Từ hôm anh đi đến giờ cũng được cả tháng rồi, nó vẫn thế chẳng có gì khác cả, chỉ là không còn hay buồn như trước nữa thôi.

13h15" nó còn ngon giấc trong chăn ấm với thu Hà thì điện thoại reo chuông, theo bản năng vơ lấy cái điện thoại rồi áp vào tai, nó còn chẳng buồn nhìn là ai nữa, mắt vẫn nhắn.

Đầu dây bên kia không nói gì tức là im lặng ý, nó thì vẫn ngủ

Mãi một lúc sau

[- Em đang ngủ sao_ Là cái giọng trầm ấm của một ai đấy, nghe vừa ngọt vừa dịu dàng

- Ưm..._ Nó quẹt mũi, gãi đầu rồi ngủ tiếp, không biết đến sự hiện diện của cái điện thoại kia

- Anh không ngủ được. Anh nhớ em lắm_ Vâng... giờ này bên Mỹ cũng là hơn 1h sáng còn không ngủ đi sao?

- Ư...._ Nó vò đầu, cái quái gì thế, nó đàn ngủ mà

- Em ngủ đi

Đầu dây bên kia im lặng nhưng không tắt máy

- Đannnn... cái điện thoại rơi bây giờ kìa_ Giọng Hà Anh hét, nhỏ xem phim nên giở mới đi ngủ

Nó giật mình mơ màng cười cười rồi lấy cái điện thoại để vào trong rồi lăn ra ngủ tiếp mà đâu biết cái bạn bên Mỹ gọi cho nó để máy mãi một lúc sau mới tắt, thật là muốn làm giàu cho ngành viễn thông quá mà

Nó ngủ mãi tận 4h mới dậy, cầm vào cái điện thoại thấy cuộc gọi nhỡ từ Gia Khanh và.... nó đơ người làm rơi luôn cái điện thoại xuống đất cũng may điện thoại đủ combo" chống nước chống xước chống vỡ" không thì nát màn hình cũng nên.

Tụi kia tròn mắt nhìn nó

- Trúng vietlot hả?_ Hà Anh hất mặt nhìn nó

- Hay mới được đứa nào chuyển nhầm tài khoản cho số tiền lớn lắm hả? Thế phải mời tụi tôi đi ăn đấy_ Tới lượt Yến Anh

Nó vẫn im lặng

- Hay đứa nào gửi ảnh kinh dị cho bà hả?_Thu Hà nghiêng đầu nhìn nó

Nó vẫn im lặng

- Em nghĩ là... có gì đấy liên quan đến cái anh bên Mỹ_ Minh Châu nhún vai

Tụi kia trừ nó đều nhìn Minh Châu, nói ý là nhỏ lỡ lời rồi

- Em chắc đấy

Thu Hà lại gần cái điện thoại nhặt lên nhìn rồi cũng tròn mắt nhìn nó

- Bà nghe máy lúc nào thế_ Nhỏ vừa nói xong tụi kia kéo lại xem thế nào, đứa nào cũng phì cười

- Không biết_ Nó mấp máy môi

- Đến chịu_ Mấy đứa kia đồng thanh

- Để xem nào, trước chẳng phải bà bảo bà cái chế độ ghi âm cuộc gọi sao?

- Ừ nhỉ?_ Nó thoát khỏi cảnh đơ người vội giật lấy cái điện thoại xem lại, đúng, có thật, nhưng nó không dám xem mà tắt

- Ơ....._ Mấy đứa kia ngạc nhiên nhìn

- Thôi... nhỡ may chị ấy thất tình lại uống 12 ly trà sữa rồi đau bụng đi viện giống trước thì không lắm_ Lan Anh thở dài

- Yep...._ Thu Hà gật đầu

Tụi kia nhớ ra hôm nó suýt tự sát bằng trà sữa khi uống một lúc 12 cốc trà sữa. Thường khi mà người ta thất tình thì mượn rượu giải sầu còn nó uống trà sữa để hết buồn. Và hôm đấy lấy toàn bộ tiền nó có đi mua trà sữa và uống hết 12 cốc xong bội thực phải đi bệnh viện. Và đấy đến giờ nó chưa dám uống lại trà sữa.

Mấy đứa kia lắc đầu rồi giải tán, nó đứng lên cầm điện thoại lao vào nhà tắm, đóng cửa lại, nào biết ngoài này cái mấy đứa chen nhau ôm cửa để hóng

Nó rửa mặt cho thật tỉnh táo, rồi hít một hơi thật sau để mở cái đoạn ghi âm đấy, nó nghe.... rồi không biết từ đâu nước mắt lại giàn giụa. Nó không khóc thành tiếng, nó cắn môi. Cảm xúc kìm nén lâu nay giờ lại ùa về, làm sao nó sống nổi đây. Ngoài cửa cả nấy đứa buông tiếng thở dài... vì chẳng nghe được gì cả.

Nó khóc mãi, cho tới lúc Thu Hà gọi nó mới rửa mặt rồi đi ra ngoài, nhìn thấy nó đứa nào chẳng biết là có biến. Nó lại giường chùm chăn lại, không khóc nhưng sụt sịt mãi. Tại sao nó cứ muốn quên đi thì lại nhắc lại làm gì??? 

Nó nhớ ra thứ gì đấy rồi lại ngồi bật dậy làm tụi kia còn tưởng nó bị làm sao. Nó kéo ghế đứng lên kéo cái thùng kia xuống

Nó mở ra, lấy từng thứ đồ trong đó, lần này thì nó không thể không khóc, nó khóc nấc lên. Trong thùng là cả nghìn cái ảnh anh với nó chụp chung mà anh đã rửa ra, có cả anh chụp nắm tay, chụp khoe giày đôi, rồi bao nhiêu ảnh nó bắt anh so deep theo nó, nhiều lắm. Rồi bao nhiêu là thứ kẹo socola hạnh nhân nó thích, nếu hôm nay nó không mở ra thì để thế hết hạn sử dụng cũng nên, rồi thuốc, rồi cả dôi giày hôm anh hỏi nó có thích không để anh đặt luôn cho cả hai đứa, rồi có cả một cáu mp3 có sẵn tai nghe, rồi có cái hộp nhỏ nó mở ra là cái dây chuyền được chạm khắc tinh sảo hai chữ M Đ. Có cả một cái USB không là gì nữa, nó vội mượn máy Yến anh để xem thử. Có một cái video, nó ấn vào xem, là anh, anh nói, nói những thứ khiến nó đau lòng hơn bao giờ hết

- Gửi vợ tương lai!!!_ Anh gãi đầu cười cười: Với tính cách của em thì anh biết, khi mà em xem cái video này thì có lẽ anh đã đi xa rồi đúng không. Và biết chắc là khi xem đến đây thôi em cũng đang khóc rồi, nín nào, không khóc nữa, anh sẽ đau lòng đấy. Anh biết là lí do em chia tay không phải do em, mà là ông nội anh, anh biết điều đó, nhưng anh không làm được gì cả, anh cảm thấy mình thật vô dụng. Anh xin lỗi vì đã không giữ được lời, lời hứa sẽ cùng em học tới khi nào tốt nghiệp mới thôi, lời hứa sẽ đưa em đi du lịch, lời hứa sẽ cùng em uống hết tất cả quán trà sữa trong thành phố này. Anh biết em không dễ dàng gì để nói ra câu đó, chính anh cũng rất đau lòng, nhưng mà dù sao đi nữa anh không chấp nhận lời chia tay của em, mặc kệ em, quá khứ, hiện tại hay tương lai đi nữa thì em vẫn là của anh, vậy nên đừng có mà nhân lúc anh không ở đấy rồi lăng nhăng biết không* cười*. Anh đã nói rồi, đời này anh chỉ cưới mỗi em thì chỉ cưới mỗi em, có lẽ lời nói đấy với một người 18t như anh thì có vẻ rất buồn cười, nhưng mà em yên tâm đi anh nói là sẽ làm được, anh sẽ không để em rơi vào tay đứa khác đâu. Nhỡ sau này em có lấy người khác anh cũng sẽ đến phá đám cười và cướp cô dâu đi *cười*. À đúng rồi, biết em sẽ không mở ra sớm nên anh mua kẹo socola vừa mới sản xuất đấy, anh phải khó khăn lắm đặt mãi mới được đấy, nên đừng có vứt đi tội nghiệp anh, còn thuốc đại tràng đấy, khi nào đau bụng thì uống biết chưa, thuốc bổ nữa, nhớ uống đầy đủ vào. Anh có thu âm rất nhiều bài hát trong cái mp3 ý, khi nào nhớ anh có thể nghe nhé *cười*. Anh đã học mãi bài tiếng hàn hát cho em đấy. Còn nữa, dây chuyền anh tặng mà không đeo thì đừng trách anh đấy, em đừng tưởng anh không biết em thế nào nên đừng làm điều gì có lỗi với anh, anh biết cả đấy, rồi đừng có mà đi thả thính lung tung, đến anh còn đổ huống hồ gì bọn người phàm kia *cười*. Có phải em sẽ nghĩ anh không buồn à mà cười nhiều thế chứ gì, thật ra.... suỵt nhé, nói ra sẽ mất mặt quá, tại em là anh phá lệ, anh đã rơi nước mắt vì em đấy, tất cả là tại em mên em phải bồi thường thiệt hại cho anh. Bảo bối, em nhớ anh không nào? Em lại đang khóc nữa cho xem. Nín ngay khóc nhiều nhanh già nhanh xấu đấy. Đúng rồi, có gì em cứ nói với mẹ anh một tiếng mẹ sẽ giúp em hiểu không? Nhớ đấy. Dù biết là bên Mỹ gái xinh thì rất nhiều body lại còn đẹp nữa nhưng mà em yên tâm đi, anh chỉ thích mỗi em thôi. Oáp... anh buồn ngủ quá, tại em đấy. Đan à... anh sẽ nhớ em chết mất *mặt cún con*. Nghe anh dù có chuyện gì đi nữa thì cũng cư yên tâm, trừ sự việc này ra tất cả anh đều giải quyết được, em yên tâm đi, 5 năm nữa anh không sợ ông nội nữa đâu, dù sao lúc đấy anh sẽ thừa kế tập đoàn ông nội không còn chức vụ gì nữa. Cho dù có nhớ anh quá cũng đừng khóc đấy biết không, mạnh mẽ lên nào. Em phải nhớ ăn uống tử tế vào, mà bỏ bừa biết tay anh, còn phải ăn sáng nữa, dậy sớm hơn vào, thức khuya ít thôi nghe chưa. Thôi anh chẳng nói nữa đâu, nói nhiều em sẽ khóc nhiều. Bai.... em yêu

Không phải riêng nó mà tụi kia xem xong cũng khóc, như Hà Anh vậy mà mắt còn đỏ hoe nữa là. Thu Hà thì ôm nó khóc nức nở

- Chị Đan à... em xin lỗi, trước kia đã từng có ý định chua rẻ bọn chị nhưng không thành, giờ em mới biết anh chị yêu nhau thế nào. Hic... mặc dù chị bỏ qua rồi nhưng em thấy có lỗi quá_ Minh Châu nức nở nói

- Sao bà không mở ra sớm rồi ra tiễn anh ở sân bay đi_ Yến anh cũng không ngoại lệ

- Em ngưỡng mộ anh Minh quá_ Lan Anh cũng thế

Tụi kia khóc như người trong cuộc vậy, vừa thương nó vừa ngưỡng mộ Khánh minh.

Nó khóc mãi không nín, giá như nó mở cái thùng đấy ra sớm hơn thì mọi thứ sẽ không như lúc này nữa, nó sẽ không chia tay với anh đâu

Nằm trong chăn nó vừa khóc vừa ấn số gọi lại cho anh, nhưng là giọng của môtu người con gái, nó nghe xong càng khóc lớn hơn nữa" Thuê bao quý khác vừa gọi hiện không liên lạc được xin quý khách vui lòng gọi lại sau/The number you have dialed, is temporary not available. Please try again later."

Nó thả cái điện thoại rơi tự do chỉ chịu một lực duy nhất là trọng lực của trái đất P, nó khóc, giờ có phải tất cả đã muộn rồi không? Và những lời anh nói, có nên tin tưởng anh không. Nhưng dù sao đi nữa giờ nó cũng chẳng còn cảm giác với con trai ngoài anh rồi. Cuộc đời éo le quá, tại sao cứ bắt nó cứ phải khóc mãi thế này, nó cũng nhớ anh lắm, cứ cố mạnh mẽ mãi cũng chẳng được, nhưng mà giờ nó phải làm sao đây... nó cũng mệt mỏi lắm rồi..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play