Nghe Huỳnh Lệ Anh nói vậy, nó hơi đơ ra một chút. Quay đầu lại, nó thấy ánh mắt cô ấy tràn đầy hi vọng, toàn thân như phát ra một thứ ánh sáng lạ...
Lúc Huỳnh Lệ Anh như thế này, đẹp lạ lùng...
Thịch...
Tim nó đập mạnh một cái...
- Được! - Nó cười rồi quay mặt đi, mặt đỏ dần lên. Trước kia luôn thấy vẻ mặt điệu đà, kênh kiệu của Huỳnh Lệ Anh mà quên mất cô ấy thực sự rất xinh đẹp. Hôm nay nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu đó thì...
...ôi, vết thương hết đau rồi...
Huỳnh Lệ Anh được chấp nhận, cười tươi rồi chạy đến đi cạnh nó, vừa đi vừa nói luôn mồm.
- Vy Khánh, em thích ăn gì nhất?
- Đồ ăn vặt.
- Em thích đi đâu nhất?
- Ở nhà.
- Em thích con gì nhất?
- Người.
- Em thích ai nhất?
-...
- Sao không trả lời? - Huỳnh Lệ Anh cụp đuôi lại, chớp chớp mắt.
- Vô vị quá. - Nó nhìn Huỳnh Lệ Anh một lượt rồi trả lời. - Chị toàn hỏi mấy câu ở đâu đâu...
Huỳnh Lệ Anh ồ lên một tiếng, vừa đi vừa im lặng suy nghĩ. Dường như cô có điều muốn hỏi, rất muốn hỏi mà cứ dần dà mãi chưa hỏi được.
- Có chuyện gì chị nói đi. - Nó cảm thấy tình hình cứ ấp a ấp úng của Huỳnh Lệ Anh như thế này rất chi là khó chịu nên ra đề nghị.
- Chị nói điều này, em đừng để ý nhé.
Huỳnh Lệ Anh cẩn thận hỏi thăm.
- Được rồi, chị nói đi.
- Thực ra...em có biết...lý do chị luôn nạt nộ em, chèn ép em là gì không? - Huỳnh Lệ Anh lưỡng lự hỏi.
- Vì nhìn tôi không vừa mắt à? - Nó thẳng thắn trả lời.
- Không hẳn...
- Thế vì cái gì?
- Vì Hàn Phong...thích em...- Huỳnh Lệ Anh đỏ mặt cúi đầu. Nó chợt rùng mình một cái, hai tai cũng nóng dần lên.
- Ai nói với chị thế? - Nó nhíu mày.
- Chị...chị tự cảm thấy thế.
- Haha...cứ coi như trực giác chị quá kém đi. - Nó giả vờ bình tĩnh nhưng tim cứ đập ngày một nhanh. Haizzz...đúng là trên bảo, dưới không nghe mà.
Huỳnh Lệ Anh cười nhạt:
- Thật đấy, Hàn Phong anh ấy...thực sự rất thích em. Chị đã từng nhìn thấy anh ấy trong phòng hội trưởng, ngồi im lặng một hồi rất lâu chỉ để nhìn ảnh em thôi...
- Thôi thôi, mắt chị hoa rồi đấy. Đừng ở đây lảm nhảm nữa, chúng ta tìm đường về. - Nó cắt ngang cuộc hồi tưởng của Huỳnh Lệ Anh. Nếu nghe tiếp, nó lại mất ngủ mất...
Huỳnh Lệ Anh bối rối, nhưng vẫn đi theo nó tìm đường về. Rừng rậm âm u, không biết có gì nguy hiểm không đây...
Đi được một đoạn dài nữa, bên tai nó văng vẳng tiếng gọi của Dương Hàn Phong. Nó vội quay lại nhìn Huỳnh Lệ Anh:
- Giọng của Hàn Phong?
- Đúng rồi. - Huỳnh Lệ Anh cười mà nuốt nước mắt vào trong. Cuối cùng thì...người mà hắn gọi tên vẫn không phải là cô ấy.
- Dương Hàn Phong! Tôi ở đây! - Nó gân cổ gào.
Dương Hàn Phong đã nhìn thấy nó và Huỳnh Lệ Anh, vẻ mặt như bắt được vàng, vội vàng chạy đến. Đang định ôm nó vào lòng thì bị một phần tử khác đẩy ra.
- Lâm Thiên Khánh? - Nó cựa quậy, Lâm Thiên Khánh lúc này đang ôm chặt lấy nó.
Chưa để cậu trả lời, Dương Hàn Phong đã bổ nhào tới, kéo Lâm Thiên Khánh ra.
- Buông ra. - Hắn bực mình, kèm theo lời nói là một lực đẩy khá mạnh làm cho Lâm Thiên Khánh văng ra một xó.
Hắn nhìn thấy vết thương dài trên tay phải nó, thất kinh kêu lên:
- Tay em...làm sao?
- Không có gì đâu. - Nó trả lời.
- Em có nói không hả? - Hắn gắt lên.
- Tay Vy Khánh vì cứu em nên mới bị như vậy, anh đừng trách cô ấy. - Huỳnh Lệ Anh rụt rè nói.
Dương Hàn Phong nhíu mày:
- Tại sao lại cầm được máu? Máu của Vy Khánh vốn không cầm được?
- Ở những khu rừng nguyên sinh như thế này thường có một loại lá gọi là lá Bồ Đề. Lá này lúc tươi, mới hái giã nát đắp lên thì máu gì cũng cầm được. - Huỳnh Lệ Anh giải thích.
Nghe Huỳnh Lệ Anh kể hết sự tình, cả Dương Hàn Phong và Lâm Thiên Khánh đều xúm lại hỏi thăm nó. Nhưng rồi mọi sự quan tâm lo lắng bị nó đánh phủ đầu, kéo mọi người về khách sạn Nam Vương.
Nhóm “người tối cổ” tìm được kho báu là chiếc chìa khóa ở dưới hai mảnh ghép trái tim, phần quà ở trong một chiếc rương nhỏ. Cần lấy chìa khóa đó để mở rương ra. Tưởng gì, bên trong là một đôi đồng hồ. Hắn chẳng đoái hoài gì đến, để cả cho Huỳnh Lệ Anh.
Vết thương của nó đã được sát trùng và băng bó cẩn thận. Buổi chiều vốn là lịch đi xem kịch “Truyện Kiều” do người dân tộc “cosplay” nhưng nó bị cấm tiệt đi vì vết thương. Nó vùng vằng, đòi đi cho bằng được.
Kết quả...
Buổi chiều, 2 giờ cả nhóm đã tụ họp đông đủ tại một cái rạp nhỏ cách khách sạn tầm 100m, nơi đó đang có kịch Truyện Kiều chuẩn bị ra mắt. Nó nôn nóng muốn được nhìn Thúy Kiều như trong truyện lắm rồi, con gái ở đây còn rất xinh như vậy nữa. Không biết Thúy Kiều sẽ cực phẩm như thế nào.
Nhưng...đời không như mơ.
Dàn diễn viên vừa xuất hiện, đã làm nó muốn ngã bổ chửng ra phía sau. Dương Hàn Phong và Lâm Thiên Khánh càng ngạc nhiên hơn. Bộ khu này hết gái xinh rồi hay sao mà để một người như thế kia cosplay Thúy Kiều nhỉ?
Người đóng vai Thúy Kiều là một cô gái độ 25-27 tuổi, tóc rễ tre búi tròn mộ cục trên đỉnh chỏm, số tóc còn lại xõa xuống. Khuôn mặt trang điểm cầu kì đến phát sợ với cách ăn mặc “cổ điển” mà theo lời nó nói thì quấn cái rèm cửa vào có khi còn đẹp hơn. Chân đi đôi dép tổ ong màu tím ma mị dưới lớp váy lòa xòa. Thật chẳng ra làm sao.
- Tôi...tôi đi tìm nước uống. - Lâm Thiên Khánh tái xanh cả mặt. Huỳnh Lệ Anh cũng không kém, vội chạy theo:
- Tôi đi với.
Mọi người xem kịch bắt đầu ồn ào, nó lắc đầu:
- Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh...- Nó vừa nhìn vừa lẩm bẩm.
- Em nói cái gì đấy? - Dương Hàn Phong nói nhỏ.
- Tôi nghĩ là cây liễu nó mà thấy bà này liễu đang rủ cũng phải dựng ngược lên, ít nhất là buổi đêm. - Nó thì thầm.
Hắn cười, giọng cười mà nó thích nhất. Chính là cái giọng cười khi hắn nghiêm túc ấy.
Nó chợt ngước lên nhìn hắn, thấy hắn dưới bộ dạng này, tự dưng thấy lòng mình thật ấm áp.
Và rồi...Kim Trọng cũng xuất hiện. Lần này càng làm cho khán giả hoang mang hơn. Haizz, rốt cuộc là kịch Truyện Kiều hay kịch Chí Phèo vậy?
Kim Trọng kia là một người trạc 29 tuổi, thân tầm bảy thước, vai tầm ba thước. Ăn mặc thì cứ như thằng ở trong xó nhà chui ra. Cái áo xẻ tà màu blue lá chuối cùng với cái quần màu vàng thật tôn lên cái chân đầy lông lá của anh ta. Lông chân của anh ta dài đến nỗi mang đi cột nơ cũng được.
Aiz, lỗi không phải do anh, Kim Trọng ạ, mà lỗi là do đứa nào cho anh lên đây cosplay kìa.
- Chọc mù mắt tôi đi. - Nó chán chường nhìn.
- Công nhận nhìn chán thế. - Hắn hùa theo.
- Nhìn cái mặt đã biết yếu sinh lý, thảo nào Kiều thà đi làm kĩ nữ chứ éo chịu gả cho. - Nó nói mấy câu bông đùa.
Hắn châm chọc:
- Nhìn qua đã biết yếu sinh ký. Vậy em nhìn mặt tôi xem yếu hay khỏe?
Tưởng nó sẽ ngại ngùng đỏ mặt, ai ngờ, nó lại cười gian tà, nhón chân lên, khẽ nói nhỏ vào tai hắn:
- Có một số thứ...muốn biết thì phải...thử mới được.
- Em có muốn thử không? - Hắn cười còn gian hơn nó.
- Biến thái. - Nó vỗ vào má hắn một cái, ngúng nguẩy xem tiếp. Còn hắn thì...cái mặt oan ức hiện rõ mấy chữ “Rõ ràng là em biến thái trước mà?”
Rồi từng người, từng diễn viên lên show mặt, nó ưng mỗi Thúy Vân và Hoạn Thư. Haiz, thế quái nào mà để hai nữ phụ còn đẹp hơn nữ chính.
Đến cảnh Thúy Kiều - Kim Trọng đang tán tỉnh nhau trong vườn đào. Kiều đang ngồi ngắm trăng thì đột nhiên nhìn Trọng, cười nhẹ. Kim Trọng nhìn nàng, dịu dàng hỏi:
- Sao nàng lại cười ta?
- Vì mặt chàng dính đất kìa, để ta lau hộ.
Nó nhìn cách hai diễn viên đóng mà rợn không chịu được, bèn nhún vai mấy cái. Dương Hàn Phong muốn trêu nó vài câu, bèn nhại lại:
- Sao nàng lại cười ta?
- Cười vì chàng nhìn như thằng nghiện vậy. - Thúy Kiều phiên bản lỗi - Mạch Vy Khánh đáp lời.
Hắn cong mọe đầu lưỡi...
Xem hết vở kịch, đó là sự dũng cảm lớn...
À, xem xong kịch mà chẳng thấy Lâm Thiên Khánh và Huỳnh Lệ Anh quay lại. Biết ngay mà, thể nào cũng lại tìm cớ trốn về khách sạn. 5 giờ chiều rồi, thu dọn hành lí về nhà thôi.
Đúng 8 giờ tối, nó đã có mặt ở nhà. Vừa vào nhà, đã thấy một bầy người siêu hóng ngồi giữa bàn uống nước. Mấy người đó thấy nó và Dương Hàn Phong về thì nhảy xồ tới, hỏi:
- Du lịch vui không hai em ơi? - Minh Khang.
- Trải nghiệm được những gì rồi? - Hạo Thiên.
- Có vui không? - Tuệ San.
- Ăn được tí nào chưa đại ca? - Nhật Huy.
Bốn câu hỏi, hắn chỉ trả lời mỗi một câu duy nhất.
- Ăn được, nhiều.
Nói rồi nhìn Nhật Huy cười sở khanh.
Nói chuyện thêm một tí nữa, cũng là hơn 10 giờ tối. Mọi người giải tán, ai về nhà nấy. Thế là hết không khí Tết rồi, từ nay lại phải vùi đầu vào học thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT