Tôi rốt cục vẫn phải đồng ý đi dạo cùng Cao Tường.
Nếu như cung phụng anh ta là có thể giúp gì cho ông già, cớ sao mà không làm chứ, thằng con như tôi đây ngoài tác dụng này ra còn có thể làm gì? Hơn nữa tôi còn có chuyện muốn hỏi anh ta.
Cao Tường bộ dạng như thụ sủng nhược kinh, đại khái không ngờ được tôi sẽ dao động nhanh như vậy, nhất là lại không hề có yêu sách gì. Thật ra tôi đã quá mệt mỏi để hao tổn tâm tư với anh ta, với một người đã chẳng còn dính dáng gì đến mình, tôi chẳng hơi đâu mà đắc tội, cũng chẳng buồn đi làm khó anh ta làm gì. Nếu anh ta chứng kiến lúc tôi bày trò hành hạ Lục Tử Kiện, anh mới biết tôi đây ba đầu sáu tay cỡ nào.
Tôi lặng lẽ uống cà phê, có chút buồn chán vô vị.
Ở bên cạnh Cao Tường, nhiều nhất cũng chỉ là làm mấy chuyện kiểu như đi hóng gió, xem phim, giết thời gian trong quán cà phê.
Nếu như Lục Tử Kiện ở đây không biết sẽ làm ra bao nhiêu chuyện điên khùng gì nữa. Những lúc nó nổi hứng tâm huyết dâng trào làm trò hề thực sự là nhiều không đếm xuể. Còn nhớ có một lần tuyết rơi, mới sáng sớm nó đã dựng tôi dậy từ trong ổ chăn bắt tôi đi ngắm tuyết, hùng hổ kéo tôi trèo lên cái đồi nhỏ phía sau trường học, dọc theo đường đi chân thấp chân cao không biết ngã bao nhiêu lần, khiến cho toàn thân vừa là bùn vừa là tuyết, chỉ vì cuối cùng viết trên đỉnh ngọn đồi nền phủ đầy tuyết dòng chữ: “Lục Tử Kiện yêu Lâm Gia Bảo”. Khi đó tôi chỉ chọc nó ngớ ngẩn như heo, hiện tại lại bắt đầu hoài niệm nụ cười ngây ngốc của nó.
Vừa nghĩ đến nó, tôi bất giác hé miệng cười, vừa ngẩng đầu, thấy Cao Tường đang say sưa chăm chú nhìn tôi, không cần phải nói, nhất định là lại tự mình tưởng bở rồi.
Tôi làm bộ vô tình mở đầu câu chuyện: “Cao Tường, hiện tại anh với nhà tôi có công chuyện làm ăn à?”
“Đương nhiên là có,” anh trái lại nói rất hăm hở, “Ngành nghề hai nhà chúng ta vốn đã có rất nhiều điểm giao thoa, mới đây còn hợp tác với bố em một công trình lớn nữa đó.”
Quả nhiên là thế.
Tôi không muốn tiếp tục tìm hiểu gì nữa, thuận miệng nói một câu: “Quan hệ hiện tại của hai người cũng không tồi nhỉ.”
Anh cười cười, giải thích: “Anh cũng phải tốn rất nhiều công sức mới khiến ông ấy hiểu được thành ý của anh. Ông ấy vẫn rất quan tâm đến em, mấy năm nay thấy rằng em vẫn cứ rầu rĩ không vui, là một người cha tự nhiên trong lòng không hề dễ chịu. Ông ấy cũng rất hy vọng chúng ta hòa hảo, em cũng có thể thấy vui vẻ một chút.”
Chỉ sợ gặp anh rồi tôi lại càng không vui, tôi nhỏ giọng lầm bầm. Hai người kia công thủ liên minh ấy vậy mà không tồi đâu, toàn nói những lời tốt đẹp cho đối phương, đôi bên cùng có lợi.
Tôi vô cùng bực bội, buột miệng nói: “Cao Tường, anh bỏ cuộc đi, tôi đã có người mình thích rồi!”
Anh khựng lại, bất động trừng mắt nhìn tôi một hồi, dường như muốn nhìn xem tôi có phải là đang nói dối hay không.
Tôi cũng không sợ, thản nhiên nghênh tiếp, cứ để cho anh ta nhìn đủ thì thôi.
Anh rất gian nan mở miệng: “… Là ai? Là cái tên tiểu tử đá bóng kia sao?”
Trí nhớ của anh ta vẫn rất tốt, tôi nhún nhún vai: “Có quan hệ gì không? Dù sao cũng không phải là anh.”
Anh ta chịu một đả kích không nhẹ, có hơi thất thần, miệng thì thào lẩm bẩm: “Em cười hạnh phúc như thế… Thì ra không phải là vì anh…”
Anh đau khổ như vậy, tôi thấy có chút không đành lòng, nhưng lại tìm không được lời nào để an ủi. Lúc này, bất luận an ủi như thế nào cũng đều là dối trá.
Anh vẫn chưa hề từ bỏ: “Anh cứ nghĩ rằng em đã yêu anh nhiều năm như thế... Vì sao, vì sao nhanh như vậy đã yêu người khác?”
Tôi im lặng.
Tôi làm sao biết được? Nghiêm túc mà nói, Lục Tử Kiện cũng không thể nào đẹp trai bằng anh được, có đôi khi lại đùa nghịch như một đứa trẻ con, khí chất cũng không thể sánh, càng không có được vị đạo của một người đàn ông thành thục.
Thế nhưng, cái thứ gọi là tình yêu này, có thể lý giải hay sao?
***
Mỗi ngày anh vẫn đến nhà tôi, nhưng không hề tỏ ra tràn đầy tự tin như trước, luôn một mình lặng lẽ ngồi trong phòng khách, bóng lưng vô cùng tịch liêu.
Tôi đã lật bài ngửa, không cần cùng anh đi ra ngoài nữa, mỗi ngày đều trốn trong phòng chờ tin nhắn.
Người trong nhà đều chú ý tới, nhưng cũng không có ai dám nhiều chuyện nói một câu nào.
Tôi đang ngủ, có kẻ nào đó không biết điều mà gõ cửa phòng.
Là ai to gan vậy? Không biết tôi muốn ngủ hay sao?
Tối hôm qua chờ tin nhắn của Lục Tử Kiện, đã rất khuya rồi mà còn không thấy đâu, hại tôi rất muộn mới đi ngủ, đang ôm một bụng tức đây này.
Tôi mở cửa, đang muốn phát hỏa, lại nhìn thấy người bên ngoài là bảo mẫu của nhà tôi.
Bà ta hết sức lo sợ nói: “Gia Bảo, có khách nói là bạn học của cậu, đã đợi rất lâu rồi.”
Tôi cũng lười thay quần áo, cứ mặc áo ngủ bước xuống dưới lầu.
Người đến đang ngồi trên sô pha, nghe thấy tiếng động liền đứng dậy, thấy tôi, bật cười: “Bảo Bảo, ngủ dậy rồi?”
Là Lục Tử Kiện!
Nó đang đứng đó mà cười đến là vui vẻ, nụ cười, khiến cho cả gian phòng như cũng sáng lên.
Tôi hét lên, lao nhanh xuống phía dưới.
Nó vội vàng bước tới, vừa đúng lúc tôi nhảy xuống bậc thang thì đỡ được tôi. Tôi vui mừng ôm lấy cổ nó, cả người đều đu trên người nó, mặc kệ nó cười lớn ôm tôi xoay xoay, cuối cùng cả hai ngã vào sô pha. (ghê quá =.=” – sến rệu)
“Vì sao không nói cho em biết? Hại em hôm qua đợi anh lâu chết được! Kiện heo thối!” Tôi trèo lên ngồi vào trong lòng nó, vừa cười vừa đánh, không chịu buông tha.
“Không phải là muốn làm em ngạc nhiên sao! Sao hả, có vui không?” Nó ha hả cười, ghé tới muốn hôn tôi.
Làm gì có chuyện dễ ăn vậy chứ? Tôi trốn tới trốn lui cũng không muốn để cho nó chạm tới được môi tôi.
Bàn tay lớn của nó gắt gao ôm chặt lấy tôi, hơi ấm xuyên thấu qua áo ngủ mỏng manh, tôi cũng nóng lên.
Hai người đang nháo đến là vui, đột nhiên nghe thấy có người “Khụ” ho vội một tiếng.
Chúng tôi liền đều ý thức được bản thân đang ở chỗ nào, nó lập tức buông tôi ra, tôi vội vàng nhảy dựng lên.
Bố và Gia Minh đều đứng ở chỗ cầu thang, trừng mắt há miệng mà nhìn chúng tôi.
Tôi nhớ tới bộ dạng thất thố của mình khi nãy, mặt thoáng cái đỏ hồng lên. Lén nhìn sang, mặt Lục Tử Kiện càng đỏ dữ dội như bị thiêu cháy vậy.
Vẫn cứ là phản ứng của Lục Tử Kiện nhanh hơn, trấn định lại tinh thần, hướng về phía bố tôi đã bước xuống dưới mà cúi người chào, oang oang tự giới thiệu: “Chào chú Lâm! Cháu là bạn học của Bảo Bảo, Lục Tử Kiện ạ!”
Biểu tình trên mặt bố tôi hơi cứng lại, có điều vẫn mỉm cười lên tiếng đáp lại, nhãn thần sắc bén nhìn nó thật kỹ.
Lục Tử Kiện đã sớm thành thói quen với loại ánh mắt này, không hề mất tự nhiên chút nào, lại chào hỏi Gia Minh: “Hi Gia Minh, đã lâu không gặp!”
Gia Minh rốt cục cũng hoàn hồn, cố gắng kéo lên một nụ miễn cưỡng: “Chào anh Tử Kiện!”
“Thời gian trước là Gia Bảo ở nhà cháu sao?” Gừng già đúng là vẫn cay nhất, bố tôi thoáng cái đã hiểu.
“Vâng.” Lục Tử Kiện ngồi nghiêm chỉnh, gật đầu.
Dì Lâm cũng xuống tới nơi, ba người sáu con mắt, giống như sáu cái đèn pha bắn thẳng đến nó.
Lục Tử Kiện đã có chuẩn bị từ trước, rất khéo léo trả lời những vấn đề của bố tôi, nói mấy câu đã giải thích rõ ràng gia cảnh của mình. Ngược lại là tôi, ở bên cạnh càng ngày càng đứng ngồi không yên.
Thật ra bố tôi cũng không hề làm khó nó, dần dần hình như còn có vẻ rất thích nó nữa, nhanh chóng nhẹ nhàng nói xong chuyện trong gia đình với ông.
Tôi rất đột ngột cắt lời bọn họ: “Bố, Tử Kiện vừa xuống máy bay, để cậu ấy nghỉ ngơi một chút đã.”
Bố tôi thần sắc bất biến gật đầu đồng ý, bảo tôi đưa nó lên lầu.
Lục Tử Kiện lễ phép đứng dậy cáo biệt bọn họ, sau đó bước tới kéo tay của tôi, thấy tôi tránh đi mới nhớ ra, rồi lại xấu hổ cười cười với bố tôi.
Tôi không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt những người khác, cắm mặt xuống mà bước lên lầu.
Cái tên hâm này một khi đã vui vẻ hí hửng, bản chất của ngu ngốc như heo sẽ biểu lộ ra không chút nghi ngờ.
Rốt cục cũng được ở bên nhau rồi. Chúng tôi vừa vào cửa liền ôm lấy nhau, một nụ hôn thật dài.
Nó thở hổn hển buông tôi ra, ôm tôi ngồi trên sàn nhà, hỏi tôi: “Có nhớ anh không?”
Lại là cái loại vấn đề thiểu năng này, tôi nhăn mặt nhăn mũi: “Không nhớ!”
Nó làm bộ không tin: “Không nhớ anh? Vậy mỗi ngày không phải em rất buồn chán sao?”
Dám xem thường tôi? “Làm gì có, mỗi ngày đều cùng anh đẹp trai ra ngoài hẹn hò đó!”
Nó bật cười hắc hắc: “Còn có người nào đẹp trai hơn anh sao?”
Tên kiêu ngạo kia! Không đợi tôi trả lời, tay nó đã bắt đầu không yên phận rồi.
“Này! Anh làm gì thế?!”
“Kiểm tra một chút, xem em rốt cuộc có nhớ anh không!”
“Cái tên này…” Lời còn lại bị nó nuốt vào trong miệng.
Triền miên qua đi, chúng tôi kiệt sức nằm trên giường. Vốn là nó đã bắt đầu muốn ngủ rồi, lại ngọ nguậy mở mắt ra hỏi tôi: “Bảo Bảo, phản ứng của ông già nhà em thật kỳ lạ!”
Rốt cục đã phát hiện rồi sao, cái tên ngốc nghếch! Tôi bĩu môi: “Có cái gì lạ đâu?”
Nó vẫn còn biết tự kiểm điểm: “Ngày hôm nay đều là tại anh, gặp được em anh quá vui mừng, cái gì cũng quên mất. May là không phải ở nhà của anh!”
Tôi nắm lấy một tay nó mà nghịch, nhịn không được cười. Nó mỗi ngày đều khoe khoang Bố Lục tính tình ôn hòa, nhưng vẫn không dám ho he lộ ra chuyện của chúng tôi, xem ra lá gan cũng chẳng phải to bằng giời.
“Bố em nhìn thấy chúng ta, sao lại không hề tức giận chút nào? Ánh mắt ông ấy nhìn anh cũng rất lạ! Em nói xem có phải ông ấy biết cái gì rồi không?”
Tôi buông tay nó ra, thở dài một hơi, vẫn cứ nói cho nó biết thì hơn: “Ông già ấy đã biết em là gay từ lâu rồi.”
“Wa!” Nó kinh ngạc, “Tư tưởng thật tiến bộ!”
“Cái con khỉ! Ông ta căn bản không muốn có thằng con này! Chỉ là không có cách nào khác mà thôi.”
“Không đâu, thật ra ông ấy rất quan tâm đến em, nhìn ánh mắt ông ấy cũng có thể nhận ra được, chẳng giống những lời em nói chút nào.”
“Anh thì biết cái gì!”
Thật dài dòng quá thể. Tôi kể lại toàn bộ sự tình từ đầu chí cuối cho Lục Tử Kiện, từ chuyện tôi quen biết Cao Tường, yêu nhau, bỏ nhà đi, tới chuyện cắt đứt quan hệ với bố, Cao Tường bị người trong nhà cưỡng ép vứt bỏ tôi, bố bị buộc phải đón tôi trở về...
Tôi nhàn nhạt nói ra, giống như là nói chuyện của người khác.
Nó từ lúc tôi bắt đầu nói liền trầm mặc, lẳng lặng nắm tay tôi, an ủi tôi.
Chờ tôi nói xong, nó nghiến răng nghiến lợi căm hận mắng: “Cao Tường cái tên khốn kiếp!”
“Không trách anh ấy. Lúc đó… Bọn em không có cách nào khác.”
Nó đột nhiên nhớ tới cái gì, ngồi xuống, khẩn trương nhìn tôi: “Vậy hắn lại tới tìm em... Em... Em không có...”
Tôi giận tái mặt: “Không có cái gì?”
Nó nhìn tôi một hồi, yên tâm, lại nhào tới ôm tôi: “Anh biết em thích anh! Tên khốn kia không biết quý trọng em, là hắn không có mắt!”
“Ôi, không ngờ rằng Bảo Bảo của anh lại chịu nhiều khổ cực như vậy! Đều tại anh, nếu như anh tìm được em sớm hơn một chút thì tốt biết mấy!”
“Hừ, sau này cũng không phải anh tìm được!”
“Thế nhưng là anh nhận ra em trước, rõ ràng là anh vẫn một mực đi tìm em mà!”
“Anh nói thật với em đi, anh thực sự tin tưởng thằng nhóc đó là em?”
“Đương nhiên! Gì, em vẫn chưa nhớ ra anh sao? Thật nhẫn tâm, lại có thể quên anh như thế!”
“Đúng thế thì sao nào? Đừng quên là anh yêu thầm em, sao em phải nhớ chứ?”
“Không được! Em phải an ủi trái tim bị tổn thương của anh…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT