Gia Hân đứng như trời trồng vậy, cảm thấy vô cùng bối bối và lúng túng không biết làm gì khi mà cả đám phóng viên túa nhau lên chụp hình cô lia lịa, rồi còn hỏi cô tới tấp khiến cô không biết phải xử sao nữa.

“Trời ơi sao bây giờ… Sao nhiều báo chí thế không biết? Cái tên này khi không lại bỏ đi đâu thế cơ chứ?” Gia Hân lầm bầm trong miệng, ánh mắt liếc nhìn tìm kiếm sự cứu tinh.

- Cô cho tôi hỏi, cô gái mới nãy là người yêu của cậu Lâm Khang phải không?

- Có phải cô cướp người yêu của cô gái mới nãy nên cô ta tới giành lại phải không?

- Cô có thể nói rõ chuyện này được không ạ? Tại sao chú rể lại bỏ đi cùng với người con khác thế, phải có lý do gì chứ?

- Bla…bla…

Gia Hân rất muốn chạy khỏi đây ngay lập tức nhưng không thể vì bị vây kín cả, cùng với bộ váy cưới nặng nề này.



Trong chiếc con xe hơi màu đen dừng lại ở ven đường bờ biển.

- Sao anh kết hôn mà không nói cho em biết vậy hả? Anh làm như khiến em đau lòng lắm có biết không?

Kim Như trách móc Lâm Khang, những giọt nước mắt khẽ rơi trên khuôn mặt thể hiện sự đau khổ.

- Anh định sẽ nói với em nhưng sợ em đau lòng. Anh bị ép cưới vì anh không muốn làm trái ý ba mẹ nên làm vậy, với lại anh và cô ta cũng đã có hôn ước với nhau ngay từ nhỏ, hai bên gia đình cũng thân thiết vì đều là bạn thân của nhau cả. Mà em yên tâm đi, anh với cô ta cũng đã thỏa thuận cả rồi, sau khi kết hôn ở với nhau được 1 năm rồi sẽ ly hôn thôi.

Lâm Khang giải thích cho Kim Như nghe, để cô hiểu cho nỗi lòng của anh. Anh khẽ đưa tay lên lau đi giọt nước mắt trên mặt Kim Như. Thật sự anh không muốn thấy cô đau lòng thế này, tất cả đều tại anh.

- Vậy anh hứa với em, là sẽ ly hôn với cô ta đấy, anh không được có tình cảm với cô ta biết chưa.

- Được rồi, anh hứa!

Nói rồi hai người cùng trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào trên xe sau một thời gian không gặp nhau.



Tối, Gia Hân từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn chiếc khăn tắm, để lộ đôi vai trắng không tì vết cùng đôi chân thon dài, đầu tóc ước nước nhỏ xuống thấm vào khăn. Cô mở tủ ra định lấy đồ mặc vào thì cô nghe thấy tiếng thở hồng hộc cùng tiếng cạ vào tường ở gần cửa, nghe rất là nhói tai nên cô đi ra phía cửa sổ xem thử.

“Phịch”

Cả một thân hình to lớn đè lên người Gia Hân, khiến cô hoảng hốt mà hét toáng lên một tiếng: “A” rõ to, âm vang cả phòng.

- Im lặng đi, là tôi, Lâm Khang đây.

Lâm Khang nói khe khẽ, bịt miệng Gia Hân lại để cô không la ó ầm ỉ nữa.

- Có chuyện gì vậy Gia Hân? Mẹ nghe thấy tiếng hét phát ra phòng con đấy?

Mẹ của Lâm Khang đứng ngoài gõ cửa, nói vọng vào làm Gia Hân và Lâm khang vô cùng lúng túng.

- Cô mau ra nói với mẹ đi, này đừng nói tôi về rồi biết chưa.

Lâm Khang nhìn Gia Hân nói nhỏ đủ để cô nghe, cô nhíu mày khó chịu rồi đi ra mở cửa, nở nụ cười nhìn bà khi thấy ánh mắt lo lắng của bà đang nhìn cô chằm chằm.

- Có chuyện gì xảy ra trong phòng con sao, Gia Hân?

- À không có chuyện gì đâu mẹ… chỉ là do có chuột nên con hoảng mà hét lên thôi, không có gì đâu mẹ.

Gia Hân vừa nói vừa cười một cách gượng gạo.

- Ừ, vậy thôi con nghỉ ngơi đi. Hôm nay con cũng vất vả rồi, đợi cái thằng con trời đánh kia về mẹ sẽ cho một trận.

Nói rồi, bà quay lưng đi khỏi đây. Gia Hân thở phào nhẹ nhõm đóng cửa quay vào trong, nhìn Lâm Khang với ánh mắt của sự bực mình rồi lên giọng nói:

- Này, anh có biết lúc sáng tôi mất mặt lắm không, bao nhiêu cánh báo chí đều chĩa vào tôi đấy. Mà bạn gái anh sao về bất thình lình thế cơ chứ? Anh liệu mà đi giải thích cho ba mẹ anh nghe đi, tôi đã có cách nói với ba mẹ tôi rồi.

- Tôi xin lỗi, tại xảy ra ngoài ý muốn không lường trước được, nên tôi mới làm vậy. Có gì tôi sẽ nói với ba mẹ sau, tôi mệt rồi, tôi đi ngủ đây. Mà này trong phòng tôi, mà cô ăn mặc gợi cảm vậy?

Lâm Khang nói giọng đều đều, nhìn cô từ trên xuống dưới khiến cô có chút ngần ngại, e dè nhưng cô lại tỏ ra bình thường, hai tay chống nạnh nói:

- Này, tôi mặc gì kệ tôi! Còn nữa, tối nay anh ngủ dưới đất, còn tôi ngủ trên giường. Tôi cấm anh bước lên giường nữa bước, biết chưa?

- Này, đây là phòng của tôi. Tất cả mọi thứ là của tôi, cho nên tôi sẽ ngủ ở giường, còn cô ra ghế sô pha nằm đi.

- Anh quá ha, của anh thì kệ chứ. Tôi không biết!

Gia Hân nói, cương mặt lên rồi nhảy lên giường đắp mền mà không thèm đi mặc đồ, quấn khăn tắm để vậy luôn. Như chiếm lĩnh luôn cái giường không cho Lâm Khang nằm. Anh nhất quyết phải giành lại cái giường của mình, nên leo hẳn lên giường giành lấy chăn và gối. Hai người giằn co qua lại và rồi cả hai đều đơ ra.

- A…

Gia Hân một lần nữa hét toáng lên, Lâm Khang vội quay mặt đi chỗ khác. Cô vội vàng lấy cái khăn che lại chạy thẳng một mạch vào phòng tắm, nét mặt vô cùng đỏ ửng và xấu hổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play