Cảm giác khinh khinh phiêu phiêu, tựa như những đám mây trong cơn mưa, cao thấp chìm nổi. Thỉnh thoảng bên tai y truyền đến những thanh âm đối thoại xa xăm, tựa như có người đang rít gào nhưng y lại mệt đến mức không mở nổi mắt.

Văn Kình chỉ biết mình chưa chết, đối với nhận thức này, y không biết nên khóc hay nên cười.

Nhoáng một cái vài ngày đã trôi qua, khoảng thời gian y tỉnh lại cũng ngày càng dài. Y cũng không biết mình đang ở nơi nào, chỉ biết bên cạnh có người ôm lấy y uy thủy dược, y cũng liền ngoan ngoãn uống xuống, cho tới bây giờ cũng không chống cự.

Tội gì phải làm khổ chính mình? Y nghĩ như vậy. Hết thảy qua đi đều như vân yên phi tán, yêu ta, ta yêu, đều đã xa xôi như vậy……

Ngày đó tại đại mạc một kiếm xuyên bụng, tuy tránh được điểm trí mạng, nhưng cuối cùng vẫn tổn thương đến phổi, trời rét khí suyễn e  cũng không tránh khỏi ho khan. Phong Thiên Tiêu mím môi đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn dung nhan ôn nhuận của y. Trở lại phủ đệ ở kinh thành đã hơn hai tháng, băng tuyết đã tan, đã vào mùa cỏ cây đâm chồi.

Tuy rằng Nhâm Đình nhất nhất muốn đem Văn Kình giam vào thiên lao thẩm tra, lại bị Phong Thiên Tiêu cùng Tô Hàm thà chết ngăn cản, để y ở lại Phong phủ dưỡng thương.

Tô Hàm là nhất phẩm tả tể tướng đương triều, trong thiên hạ này có thể trực tiếp gọi đại danh của đương triều thiên tử mà không bị chém đầu, ngoại trừ hắn ra chính là Tô Hàm. Người này công vu mưu lược, quan hệ trong triều thâm sâu, được phần đông những người trong triều ủng hộ tạo thành một phe phái nhất định. Cũng may hắn chưa bao giờ có tâm soán vị mưu quyền, cũng được xem là một trung thần.

Người này gần đây không biết tìm được món đồ chơi thú vị gì, làm không biết mệt, cho nên rất ít khi đến thúc giục hắn ép hỏi Văn Kình, thật sự là yên tĩnh không ít.

Thấy y hơi mở tay ra cảm thụ ánh mặt trời theo cửa sổ rọi vào, Phong Thiên Tiêu ý bảo tỳ nữ bên cạnh dìu y đứng lên, lại sợ tỳ nữ tay chân thô kệch làm đau y, nên chính mình lại không lên tiếng ôm lấy thân thể càng thêm hao gầy của y, hướng đi đến cửa.

Được nhẹ nhàng đặt trên tháp êm, Văn Kình khẽ nhíu mày rồi nhắm mắt lại. Gió ôn nhu, liêu khởi một thân tố bạch xiêm y, trên dung nhan thanh thiển tràn đầy mỏi mệt tang thương không thuộc vào lứa tuổi của y.

“Mùa xuân.”, Văn Kình nhẹ nhàng mở miệng.

“Ngô.”

“Cứu ta làm gì?”

“……”

“……”

“Bọn hắn là ai?”

“Ân?”

“Xuy Sầu, Lãnh Tình, Vô Tâm cùng Hoan Nhan, là ai?”

“Nga, bọn hắn a, Tiêu Diêu Lâu sát thủ, ngươi không phải đều biết sao. Khụ khụ……”

“Ngươi biết rõ ý của ta, bọn hắn rốt cuộc là ai?!”, Văn Kình cười một chút, nghĩ muốn nâng người lên lại bị hắn chế trụ, “Nói cho ta! Ta sẽ để ngươi đi!”

“Không bằng ngươi trực tiếp giết ta.”, Văn Kình ôm ngực nhíu mày khụ một tiếng, tựa hồ có chút không kiên nhẫn, “Hoặc là cứ đem ta giao cho quan phủ. Như vậy chúng ta hai bên đều thoải mái.”

“Không thể.”

Phong Thiên Tiêu tiếp nhận mảnh chăn người hầu đưa tới phủ lên người Văn Kình, tựa vào bên đình lan, “Ta có thể chữa khỏi mắt ngươi.”

“Không cần.”

“Ta nhất định phải biết thân phận chân thật của bọn người Tiêu Diêu Lâu đó!”

“Đó là chuyện của ngươi.”, Văn Kình ngáp một cái, tựa người nằm trên tháp, “Hoặc là đưa ta đi thiên lao bức cung xem ta có nói ra điều gì không, không thì tránh ra đừng càn quấy giấc ngủ của ta.”

*

Sau lần nói chuyện đó, Phong Thiên Tiêu cũng không hỏi qua chuyện tình liên quan Tiêu Diêu Lâu. Thân thể Văn Kình dần dần tốt lên, nhưng vẫn thật sự đan bạc, tựa như rất suy nhược. Phòng y trụ là một tiểu đình viện thật yên tĩnh, thường xuyên bay tới mùi hoa đinh hương nhàn nhạt. Văn Kình có lẽ trước kia từng nói đến hương vị hoa đinh hương nhã trí, cũng không nghĩ trong viện này liền trồng đủ loại hoa đinh hương……

Từ tiểu đình trong đình viện truyền đến tiếng đàn lưu vân. Tuy không thành làn điệu gì nhưng cũng có thể nói là nhạc khí duy nhất y am hiểu.

Ngẫu nhiên, cùng với hoa đinh hương bát lộng lưỡng thanh. Y biết Phong Thiên Tiêu đứng ở dưới tàng cây không xa, lại liễm mi làm như không biết.

*

Không quá hai ngày, Phong phủ đột nhiên trở nên náo nhiệt, nha hoàn nói là đương triều thiên tử muốn giá lâm Phong phủ, kích động đều chạy tới xem. Không còn những âm thanh huyên náo bên tai, xung quanh trở nên tĩnh lặng đi nhiều. Ngày đó, bên ngoài gió thổi, khí trời vũ sắc. Có người đi qua tiểu viện, hưng phấn đàm luận hôm nay chủ nhân anh vũ, Quần chủ mỹ mạo, một đôi bích nhân trời đất tạo nên.

Tâm không thể khống chế mà khẽ đau nhói, y lại cuối cùng bật cười. Phong Thiên Tiêu ngơ ngác đứng ở cửa đình viện, trong đôi mắt u thâm cũng không che giấu được đau đớn. Tựa hồ nhận thấy được gì, Văn Kình ngẩng đầu lên, “Chúc mừng ngươi, phú quý thiên thành.”

Lời còn chưa dứt, lại bị cánh tay quen thuộc một phen ôm vào trong lồng ngực, làn môi hoảng hốt vội vàng dừng ở trên mặt, trên cổ y. Tố y rơi xuống, phương bắc tháng năm, vẫn lạnh thấu xương……

Trên nhuyễn tháp, ô ti dây dưa, nâng tay tiếp xúc da thịt, trong lòng Văn Kình lại cảm thấy khoảng cách vẫn thật xa xôi. Thanh âm rên rỉ nhè nhẹ vuột ra, tình cảnh này, không giống như lần đầu kia, lại thật giống như giấc mộng nhiều năm trước.

*

“Nói cho ta, tin tức bọn hắn.”

Văn Kình có thể rõ ràng cảm nhận được nỗi lo lắng cùng bất đắc dĩ của hắn, nghĩ có lẽ tên đương kim thiên tử lại thúc giục hắn giải quyết chính y – yếu phạm Tiêu Diêu Lâu, trong lòng buồn cười, khóe môi lại nhếch lên, “Phong môn chủ, ngươi đem ta giam cầm ở trong này, huân hương nhuyễn tháp chỉ vì muốn biết tin tức Tiêu Diêu Lâu. Còn lãng phí ngươi bán đứng sắc tương nhục thể, ngươi thật đúng là cúc cung tận tụy đến chết không thôi, thật khiến cho tại hạ hảo sinh bội phục.”

“Câm miệng!”, Phong Thiên Tiêu nhíu mày, “Ngươi biết ta không phải là loại người như vậy.”

“Ta không biết. Hoặc là nói, ta cho tới bây giờ cũng không biết Phong Thiên Tiêu ngươi là cái loại người gì.”, Văn Kình chớp chớp đôi mắt không nhìn thấy, lạnh lùng cười.

“Ngươi……”

Từ ngoài viện truyền đến một trận huyên náo, một nam tử một thân hoàng y đi vào, mày kiếm mắt sáng, tôn quý thiên thành. Nhìn thấy thiếu niên trong lồng ngực Phong Thiên Tiêu, hắn lạnh lùng cười, “Phong ái khanh, trẫm còn nghĩ ngươi đi nơi nào, xem ra trẫm tới không phải lúc.”

“Hoàng Thượng.”, Phong Thiên Tiêu không có hành lễ, lại đem quần áo trong tay bao lấy nửa thân trần của Văn Kình, đem y chặt chẽ ôm vào trong ngực, “Ngài sao không ở đại sảnh mà lại ra hậu viện?”

“Ta đưa Hoàng Thượng tới, tiện nhìn xem bảo bối của ngươi.”, Tô Hàm bảo bọn người tả hữu hai bên lui ra, cười, “Ngươi không đi tiền đình cùng với quận chúa của ngươi, lại ở trong này đối với tên khâm phạm ái muội không rõ, không biết là dụng ý gì?”

Hoàng Thượng? Văn Kình trong lòng chấn động một chút, tổng cảm thấy được thanh âm nam nhân này cùng thanh âm một người dị thường tương tự, cũng không dám xác nhận. Lại nghe được một thanh âm quen thuộc vang lên, trong đầu nháy mắt hiện lên cái ngày thương mang kia, vây ở quanh thân là huyết khí cùng mai hương nhàn nhạt, trong lòng đau xót, y đột nhiên bật cười, “Nguyên lai ngươi chính là tên hôn quân kia.”

“Câm miệng!”, Phong Thiên Tiêu nghĩ muốn ngăn cản lại bị y tránh ra, tuy mắt không nhìn thấy nhưng công lực vẫn còn, một cái lắc mình liền đến trước mặt nam tử kia, đánh ra một chưởng, “Chính là ngươi hại hắn thảm như vậy!”

Chưởng còn chưa đụng đến người nọ, đã bị kình phong phía sau cản khai đi, cước bộ lảo đảo lui ra phía sau vài bước.

“Làm càn! Nơi này đâu phải là nơi ngươi có thể tùy tiện giương oai!”, là thanh âm của Phong Thiên Tiêu.

Lược đến bên người y là hơi thở của kẻ kia, ra tay tất nhiên sẽ không nhẹ. Bàn tay dừng ở trên mặt thanh thúy ba một tiếng, lực đạo quá lớn làm cho Văn Kình không có chút chuẩn bị cắn phải môi, chảy ra tơ máu.

Phong Thiên Tiêu nhìn thấy liền đau lòng, đưa tay muốn đỡ y, mới vừa chạm tới đã bị y né ra, cười thật sự là lạnh như băng. Phong Thiên Tiêu cũng bất chấp, lấy tay chặt chẽ đưa y ôm lấy, lau đi vết máu nơi khóe miệng.

“Phong ái khanh, chuyện ngươi nhận lời trẫm thế nào rồi?”

“Thần thất chức, thỉnh Hoàng Thượng điều tra.”,  Phong Thiên Tiêu trả lời thực đạm mạc, thậm chí ngay cả đầu cũng không quay lại.

Nhâm Đình cười lạnh một chút, nhẹ nhàng giơ tay. Một đám thị vệ cung đình hô lạp lạp vây lấy tiểu đình chật như nêm cối.

”Hoàng Thượng có ý tứ gì?”

“Phong ái khanh phá án có công trẫm tất nhiên không nỡ giáng tội, thấy hôn lễ giữa ngươi cùng Quần chủ sắp đến, ái khanh vẫn là nên trước hết chuẩn bị tốt cho hôn lễ. Trẫm hôm nay phải đem người này đi, ái khanh ắt sẽ không ngăn cản.”

“……”

Văn Kình lạnh lùng cười, không chút do dự  xoay người hướng bọn người kia đi đến, lại bị Phong Thiên Tiêu một phen kéo trở về, “Thỉnh Hoàng Thượng cho thần một ít thời gian……”

“Ba ngày.” Nhâm Đình cười, gương mặt tuấn đĩnh âm trầm, “Ba ngày sau trẫm phải có đáp án. Nếu không, trẫm không ngại ngự thẩm.”

“…….”

“Người đâu! Bãi giá hồi cung.”

“Cung thỉnh Hoàng Thượng.”

Khi có một kẻ đi ngang qua người Văn Kình, trên người tản mát ra làn hương nhàn nhạt, Văn Kình sắc mặt rốt cuộc thay đổi một chút, một phen nắm lấy ống tay áo người nọ.

“Thế nào. Văn công tử tính nói cho ta biết sao?”, là tên nam nhân ở Đại mạc. Văn Kình thay đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi, “Văn Thản Nhiên, ở nơi nào?”

Người nọ đột nhiên bật cười, đem y đẩy đến bên Phong Thiên Tiêu, phất tay áo mà đi, “Ngươi tự lo cho thân mình đi.”

Phong Thiên Tiêu tiếp được thân thể kia, phân phó, “Người đâu, đưa y trở về phòng.”

Nghe được lời này, nam tử đang được tiền hô hậu ủng đi ra ngoài cửa cước bộ đột nhiên dừng, quay đầu lại cười lạnh nói, “Trẫm không nhớ khâm phạm triều đình có lễ ngộ này, nếu như Phong ái khanh không có thiên lao, trẫm không ngại cho hình bộ cấp thiên lao cho ái khanh sử dụng.”

“Không phiền Hoàng Thượng lo lắng.”

Phong Thiên Tiêu cúi đầu nhìn vẻ mặt đạm mạc của Văn Kình, thở dài thật sâu, “Đưa y đến địa lao.”

Nhâm Đình nghiêng đầu lạnh lùng cười, xoay người phất tay áo mà đi.

Tô Hàm vỗ vỗ vai Phong Thiên Tiêu, hắc hắc cười, “Phong huynh, không thể trách Hoàng Thượng nhẫn tâm, ai bảo ngươi yêu kẻ nào không yêu lại yêu người của Tiêu Diêu Lâu……”

“Tô đại nhân đi hảo, không tiễn!”

Lời đuổi khách rõ ràng lại khiến cho Tô Hàm bật ra một trận cười quái dị, “Đến thời điểm tất yếu, tại hạ sẽ trợ cho Phong huynh một chút lực. Phong huynh hảo tự lo thân.”

Phong Thiên Tiêu một chút cũng không để ý đến, ánh mắt lạnh lùng lo lắng nhìn đám người đi xa, một quyền hung hăng nện ở trên cột đình điêu khắc màu trắng……

*

Trong nhà lao Phong phủ

Khi bị đưa đến lao, thật rất ít có bộ dáng của lao ngục. Văn Kình nghiêng đầu nghe được tiếng người bận rộn bốn phía, trải đệm chăn, đặt hỏa bồn, một giường cừu y da thú để ngăn chặn hàn khí. Không khỏi nhếch miệng cười.

“Có ý tứ gì?”

“Ngươi không thể chịu lạnh.”

Lao cách hậu viện không xa, dần dần có thể ngửi được mùi hưng thản nhiên của hoa đinh hương. Văn Kình vẫn  không nói gì, xoay người chạm đến giường, nằm xuống, chỉ chốc lát liền nặng nề ngủ.

*

Nói là thời hạn ba ngày, Phong Thiên Tiêu lại cũng không đề cập đến chuyện tình Tiêu Diêu Lâu.

Nhưng rõ ràng, mỗi ngày sau khi từ hoàng cung trở về,  Phong Thiên Tiêu một ngày so với một ngày càng vội vã. Có lẽ tên cẩu hoàng đế đem đến cho hắn không ít áp lực, nhưng từ đầu đến cuối, Phong Thiên Tiêu thủy chung trầm mặc không nói lời nào mà chỉ ôm lấy Văn Kình đến tận bình minh.

Buổi tối cách thời điểm ước định chưa đến một ngày.

Phong Thiên Tiêu uống rất nhiều rượu, lệnh tất cả người hầu lui ra, một mình đi vào lao. Thân thể tiều tụy mà mỏi mệt đứng ở cửa lao thật lâu cũng không di động. Văn Kình ngửi được mùi rượu, theo thói quen nghiêng đầu, lập tức rất nhanh liền quay mặt đi. Là lạnh lùng xa cách mà Phong Thiên Tiêu đã quen nhìn thấy cả tháng nay.

Một phen bóp nát chén ngọc trong tay, vài bước đi đến chụp lấy gương mặt Văn Kình, bắt cặp con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng lại hoàn toàn không có thần thái kia đối diện với đôi mắt quyến cuồng của mình, “Ngươi thật cái gì cũng không quan tâm?!”

“Ngươi muốn ta quan tâm cái gì?”, Văn Kình đột nhiên cảm thấy buồn cười, không khỏi bật tiếng cười nhạo.

“Ngươi không thể bị bọn hắn mang đi, không thể……”

‘Chết’, từ này, trong miệng người nam nhân cho tới bây giờ chưa từng quan tâm sống chết kẻ khác thật lâu sau cuối cùng vẫn không thể thốt ra. Văn Kình cười lạnh, “Cho dù chết cũng hơn là cẩu sống trước mặt ngươi.”

“Vậy sao?”, Phong Thiên Tiêu chấn động một chút, một đôi bàn tay to lớn siết lấy vai y đến mức sinh đau, mơ hồ mang theo run rẩy. Văn Kình ngẩng đầu, tuy nhìn không thấy lại có thể tưởng tượng trong hắc mâu kia tràn ra ý cười, nghe được thanh âm trầm ổn kia từ từ lên tiếng, “Ta không cho phép, muốn chết, cũng phải chết ở trước mặt ta!”

“……”, người co rúm lại, Văn Kình nháy mắt cúi đầu. Mới vừa rồi truyền vào trong tai y là thanh âm bi thương chưa từng có. Trong nháy mắt, Văn Kình cơ hồ nghĩ đến có thể thấy được nước mắt của nam nhân này.

“Người đâu.”

“Có thuộc hạ.”

“Đưa y đến hình phòng.”

“Ân.”

Bàn tay áp chế đầu vai ruốt cuộc thả lỏng rồi rời ra, thay vào đó là hai đôi cánh tay thô bạo. Bộ khóa nặng nề chụp lên cổ, chế trụ cổ tay, lạnh thấu xương.

Văn Kình cười, “Ngươi sớm nên như thế.”, tiêu sái xoay người quay đầu, không lộ chút lưu luyến.

Luôn như vậy.

Chúng ta dây dưa, tựa như đã thật lâu. Không nói đến một đoạn gian khổ xan phong ẩm lộ kia, không nói đến một đoạn chờ đợi xuyên việt hắc ám kia, cuối cùng chính là, cũng chỉ là, không kịp nói lời tái kiến mà thôi.

*

Quả nhiên là hương vị hình phòng, cùng Tiêu Diêu Lâu giống nhau như đúc. Tinh vị âm lãnh nồng đậm.

Đa số thời gian là chính mình giam hình nhìn thấy các loại dạng người huyết nhục mơ hồ bị giam hãm nơi này, đối với các hình cụ đều hãi đến chết lặng. Nhưng lần này bất đồng chính là, kẻ bị xiềng xích lại là chính mình, bóng lửa cùng đao phong trong trí nhớ khiến cho Văn Kình không tự chủ được mà run rẩy.

“Sợ sao?”, phía sau truyền đến thanh âm của hắn, “Chỉ cần ngươi nói, ta liền thả ngươi.”

Văn Kình nhổ ra một ngụm, nhắm mắt lại. Phong Thiên Tiêu lui về phía sau một bước, nắm chặt tay cơ hồ muốn rĩ ra máu, “Dùng hình! Cho đến khi y nói ra mới thôi!”

Đả thủ bên cạnh do dự một chút, từ trên tường lấy ra roi da nhúng vào nước. Roi này tuy có phẩm chất bình thường, nhưng lại làm từ da cá sấu mà nước hắn tiến cống, thô nhuyễn chắc chắn, nhận tính không giống bình thường. Một roi đánh lên, tuy sẽ không da tróc thịt bong, lớp da ngoài vẫn hoàn hảo, huyết nhục dưới da lại bị thối rữa, dù cho trong lúc hành hình chịu đựng được, ngày sau chữa thương phải cắt da phanh thịt thượng dược mới có thể khôi phục, một hình này lại hơn đã pháp lưỡng hình, ít người sau khi chịu phải loại hành hình này mà còn sống được.

Mới vừa giơ roi lên, tay đột nhiên bị người giữ lấy, quay đầu nhìn lại trở nên hoảng sợ, “Chủ nhân?”

“Lui ra. Ta làm.”

“Này…… Này hình phạt quá mức tàn nhẫn, chủ nhân cũng nên tránh đi. Thuộc hạ nhất định không phụ phó thác chủ nhân hỏi ra khẩu cung……”

“Lui ra!”

“Ân.”, mọi người đứng ở một bên mắt thấy tình thế không đúng, hô lạp lạp toàn bộ liền đi ra ngoài, lưu lại hai người cùng một không gian trống vắng.

“Khụ khụ……”

“ Tiểu Bạch.”, Phong Thiên Tiêu đi lên đột ngột đưa y ôm vào trong lồng ngực, “Tất thảy đều vì ta có nỗi khổ bất đắc dĩ.”

“Ta không muốn nghe.”, Văn Kình lạnh lùng mở miệng, quay đầu đi. ”Ngày ấy trong gió ta không thể nghe rõ lời nói kia, liền thuyết minh chúng ta không có đoạn duyên phận này. Ngươi cần gì diễn trò sầu khổ cho ta xem. Văn Kình ta đã sớm nói qua, tình nguyện chết cũng hơn là làm cẩu sống bên cạnh ngươi!”

Phong Thiên Tiêu đột nhiên cười lạnh, lui ra phía sau một bước, giống như do dự điều gì. Sau một lúc lâu, đột nhiên phất tay xoắn tới một roi, trong tiếng kêu đau đớn của Văn Kình mơ hồ nghe được tiếng gầm như dã thú bị thương của hắn, tựa như mang theo nức nở, “Ngươi nói a!!! Bọn hắn là ai?…… Xem như ta cầu ngươi……”

Văn Kình đột nhiên cảm thấy buồn cười, cho nên rõ ràng cười to ra tiếng. ”Cầu ta? Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua chuyện buồn cười như vậy.”

Phong Thiên Tiêu cũng không nói, dưới ánh lửa phiêu diêu nhìn không rõ biểu tình trên gương mặt hắn. Đau đớn từ vết thương xé rách trên thân khiến cho Văn Kình hiểu được, hắn thật sự quất roi không lưu tình……

“Ách……”, lại là một roi quật vào ngực, tựa như nghe được một âm thanh vỡ nát rất nhỏ, đau đớn đã không còn cảm nhận được, từ miệng như có thứ gì trào ra, chảy xuống ngực, thần chí cũng trở nên mơ hồ……

*

Vào thời điểm tỉnh lại, thân vẫn đang ở hình phòng, bốn phía thực im lặng.

“Ách…… Khụ……”

“Vì sao! Ngươi lại không nói……”, Phong Thiên Tiêu cúi người cười, dùng tay áo lau đi máu tràn ra khóe miệng y, ngón tay vuốt ve hai gò má tái nhợt, ngưng nhìn thật lâu, “Tiểu Bạch, chúng ta thật sự không thể quay đầu.”

Văn Kình có chút không rõ, chỉ là trực trực nhìn.

Phong Thiên Tiêu nhẹ nhàng một tay ôm lấy y, dùng sức ôm vào trong ngực, rồi sau đó cúi đầu hôn lên trán y, thực ôn nhu lại có chút lạnh như băng. ”Tổn thương ngươi, ta lại không thể nói lời xin lỗi.”

Văn Kình rõ ràng cảm thấy thân thể hắn run rẩy, tựa hồ có thứ chất lỏng gì tích lạc ở trên mặt mình, dọc theo hai má thấm vào tóc, lành lạnh……

Hắn khóc? Văn Kình sửng sốt một chút. Sau khi ta bị ngươi phản bội, ta còn không rơi lệ mà ngươi lại khóc?

“Chúng ta đi thôi.”

Đi nơi nào?

Phong Thiên Tiêu như nhìn ra nghi vấn của y, như trước cười cười, “Ngươi biết, ta không nỡ để ngươi chết. Nhưng ta lại càng không muốn ngươi rơi vào trong tay Nhâm Đình. Như vậy, ngươi có hận ta không?”

Văn Kình tựa đầu quay lại, con ngươi u tối lẳng lặng nhìn hướng Phong Thiên Tiêu, “Hận? Ta có thể sao?”

“Dù là hận ta, ta cũng vui vẻ.”

“Ta không có thứ tinh thần kia.”

Phong Thiên Tiêu cũng không nói thêm gì, chỉ không nói một lời giúp Văn Kình chà lau sạch sẽ thân thể, vãn khởi mái tóc dài. Sau đó không lên tiếng ôm y xuất môn, quả nhiên thời tiết tháng năm, ánh mặt trời tuy không mãnh liệt nhưng cũng hơi hun nóng.

Vào lúc đi ra sân, hắn nhẹ nhàng đem một thứ gì đưa đến trong tay Văn Kình, hương khí trong trẻo nhưng lạnh lùng nhã trí, là đinh hương ở hậu viện……

Lên ngựa.

Ra phủ.

Xuyên qua đám người hi nhương ở ngã tư đường.

Chim tước trù thu hương dã.

Gió thổi bay những sợi tóc mềm. Phía sau truyền đến âm thanh đinh đương của đao kiếm giao nhau, nhưng từ đầu đến cuối đều không có người nào lên tiếng, Phong Thiên Tiêu đem y nhẹ nhàng ôm ở trong lòng, giống như che chở tình nhân âu yếm của mình. Văn Kình cười cười, tựa đầu vào ngực Phong Thiên Tiêu, tâm cũng càng ngày càng thản nhiên……

*

“Đã đến.”

Không biết đi đã bao lâu, từ nơi ấm áp đến chỗ hàn khí bức người, Văn Kình chỉ nghe thấy Phong Thiên Tiêu ở bên tai khẽ nói gì đó, mới vừa tỉnh lại đã bị hắn ôm xuống ngựa.

“Ách……”

Y không rõ mình đang ở nơi nào, có chút mờ mịt nhìn chung quanh, lại vẫn là tối đen một mảnh. Có cơn gió kịch liệt từ phía dưới thổi tới đem tóc dài cuốn bay……

“Nơi này là Lâm Sơn phía sau kinh thành“, Phong Thiên Tiêu buông tay để y trạm định, lui lại, “Chúng ta hiện tại ở ngay tại vách núi Lâm Sơn……”

“Nga.”, Văn Kình ứng thanh, hơi hơi giật giật chân, nghe được có vụn đá lục lục rơi xuống, dừng lại.

“Kình.”

“Ân?”, đây là lần đầu tiên Phong Thiên Tiêu gọi tên y. Văn Kình đối với mối thâm ý này hiểu rất rõ ràng, nghiêng đầu nhợt nhạt cười.

“Ta thích ngươi.”

“Ân.“

“Ta yêu ngươi.”

“Ân.”

“Ta không muốn động thủ tổn thương ngươi, lại càng không muốn ngươi rơi vào trong tay bọn hắn……”

“Ta biết.”, Văn Kình không chờ hắn nói xong, chỉ tựa đầu chuyển hướng Phong Thiên Tiêu. ”Phong Thiên Tiêu? Ngươi đã nói sẽ không gạt ta, có phải hay không?”

“Ân.”

“Đi đến bên người ngươi, cần mấy bước?”

“Trước, phải, bảy bước.”

“Ân.”, Văn Kình mỉm cười, thật cẩn thận bắt đầu bước, cước bộ chậm rãi, một, hai, ba……

Đứng lại ở bên người hắn, con ngươi trống rỗng lẳng lặng ngưng nhìn khuôn mặt Phong Thiên Tiêu.

Phong Thiên Tiêu lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của y, giống như phải đem dung nhan kia khắc vào cốt tủy, thấy y chậm rãi vươn tay, sờ soạn hình dáng của hắn, rồi sau đó ngón tay cái nhẹ nhàng chạm trên môi hắn, dừng lại một hồi lâu mới thu tay về, quay đầu, chậm rãi theo đường cũ quay về bên bờ vực……

“Ta yêu ngươi.”, trong ngữ khí mang theo kiên định, ôn nhu, quyết tuyệt khiến cho Phong Thiên Tiêu bất giác mặt đã đầy lệ ngân.

Văn Kình cúi đầu đem môi chạm vào ngón tay đã chạm lên môi Phong Thiên Tiêu kia, rồi sau đó ngẩng đầu cười khẽ, lui về phía sau……

Bạch y bay múa bị gió cuốn nhập không trung, hoàng hôn bi thương, yên tĩnh hiểm hác, gió đêm vi huân, trên đời đến tột cùng có cái gì là mãi mãi không thể nào trải nghiệm?

Bất đắc dĩ, chính là lưu lại trong trí nhớ chúng ta, đã chứng minh những kí ức vẫn sống động trong tâm trí, mảnh kí ức quá vãng vân yên. Hết thảy đều là hoa trong gương trăng trong nước, phù dung sớm nở tối tàn. Mảnh tình chân thành kia, mối hận khắc cốt ghi tâm kia, cuối cùng cũng chỉ là một mạt huân hương trong trí nhớ….

Ai từng nói, thổi hơi cho nhau giữ ẩm, giúp nhau trong lúc hoạn nạn, cũng không bằng quên đi tất cả cùng nhau chu du giang hồ? Chúng ta có thể cứ như vậy quên đi tất thẩy chu du giang hồ không? Không hề có bi ai dây dưa, không hề có cái gọi là không thể vứt bỏ.

Phong Thiên Tiêu rõ ràng thấy được nước mắt của y, cũng thấy được quyết tuyệt của y, nhưng cũng không thốt ra một lời, thân hình cao lớn thậm chí ngay cả động cũng không động, nước mắt như thế nào cũng không ngừng lại được.

*

“Chủ nhân……”, có người đến bên cạnh đưa cho hắn cấp hàm từ hoàng cung truyền tới, hắn xem nhưng cũng không nâng tay lên.

Tê toái, hắn lạnh lùng mở miệng, “Thông báo Tô Hàm, Tiêu Diêu Lâu Vong Ưu, khiêu nhai thân vong.”

“Ân.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play