Đại viện Bắc giao không có hoa diên vĩ và cúc dại, gió mát hiu hiu thổi qua tổ chim khách trên mái hiên, lá cây ngô đồng reo vang trong gió.

Suốt mười ngày, Sở Tuần được giới dưỡng (1) ở tòa nhà đỏ. Cậu nằm trên giường trong phòng thí nghiệm, mười đầu ngón tay nối với dây dẫn điện từ trường, cả người bị vây trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Giữa quá trình, mấy sợi dây dẫn đột nhiên đứt đoạn, dòng điện bị ngắt. Sở Tuần khẽ run, nhíu mày bại lộ đau đớn, nguồn năng lượng cường đại mà cố chấp tựa như đang đánh vật với từ trường tự nhiên trong không gian, làm cả trong phòng lưu động dòng khí quỷ dị. Làn da Sở Tuần trong nháy mắt sinh ra biến hóa lồi lõm, dòng điện chảy cuồn cuộn trong cơ thể, như gió bão cuốn đi tầng tầng cồn cát, bất ổn càn quấy……

(1) Giới dưỡng: Chăm sóc khép kín, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Liên tục mười ngày kia, Hạ tổng an vị trong phòng thí nghiệm, cau mày nhìn cậu, có vài lần đứng lên, vô cùng lo lắng đi lại. Hạ tổng đứng yên bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn cây bạch dương thẳng tắp cao ngất đứng sừng sững hai mươi năm ngoài cửa sổ kia, đáy mắt một lần nữa bình tĩnh, kiên định.

Đồng chí Tiểu Hoắc ngồi ngoài cửa phòng thí nghiệm, cũng là suốt mười ngày, từ sớm tới tối, yên lặng chờ đợi. Giữ nghiêm kỷ luật, không quấy rầy, không lời thừa, nhưng là, cũng không rời đi.

Trong túi quần Truyền Võ lặng lẽ giấu hai cây kẹo que, khẽ vuốt trong tay, chờ Tiểu Tuần tỉnh lại.

Sở Tuần cuối cùng vượt qua, không có trở ngại gì, chỉ là mệt muốn chết.

Có thể cũng vì tuổi càng lớn, các khí quan trong cơ thể vất vả mà sinh bệnh, lần sau so với lần trước càng mệt hơn, cũng càng ngày càng khôi phục gian nan hơn.

Sở Tuần trần trụi nằm trong chăn, cả người ướt đẫm. Phía sau cậu tiếp xúc với drap giường, in ra một vệt nước hình người, mái tóc rối tung, hai mắt có chút thất thần, thần thái giống như đứa trẻ, khi ý thức không rõ hiện lên một tia mờ mịt.

Hạ Thành cầm tay Sở Tuần, dùng sức nhéo nhéo, không nói chuyện.

Sở Tuần nhếch miệng hắc hắc cười: “Đệt, thực mệt, con sao lại có cảm giác, cứ như vừa sinh con vậy.”

Hạ Thành nói giọng mũi: “Bậy bạ cái gì vậy, con có thể sinh con sao?”

Sở Tuần còn làm biểu tình như thật, sinh động miêu tả: “Thật mà, vừa đau vừa mệt! Cảm giác thật giống như nước ối bị vỡ ào ào chảy ra, chất lỏng toàn thân ồ ạt đổ ra ngoài, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bỗng chốc trống rỗng, đều bị lấy ra, con như đang trôi trên giường……”

Còn “nước ối” nữa…… Hạ Thành không thể nhịn được nữa: “Thật là kẻ dở hơi, lo nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Hạ Thành ngoài miệng quát lớn, lại nhịn không được vươn bàn tay to phủ lên trán Sở Tuần, nhẹ nhàng vuốt ve, sờ soạng thật lâu, rất là yêu thương.

Đứa nhỏ lớn nhanh quá, nháy mắt, tiểu đậu tinh năm đó hiện giờ cũng đã là người gần ba mươi. Hạ Thành từ đầu đã tính toán, để cháu hai làm đến ba mươi tuổi, chính thức công khai thân phận đặc biệt, tiến vào Tổng tham đại viện, làm văn chức trong văn phòng, về sau không phải xuất ngoại trải qua nguy hiểm nữa. Là vàng thật, ở cương vị nào đều có thể phát sáng, không để đứa nhỏ bị thương, dù sao đến ba mươi tuổi thể năng đã vượt qua đỉnh cao……

Sở Tuần bình an trở về trong chuyến hành trình Châu Âu, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa dọc đường không chậm trễ yêu đương. Đương nhiên, một nửa nội tình sau đó, cậu cũng không dám báo cáo với Bộ trưởng.

Cậu treo chai đường glu-cô, tường thuật vắn tắt về nhiệm vụ với sếp.

Hạ Thành gật đầu: “Không thành vấn đề, lão tử tin tưởng con làm việc.”

Sở Tuần xoay chuyển tròng mắt, thăm dò suy nghĩ thủ trưởng: “Chú Hạ, lần này lấy tình báo ở Paris, cứu Tiểu Đinh Đương, tiếp cận Hoắc Hoan Hoan, thoát thân chạy trốn khỏi khách sạn…… Tiểu Hoắc lập công lao.”

Hạ Thành gật đầu: “Ừ, là một đại công, trình độ công nghệ do thám tàng hình của quốc gia chúng ta, ít nhất tiến bộ thêm mười năm, mấy người các cậu có công lớn.”

Sở Tuần nghiêm mặt nói: “Không có cậu ấy con cũng không về được.”

“Hạ bộ, Tiểu Hoắc phải thăng hàm, cho cậu ấy những gì cậu ấy xứng đáng nhận, không thể bạc đãi người ta.”

Hạ Thành: “Con muốn cấp cái gì?”

Sở Tuần: “Thế nào cũng là thiếu giáo đi.”

Hạ Thành: “Cậu ta không phải mới lên chức một năm nay sao?”

Sở Tuần lộ ra khẩu khí ranh mãnh: “Ưm…… Thượng úy có được hay không chú? Không thể để Hà Tiểu Chí đè đầu được.”

Sở Tuần có tư tâm của cậu. Hai người quân hàm kém quá xa, cậu thấy nghẹn khuất thay Nhị Võ, lại sợ đối phương có lúc khó xử.

Hạ Thành hừ nói: “Yên tâm, Tiểu Hoắc và Tiểu Vương đều được ghi đại công.”

Nếp nhăn nơi khóe mắt của Hạ tổng thâm thúy, nơi đó chôn giấu đều là tâm tư đa mưu túc trí. Hạ Thành đột nhiên nhíu mắt, đáy mắt lóe sáng, bất chợt hỏi: “Hai tiểu tử này, Vương Hân Hân buổi sáng tới Lãnh sự quán ở Milan, hai đứa ban đêm mới đáp máy bay trở về, khoảng thời gian ở giữa kia, đi đâu?”

Sở Tuần không hề nghĩ ngợi, mặt không đổi sắc: “Ở nông thôn ngắm hoa cúc dại.”

Hạ Thành: “…… Ngắm cái gì?”

Sở Tuần gằn từng tiếng, trấn định nói: “Ở nông thôn, vùng đất hoang, hoa cúc dại.”

Đất nước Italy xinh đẹp tràn ngập bầu không khí lãng mạn, quốc hoa chính là hoa cúc dại, vàng, trắng, lửa đỏ, tím sen, chú Hạ chú là người từng trải, sẽ không thể không biết đi? Khóe miệng Sở Tuần vẽ nên một độ cung láu lỉnh, bộ dáng đặc biệt khôn khéo, rồi lại rõ ràng là đang giả ngu.

Hạ Thành hừ mạnh một tiếng, rõ ràng là không tin, cách khoảng không chỉ tay vào cháu hai mình: Đừng xằng bậy với lão tử! Chuyện này xong xuôi lão tử sẽ tính sổ với hai đứa.

* * *

Sở Tuần về kinh vài ngày, di động nhận được một tin nhắn.

Có người gửi cho cậu một tấm ảnh lạ, là ảnh chụp một người đàn ông Ả rập mặc áo dài. Tin nhắn ghi: “Cám ơn, cậu và tiểu muội nhi bảo trọng.”

Sở Tuần kiểm tra, người nhắn tin đã ở Bắc Kinh, trong lòng lập tức kiên định, “Tiểu Đinh Đương” bình an về nhà.

Sở Tuần cũng nhanh chóng từ chỗ Hạ tổng biết được, Hoắc Hoan Hoan gặp phiền toái. Hơn nữa chính bởi vì chuyến đi Pháp lần này của cậu, tình cở gặp ở Cannes, hỗn loạn, trình độ nào đó gây phiền hà cho Hoắc mỹ nhân.

Từ tòa nhà đỏ tĩnh dưỡng trở về, Sở Tuần thật vất vả rút ra khoảng trống, lặng lẽ tìm đến cung điện ngầm của Nhị Võ nhà cậu, hai người hẹn hò.

Hai người từ khi chính thức đính ước, cơ hội gặp mặt ngược lại ít đi rất nhiều, hai người đàn ông cảm tình tốt, không ở chỗ mỗi ngày sớm tối dính nhau. Sở Tuần cũng không phải ngày nào cũng chạy đến thông đạo ngầm nằm vùng, tránh bị bại lộ. Cậu mỗi lần đi, trước đó đều phát một tin nhắn ám hiệu: “Tiểu muội nhi, gia nhớ cậu.”

Cậu sẽ nhận được một tin hồi âm: “Nữu nhi, chờ cậu.”

Hai người đùa giỡn, chọc ghẹo nhau, liền lấy “Tiểu muội nhi” và “Nữu nhi” để xưng hô. Tin nhắn như vậy cho dù bị người hữu tâm bắt được, chỉ sợ cũng đoán không ra là gửi cho ai.

Sở Tuần đầu trùm khăn bông, mặc quần lót nhỏ, trên người còn dính giọt nước, ngồi xếp bằng trên giường nhỏ, ôm laptop lên mạng.

Truyền Võ đi chân trần bước ra phòng tắm, trên nền xi măng lưu lại một chuỗi dấu chân lớn ướt sũng. Bộ phận hồng nhuận của anh đong đưa. Chỗ kia còn vương lại cảm giác dễ chịu khi Sở Tuần hôn lên, là Sở Tuần yêu anh. Anh luyến tiếc mặc quần lót, bị giam cầm không thoải mái.

Sở Tuần đang hết sức chuyên chú nhìn máy tính, trên trang web nước ngoài đăng hình ảnh lõa thể bỏng mắt của các anh chàng đủ mọi màu da, chọn lựa mua hàng.

Sở Tuần: “Tiếu ma nhi, mua cho cậu mấy cái quần lót mới nhất năm nay này.”

Truyền Võ: “Yêm có quần lót rồi.”

Sở Tuần: “Của cậu kiểu dáng rất quê, để tôi mua cho cậu.”

Truyền Võ: “…… Còn chưa mặc cũ đâu.”

Sở Tuần: “Lỗi thời rồi, để lại cho cha cậu mặc.”

Truyền Võ khi mặc quần huấn phục rằn ri, luôn nhớ rõ phối hợp với quần boxer đàn hồi. Bình thường không làm nhiệm vụ, ở nhà rảnh rỗi, liền yêu mặc mấy cái quần cộc rộng thùng thình, để tay trần, cũng không để ý.

Sở Tuần liếc mắt nhìn tuýp kem đánh răng lớn cậu thích, càng có hưng trí: “Quần lót mấy thứ này cũng phải coi trọng, có chức năng khác nhau. Cái tôi mua, kiện thể ôm dáng, vừa bảo vệ sức khoẻ, vừa thời trang, dưỡng tốt đại bảo bối của cậu cho tôi.”

Truyền Võ thản nhiên hừ một tiếng: “Không nhìn thấy cũng sửa soạn cho nó.”

Sở Tuần duỗi tay búng anh: “Tôi sửa soạn nó, lại không sửa soạn cậu.”

“Tôi đặc biệt chọn quần con size lớn cho cậu, còn có thể ôm mông cong lên, có hiệu quả nâng mông.”

Truyền Võ nhịn cười: “Cần cong làm gì.”

Sở Tuần cười đến thích thú: “Nhị gia đây là thương cậu.”

Má Truyền Võ chậm rãi nổi lên lúm đồng tiền nhỏ, trong lòng kỳ thật vô cùng đắc ý. Anh ngoài miệng ngại Sở Tuần tự kỷ, cả ngày đắc ý cũng không biết cậu đắc ý cái gì! Nhưng là mỗi một món đồ Sở Tuần mua cho anh, anh đều đặc biệt nghe lời mặc dùng.

Truyền Võ ngồi phía sau Sở Tuần, ôm lấy cậu, yên lặng hôn cổ, bả vai, lưng cậu. Sống lưng Sở Tuần bộ dạng tinh xảo, cột sống từ phía sau nhìn thực thẳng, cổ cúi xuống, vẽ nên một độ cung siêu đẹp.

Truyền Võ thấp giọng hỏi: “Xem thặng gì vậy?” (Xem cái gì vậy?)

Sở Tuần lật xem tin tức giải trí, nói: “Hoắc Hoan Hoan bị người đánh.”

Hoắc Hoan Hoan ở Liên hoan phim Cannes, ảnh chụp thảm đỏ xuất hiện tràn ngập truyền thông trong nước. Tuy rằng không nhận được giải thưởng, nhưng truyền thông đối với cô quan ái có thừa, mấy ngày nay bám theo chặn đường phỏng vấn.

Trên mạng đăng hình Hoắc Hoan Hoan bị phóng viên chụp được. Hoan Hoan đội mũ, một tay che mặt, rất không tình nguyện, lảng tránh màn ảnh. Cho dù dùng kính mát to che khuất mắt, vẫn có thể nhìn ra vành mắt sưng đỏ, khóe miệng rõ ràng bại lộ vết thâm tím. Bởi vì trên mặt bị thương, bộ phim Hoắc mỹ nhân tham dự buộc phải trì hoãn hai tuần, hai show truyền hình cũng âm thầm hủy bỏ……

Hoắc Truyền Võ kề sát lại, nhìn chằm chằm ảnh chụp: “Sao lại bị vậy?”

Sở Tuần có chút đăm chiêu: “Cô ta nói với phóng viên, trên mái hiên biệt thự nhà mình có một tổ ong vò vẽ, cô ta bị con ong vò vẽ lớn chích vào mặt với miệng. Cậu tin không?”

Hoắc Truyền Võ mặt không đổi sắc, hừ một tiếng: “Nhẫm hại người ta đi.”

Sở Tuần lừ mắt: “Sao lại bảo tôi làm hại?” Bạn đang

Đầu óc Truyền Võ cũng không chậm, chỉ là lười vô nghĩa với người thường. Truyền Võ nói: “Nhẫm không nên cùng cô ta tham dự bữa tiệc tối vớ vẩn kia, đi thảm đỏ, ảnh chụp ồ ạt rơi vào tay quốc nội, mọi người đều thấy…… Không ai trừng trị cô ta sao?”

Sở Tuần: “Ai u, thương hương tiếc ngọc?”

Sở Tuần bĩu môi, thẳng thắn gật đầu: “Tôi lúc trước cũng quả thật tính kế như vậy.”

Truyền Võ nhìn Sở Tuần, nhịn không được nói: “Nhẫm người này…… Thật yêu giở trò xấu.”

Sở Tuần không thèm để ý, trong lòng Nhị gia, vô luận thế nào đều là tính kế người khác, vĩnh viễn cũng không tính kế với cậu.

Bản thân cậu trong lòng cũng biết, cậu gây sức ép một chuyến này, ít nhiều cũng xin lỗi chị Hoan. Hoắc Hoan Hoan ở Cannes giúp cậu, có tâm che dấu mấy người bọn họ đào thoát, đủ trượng nghĩa, song sự tình một khi lộ ra, người phía sau Hoắc Hoan Hoan nhất định sẽ có động tác. Cậu một chiêu đả thảo kinh xà này, làm không tốt cũng không làm thành ném đá giấu tay, hại Hoan Hoan……

Người sau lưng Hoắc Hoan Hoan nhất định rất sợ dính phải cậu, Sở Tuần tính toán như vậy.

Đối phương nếu không ra chiêu, cậu tự động dán lên, quấn chết không buông.

Sở Tuần sau khi quay về kinh, chủ động gọi vài cuộc điện thoại đến Hoắc mỹ nhân. Cậu tà tâm không chết, luôn nghĩ “xúi giục”.

Hoắc Hoan Hoan không tiếp điện thoại của cậu, cũng không đến câu lạc bộ, không lộ diện ở sòng bài bàn rượu, phỏng chừng là bị người đánh sợ. Sở thiếu gia mới là tổ ong vò vẽ lớn, cô không dám dính nữa.

Sở Tuần nghe tiếng tút tút trong điện thoại, suy nghĩ một lát, chỉ huy Truyền Võ: “Cậu gọi.”

Hoắc Truyền Võ nhướn mi: “Để thặng sao?” (Tại sao?)

Sở Tuần: “Tôi gọi cô ta không tiếp máy, cô ta để ý cậu, cậu đồng hương a.”

Truyền Võ cụp mắt: “…… Yêm không gọi cho cô ta.”

Sở Tuần lạnh lùng nói: “Đây là nhiệm vụ hành động, cậu nghĩ tôi đang dạy cậu tán gái hả?”

Truyền Võ lạnh lùng: “Yêm không gọi.”

Sở Tuần nổi khí thế: “Cậu gọi hay không gọi?!”

Truyền Võ yên lặng lấy di động ra……

Điện thoại vang một hồi, thế nhưng thông, Hoắc Hoan Hoan giọng điệu mỏi mệt, mang theo âm đuôi quyến rũ: “Nhị gia? Thế nào lại tìm em vậy……”

Sở Tuần sửng sốt, sắc mặt bỗng dưng trầm xuống, đột nhiên có chút buồn bực, ai là Nhị gia hả?

Hoắc Truyền Võ khẩu khí lãnh đạm, tùy tiện thăm hỏi vài câu. Anh cũng không lôi kéo làm quen với phụ nữ, nửa đêm gọi điện thoại tán gẫu với mỹ nữ, khẩu khí nói chuyện kia rất giống đối phương nợ mình tiền, gọi điện thoại còn mang tư thế chủ nợ, xa cách, thực không tình nguyện.

Hai người kia vừa cúp điện thoại, Sở Tuần xụ mặt: “Đủ thân thiết a.”

“Còn ‘darling, ngủ ngon’.”

Truyền Võ không thèm để ý: “Yêm lại không nói ‘darling’ với cô ta.”

Sở Tuần lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, đột nhiên từ phía sau vồ lên, kìm cổ Truyền Võ, đè anh lên giường, cưỡi lên: “Hai người không phải lần đầu tiên gọi điện thoại, gọi bao nhiêu lần rồi?”

Truyền Võ nhíu mày, ngăn trở công kích của Sở Tuần: “Nhẫm kêu yêm gọi, không nói đạo lý?”

Sở Tuần là người có thể phân rõ phải trái sao? Cậu hung hăng áp lên, hạ thân đỉnh mạnh một cái, nhắm ngay phía dưới của Nhị Võ, chà cọ, làm ra tư thế “Nhị gia làm cậu.”

Hai người tay chân qua lại, ở trên giường bóp nhéo, đánh nhau lại rất giống làm tình. Truyền Võ ngẩng mặt nằm ngang, biểu tình bình tĩnh, y như dỗ dành đứa nhỏ, tùy ý Sở Tuần cưỡi trên người anh va chạm. Mỗi chiêu của Sở Tuần đều bị anh ngầm hóa giải, ngăn chặn, không chiêu nào dính thân, rất có phong phạm đại hiệp.

Sở Tuần đè thấp người, kề vào trán Truyền Võ: “Có từng cương với phụ nữ không?…… Bị người rót thuốc lần đó không tính.”

Truyền Võ lắc đầu, đôi mắt đen láy, trong con ngươi có lốc xoáy khiến người đắm chìm.

Sở Tuần: “Với đàn ông khác, từng có không?”

Truyền Võ lại lắc đầu: “Không có.”

Sở Tuần cố ý chọc Nhị Võ: “Đừng mẹ nó giả bộ ngớ ngẩn qua loa với Nhị gia, cậu cho tôi là con nít à. Ở bộ đội lăn lộn nhiều năm như vậy, trong đội, trong ký túc xá chẳng lẽ không có một hai nhóc thỏ con bộ dạng dễ nhìn, không có tri kỷ sao?”

Truyền Võ nhăn mày, mặt lạnh, mất hứng: “Đừng nói mò, mấy chuyện này dễ vậy sao.”

Sở Tuần dùng sức hít một hơi, thấp giọng nói: “Tôi cũng không có với người khác.”

Truyền Võ: “……”

Sở Tuần kề sát vào tai Truyền Võ: “Tôi không cương với người khác, chưa từng làm, thật sự, tôi không lừa cậu.”

Sở Tuần còn thật sự nghiêm túc, con ngươi trong suốt, thẳng thắn đến mức giây tiếp theo có thể xé mở lồng ngực, lấy ra trái tim đỏ thẫm. Truyền Võ giật mình, mê luyến.

Hai người kẻ nâng lên, người cúi uống, dán sát vào, thân ảnh dưới ánh đèn chồng lên nhau, tứ chi quấn lấy.

Sở Tuần chậm rãi ngồi xuống, mồ hôi dọc theo cơ bụng chảy tới bộ vị hai người kết hợp chặt chẽ. Lông mu Truyền Võ bị mồ hôi thấm vào, đen mướt sáng bóng, thực mê người.

Sở Tuần cúi người xuống, cười cắn Truyền Võ: “Nóng không? Nơi đó của tôi…… Nóng không?”

Truyền Võ thoải mái nói không nên lời, dùng sức gật đầu, xương hông củng mạnh lên trên, tận gốc thuận nhập, đỉnh đến hai người toàn thân thư sướng, khoan khoái ập tới.

Sở Tuần làm như cưỡi ngựa, phóng khoáng khóa ngồi trên người Truyền Võ, nhấp nhô lên xuống, bị đỉnh sảng khoái, trên lưng ngựa rung rung xóc nảy, bên tai dường như vang lên tiếng ca của hán tử thảo nguyên, tục tằng, dũng cảm. Cậu cũng phát giác chỗ tốt của tư thế này, khống chế Nhị Võ anh tuấn của cậu, trong tay thiếu mất một chiếc roi ngựa.

Đồng chí Tiểu Hoắc tính tình nội hướng buồn tao, trên giường làm chuyện này cũng thật nghiêm túc, giống hán tử uống rượu trắng ăn thịt heo, đặc biệt hăng hái. Anh ngoài miệng không nói lời thừa, không yêu ra tiếng, chau mày, tận lực dùng sức, đối với Tiểu Tuần của anh, không chút tiếc rẻ một thân hào phóng.

Sở Tuần nhìn xuống anh, đưa tay vuốt ve khuôn mặt Nhị Võ bởi vì phát lực mà có vẻ nghiêm túc rối rắm, thuận tay quơ lấy quần lót cậu vừa cởi, đội lên đầu Nhị Võ. Phần bao lấy bộ vị trùm lên mái tóc cứng trên đỉnh đầu Truyền Võ, hai cái lỗ vừa lúc móc vào tai. Sở Tuần nhất thời bị trò đùa dai của mình chọc cười, vui vẻ muốn xoay người, bên dưới lại bị một cây súng thô dài thúc vào, vừa động liền đỉnh đến điểm mẫn cảm, cúi người không xong.

Cậu vỗ vỗ mặt Nhị Võ: “Cậu, ha ha ha ha!!!”

Truyền Võ còn đang tích cực đây, hừ một tiếng, đưa tay muốn túm “khăn trùm đầu” xuống.

Sở Tuần lập tức giữ hai tay đối phương, không cho Truyền Võ gỡ cái kia xuống.

Cậu cứ vậy đè anh, dùng sức ngồi lên, dần dần thấy Truyền Võ đội sịp, mặt chậm rãi đỏ lên, thế nhưng xấu hổ. Hai đùi Truyền Võ vùng vẫy, càng kết hợp chặt chẽ, dòng điện khoái cảm lẻn vào sâu trong lông mu hai người. Cảm giác kia, rõ ràng như là cậu làm Nhị Võ.

Thắt lưng Truyền Võ đặc biệt có lực, phía dưới va chạm Sở Tuần, thân trên đột nhiên nảy lên!

Cơ bụng Truyền Võ căng rõ, hôn lên Sở Tuần. Anh vừa ngậm lấy quả đỏ trên ngực Sở Tuần, tựa như trong nháy mắt trở lại thời thơ ấu phóng túng vô tư, cậu nhóc không lớn lên, như bú sữa, từng ngụm từng ngụm mút mỹ vị.

Sở Tuần hưởng thụ chậm rãi ngưởng về phía sau, thở dài một hơi, bị mút đến đau. Trái tim đập đều, chất lỏng sôi trào trong mạch máu đều nhanh bị anh hút ra.

Đứa trẻ thành thật là không thể tùy tiện dạy dỗ, sẽ dễ dàng dạy hư.

Truyền Võ chậm rãi ngồi dậy, đặt Sở Tuần nằm xuống. Hai người đổi tư thế, hạ thể vẫn đang kết hợp. Truyền Võ đè lên trên, đột nhiên vơ lấy cái quần sịp lớn của mình, đội lên đầu Sở Tuần!

Sở Tuần: “Ai!”

Sở Tuần giãy dụa: “Đệt, tôi không đội cái sịp quê mùa khó coi kia của cậu đâu!”

Lồng ngực Truyền Võ phát ra tiếng cười xấu xa trần thấp, vui sướng kìm người, ép chặt Sở Tuần, ra sức làm.

Những cú va chạm hung mãnh bá đạo liên tiếp, Sở Tuần bị thúc đến thất thần. Mắt mũi cậu đều bị quần sịp che mất, ngực bị giam cầm đè ép, sinh ra cảm giác hít thở không thông mãnh liệt, làm cả người cậu lâm vào run rẩy điên cuồng, thẳng đến khi bị Nhị Võ của cậu làm đến trực tiếp bắn ra……

Truyền Võ mạnh mẽ củng vào “lò sưởi nhỏ”, cơ mông thắt chặt, “Ưm~”, sau đó dần giãn ra, cả người nằm trên mình Sở Tuần thở dốc.

Sở Tuần toàn thân ướt át, thoải mái nằm ngửa, ôm đầu Nhị Võ vào ngực, giống như ôm cậu bé năm xưa của cậu. Cậu ở trên ấn đường đang nhíu chặt của Nhị Võ, ấn một nụ hôn, ngọt ê răng.

Tình yêu của Tổng tham hai bộ đặc biệt Tuần đội trưởng ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play