Mặc dù Hoa Kiệt đã trả lời tin đồn rằng Kiến Hoa và Nhã Phong chỉ là bạn. Nhưng cánh phóng viên đâu có để yên như thế. Lâu lâu mới có một chủ đề nóng như vậy cho họ khai thác. Đâu dễ gì bỏ qua. Mà trước đây những cặp đôi tuyên bố hùng hồn chỉ là bạn nhưng một thời gian sau lại sóng đôi tình tứ với nhau đâu phải ít. Kiến Hoa và Nhã Phong lại có một đoạn tình cảm từ mười năm trước, sau đó lại đóng chung một bộ phim, cơ sở để mấy tay phóng viên vin vào tin đồn này không phải là không có lý.
Kiến Hoa giao hết cho Tuấn Kiệt và Tố Thu xử lý. "Bọn họ chỉ là bạn bè" - đó là câu nói duy nhất mà mà phóng viên nhận được. Ngoài ra không có một câu nào khác. Trên thực tế, nếu nói rõ hơn về cuộc nói chuyện hôm đó cũng có thể làm rõ được tin đồn. Nhưng Kiến Hoa không làm vậy. Anh biết, khi có tin đồn tình cảm phát ra, nhất định người chịu bất lợi hơn vẫn là phái nữ. Anh nói với Tuấn Kiệt xem động thái bên Nhã Phong sau đó sẽ tính tiếp. Chính vì hai người là bạn nên anh không muốn cô chịu thiệt thòi trong chuyện này. Nếu Hoa Kiệt chủ động đính chính, lúc đó có thể mọi búa rìu, chỉ trích sẽ nhằm vào Nhã Phong. Có thể mấy tin tức như "Thái Nhã Phong níu kéo tình cảm với Hoắc Kiến Hoa" hay kiểu vậy sẽ có dịp nằm trên mặt báo. Phóng viên cái gì họ cũng có thể viết mà. Các chủ đề bàn tán rôm rả trên weibo lướt qua thấy không ít tin về hai người họ. Phía Nhã Phong cũng không thể nói gì hơn ngoài việc khẳng định hai người chỉ là bạn, và ngày hôm đó chỉ là cái ôm thân tình giữa bằng hữu. Nhưng người tin thì ít, người cứ lấy tin đồn đó để lan thị phi thì nhiều. Đến nước này thì cả hai bên cũng chỉ còn cách im lặng, như mọi khi rồi tin đồn cũng qua đi thôi. Bây giờ Kiến Hoa chỉ quan tâm đến việc làm thế nào để giải thích với Lệ Dĩnh. Anh muốn nhưng vẫn không thể nói, căn bản vì trừ những lúc quay phim ra, Lệ Dĩnh đâu cho anh một cơ hội nói chuyện với cô. Mà nếu như có một cơ hội nhỏ nhoi ở gần cô thì anh chỉ trực lên tiếng liền bị cô cắt ngang. Lệ Dĩnh rõ ràng không muốn nghe anh nói. Anh cũng không hiểu trong lòng cô bây giờ đang nghĩ gì. Ranh giới mà lần đầu tiên gặp cô vạch ra, anh đã vượt qua được nó, nhưng lần này, cô lại dựng lên một bức tường khác. Còn khó vượt hơn rất nhiều.
Kiến Hoa giờ lại trở về là anh của mấy tháng trước, lặng lẽ phía sau Lệ Dĩnh. Một bước quan tâm, một bước dõi theo nhưng chỉ có thể âm thầm. Đêm qua, anh lại đứng bên khung cửa sổ đó ngóng sang phòng cô. Tới khi Giang Tử Đằng hoàn toàn không còn ánh sáng nào nữa, anh vẫn bất động trong bóng tối. Lệ Dĩnh có thể đoán được Kiến Hoa đang ở đó qua cái bóng của anh hắt lên tấm cửa sổ phòng cô. Nhưng vẫn dằn lòng mình quay đi.
Trời Quảng Tây hôm nay âm u hơn mọi ngày, những cơn gió mang theo hạt mưa li ti phất phơ càng khiến không khí thêm phần ảm đạm. Gần như toàn bộ những diễn viên đóng vai đệ tử Trường Lưu đều có mặt. Tất cả đều ngồi bệt xuống, ánh mắt vừa có chút kinh hoàng, vừa sợ hãi, vừa đau lòng vừa nuối tiếc...Nguyên nhân đều đến từ khoảnh khắc ngược lên đến cực điểm mà họ đang chứng kiến.
Tổ hậu kỳ đã chuẩn bị rất nhiều cánh hoa đào, chỉ đợi cảnh quay này dùng một lượt. Hàng ngàn cánh hoa đào bay tứ tung trong gió. Làm nền cho hai ánh mắt thê lương.
"Bạch Tử Họa, đến giờ phút này chàng vẫn không thừa nhận chàng yêu ta sao? Vậy thì chàng có tư cách gì để chết cùng ta".
Lệ Dĩnh chỉ thẳng tay trước mặt Kiến Hoa, chỉ một câu nói thôi nhưng anh thà tự róc thịt cánh tay của mình còn hơn thừa nhận yêu cô. Đáy mắt cô ngập sự bi thương, tuyệt vọng, cùng oán trách.
"Đừng, Tiểu Cốt" - Một Bạch Tử Họa lạnh lùng không còn nữa. Nước mắt không ngừng rơi, hòa với máu trên khóe miệng Kiến Hoa, anh chỉ có thể lắc đầu. Là bản thân anh khiến mọi việc đến nước này. Giờ đồ đệ cũng không còn nữa, anh mất tất cả. Hình ảnh cô trong y phục đỏ rực, với ánh mắt đó sẽ mãi mãi ám ảnh tâm trí anh.
"Đời này, những gì ta làm ta chưa từng hối hận. Nhưng nếu có thể, ta không bao giờ muốn yêu chàng nữa".
Lệ Dĩnh đau khổ, từng lời thốt ra như cứa nát tâm can cô. Nếu yêu lại đau như vậy, thà rằng trước đây vĩnh viễn không dấn thân vào.
"Bạch Tử Họa, ta lấy danh nghĩa một vị thần nguyền rủa chàng, đời này kiếp này, bất lão bất tử, bất thương bất diệt"
Kiến Hoa bất lực nằm trên cỏ, anh không thể kháng lại chút sức mạnh cuối cùng của cô, chỉ có thể cắn môi lắc đầu. Đến khi Lệ Dĩnh trút hơi thở cuối cùng ngã xuống, anh mới bàng hoàng nhận ra một câu nói đâu là gì. Không phải là bản thân anh, không phải những nguyên tắc cứng nhắc của anh, không phải một lời nói yêu...mà chính là cô. Kiến Hoa siết chặt Lệ Dĩnh đang dần lạnh ngắt trong lòng mình. Đôi mắt vô hồn đọng lại sự hối hận lẫn mất mát, anh run rẩy trách móc:
"Sao nàng có thể tàn nhẫn như thế? Ép ta tự tay giết nàng, rồi để lại một mình ta? Muốn thứ gì, nàng nói là được. Bất kể là đúng hay sai, ta đều cho nàng. Tình yêu cho nàng, người cũng cho nàng. Trường Lưu diệt vong thì liên quan gì tới chúng ta? Những kẻ này sống chết thì liên quan gì tới chúng ta? Ta đưa nàng đi, đi đâu cũng được, nàng muốn thế nào cũng được. Thế nhưng, xin nàng đừng rời bỏ ta..."
Giờ anh nói gì cũng không còn giá trị nữa. Những người đang theo dõi cảnh này đều cảm động phát khóc. Dù chỉ là phim thôi, cũng không phải là mình nhưng ai cũng cảm thấy thắt đau trong tim. Đạo diễn Lâm vốn là người bình tĩnh nhất, đã không còn lạ gì với mấy cảnh ngược trong phim nhưng cũng phải lấy tay áo chấm nước mắt khi cảnh quay còn chưa tới phân nửa.
"Cắt...Tốt lắm. Ngược chết tôi rồi. Chiều quay tiếp, tôi cần thời gian hoàn hồn đã".
Cảnh quay đã kết thúc nhưng Kiến Hoa vẫn ôm chặt Lệ Dĩnh trong lòng, còn Lệ Dĩnh vẫn như đang chìm trong đau thương chưa thể thoát ra. Kiến Hoa thấy đôi mày cô rung lên, thân người cô run lên từng hồi nép vào ngực anh.
"Tiểu Dĩnh, không sao rồi, cảnh quay kết thúc rồi" - Kiến Hoa dịu dàng an ủi. Có lẽ cảnh quay này quá ngược, trong chốc lát Lệ Dĩnh không thể thoát ra.
"Sư phụ...sư phụ..." - Lệ Dĩnh ôm chặt Kiến Hoa như sợ nếu cô buông tay ra anh sẽ biến mất. Cuối cùng không cần biết cô là Hoa Thiên Cốt hay là Lệ Dĩnh, từng giọt nước mắt cứ thi nhau rơi xuống. Cô đã kìm nén quá lâu rồi, giờ đã tới cực hạn.
"Là anh đây" - Kiến Hoa khó hiểu, vì sao vừa rồi cảnh quay cô cũng không khóc nhiều như vậy. Sao bây giờ lại không ngừng khóc. Bàn tay anh ấm áp gạt từng giọt nước mắt trên gương mặt khả ái của cô. Cô khóc cũng được, chỉ cần là giờ cô đang trong lòng anh.
Lệ Dĩnh đối mặt Kiến Hoa, cô bất động nhìn sâu vào ánh mắt chan chứa tình cảm của anh. Khoảnh khắc này như đứng im, chỉ có hai hàng lệ vẫn cứ thế rơi. Đột nhiên cô giật mình, vừa rồi cảm xúc của cô trào dâng không thể kiểm soát. Giờ bình tĩnh lại thấy mình đang trong vòng tay anh, Lệ Dĩnh chợt tách khỏi, lau vội hàng lệ ướt dẫm, lúng túng nói một câu rồi bỏ đi.
"Em xin lỗi"
Kiến Hoa giơ bàn tay mình lên trước mặt, vẫn vương lại mùi hương của cô, vẫn lưu lại những giọt nước mắt của cô. Mà đó chắc chắn không phải là nước mắt của Hoa Thiên Cốt.
"Tiểu Dĩnh...Em khóc... vì anh sao?"
Kiến Hoa còn nhớ rất rõ, lần Lệ Dĩnh bị trẹo chân bên hồ Y Đình, là anh bế cô về. Khi đó Lệ Dĩnh đã từng nói cô không khóc vì cô vẫn chịu đựng được. Cô không khóc vì vốn không khóc nổi. Anh cũng nhớ anh đã nói với cô, khóc là vẫn có tình cảm, không có gì phải kìm nén. Anh biết cô kiên cường, nhưng cứ kìm nén như vậy mãi, một ngày không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, khi đó sẽ rất đau khổ. Phải có một tác động rất lớn mới có thể khiến cô khóc. Bây giờ chính là anh đã phá vỡ bức tường cuối cùng chạm đến trái tim cô. Nước mắt kia của cô không phải là vì quá nhập tâm vào vai diễn, mà chính vì anh nên đã rơi. Vừa rồi người run rẩy gọi sư phụ không phải là Hoa Thiên Cốt mà chính là cô. Kiến Hoa nhận ra mình có vị trí như thế nào trong lòng Lệ Dĩnh.
"Lần này anh sẽ không để em đẩy anh ra xa nữa" - Kiến Hoa nhìn theo Lệ Dĩnh với bàn tay nắm chặt. Anh nhất định sẽ không để cô xa anh thêm nữa.
Càng nhận ra sự thật, Lệ Dĩnh càng muốn trốn tránh. Cô còn tưởng rằng, nếu không nói chuyện, không gặp anh, không nhìn anh, mỗi ngày bớt yêu anh một chút. Rồi sẽ có ngày tình cảm của cô sẽ biến mất. Vậy mà thực tế không đơn giản như thế. Tình yêu đâu có thể nói yêu ít hay nhiều. Đâu thể nói quên là quên. Thế nên khi nãy khi Kiến Hoa ôm cô trong lòng, cô mới không kìm nén được giữ anh chặt hơn. Lý trí có thể nói dối, nhưng trái tim thì không thể. Lệ Dĩnh vẫn quay lưng về phía anh bước đi, nhưng bước chân dường như có một lực nào đó cản lại, trái tim cô giờ đã ở lại đó với anh.
"Sư phụ, em lại sai rồi. Yêu...chỉ là yêu thôi. Em yêu anh rồi...không thể ngừng lại được"
...
Thượng Hải...
Tuấn Kiệt trầm ngâm với đống giấy tờ trước mặt. Hoa Kiệt mới chuyển qua Thượng Hải, công việc còn bề bộn mà tin đồn lại nhằm đúng lúc này rơi xuống, mấy ngày nay anh mất ngủ. Tố Thu cũng không khá hơn là bao, cô nhìn chòng chọc vào chiếc máy tính bảng, việc của cô là theo dõi không gian thông tin xoay quanh Kiến Hoa. Và mấy hôm nay chắc chắn nó cũng khiến cô bực bội không ít.
"Kiệt ca, tình hình này chúng ta không đi đường thẳng được rồi" - Tố Thu ném chiếc ipad sang một bên chán nản. Đọc nữa cũng vậy, sự thật thì họ không nghe, lại cứ muốn tin vào chuyện không đâu. Đính chính họ không nghe, bây giờ chỉ còn cách đi đường vòng thôi.
"Ý em là sao?" - Tuấn Kiệt tò mò dứt khỏi đống giấy tờ. Mỗi lần Tố Thu úp mở như vậy chắc chắn sẽ có điều gì đó hay ho.
"Ý em là nếu chúng ta nói họ không nghe, thì cần người khác nói mới được" - Ý nghĩ đột nhiên lướt qua đầu Tố Thu, và lần đầu tiên trong mấy ngày qua, Tuấn Kiệt lại thấy đôi mày của Tố Thu giãn ra thoải mái như vậy.
"Gil, cậu có muốn bài viết của cậu sẽ được xem nhiều nhất vào ngày mai không?" - Tuấn Kiệt còn chưa hiểu hết được dụng ý của Tố Thu thì cô đã rút điện thoại gọi cho Gil. Trước tiên cần một tờ báo uy tín đăng tin này đã. Đương nhiên người đầu tiên cô nghĩ đến là Gil. Và chắc chắn bạn của cô cũng không chịu bỏ lỡ tin tức "hot" như vậy đâu.
Đầu dây bên kia, hẳn Gil rất
Chương 40: Không Thể Nói
sẵn lòng nên Tố Thu nở nụ cười đầy đắc ý với ý tưởng của mình, thở phào nhẹ nhõm bước khỏi văn phòng.
"Em đi đâu?"
"Tìm Lạc Thành" - Tố Thu nói một câu ngắn gọn rồi cánh cửa cũng đóng sập lại sau lưng cô
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT