Tay nó khẽ động đậy, mi mắt nó nhíu lại. Ken vui mừng hét to:
- Bác sĩ! bác sĩ!
Ông bác sĩ vội vàng chạy vào, ra hiệu cho 3 anh đứng dẹp ra 1 chỗ. 3 anh ngoan ngoãn nghe lời, mắt không dời cô bé đang nằm trên chiếc giường trắng toát lạnh lẽo kia...
Ông cười hiền, bảo:
- Cô bé đã dần hồi sức. Từ trước đến nay bệnh viện chúng tôi chưa từng gặp trường hợp nào đặc biệt như thế này! Xác xuất nguy hiểm rất cao, dường như không cứu được nữa, nhưng bây giờ lại hồi phục rất nhanh. Tôi nghĩ cô bé này chẳng phải người mất! Haha
Ông đùa vui, rồi bước ra ngoài. Để lại 3 con người sung sướng tột độ khi cô bé ấy_ người mà họ chẳng xác định nổi cảm xúc khi ở bên_đã an toàn. Kin vui mừng chạy lại nắm tay nó, nói thì thào:
- Ngốc! Em tỉnh rồi!
Hơi thở ấm nóng phả vào tai nó, nó hơi rùng mình. Khẽ cựa mình, nó quay sang nói nhỏ với anh ( anh không biết):
- Đồ biến thái!
Kin giật mình nhìn lại, huhuhu...cô bé gọi anh là biến thái ( ai không nhớ xem lại chap 2 nha) đã thực sự trở lại rồi! Vui quá đi mất!
Trái ngược với Kin, Ken thì mặt tối sầm đi tới hỏi lấy hỏi để:
- Vy Khánh! Em tỉnh rồi! Mừng quá! Em thấy đau ở đâu không? Hay thấy khát hay đói gì không? Mà khoan, em có nhớ anh là ai không?
Nghe Ken nói mà nó muốn chóng mặt, haizz...đây là hành hạ người bệnh chứ không phải chăm sóc đâu aaaa. Đã vậy, hehehe...
- Ơ...anh...là ai?_ Nó giả bộ ngây thơ như con nai tơ.
Ken sửng sốt. sao...sao nó nhớ Kin mà không nhớ được anh? Tại sao?
- Vy...Vy Khánh! Em...em...anh là Minh Khang nè! ANh Minh Khang tốt bụng đẹp trai ủa em nè! Em không nhớ gì sao? Uhuhu sao tôi lại khổ thế này!!!!
Ken bây giờ nhìn dễ thương kinh khủng, khóc lóc ỉ ôi như trẻ con mẫu giáo ý. làm nó suýt thì cười phì lên.
- Aaa...anh... vẫn nói nhiều như...ngày nào! MÀ.. khoe khoang ít thôi anh! Cái gì mà... đẹp trai tốt... bụng chứ! Haizz..._ Nó thều thào
Ken vui mừng:
- Hic...Vy Khánh em làm anh sợ hốt cả hền ( hết cả hồn)!
- Sao em quên anh được!_Nó cười
Hắn, ăn bơ đến ngập họng, tiến lại gần nó, lí nhí:
- Vy Khánh...tôi
Chưa kịp để hắn nói hết, nó đã quay lưng về phía hắn, làm hắn hơi tụt tâm trạng.
Nó...giận hắn thật rồi! ( ai mà không giận được chứ! Xem lại anh đã đối xử thế nào với chị ấy đi! Chị Khánh em ủng hộ chị! Cho anh Phong chừa!)
- Cô...cô giận tôi chuyện hôm đó à?_ Hắn hỏi
-..........
Nó im lặng, chứng tỏ cơn giận này khá lâu đây!
- Cô...tôi...tôi xin lỗi! Là do tôi quá kích động...nên..._ hắn
- Anh im đi!_ Nó quát
- Cô...tôi...xin lỗi!_ hắn
-...........
- Xin lỗi..._ hắn chưa bao h nói lời xin lỗi nào với ai cả, sao hôm nay, hắn lại nói cái từ "không có trong từ điển" này 3 lần lắm mí nhỉ?!
- Xin lỗi? Những việc anh làm với tôi chỉ cần xin lỗi là xong à? Dễ quá nhỉ?_ Nó lạnh lùng nói
Hắn biết lần này hắn sai thật rồi. Ken và Kin ở bên cũng thấy tôi cho hắn, nhưng...cứ nghĩ đến cái cảnh hôm qua là 2 anh tức không chịu được, nên cứ để hắn tự ứng biến
Còn hắn, chưa bao giờ hắn phải hạ mình đi năn nỉ người khác tha thứ cho mình nên hắn lúng túng chẳng biết làm gì cả, hắn đánh liều nói 1 câu:
- Vậy tôi sẽ chăm sóc cô hết quãng đời còn lại, cô chịu không?
Ken và Kin đơ toàn tập...
Nó cũng khá sốc, nhưng cũng kịp nhận ra, hắn chỉ đang nói khoác ( theo nó nghĩ), nó lãnh đạm trả lời:
- Giờ này mà anh cũng còn đùa được nữa! Anh...tôi không cần sự thương hại hay tội lỗi gì từ anh hết! Đi đi!
- Cô...tôi..._ hắn muốn giải thích nhưng...
- Đi!_ Nó ngắt lời hắn
Hắn đành thất thểu ra về, khuôn mặt đầy nét ưu tư, buồn phiền. Hắn...phải làm sao để nó hết giận hắn bây giờ?!
_____End chap 18_____
Ngược nam chính vậy đủ chưa ạ?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT