Hắn bế xốc nó ra ngoài, đặt nó nằm trên giường. Nó liền nhổm dậy...
- Nằm yên đấy cho tôi!
Nó nhìn hắn chằm chằm như thể lần đầu được nhìn thấy sao băng vậy. Một luồng ấm áp khẽ thoáng qua trái tim nó khi thấy hắn lúi húi tìm băng và bông gạc.
- Đưa tay em đây!_ hắn một tay cầm băng dán cá nhân một tay chìa ra
Nó run rẩy đưa bàn tay nhuốm một màu đỏ chói lên. Hắn rất xót xa, nhưng miệng thì trách móc:
- Sao em không nói cho tôi biết? Hả?
Đôi mắt nó đọng lại một màn nước mỏng:
- Tôi không muốn làm các anh bị phiền phức bởi tôi, mất công mấy anh lại lo lắng!
Hắn quát lên:
- Biết rằng tư duy hoạt động chậm, nhưng tôi không ngờ em lại ngu ngốc đến thế này. Nếu lỡ vừa nãy tôi không lên kịp thì sao? Lỡ em xảy ra chuyện gì thì sao? Hả?
Nó khóc nấc lên:
- Đó! Nếu tôi nói anh sẽ quát tôi như thế này này! Rằng tôi vụng về bất cẩn. Tôi sợ anh quát đấy anh có hiểu không?
Ánh mắt nó lại trở nên bi thương tột cùng, như chứa đựng cả một biển trời oan ức. Nó cứ khóc, nước mắt cứ tuôn, vết thương vẫn cứ chảy máu không ngừng.
Hắn nhìn nó khóc cứ như bị hàng ngàn mũi kim nhọn đâm vào tim mình. Cảm giác gì đây? Đau lòng sao?
Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh nó, nhỏ nhẹ:
- Tôi dọa em sợ sao?
Nó im lặng, lắc đầu.
- Xin lỗi...
Một lần nữa, hắn lại nói những 3 lời xin lỗi với cùng 1 cô gái. Tuy rằng việc này trước kia hắn không bao giờ làm!
Nó vẫn cứ khóc, những tiếng nấc nghẹn ngào như xé nát con tim của Phong. Hắn nhu tình nói:
- Đừng khóc nữa, có được không? Em khóc, tôi...đau lòng lắm!
Nó ngước khuôn mặt lấm lem đầy nước mắt lên nhìn hắn, sụt sịt vài tiếng. Hắn bây giờ không phải là rất ấm áp sao? Vậy mà bấy lâu nay nó cứ xem hắn là băng tảng ngàn năm, một người vô cảm xúc chứ!
Nhìn thấy vết thương không có dấu hiệu gì là đỡ hơn, hắn bế thốc nó lên, thấp giọng nói:
- Đi bệnh viện!
Nó lúc này cũng không còn sức để chống cự, ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay hắn, mặc sức hắn muốn làm gì thì làm.
Nói rồi hắn bế nó chạy vù xuống nhà làm Hạo Thiên và Minh Khang ú ớ khó hiểu:
- Ơ...mày với nhóc con đi đâu thế?
Hắn chẳng thèm ngoái đầu lại:
- Chơi!
Hắn vội vã đặt nó xuống ghế trước của ô tô, rồi lái vèo đi. Hai anh chàng kia không hiểu gì thì mặt cứ như đít khỉ ăn ớt...
Nó được chuyển vào phòng bệnh đặc biệt để an toàn hơn. Dương Hàn Phong mà, thiếu gia có một không hai của Dương Gia mà, ai mà không sợ được chứ?
Các bác sĩ trong phòng kiểm tra
30 phút trôi qua đối với hắn như là cả ba thế kỉ vậy. Ngồi chờ đèn phòng bệnh tắt, việc này hắn đã từng làm rồi. Ngồi chờ Hoàng Yến...
_3 năm trước_
Một cậu bé khoảng 14 tuổi đang rất rối loạn tinh thần đứng trước cửa phòng phẫu thuật. Trong đó có người con gái mà cậu yêu thương nhất - Hồ Hoàng Yến.
Cậu con trai đó không ai khác, chính là hắn - Dương Hàn Phong. Tuy là hắn hoảng loạn thật đấy, nhưng hắn không khóc. Khuôn mặt lạnh tanh vô cảm khiến người khác phải run sợ. Hắn lúc đó đã phải chịu một cú sốc rất lớn...
- Hàn Phong, con bé...con bé...nó chết rồi! Huhu..._ Mẹ Hoàng Yến vừa khóc vừa gào lên
Hắn lúc đó, linh hồn như đã chết đi một nửa. Ngày Hoàng Yến mất, hắn cũng không khóc, không gào thét như mọi người. Đau...hắn đau chứ. Nhưng đâu phải buồn chỉ có thể khóc. Vả lại, trong số nước mắt kia, có bao nhiêu là thật lòng? Giữa một người nước mắt tuôn như suối nhưng trong lòng lại thầm cười với một người từ đầu đến cuối không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng trái tim thì đang vỡ vụn ra từng mảnh. Thử hỏi ai đau lòng hơn?
Ngày hôm ấy, hắn đã chính thức khép lòng...
__Hiện tại___
Hắn sợ mất đi nó...như mất đi Hoàng Yến của 3 năm về trước.
Sống lạnh lùng vô cảm trong suốt ba năm...
....Nhưng....
Nó xuất hiện, làm cho hắn tìm lại được nụ cười khi xưa...
Nó xuất hiện những lúc cuộc đời hắn buồn tẻ nhất, rồi mang niềm vui đến, tưới mát cho tâm hồn hắn. Sưởi ấm trái tim băng giá của hắn từ lâu nay...
Hắn sợ cái cảm giác của 3 năm trước, mất đi một người, đã từng là rất quan trọng. Và nó xuất hiện, vết thương lòng trong hắn dần tan biến. Hắn biết...hắn đã quên được Hoàng Yến rồi!
Cánh cửa phòng bệnh được mở ra, mấy vị bác sĩ già đầy đặn kinh nghiệm đều lần lượt bước ra...
- Làm sao rồi?_ Giọng điệu hắn bình thản nhưng nghe kĩ lại muôn phần lo lắng
Vị bác sĩ trưởng khoa từ tốn thưa:
- Thiếu rất nhiều máu. Nhưng cũng may đưa đến kịp thời. Dương thiếu, loại máu của cô bé thuộc nhóm máu hiếm, nên đừng để cô bé mất máu lần nào nữa. Nếu việc này tái diễn nữa thì...tôi e rằng...
Đâu đó khẽ rung lên tiếng thở phào nhẹ nhõm. Dương Hàn Phong lạnh nhạt:
- Tỉnh chưa?
- Một lát nữa hết thuốc, cô bé sẽ tỉnh. Với lại, cậu có thể chuyển cô bé về nhà để tiện chăm sóc hơn. Có vẻ như cô bé rất sợ bệnh viện!_ Một bác sĩ khác nói với vẻ ân cần
Đáp lại chỉ có tiếng nói lãnh đạm của ai kia:
- Tôi biết rồi!
Nói rồi hắn bước vội vào phòng bệnh thăm ai kia...
_______Hết chap 31_________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT