Thế hệ của ông nội và ông ngoại Cố Tiểu Bắc vẫn có các suy nghĩ thời đó, cho nên cố tới bây giờ Cố Tiểu Bắc cũng không biết rõ rốt cuộc mình có bao nhiêu cô dì chú bác, thời đó toàn là sinh mười mấy đứa, truyền thống gia đình của Cố Tiểu Bắc vô cùng náo nhiệt, bởi vậy cậu thật sự khong tưởng tượng nổi một gia tộc lớn như Doãn thị trải qua năm mới như thế nào. Cố Tiểu Bắc bỗng nhiên rất muốn cho Doãn Thiên Tề một gia đình, một gia đình ấm áp.
Gia đình cậu vẫn có thói quen đón giao thừa, đèn trong nhà hôm nay chắc chắn sẽ bật tới tận bình minh, thật tốt. Ba mẹ Cố ăn xong cơm tất niên liền đi ra ngoài chơi mạt chược, không tới ngày hôm sau nhất định sẽ không về. Cố Tiểu Bắc rất muốn rất muốn người kia. Doãn Thiên Tề, hiện tại, anh cũng đang nghĩ muốn em sao?
Cố Tiểu Bắc vừa định gửi tin nhắn, Doãn Thiên Tề lại gọi điện thoại đúng lúc đó.
“Doãn Thiên Tề!” Cố Tiểu Bắc không đợi Doãn Thiên Tề mở miệng, kêu tên đối phương trước.
“Ừ.”
“Nhớ anh.”
“Biết, cho nên anh đang tới.”
“Cái gì!” Cố Tiểu Bắc không nghĩ tới Doãn Thiên Tề sẽ đến hôm nay, giao thừa không ở nhà, từ Bắc Kinh chạy đến Tô Châu xa như vậy, chẳng lẽ Doãn Thiên Tề không có thân thích? Đều không đón năm mới?
“Máy bay đến Thượng Hải, anh bây giờ đang ở trên tàu hỏa, phỏng chừng rất nhanh là tới. Em tới đón hay là đưa địa chỉ nhà em cho anh.”
“Em tới đón anh.”
Cố Tiểu Bắc mặc áo khoác vào, cầm lấy đống sợi len xoắn xuýt kia chạy đến nhà ga.
Doãn Thiên Tề đợi một lúc đã nhìn thấy Cố Tiểu Bắc bộ dáng mệt mỏi, đứa nhỏ này như lúc nào cũng nôn nôn nóng nóng như vậy, về sau nhất định phải sửa.
Cố Tiểu Bắc vừa tới liền chủ động ôm lấy Doãn Thiên Tề, chôn đầu vào ngực ra sức cọ cọ, sau đó ngẩng đầu cười ngốc với Doãn Thiên Tề. Có người qua đường nhìn sang bên này, Cố Tiểu Bắc cũng không thèm để ý đến, kỳ thật cậu không biết, hình ảnh như vậy tốt đẹp biết nhường nào.
Đến nhà Cố Tiểu Bắc, không lớn, nhưng cực kỳ ấm áp. Doãn Thiên Tề vẫn cho là phòng của mèo lười Tiểu Bắc chắc chắn sẽ rất loạn, nhưng hóa ra lại sạch sẽ như vậy. Thật ra mẹ Cố vẫn luôn dọn dẹp nó, Cố Tiểu Bắc không ở nhà, mẹ Cố chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
“Ba mẹ em đâu?”
“Đều đi ra ngoài đánh mạt chược rồi, em đã nói với họ là có bạn đến chơi.”
“Anh tắm rửa trước đi, hôm nay mệt mỏi rồi.” Nói xong liền lấy một bộ đồ ngủ của ba Cố cho Doãn Thiên Tề mặc, đồ của mình chắc chắn là Doãn Thiên Tề không mặc nổi.
Lúc Doãn Thiên Tề tắm xong đi ra liền nhìn thấy Cố Tiểu Bắc đang đứng ở ban công, đêm nay pháo hoa sẽ bắn không ngừng nghỉ, Doãn Thiên Tề ở Bắc Kinh nhìn không tới nhiều pháo hoa như vậy, anh cũng không phải đặc biệt thích, pháo hoa, rất đẹp, nhưng lại quá ngắn, cảm thấy trong ánh sáng rực rỡ đó lại lộ ra cảm giác vắng lặng.
Nhẹ nhàng đi tới phía sau Cố Tiểu Bắc, ôm lấy eo cậu.
“Doãn Thiên Tề, sắp tới 12 giờ.”
“Ừ.”
“Em không nghĩ rằng lại có thể cùng anh trải qua năm mới, em thật sự rất vui.”
“Vui vẻ là tốt rồi.” Anh hằng năm đều sẽ cùng em trải qua năm mới, chỉ hy vọng em năm nào cũng vui vẻ như vậy.
Trong trời đêm pháo hoa được phóng lên ngày càng nhiều, thanh âm pháo hoa nổ khiến Cố Tiểu Bắc không nghe rõ ra Doãn Thiên Tề nói gì. Đúng lúc tiếng chuông năm mới vang lên, Cố Tiểu Bắc trong lòng liểu mạng hét lên vui sướng với thế giới này.
“Doãn Thiên Tề, năm ~~ mới ~~ vui ~~ vẻ ~~” quay đầu sang nhìn vào ánh mắt của Doãn Thiên Tề, sâu trong nơi đó tràn ngập tình yêu thuộc về mình.
Doãn Thiên Tề cúi người, một nụ hôn dài dịu dàng. Cố Tiểu bắc, năm mới vui vẻ.
Edit + beta: Gà Ki
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT