Không hiểu vì say rượu hay vì ma lực từ nụ hôn của Kiến Hoa mà sau khi anh quyến luyến rời môi cô, Lệ Dĩnh chỉ mơ hồ gọi một tiếng "sư phụ" rồi gục vào ngực anh ngủ mất. Thế nên mặc dù đang đi lễ hội nhưng rất nhiều người xung quanh chú ý đến một cảnh tượng lạ lùng khác. Đó là khi một người đàn ông tình cảm bế một cô gái, với nét mặt rất hạnh phúc. Điều thú vị ở chỗ, trên lưng anh ta còn cõng một con thỏ bông và một con dê, phần thưởng của người chiến thắng của trò chơi ban nãy. Ấy vậy mà bước chân anh ta nhẹ bẫng tưởng chừng như lướt đi nhẹ nhàng trong đêm tối. Trong đám đông đó, còn có mấy cô gái dân tộc, yêu kiều nép bên cạnh người yêu nhìn theo Kiến Hoa và Lệ Dĩnh với ánh mắt ngưỡng mộ. Cảm thán sẽ thật tốt nếu như mình cũng có thể như cô gái đó, như vậy đối với một cô gái không còn điều hơn nữa.
Rất nhanh Kiến Hoa đã đưa được Lệ Dĩnh về chỗ hai chiếc xe của bọn họ đậu bên ngoài khu Thác Bạt, những người khác đều chưa trở lại. Vẫn còn may là Kiến Hoa giữ chìa khóa xe. Anh nhẹ nhàng đặt Lệ Dĩnh lên băng ghế sau, bỏ hai con thú bông ra đuôi xe rồi trở lại trong đó. Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô ngủ, cũng không phải lần đầu tiên anh được ở riêng bên cô như thế này...nhưng mỗi lần đều có chút khác với trước. Mỗi lần, tình cảm của anh lại đậm hơn, mỗi lần...mong muốn được có cô bên mình của anh lại càng sâu hơn. Giây phút bây giờ chỉ thuộc về một mình anh, Kiến Hoa để Lệ Dĩnh tựa vào vai mình ngủ ngon lành. Anh cảm nhận được sự bình yên trong tim mình, cảm giác muốn che chở cho người mà anh yêu...rồi cứ thế, những ý niệm hạnh phúc cũng kéo anh vào giấc ngủ.
Trong bóng tối, từ phía con đường rợp tán cây, hai bóng đen xuất hiện, từ từ hiện rõ khuôn mặt dưới ánh trăng. Trong khi mọi người còn đang mải mê với lễ hội thì hai người họ lại không quan tâm việc gì khác ngoài chuyện gì đang xảy ra bên trong chiếc ô tô kia.
Một tiếng "Tách" vang lên cùng ánh sáng trắng của đèn flash. Sau vài ba tiếng như vậy, người đàn ông mới chịu bỏ chiếc máy ảnh xuống, rời ống kính khỏi Kiến Hoa và Lệ Dĩnh.
"Nhiệm vụ của chúng ta hôm nay là xong. Về thôi, em buồn ngủ lắm rồi" - Khang Vũ vừa ngáp vừa mừng rớt nước mắt. Kể từ bây giờ, coi như công việc của người trợ lý như anh lại thêm một việc rình mò nữa.
"Chị cũng sắp không chịu nổi nữa" - Nancy hất hàm theo hướng về Giang Tử Đằng. Đêm nay với cô cũng thật quá dài rồi.
Chuyện tình cảm của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, trước giờ Khang Vũ có thể nói là người biết rõ nhất. Ngay từ khi Kiến Hoa tình cờ gặp Lệ Dĩnh ở hồ Y Đình, rồi hai ngày sau đó anh đều lặng lẽ theo sau cô, mặc Khang Vũ chờ đợi, thì Khang Vũ đã đoán được Kiến Hoa đối với Lệ Dĩnh có một chút khác biệt. Ít nhất là không giống với những bạn diễn trước đây. Mặc dù khi quay phim ở Quảng Tây, thời gian Khang Vũ ở đây không nhiều, nhưng Kiến Hoa thích Lệ Dĩnh sao có thể qua mắt được anh. Những tưởng đó chỉ là chuyện giữa hai người yêu nhau, nhưng nào ngờ Tuấn Kiệt còn dặn dò anh phải theo sát hai người đó nếu có cơ hội. Nancy ban đầu chỉ đơn giản ở bên Lệ Dĩnh, chuyện tình cảm cô không dám can thiệp. Nhưng bây giờ cả cô cũng bị kéo vào. Chỉ một cuộc điện thoại đơn giản của mẹ Lệ Dĩnh và sự giải thích ngắn gọn của Lạc Thành, Nancy đã hiểu toàn bộ câu chuyện. Và việc của hai người trợ lý bây giờ là phối hợp với nhau, chuyển tin tức của đôi trẻ kia về cho mấy bậc phụ mẫu càng sớm càng tốt. Dĩ nhiên, cả hai đâu thể từ chối. Mới khi nãy, Tưởng Hân rủ mọi người cùng đi lễ hội nhưng Khang Vũ và Nancy đều từ chối với lý do muốn ở lại sắp xếp đồ đạc và lịch trình một chút. Nhưng thực chất là để tiện đi theo Kiến Hoa và Lệ Dĩnh. Vậy nên, mọi việc xảy ra trong đêm ngày hôm nay, bây giờ đều đã nằm trong chiếc máy ảnh trên tay Khang Vũ. Và chỉ sáng mai thôi, Đài Loan - Hà Bắc - Thượng Hải đều sẽ nhận được tin tốt lành.
...
Sáng hôm sau, Lệ Dĩnh say rượu, ngủ một giấc ngon lành, tỉnh dậy thì cô đã nằm êm ái trên giường của mình. Dưới cuối giường còn có hai con thú bông mà cô được tặng đêm qua.
"Chào buổi sáng, sư phụ" - Lệ Dĩnh vừa dụi mắt, vừa nở điệu cười ngây ngô với con dê làm bằng bông. Vì sư phụ tuổi con dê nên cô mới chọn nó. Nhưng sư phụ lại tặng cả cho cô. Lệ Dĩnh che miệng thích thú, trông hai con thú bông đặt cạnh nhau cũng đẹp đôi lắm chứ.
Sự nghịch ngợm qua đi, Lệ Dĩnh chợt cảm nhận được sự ấm áp còn vương vấn trên môi cô. Cô bất giác rờ đôi môi mình, cố gắng nhớ lại những gì xảy ra đêm qua. Nhưng chỉ có thể nhớ được cô đã cùng sư phụ chơi trò chơi, cùng hát, cùng uống rượu. Rồi sau đó thế nào cô cũng không nhớ nữa. Nhưng cảm giác này là sao? Cô rõ ràng cảm thấy như chuyện vừa mới xảy ra. Cô cũng có thể cảm nhận được làn hơi nóng rực của Kiến Hoa, chẳng lẽ lại là mơ.
"Không lẽ lại là nằm mơ sư phụ hôn nữa" - Lệ Dĩnh xấu hổ với ý nghĩ của mình. Đấu tranh một hồi rồi cô cũng tự trấn an mình rằng chắc chắn đó là mơ, nếu không cô không biết làm thế nào để đối diện với anh bây giờ cả.
Kiến Hoa nhận thấy Lệ Dĩnh vẫn thoải mái như bình thường. Anh cũng đoán được cô lại ngây thơ như đêm trước tưởng nụ hôn của anh là trong mơ rồi. Kiến Hoa mỉm cười thầm nghĩ, cô thấy sao cũng được. Giờ anh đã biết trong lòng cô cũng có anh là được. Sớm hay muộn một chút thổ lộ cũng không có gì khác biệt. Anh không cần vội. Vì thế buổi sáng gặp cô, Kiến Hoa vẫn coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Anh chỉ kể lại rằng đêm qua là anh bế cô về. Hai con thú bông là do anh đặt vào trong phòng cô. Nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Lệ Dĩnh hạnh phúc. Cảnh quay hôm nay sẽ vì thế mà nhanh chóng hoàn thành.
"Cảnh 112 chuẩn bị, action..." - Đạo diễn Lâm không đi hội Thu Vây, cả đêm qua dùng để ngủ, nên sáng nay tinh thần rất sảng khoải. Thanh âm cũng lớn hơn bình thường.
Xung quanh toàn một màu xanh nhàm chán của mấy tấm phông. Không hiểu tổ đạo cụ làm thế nào mà giữa Quảng Tây nắng nóng như thế này lại kiếm được chất liệu để làm tuyết. Dưới chân Lệ Dĩnh và Kiến Hoa bây giờ đều phủ một lớp tuyết mát lạnh trắng xóa. Tứ phía đều có quạt thổi vào hai người, từ hôm đầu quay phim đến giờ, hôm nay là lúc họ cảm thấy mát mẻ nhất. Đôi khi còn cảm thấy lạnh, tất cả là nhờ phúc của cảnh quay hôm nay.
"Tiểu Cốt, dừng lại đi" - Kiến Hoa ban đầu bất ngờ, tránh những nắm tuyết lớn đang tới tấp lao về phía mình. Mà điểm xuất phát của nó là từ phía Lệ Dĩnh.
Mỗi lần ném nắm tuyết hướng Kiến Hoa bay tới Lệ Dĩnh đều thích thú, cười khúc khích. Mặc cho Kiến Hoa còn nghiêm mặt muốn cô dừng lại, nhưng Lệ Dĩnh vẫn tiếp tục chơi đùa. Cô lại đã đem cả tâm trạng vui vẻ ngày hôm qua vào cảnh quay rồi.
"Sư phụ, người chơi với Tiểu Cốt một chút thôi"
Mặc dù miệng kêu Lê Dĩnh dừng lại, nhưng Kiến Hoa không hề có chút khó chịu. Thêm nữa, thấy tiểu đồ đệ của mình không có dấu hiệu ngưng, Kiến Hoa cũng cúi xuống lượm những ụ tuyết lớn bằng nắm đấm, rồi ném về phía cô. Và đó là lần đầu tiên mọi người trong phim trường thấy Bạch Tử Họa nở một nụ cười hạnh phúc đến như vậy. Lúc đó, trong lòng hắn có cả tình yêu, cả sự chiều chuộng và che chở cho đồ đệ của hắn.
Kiến Hoa và Lệ Dĩnh ném tuyết qua lại với nhau, phim trường cũng không dứt tiếng cười của hai người họ. Ai cũng có thể nhận thấy sự mãn nguyện trên nét mặt Kiến Hoa. Cả tâm tình của anh đều đã đặt chỗ Lệ Dĩnh. Và ngay cả hai người vừa mới xuất hiện trong trường quay dường như cũng nhận ra điều đó. Một trong hai người lại gần đạo diễn chào hỏi, đạo diễn Lâm ra vẻ rất bất ngờ rồi hô lớn:
"Cắt. Tốt lắm. Nửa tiếng nữa quay phân cảnh tiếp theo"
Sự xuất hiện của hai người vừa rồi khiến nhiều nhân viên trong đoàn rất kích động. Người thì chỉ trỏ, người thì mừng rỡ đến nỗi thiếu điều chạy ngay lại đó. Chẳng mấy chốc Kiến Hoa đã phát hiện ra hai người họ, lập tức tiến đến, nhưng trước đó vẫn không quên đợi Lệ Dĩnh tới cùng.
"Hoa ca" - Cô gái nhỏ nhẹ mỉm cười chào Kiến Hoa, còn người đàn ông bên cạnh háy háy cặp mắt đầy ý tứ với anh.
"Long ca, Thi Thi. Hai người tới đây làm gì?" - Kiến Hoa tỏ vẻ ngạc nhiên, cùng lúc cả hai người bạn của anh đều xuất hiện ở đây trong khi lịch trình lại bận rộn như thế.
"Bọn anh tới không phải gặp cậu, mà là Lệ Dĩnh. Cậu ra ngoài một chút đi" - Câu nói của Kỳ Long không chỉ khiến Kiến Hoa mà cả Lệ Dĩnh cũng khó hiểu. Kiến Hoa thì mang tâm trạng hào hứng. Vậy mà còn chưa được biết nguyên nhân liền đã bị đuổi khéo. Nhưng anh cũng đâu còn cách nào khác, đành để cô lại rồi ra ngoài. Lệ Dĩnh nhìn với theo bóng lưng anh, sau đó liền bị kéo lại khi Kỳ Long lên tiếng.
"Lệ Dĩnh chào em, anh là Kỳ Long, còn đây là Thi Thi"
...
Rõ ràng người đến là Kỳ Long và Thi Thi, hai người họ là bạn thân của anh, gặp Lệ Dĩnh ắt hẳn có chuyện quan trọng. Mà người ta cũng đâu làm gì cô mà Kiến Hoa bên ngoài đi qua đi lại tới chóng mặt. Gần hai mươi phút trôi qua, Kỳ Long và Thi Thi mới trở ra. Kiến Hoa liền tỏ bộ mặt tò mò hiếm có khiến Thi Thi rất sửng sốt.
"Hoa ca, mới không gặp ít lâu thôi vậy mà thay đổi cũng không ít"
"Hai người gặp Tiểu Dĩnh có chuyện gì vậy?" - Kiến Hoa bỏ qua câu đùa cợt của Thi Thi, hỏi thẳng vấn đề anh thắc mắc nãy giờ.
"Còn 'Tiểu Dĩnh' nữa kìa" - Kỳ Long nói mát mẻ, nháy mắt sang Thi Thi. Bạn của anh biết gọi một cô gái thân mật như vậy từ bao giờ.
Thấy Kiến Hoa có vẻ mất kiên nhẫn, Thi Thi không chọc anh thêm nữa, đành giải thích:
"Bọn em tới mời cô ấy đóng vai chính cho Thục Sơn"
Thục Sơn là dự án lớn nhất mà công ty Kỳ Long thực hiện, nó đã được chuẩn bị ít nhất hai năm. Anh đã suy nghĩ nhiều về lựa chọn vai nữ chính Ngọc Vô Tâm. Nhưng từ một lần xem vai diễn Lục Trinh của Lệ Dĩnh. Anh liền nảy ra ý định mời cô. Vì thế hôm nay, anh và Thi Thi cất công một chuyến tới đây, vừa để mời Lệ Dĩnh, cũng là thăm Kiến Hoa một chút. Và cũng là kiểm chứng lời của Tố Thu xem liệu anh có thể thấy chữ "Hỷ" lấp ló đâu đây hay không. Mấy ngày trước anh gọi điện tới Hoa Kiệt hỏi về phim trường của Kiến Hoa để tìm đến, Tố Thu cũng được nghe ý định mời Lệ Dĩnh của anh, liền nhiệt tình chỉ dẫn. Hơn nữa còn úp mở rằng anh trai của cô bây giờ đã khác nhiều rồi. Câu chuyện khiến anh càng tò mò và háo hức tìm đến Quảng Tây.
Từ lúc tới phim trường, mọi cử chỉ dù nhỏ nhất của Kiến Hoa, Kỳ Long đều để ý. Từ ánh mắt, nụ cười, rồi sự long lắng của Kiến Hoa cho Lệ Dĩnh. Anh như nhìn thấy chỉnh bản thân mình ngày trước. Anh với Thi Thi không phải cũng như thế sao. Vậy nên chỉ nhìn Kiến Hoa một lần liền xác nhận được những gì Tố Thu nói là đúng. Bạn thân của anh đã mắc câu với tiểu đồ đệ dễ thương kia rồi.
"Cô ấy nói sao?" - Kiến Hoa tò mò với ngữ điệu thêm vài phần mong đợi.
"Cô ấy quyết định thế nào còn cần sư phụ là cậu nói giúp một chút. Nếu cô ấy đồng ý, anh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho đồ đệ của cậu"
Nói rồi Kỳ Long nắm tay Thi Thi ném lại cái nhìn đầy hàm ý cho Kiến Hoa rồi rời khỏi, để Kiến Hoa quay trở lại trường quay. Dường như cả hai người họ cùng nhận ra sự khác biệt giữa Kiến Hoa mà họ vẫn biết với anh của hiện tại, và sự thay đổi đó lại rất tích cực.
"Long ca, anh có thấy lần này Hoa ca thay đổi hơn so với trước rất nhiều không? Cảnh quay khi nãy nữa, em thấy đó không chỉ đơn thuần anh ấy đang diễn xuất"
"Đương nhiên, vì trái tim của cậu ấy bị tiểu đồ đệ kia câu mất rồi"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT