đối phương, đời này buộc cùng một chỗ, tóm lại là không thể tách rời một lần nữa.

Truyền Võ hôn vành tai Sở Tuần, nói giọng khàn khàn: “Cậu cũng sinh cho yêm một đứa.”

Truyền Võ một tay khiêng người lên, nửa khiêng nửa bế, áp lên giường……

Mấy ngày kế tiếp anh thực không yên tĩnh, dường như từ tâm lý đến sinh lý rồi cả các loại kỹ xảo của đàn ông đều tu luyện thuần thục, da mặt cũng dày, thoáng hơn, mặt cũng không đỏ…… Thiếu tá Tiểu Hoắc ban ngày đi làm nên làm gì thì làm đó, ở đại viện Tổng tham mang đội làm nhiệm vụ ra hình ra dạng, cổ áo quân trang cài thật nghiêm kín, một bộ biểu tình lạnh lùng chỉ có thể nhìn từ xa không thể xâm phạm, đùa giỡn, buổi tối về đến nhà, tức khắc bại lộ bộ mặt thật, giống một con thú đực không ăn no.

Sở Tuần sau cũng phiền, làm nhiều Nhị gia đau thắt lưng: “Làm hoài à, lăn, tối nay cấm dục, tu luyện, đừng tới.”

Cậu đá Nhị Võ ra khỏi chăn, người nọ tức khắc da dày thịt béo chui trở về. Mùa đông ban đêm trong phòng vẫn có chút lạnh, cãi nhau ầm ĩ, tay chân duỗi ra ngoài liền nổi một tầng da gà, lại quay sang ôm nhau, ủ ấm cho nhau, làn da dán chặt, luyến tiếc buông ra.

Sở Tuần hừ nói: “Cậu có tới tám, mười lần nữa, tôi cũng sinh không được……”

“Ưm!……”

“Hoắc Truyền Võ…… Cậu…… Ai u…… A……”

Truyền Võ mặc kệ Sở Tuần oán giận, áp chặt cậu dưới thân, lại một lần nữa xỏ xuyên qua, làm Sở Tuần ở dưới thân anh biến mềm nhũn, thất thần.

Phòng ngủ tối mờ, tiếng thở dốc lắng lại trong chăn. Sở Tuần chôn mặt dưới gối đầu, nửa tỉnh nửa mê, Truyền Võ từ phía sau bao lấy cậu, khí quan sau khi xong việc mềm như rắn ở lại trong cơ thể Sở Tuần, không chịu rút ra, hơn nữa phá lệ không mang bảo hiểm, bắn ra, đem chất lỏng nóng bỏng dính dấp lấp đầy bên trong, lửa nhỏ chậm rãi hầm.

Sở Tuần nghẹn ngào nói: “Tên khốn, lấy ra đi.”

Truyền Võ lộ ra má lúm đồng tiền, hôn một cái: “Không lấy ra.”

Sở Tuần tung một cước ra sau, thanh âm lại như nhũn ra, cứ như thấm ướt mồ hôi, kéo dài phần đuôi: “Ấp trứng ở chỗ đó của Nhị gia, có thể ấp ra một con gà con sao?”

Truyền Võ xoa bụng Sở Tuần, chỉ chỉ: “Ừ, cậu có thể ấp.”

Sở Tuần thấp giọng cười mắng: “Trứng ấp trong quần cậu ấy.”

Hai người phun nhau mấy lời thô tục giữa đàn ông, trong chăn phát ra một trận cười trầm thấp.

Một trước một sau ôm nhau, ngoài cửa sổ ánh trăng dìu dịu, trầm tĩnh như nước. Truyền Võ ghé vào bên tai Sở Tuần, đột nhiên nói: “Tiểu Tuần, nhẫm cũng sinh cho yêm một đứa.”

Sở Tuần mở mắt: “Hửm?”

Ánh mắt Truyền Võ đen láy, thâm thúy: “Nhà yêm, rất để ý chuyện này…… Mẹ yêm, khẳng định muốn yêm sinh một đứa.”

Sở Tuần cố ý nói: “Cưới vợ sinh cho cậu đi.”

Truyền Võ siết chặt vòng tay, kéo Sở Tuần vào ngực, hạ thân đỉnh một cái, thứ kia như có sức sống, nửa cương thẳng tiến vào trong Sở Tuần, làm Sở Tuần nhịn không được hừ một tiếng.

Truyền Võ thở hổn hển, hừ nói: “Yêm chỉ lấy nhẫm về nhà.”

Sở Tuần híp mắt, khóe miệng nhếch lên, lộ ra ý cười: “Khi nào con tôi sinh ra, cậu liền trực tiếp ôm về, nói với nhà cậu là cậu với người khác sinh. Cho cha mẹ cậu nhìn vui vẻ, việc này không phải lấy lệ như vậy là được sao.”

Truyền Võ nhỏm dậy nửa thân trên, nhìn Sở Tuần, phủ quyết chủ ý này: “Sao có thể.”

“Con nhẫm khẳng định lớn lên giống người nhà nhẫm, ôm về nhà mẹ yêm vừa thấy, không giống yêm, càng phiền toái, yêm có bao nhiêu bẽ mặt.”

Sở Tuần cười to ra tiếng, chui vào dưới gối đầu, cọ mặt vào ra giường, cười đến không kềm chế được.

Đứa nhỏ sinh ra giống ai còn không chắc đâu…… Sở Tuần trong lòng thầm nghĩ.

Truyền Võ cũng vui vẻ, hai người đè ép nhau, chọc ghẹo nhau.

Mỗi đêm đều là như vậy, ầm ĩ đến kiệt sức, xong chuyện Truyền Võ bế Sở Tuần lên, ôm cậu vào toilet rửa sạch.

Trên giường, Sở Tuần nằm ngửa, ôm Nhị Võ. Truyền Võ chui vào ngực Sở Tuần, chui chui thành cái động, chui ra tư thế thoải mái, khe khẽ ngáy.

……

Hoắc Truyền Võ người này, ở mặt ngoài không nói, nhưng trong lòng đặc biệt có chủ ý. Anh nói với Sở Tuần “Cậu cũng sinh cho yêm một đứa”, cũng là trong lòng một phen rối rắm cùng bất đắc dĩ. Trên vai anh chống đỡ áp lực gia đình, lớn hơn nhiều so với áp lực trong nhà Sở Tuần, anh chưa bao giờ nói mấy chuyện này với Sở Tuần.

Hiện tại y học rất phát triển, việc đẻ thuê không tính là chuyện hiếm lạ gì, không phải là không thể, nhưng kia dù sao cũng không phải như người bình thường thành gia cưới vợ sinh con. Truyền Võ nghĩ, một ngày nào đó anh nắm tay Sở Tuần, mang cậu về quê, để mẹ anh cùng toàn bộ bạn bè thân thiết trong thôn gặp mặt, đó chính là quăng một quả lôi, nổ tung Hoắc gia thôn, văng tới tận biển. Sớm muộn gì cũng phải nổ, Truyền Võ tính toán thời gian, đắn đo suy nghĩ, tính thừa dịp Tết âm lịch vui vẻ, về nhà một chuyến, mang theo Tiểu Tuần……

Truyền Võ cũng có tính toán của mình, cũng khôn khéo. Anh gọi điện thoại về nhà, nói năm mới đơn vị nghỉ, về nhà cùng mẹ mừng năm mới, nhưng khi mẹ hỏi chuyện người xung quanh anh, anh liền hàm hồ lấp liếm, không đề cập tới tên Sở Tuần; mẹ anh hỏi địa chỉ đơn vị của anh ở Bắc Kinh, Truyền Võ cũng kiên định không để lộ, trầm mặc.

Anh không nói mình làm việc ở đâu, cũng không nói đã ở chung với Sở Tiểu Nhị nửa năm, ở Bắc Kinh sống như một đôi.

Đồng chí Tiểu Hoắc không nghĩ tới, anh còn chưa kịp về nhà ném quả lôi kia, lôi đã giành trước một bước nện lại đây, trúng ngay đầu anh.

Buổi tối, Truyền Võ ở trong bếp xào hai món ăn, rang một đĩa lạc, thêm một chai bia.

Hoắc gia tay nghề bình thường, nhưng tuyệt đối có tính tự giác, thương vợ, biết lạnh biết nóng. Vợ bận rộn công tác, tan tầm về nhà, có thể ăn một bữa cơm nóng.

Hoắc Truyền Võ mặc áo bó sát người, tư thế xào rau vung đao múa kiếm, rất có khí khái đàn ông, xẻng xào chạm vào chảo phát ra tiếng kim loại va chạm thanh thúy.

Sở Tuần chưa cởi áo khoác, tựa vào khung cửa, cười nói: “Ai, điểm nhẹ chút, đánh nhau à? Lủng chảo rồi.”

Truyền Võ: “Lửa lớn, phải xào như vậy.”

Sở Tuần: “Ai, chảo đó có tráng một lớp chống dính, chảo cao cấp mấy ngàn tệ đấy, cậu lấy cái xẻng sắt, cạo hết lớp chống dính rồi!”

Truyền Võ nhẹ nhàng cầm xẻng, cẩn thận tỉ mỉ, bản thân cũng vui vẻ.

Sở Tuần từ phía sau ôm lấy anh, Truyền Võ tách hai củ lạc, quay đầu đưa Sở Tuần.

Sở Tuần không lấy tay tiếp, há mồm đòi: “A—”

Dưới ánh đèn tường vàng nhạt ấm áp trong phòng bếp, hai người ngồi đối diện trên bàn ăn, ăn bữa cơm gia đình đơn giản, mỗi ngày đều trôi qua thoải mái.

Sở Tuần bới cơm nhiều, lại kén ăn, còn lại non nửa bát, thuận tay trút cơm thừa sang bát ai kia.

Truyền Võ mí mắt cũng không nâng, vùi đầu và cơm, lang thôn hổ yết ăn sạch cơm thừa của Sở Tuần, vẫn như vậy, tùy thời tùy chỗ dung túng nữu nhi của anh.

Truyền Võ lấy đũa điểm điểm: “Củ lạc, cậu thích ăn.”

Sở Tuần quét sạch đĩa, chỉ chừa một củ lạc, còn dư ở giữa đĩa.

Truyền Võ giương mắt: “Không ăn sao?”

Sở Tuần ngăn lại đũa của Truyền Võ: “Hạt cuối cùng tôi muốn giữ lại.”

“Tôi đem nó đi trồng, làm nó nảy mầm, nở hoa.”

Sở Tuần ngày hôm đó thực không ăn củ lạc còn lại kia, bưng trong lòng bàn tay, xem như bảo bối. Cậu khóa mình trong thư phòng, ngồi im lặng nửa giờ, cầm củ lạc, thấp giọng thì thầm, lặng lẽ nói chuyện.

Truyền Võ kề sát cửa thư phòng, nhìn lén qua khe cửa, Sở Tuần sau đó bỏ củ lạc kia vào chậu hoa, đặt ở bên cửa sổ phơi nắng, mỗi sáng tưới nước, cẩn thận bảo vệ hạt giống này.

Hoắc nhị gia thật sự là bó tay kẻ dở hơi nhà anh, Sở Tuần thường chạm dây một chút như vậy, đa sầu đa cảm, thương xuân bi thu. Hơn nữa, mùa thu đông hàng năm là mùa Sở Tuần đến kỳ sinh lý, năm nay là mùa đông đầu tiên sau khi hai người lui tuyến, Sở Tiểu Nhị lần đầu tiên không mắc chứng hậm hực, không uống thuốc. Không phải là trồng củ lạc chín thôi sao, không uống thuốc đến nôn mửa rã rời, cũng không ở trên giường hắt một lọ sốt cà chua sau đó khóc ngủ trong đống sốt, tính tình cũng không gắt gỏng thái quá!

Lúc này, Hoắc Truyền Võ cũng bận rộn trang hoàng phòng ở của anh. Anh ở Nhị bộ làm vài năm, lại thăng quân hàm, được phân một căn hộ.

Nhà ở vành đai 4 phía Bắc gần trung tâm Olympic, vị trí đẹp, môi trường xanh hóa không tồi, rất gần Tòa nhà đỏ. Truyền Võ là người con hiếu thuận, nghĩ trang hoàng phòng ở xong sẽ đón cha mẹ đến Bắc Kinh ở.

Cuối tuần, Sở Tuần ở nhà, chăm sóc mấy chậu hoa cỏ trên ban công, gọi điện thoại: “A lô, bảo bối nhi, cậu đoán xem gì nào?”

Truyền Võ bên kia đang theo sát việc ốp gạch men trong toilet, chung quanh ồn ào, tiếng máy khoan điện chói tai vang không ngừng. Truyền Võ nghĩ nữu nhi có việc, lớn tiếng hỏi: “Làm sao vậy?”

Sở Tuần cúi đầu dùng cái xẻng nhỏ gảy đất trong chậu hoa, cầm bình tưới nhỏ tưới nước, cười hì hì nói: “Củ lạc nảy mầm rồi.”

Truyền Võ không nghe rõ: “Nhẫm nói gì vậy?!”

Sở Tuần khẽ hô: “Củ lạc tôi trồng nảy mầm rồi, cao 3cm!”

Truyền Võ căn bản là không tin: “Nhẫm vô nghĩa đâu, củ lạc chín sao có thể mọc chứ?”

Sở Tuần: “Dế nhũi đi, tôi là ai chứ?”

“Tôi nói thầm với củ lạc, tôi làm nó nảy mầm, lớn thành một cái cây, nó nghe tôi.”

“Không tin buổi tối cậu về nhà, tự mình xem.”

Sở Tuần thì thầm một trận với ai kia xong, cực vui vẻ cúp máy. Cậu vẫn là nhớ thương Nhị Võ, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt nóng bỏng còn chưa lui, không lúc nào là không muốn dính cùng một chỗ. Cậu vì thế ăn mặc kín mít, đeo bao tay lông cừu, ra khỏi nhà xuống lầu lái xe, đi tới chỗ Nhị Võ đang đốc công, sợ Nhị võ mấy ngày nay mệt nhọc.

Hôm nay cũng vừa khéo. Sở Tuần lái xe từ ga ra ngầm lên mặt đất, vừa quẹo, trước mắt liền hiện ra mấy bóng người quen thuộc, làm cậu hoảng hốt, đạp mạnh phanh xe. May mắn phanh lại đúng lúc, suýt nữa là đụng trúng. Thân thể cậu nhào về phía trước, bị dây an toàn siết lại, thở dốc, kinh ngạc nhìn về phía bãi cỏ đằng trước.

Ba người đứng dưới tòa nhà, người đàn ông vai rộng chân dài mặc áo khoác sậm màu, vừa nhìn qua, cực kỳ giống Nhị Võ nhà cậu. Sở Tuần chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây không phải Hoắc gia lão đại, Hoắc Truyền Quân sao?

Hoắc Truyền Quân phong trần mệt mỏi, xách hành lý, đứng bên cạnh chính là mẹ của Truyền Quân Truyền Võ, Lưu Tam Thái. Lưu Tam Thái mặc áo khoác màu tím đậm, tóc quấn khăn lụa, so với năm đó già đi rất nhiều, bộ dáng thế nhưng cũng không thay đổi nhiều, vẫn có thể nhìn ra nét đẹp thời thiếu phụ. Mẹ Truyền Võ đứng trong gió Bắc rét lạnh, miệng phà ra khói trắng……

Bên cạnh Lưu Tam Thái còn dắt theo một cô gái trẻ, từ quê mang tới đây.

Sở Tuần kinh ngạc, là thật không nghĩ tới……

Đây là mẹ chồng đại nhân của cậu, vào lúc cậu bất ngờ không kịp phòng, đánh đến cửa nhà cậu, hơn nữa thoạt nhìn đứng dưới lầu cả buổi trưa, nghẹn chờ cậu đây.

Lưu Tam Thái tiến lên hai bước, sâu trong mắt là mỏi mệt, bất đắc dĩ, mờ mịt: “Nhẫm chính là, con nhà Sở gia đi? Sở Tuần a……”

Sở Tuần vội vàng xuống xe, đoan chính đứng thẳng: “Dì.”

Lưu Tam Thái hỏi liền: “Nhị Võ nhà yêm đâu?”

Sở Tuần: “……”

Từ khi Hoắc gia trải qua trận hạo kiếp bãi quan xét nhà bỏ tù kia, mẹ Truyền Võ mang theo con út thương tâm rời đi, liền không quay lại Bắc Kinh nữa, trong lòng không buồn nói, không buồn nghĩ đến khu “cấm địa” này nữa.

Hơn hai mươi năm sau cố nhân gặp lại, dường như đã cách mấy đời, thương hải tang điền. Người hai nhà đi vòng vòng, thế nhưng lại trở lại nguyên điểm lúc trước.

Hai mươi năm trước, cũng là Lưu Tam Thái, khàn cả giọng hét Sở Tuần, “Nhị Võ, nhẫm đi với nó, cũng đừng muốn mẹ nữa, yêm đập đầu chết quách đi.”

……

Sở Tuần hôm đó không rên một tiếng, lẳng lặng mang mấy người lên lầu, vào nhà cậu.

Hoắc gia lão đại vẫn như xưa, dung mạo thô cuồng, mang theo nét thành thục tang thương năm tháng mài giũa. Cũng là đàn ông hơn ba mươi, gặp nhiều biết nhiều, hiểu lí lẽ, kẽ môi Hoắc Truyền Quân ngậm điếu thuốc, nói khẽ với Sở Tuần, “Nhẫm đừng hiểu lầm, yêm nói thật với nhẫm. Yêm với cha yêm đã hết sức ngăn cản, nhưng mà mẹ không nghe, cứ muốn tìm lão nhị…… Yêm liền cùng đến đây, gặp mặt cho hết hy vọng.”

Rõ ràng, Lưu Tam Thái chạy tới Bắc Kinh, đứng chờ dưới khu căn hộ của Sở Tuần, là tới tìm con trai bảo bối của bà.

Mấy người thế nào tìm được chỗ này? Bà tìm không ra nhà lão nhị nhà mình đến tột cùng là ở đâu, chỉ có thể hỏi thăm lung tung. Lưu Tam Thái cũng không phải bà nhà quê không ra khỏi thôn, cũng biết cách tìm kiếm trên internet, bà lên mạng tìm thông tin con trai mình, nhưng lấy tính chất công việc của Hoắc Truyền Võ, đặc công Tổng tham phải nghiêm khắc giữ bí mật, rất nhiều người làm việc này mười năm, ngay cả người nhà bạn bè cũng không biết hắn đang làm gì, lên mạng tìm cũng không ra một chút manh mối.

Lưu Tam Thái tra hỏi hai cậu bạn nối khố của Nhị Võ nhà bà, Quốc Khánh Cát Tường cũng nói không rõ Hoắc Tiểu Nhị đang làm cái gì, anh thần long thấy đầu không thấy đuôi, mấy hôm trước còn đang giúp việc ở tiệm bi-a, sau lại bỏ chạy, tiền lương mấy tháng cũng chưa lĩnh. Lưu Tam Thái sống lâu như vậy, cũng có manh mối, ước chừng đoán được là chuyện gì, vì thế ở trên mạng tìm đơn vị cùng chỗ ở của Sở Tuần…

Sở Tuần ngược lại dễ tra. Sở công tử có thân phận bên ngoài, trên danh nghĩa mở công ty, công ty có trang web. Lưu Tam Thái vì thế trực tiếp tìm đến tòa nhà lớn trên đường Trường An này, đứng hứng gió Tây Bắc chờ, tính tình này cũng là cứng rắn, không thấy người sẽ không đi.

Căn hộ của Sở Tuần bố trí gọn gàng ấm áp, vừa thấy chính là nhà đàn ông ở, thế giới hai người.

Lưu Tam Thái rảo bước tiến vào phòng khách, hoảng hốt, khóe miệng run run, nói không nên lời.

Vách tường nhà bếp sơn màu vàng kem, ánh mặt trời từ cửa sổ lớn nghiêng nghiêng chiếu vào. Cạnh cửa bày hai đôi dép lê nhung in hình gà con màu vàng, trong phòng tắm hai ly nước súc miệng, hai máy cạo râu, hai cái khăn bông. Tường phòng ngủ sơn màu xanh nhạt thư thái, một chiếc giường đôi to thật to……

Sở Tuần cung kính nấu nước pha trà, mời mọi người ngồi vào sô pha phòng khách, châm trà.

Sở Tuần mím môi, thấp giọng nói: “Dì ơi, thực xin lỗi, hai chúng con……”

Lưu Tam Thái quay mặt, khoát tay: “Nhẫm không cần nói với yêm.”

Sở Tuần: “……”

Lưu Tam Thái ánh mắt đăm đăm, trực tiếp xông vào phòng ngủ, mở cửa tủ áo khoác……

Trong tủ treo đầy áo, một nửa là của Sở Tuần, một nửa khác là của Nhị Võ. Quần áo cũ hồi Nhị Võ còn độc thân, đều bị nhét vào góc, trong tủ treo đầy quần áo nam cao cấp Sở Tuần mua cho anh, các loại áo sơmi áo len áo khoác thời trang, giống như phòng ở của một cặp vợ chồng.

Lưu Tam Thái giật mình nhìn một tủ tràn ngập quần áo, quần áo con trai bà, hốc mắt liền đỏ, khó chịu cực kỳ.

Bà từ trong túi hành lý ngoài phòng khách lôi ra một cái túi bện sọc xanh đỏ, mở ra, bắt đầu thu thập đồ đạc trong tủ.

Sở Tuần kinh ngạc: “Dì.”

Hoắc Truyền Quân thán một câu: “Mẹ, đây là sao vậy, có chuyện từ từ nói.”

Lưu Tam Thái chui đầu vào tủ tìm quần áo của con trai bà, gạt đống đồ cao cấp Sở Tuần mới mua sang một bên, bà không quen nhìn. Lưu Tam Thái nói: “Yêm lấy đồ của Nhị Võ nhà yêm, yêm mang Nhị Võ về nhà.”

Hoắc Truyền Quân liếc mắt nhìn Sở Tuần, chạy nhanh qua giữ chặt: “Mẹ, đây là nhà Sở tiểu nhị người ta, mình không thể làm vậy.”

Lưu Tam Thái: “Yêm lấy đều là đồ của Nhị Võ, lại không lấy đồ nhà cậu ta.”

Hoắc Truyền Quân: “Chút nữa mình bảo Nhị Võ tự mình lấy.”

Lưu Tam Thái đỏ mắt, quay đầu quăng một câu: “Nhẫm giúp yêm thu đồ ngay, nhẫm có giúp mẹ không? Hay là giúp người ngoài!”

Hoắc Truyền Quân hết cách, loại chuyện này người đã thành tổ ong, ai cũng không thể giúp a.

Lại nói, mẹ anh lớn tuổi, tính tình quật, để bụng ai đó, bất cận nhân tình. Anh làm anh trai, có thường thức làm người, không thể không nói đạo lý.

Lưu Tam Thái nhanh tay lẹ mắt, làm việc lưu loát, hai ba cái liền đào hết quần áo cũ, áo khoác cũ của Nhị Võ trong tủ ra, cuộn lại, nhét vào túi bện.

Bà lục xem ngăn kéo đồ lót, cái gì mà Cảnh sát Mèo đen, cái gì mà Cậu bé hồ lô, cái gì mà gà con vàng…… Mấy thứ này vừa thấy liền biết không phải của Nhị Võ nhà bà.

Lưu Tam Thái nhíu mày, nói: “Đây là thứ gì vậy…… Kỳ quái……”

“Còn có lưới, trước sau mang lỗ thủng…… Hai nhẫm làm gì hả!”

Sắc mặt Sở Tuần dần thay đổi, dời tầm mắt, là vì ở trước mặt mẹ chồng, không tốt phát tác. Chiếu theo tính tình cậu trong quá khứ, đây có là mẹ ruột cậu cậu cũng nổi bão.

Lưu Tam Thái lấy hết mấy cái quần đùi to lỏng lẻo kiểu dáng bảo thủ của Nhị Võ nhà bà, cuộn cuộn lại, nhét vào túi bện, trở lại nói với một vị khác đứng trong phòng khách: “Hạnh nhi, nhẫm lại đây, giúp yêm thu dọn đồ đạc.”

Sở Tuần mặt không đổi sắc, đột nhiên mở miệng: “Dì à.”

“Ngài đừng động quần áo này. Quần áo của Nhị Võ, ngài không thể động.”

Sở Tuần nói chuyện gằn từng tiếng, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, nhưng là không thỏa hiệp: “Dì à, Nhị Võ ở với cháu nửa năm, những thứ cậu ấy gửi cháu, cháu hôm nay không thể để ngài tùy tiện lấy đi.”

“Hoắc Truyền Võ cậu ấy bao nhiêu tuổi rồi, là người trưởng thành, nên làm cái gì trong lòng cậu ấy đều biết.”

“Cậu ấy nếu ngày nào đó muốn chia tay cháu chuyển nhà, để tự cậu ấy đến dọn, ngài không thể quyết định thay cậu ấy.”

Lưu Tam Thái đứng lên, trong chiếc khăn lụa quấn tóc hiện ra vài sợi bạc, khóe mắt hiện rõ nếp nhăn, lòng chua xót.

Bà chậm rãi đi tới, sau một lúc lâu, túm cánh tay Sở Tuần: “Nhẫm đứa nhỏ này a, nhẫm cũng đừng khăng khăng cố chấp với người nhà yêm nữa, có được hay không!”

“Nhẫm để Nhị Võ nhà yêm về nhà đi!”

“Nhẫm nhiều năm như vậy, cũng trưởng thành rồi, như thế nào cứ nhận thức chết một người như thế chứ, cứ níu chặt, làm sao cũng phải buộc cùng một chỗ với Nhị Võ chứ!”

“Cả nhà yêm van cầu nhẫm có được hay không!!!……”

Lưu Tam Thái rơi nước mắt.

Cũng là bất đắc dĩ của người làm mẹ.

Bà quản không được con trai, càng quản không được tâm nó. Bà hiểu lão nhị nhất, lão nhị nhà bà chính là quyết tâm quay về Bắc Kinh cùng con trai Sở gia “tái tục tiền duyên”, mà ở trong tâm nhãn mẹ Truyền Võ, đây rõ ràng là một đoạn nghiệt duyên.

Đây là một loại “bệnh”. Con trai bà hơn hai mươi năm qua mắc một loại bệnh tên là “Sở Tuần”, tâm ma quấn thân, vấn vương không dứt, gỡ thế nào cũng gỡ không ra.

Suy sụp, thương tổn năm đó, cả gia đình trải qua tai ương ngập đầu, lấy tuổi khi đó của Hoắc Tiểu Nhị, bóng ma thời thơ ấu này, sau khi lớn lên vết hằn trong tâm cũng dần mờ đi, điển hình là lành sẹo liền quên đau! Nhưng mà Lưu Tam Thái không quên. Ở trong lòng Lưu Tam Thái, chính là bước ngoặt vận mệnh nửa đời cả nhà bà, một quỷ môn quan. Mỗi ngọn cây cọng cỏ ở đại viện đường Ngọc Tuyền, những người trong trí nhớ, mỗi một ánh mắt thờ ơ phân rõ giới hạn, hoặc đồng tình hoặc lạnh lùng năm đó, đều khiến bà không thể quên đi khuất nhục cùng đau xót, không muốn nhớ lại.

Ghét hận kỳ thật chưa tới, chính là không muốn đối mặt, cả đời không qua lại với nhau.

Lưu Tam Thái bụm mặt, chầm chậm ngồi xuống, tựa vào cái túi phồng dưới chân, nước mắt từ kẽ tay dũng mãnh chảy ra.

Hoắc Truyền Quân biểu tình bình tĩnh, tầm mắt nhìn về phía cửa sổ, miệng ngậm điếu thuốc, đáy mắt hiện lên cảnh gió nổi mây phun năm đó, mặt trời đỏ rực trên đỉnh Tây Sơn……

Cô bé đứng bên cạnh kia, thoạt nhìn cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nhưng thân hình rắn chắc đầy đặn, tướng mạo thanh thuần xinh đẹp, cũng là một tiểu mỹ nữ Sơn Đông. Cô lúc này cúi đầu hé miệng, cũng bị cảnh trước mắt làm cho xấu hổ, không biết nói gì. Đó là cô gái ở thôn bên cạnh Hoắc gia bọn họ, là đối tượng mẹ Truyền Võ hai năm trước tuyển cho lão nhị, điều kiện trong nhà không tồi, lại có đi học.

Sở Tuần cắn môi, cầm lấy điện thoại. Chậu hoa trên cửa sổ thư phòng đắm chìm trong ánh mặt trời, giữa đám đất mọc lên một cây cây non, lá xanh gần như trong suốt, có vẻ mềm mại, nhỏ bé yếu ớt.

Sở Tuần nói: “Nhị Võ, cậu trở về một chuyến.”

Bên Truyền Võ vang lên tiếng máy khoan điện két két: “Còn chưa làm xong, buổi tối về, Tiểu Tuần, cậu ăn cơm trước đi.”

Sở Tuần trong lòng đè nén ấm ức, gầm nhẹ một câu: “Đừng làm nữa, về mau, mẹ cậu cùng đối tượng của cậu gọi cậu về quê kết hôn kìa.”

Truyền Võ: “Ai cơ?”

Sở Tuần là người tính tình càng quật, càng muốn tôn nghiêm cùng mặt mũi, lạnh lùng thốt: “Mẹ cậu cùng cô vợ chưa xuất giá của cậu đang ở nhà tôi. Hoắc Truyền Võ, cậu nếu muốn chia tay với tôi về quê, tự mình trở về, thu thập đồ đạc của cậu chạy lấy người.”

Truyền Võ vừa nghe liền hiểu.

Anh cúp máy, bỏ xuống việc trong tay, không kịp chào hỏi đội thi công……

Vợ.

Ai là vợ anh?

Tiểu Tuần mới là vợ anh, Tiểu Tuần khẳng định lại bị mẹ anh khi dễ……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play