Dương Hàn Phong đứng đơ như tượng khi nhìn thấy cô với mái tóc đen dài, khuôn mặt chưa trang điểm khiến cô trông trẻ con hơn.

Ngay lúc này...đây chính là Hàn Thiếu Vy phiên bản 17 tuổi.

- Sao lại xui xẻo vậy chứ? Đặt ai không đặt lại đặt trúng anh. - Hàn Thiếu Vy nhăn mặt.

- Cô không thích tôi đến thế sao...- Dương Hàn Phong hơi buồn, cô nói như thế khiến hắn cảm thấy tổn thương.

Hàn Thiếu Vy nhìn vẻ mặt ủ rũ thối nát của tên giao hàng, não liền nảy số nghĩ đến Dương Hàn Phong. Trời ơi, hắn trưng ra bản mặt này khiến cô thấy mình cũng hơi...quá đáng.

- Anh...anh...Thôi đưa cà phê đây đi.

- Hôm nay tôi đặc biệt đến đây giao cà phê cho cô là vì muốn xin lỗi cô chuyện hôm qua ở cửa hàng, tôi không cố ý hỏi dò như vậy đâu, chỉ là tính tôi lắm chuyện, tôi không tốt, không nghĩ cô sẽ giận như vậy...

Vài lời tự bạch của tên giao hàng cùng với khuôn mặt giống Dương Hàn Phong y như đúc liền khiến trái tim mềm yếu của Hàn Thiếu Vy nhão ra. Cô gãi đầu:

- ...Không...không sao, tôi dù gì cũng không để bụng đâu...Hơn nữa thái độ của tôi cũng không được tốt lắm...

- Hòa nhé? - Dương Hàn Phong cười tươi.

- Ừm. - Hàn Thiếu Vy gật đầu cười miễn cưỡng.

Hắn chống xe đạp xuống, mở trong lồng xe ra một bình giữ nhiệt màu xanh xinh xắn, bên trong là Cappuccino hắn tự tay pha chế.

Hàn Thiếu Vy hắt xì một cái. Nãy xuống đây gấp quá, cô chưa kịp mặc thêm áo. Sáng sớm nhiều sương, lạnh thấu da thịt.

Thấy cô đang co rúm người vì lạnh, Dương Hàn Phong một tay cầm bình cà phê, một tay cầm lấy tay cô, đặt vào thành bình. Hơi ấm từ bình giữ nhiệt lan tỏa khắp bàn tay lạnh lẽo của Hàn Thiếu Vy, dễ chịu thật đấy.

- Ngọt hơn ly hôm qua, hi vọng cô sẽ thích.

- Không phải anh tôi gọi sao?

- Không, tôi đùa đấy. - Hắn cười.

- Lừa đảo. - Hàn Thiếu Vy lườm lườm.

Dương Hàn Phong cười tít mắt, nhìn cô một lúc lâu. Sau đó, hắn đặt tay lên vai Hàn Thiếu Vy, cảm thấy cô đang run rẩy vì lạnh.

- Cô vào nhà đi, mặc đồ mỏng như vậy đứng ngoài này dễ bị cảm lạnh, cà phê nguội rồi sẽ không ngon.

- Ừm, cảm ơn.

Hàn Thiếu Vy quay bước vào trong nhà, một lúc sau mới nhớ ra chưa hỏi tên anh ta. Quay đầu lại, chiếc xe vàng chóe cùng bộ đồ đồng bóng đã biến đâu mất.

Haizz, tiếc thật, ngày mai cô sẽ lại ghé tiệm trà.

*

Chiều tối, Hạo Thiên tung tăng diện chiếc sơ mi trắng và quần âu. Chải lại mái tóc gọn gàng, ái chà, giống nam sinh rồi đấy. Anh căn có lẽ giờ này trường cấp ba cũng sắp tan tầm, đi ra đường có khi sẽ gặp lại Hạ An.

Cô gái nhỏ này khiến anh thực sự muốn để tâm.

Hạo Thiên đậu xe ở một bãi đỗ xe cách trường vài trăm mét. Quả nhiên chuẩn giờ, từ cổng trường học sinh ra về như thác đổ.

Anh bối rối, đông như thế này, làm sao tìm được Hạ An đây?

Hạo Thiên đeo khẩu trang lang thang vào cổng trường, đi loanh quanh hết chỗ bồn hoa cây cảnh lại đến mấy công trình thanh niên, mắt giáo giác tìm kiếm.

Hạ An vừa đi ra từ cửa lớp cùng cậu học bá Cao Tư Nguyên. Vài hôm trước hai người có trao đổi vài quyển sách. Cuốn sách cậu cho cô mượn hay không tả được, nhưng tiếc là hôm nay phải trả về thư viện rồi.

- Hôm nay cậu lại đến thư viện à? - Cao Tư Nguyên bỗng quay sang hỏi.

- Ừ, phải đi trả sách chứ. Cậu có đi không?

- À, hôm nay tớ có việc mất rồi, hẹn cậu hôm khác được không?

- Tất nhiên rồi. - Hạ An cười nheo mắt. Bỗng từ đâu lọt vào đồng tử cô một dáng người trông rất quen mắt. Người đó đang ngốc nghếch đi đi lại lại giữa mấy bồn hoa, đáng yêu quá!

Cho dù anh ta đã bịt khẩu trang nhưng cô làm sao lại không nhận ra chứ.

- ANH HẠO THIÊN!!

Hạ An hét toáng lên, tay vẫy vẫy. Hành động này ngay lập tức thu hút sự chú ý của một số đông bạn học. Một số nữ sinh nhanh chóng nhận ra Hạo Thiên, hét toáng lên ×2 rồi bỏ mặc xe pháo, lao đến như tên bắn.

- Anh Hạo Thiên, cuối cùng cũng được gặp anh ở ngoài đời rồi. Quả nhiên là nam thần!!

- Em thích anh lắm!

- Hôm nay có một mình anh về thôi sao?

- ...

Không ngờ, ra trường gần 7 năm rồi mà Trịnh Hạo Thiên vẫn có sức hút lớn như thế.

Hạ An gãi đầu, cũng không ngờ được là cô lại đem đến rắc rối cho anh.

Cao Tư Nguyên đến gần, thắc mắc:

- Cậu quen anh ta à?

- Gì? Học bá à, thủ khoa à, cậu thực sự không biết Trịnh Hạo Thiên sao? - Hạ An trơ đôi mắt trợn tròn ngạc nhiên lên nhìn cậu, rồi lại sốc khi thấy cậu lắc đầu:

- Không.

- Học bá của tôi ơi, cậu lên văn phòng đều như vắt chanh mà không để ý mấy tấm ảnh được treo ở góc bên phải sao?

- À, mấy lần lên đó đều là đi có việc, nếu rảnh thì đọc sách, không nhìn xung quanh.

- Anh ấy là Trịnh Hạo Thiên, hội phó hội học sinh khóa xx, từng rất xuất sắc đoạt rất nhiều giải từ học tập cho đến thể thao. Hơn nữa còn rất tốt bụng. Hihi...

- Cậu tiếp xúc với anh ta chưa mà biết anh ta tốt? - Giọng điệu Cao Tư Nguyên tỏ vẻ không vui.

- Tất nhiên, tối hôm nọ nhờ anh ấy mà tớ thoát khỏi tên biến thái, còn đưa tớ về tận nhà nữa.

- Lũ đàn ông bây giờ không tin được ai đâu, cậu đừng có mê trai mờ mắt.

- Cậu thì không phải đàn ông chắc? - Hạ An chun mũi. Cô hoàn toàn tin tưởng Hạo Thiên là người tốt.

Phải mất một lúc sau Hạo Thiên mới thoát ra được, lướt thướt đến gần Hạ An, cười tươi rói:

- Hello, lại gặp em rồi.

- Xem ra chúng ta cũng có duyên ghê. - Hạ An cười ngại ngùng. - Anh cũng ghê gớm quá đi, nhiều fan đến thế kia.

- Ghê gớm gì đâu, hì hì. - Ánh mắt anh di chuyển đến cậu bạn nam bên cạnh Hạ An. Anh cất giọng chào:

- Hello?

- Chào. - Cao Tư Nguyên có vẻ không thân thiện cho lắm.

- Cậu tỏ thái độ gì vậy chứ? - Hạ An huých cậu một cái rồi cười, nói với Hạo Thiên:

- Xin lỗi vì thái độ của cậu ấy nha, suốt ngày chỉ cắm đầu vào học nên kĩ năng giao tiếp không tốt ấy mà...

- Cậu cứ ở đây nói chuyện với nam thần của cậu đi, tớ về đây.

Cao Tư Nguyên vô cớ bỏ về, không thèm liếc qua Hạo Thiên một cái. Hạo Thiên nhìn qua đã biết cậu ta có ý đồ gì với Hạ An, thế nên mới có thái độ đó với anh.

- Cậu ta làm sao không biết! - Hạ An bĩu môi, nhận ra Hạo Thiên đang nhìn mình, mặt tự dưng đỏ lựng.

- Bây giờ em có về nhà luôn không?

- Dạ? À, em định đến thư viện trả mấy cuốn sách ấy...

- Anh có thể đi cùng em không?

- Được chứ được chứ, tiện thể em mượn thêm vài cuốn, anh có nhiều kinh nghiệm có thể chỉ giáo cho em không?

- Nếu em không chê đầu óc anh ấu trĩ thì OK?

Hạ An cười tươi, cứ cười như thế này chắc cô sái quai hàm mất. Sân trường thì rộng, đi cùng Hạo Thiên lúc nào cô cũng cảm thấy có chút áp lực, chỉ mong đến thư viện nhanh một chút, cô sắp không thở nổi rồi.

Nhưng cô đã quá lầm.

Đến thư viện, một khoảng không gian rộng mênh mông và còn ngại ngùng hơn khi ở đây chỉ có anh-và-cô.

- Em thích đọc thể loại nào?

Hạo Thiên với tay lên tầng cao nhất của kệ sách, miệng hỏi tay giở sách xem xét. Hạ An giật mình, nuốt nước bọt:

- Em...em đọc tạp lắm, không biết mình thích cái gì nữa...

Tiếng cười nhẹ của Hạo Thiên khiến cô dựng cả tóc gáy.

Trời ơi, sao ngay cả hơi thở của nam thần cũng có khí chất lớn như thế này!!

Hạo Thiên chọn sách cho cô mà cuối cùng ngồi ngẩn ra đọc hẳn nửa tiếng đồng hồ. Thấy anh chăm chú đọc như thế, vừa đẹp trai vừa đỡ ngại nên cô cứ để yên như thế, chọn một cuốn sách khác để đọc. Cứ như thế, không gian vắng lặng chỉ có hơi thở cùng tiếng giở sách loạch xoạch trôi qua cả tiếng đồng hồ.

Gập cuốn sách lại, Hạo Thiên mới sực nhớ ra có đem theo một cô gái nhỏ nữa. Anh đặt sách xuống bàn, thấy Hạ An ngẩng đầu lên nhìn. Hạo Thiên cười hơ hơ hối lỗi:

- Ayz, có lỗi quá, ai lại để em chờ như vậy...

- Không sao mà, em cũng có chờ đâu, em đọc sách mà. - Hạ An cười nhẹ nhàng. - Anh đọc say mê như vậy chắc hồi đi học anh thích đọc sách lắm hả?

- Ừm...cũng khá là thích. Đọc sách vui mà.

Hạ An nghiêm túc hỏi:

- Một ngày đọc mấy cân?

- À...HẢ? - Hạo Thiên bàng hoàng nhìn cô gái trước mặt. - Cái gì...mấy cân cơ?

Nét hoang mang, kinh ngạc, hoài nghi hiện lên trong đáy mắt anh.

- Anh ngạc nhiên như vậy làm gì! - Hạ An cười ha hả, dáng vẻ của anh y như con khỉ đột nắm phải vỏ chuối vậy.

- Em thường dùng cái đó để đo lường sao? - Hạo Thiên kinh ngạc, thế thì cũng kinh dị quá rồi, không biết đến từ hành tinh nào nữa.

Hạ An chưa kịp trả lời thì đèn trong thư viện vụt tắt. Trời cũng ngả màu tối nên trong thư viện vô cùng heo hắt, tối tăm. Hạ An hét lên rồi theo bản năng, cô sờ soạng khắp nơi tìm nguồn sáng, bất ngờ nắm phải tay Hạo Thiên, bị anh kéo vào lòng.

Thịch...thịch...thịch...

Cô nghe rõ trái tim của Hạo Thiên đang đập nhanh như thế nào, cũng như tim cô đang muốn nhảy xổ ra khỏi lồng ngực. Hạo Thiên ôm cô chặt hơn, thì thào:

- Đừng sợ, anh vẫn ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play