Hạ Tuyết Lan một mình lặn lội từ Đài Loan tới Hà Bắc thăm người chị em thân thiết của mình. Hành lý cũng chỉ mang theo một vali nhỏ cùng một gói quà đơn giản. Mỗi người đều có một gia đình riêng, hơn nữa lại cách xa nhau giữa hai bờ đại lục nên từ khi kết hôn rồi tới Đài Loan, Tuyết Lan và Tuyết Nghi chưa từng gặp lại nhau. Liên lạc chủ yếu vẫn qua đường thư tín lạc hậu.
Lang Phường, một trấn nhỏ của Hà Bắc thu mình trong những quả núi lớn. Nhìn ra xa là cả một hồ nước rộng mênh mông. Còn may là Tuyết Lan chọn đến đây vào mùa hạ, chứ nếu tới đây vào mùa đông, tuyết rơi dày đến cả thước, ngay cả cái hồ lớn đó cũng đóng băng. Muốn tới Lang Phường trong thời tiết đó gần như là không thể.
Người dân ở đây chủ yếu vẫn làm nông, ngày ngày lao động ngoài đồng với lúa, với ngô...vất vả nhưng người dân ai cũng rất thân thiện. Bọn họ chỉ dẫn rất tận tình nên chẳng mấy khó khăn Tuyết Lan đã tìm được nơi cần đến.
Tuyết Lan đẩy nhẹ cánh cửa gỗ mục sơn đỏ kêu cót két sang một bên, ngôi nhà nhỏ xinh xắn hiện lên trước mắt. Trong sân một người phụ nữ đang tỉ mỉ bẻ từng bắp ngô mới thu hoạch và một cô bé chừng ba, bốn tuổi đang nhảy bằng một chân theo từng ô vẽ trên nền đất.
"Tuyết Nghi, mình tới rồi đây"
Giọng nói đã quá quen thuộc với bản thân mình vang lên, Tuyết Nghi ngẩng đầu lên, người bạn thân của cô đang đứng trước mặt, nở nụ cười tươi như mặt trời mùa hạ.
"Tuyết Lan, mình rất nhớ cậu" - Tuyết Nghi vội bỏ hết công việc chạy tới ôm chầm lấy người bạn thân thiết của mình. Đã nhiều năm rồi bọn họ không được gặp nhau.
"Bảo bối, lại đây, chào dì Lan đi con. Dì ấy là người bạn thân nhất của mẹ"
Cô bé đáng yêu với hai bím tóc cột nơ đỏ nhanh chóng chạy tới nắm tay mẹ nó, gập người chào Tuyết Lan, sau đó nở nụ cười không thấy tròng mắt đâu nữa.
"Con chào dì"
Tuyết Lan vui vẻ đón Lệ Dĩnh vào lòng, còn đưa má để cô bé hôn lên má mình một cái chụt phát ra tiếng với bộ dạng rất thích thú.
"Ngoan, nói dì biết con tên gì?" - Tuyết Lan vuốt ve hai bím tóc và đôi má phúng phính của cô bé. Tố Thu, con gái của bà cũng bằng tuổi với Lệ Dĩnh. Nếu như ở gần nhau, chắc chắn hai đứa sẽ là bạn thân lắm.
"Con tên là Lệ Dĩnh, nhưng ba mẹ đều gọi là Tiểu Dĩnh hết à" - Lệ Dĩnh ngây thơ trả lời, còn nâng hai tay nghiêng đầu, nựng hai má của mình trông rất dễ thương. Tuyết Lan cũng vì thế mà không kìm được sự hạnh phúc. Người chị em của cô có một gia đình hạnh phúc, lại có một đứa con gái đáng yêu như vậy. Cô cũng thấy vui lây.
"Ngoan lắm, dì Lan có quà cho con đây"
Tuyết Lan đem bọc quà nhỏ mang theo mở ra đưa cho Lệ Dĩnh. Hai mắt con bé liền sáng lên. Bên trong là mứt quả hồng đỏ au, mùi thơm ngọt dịu đánh thức vị giác của bất cứ ai.
"Aaaa...mứt quả hồng. Con cảm ơn dì"
Lệ Dĩnh reo lên thích thú. Đã là trẻ con thì đều thích quà, mà Lệ Dĩnh lại đặc biệt ham ăn. Món này lại là đặc sản Tứ Xuyên. Đương nhiên Tuyết Lan làm sẽ có một mùi vị khác biệt.
"Con bé thích món đó lắm. Mỗi lần cậu gửi đều không nỡ ăn hết. Có lần mình mua bên ngoài cho con bé, nó còn phụng phịu kêu không ngon như quà của cậu"
Thư từ qua lại, không ít lần Tuyết Lan gửi mứt quả hồng do chính tay bà làm cho Lệ Dĩnh. Bà vốn xuất thân từ Tứ Xuyên, dĩ nhiên món đó là sở trường. Mà con trẻ xem ra cũng rất biết thưởng thức. Là mứt mà Tuyết Lan tặng, Lệ Dĩnh ăn có thể đoán được ngay, mà ăn rất nhiều. Có lần con bé đòi, Tuyết Nghi đành phải mua bên ngoài nhưng hương vị đó, chỉ bạn thân của cô mới làm ra được.
Tuyết Lan ôm Lệ Dĩnh trong lòng mình, để con bé thoải mái ăn từng miếng mứt với biểu cảm rất hạnh phúc. Cô ghé tai con bé âu yếm hỏi:
"Tiểu Dĩnh, nếu con chịu làm con dâu của dì, sau này ngày nào cũng có mứt quả hồng. Được không?"
"Con dâu là gì ạ?"
"Tức là sau này con sẽ ở tại nhà dì, gọi dì là mẹ. Con trai của dì sẽ chăm sóc cho con, cưng chiều con" - Từng lời nói như rót mật vào tai đứa trẻ mới lên bốn tuổi. Mẹ Lệ Dĩnh bật cười vì sự ngây thơ của con bé. Ngày trước khi hai người mới sinh con, còn hứa với nhau nếu hai nhà có con trai và con gái nhất định sẽ làm thông gia. Chuyện tưởng như một lời nói đùa thôi. Nhưng khi Tuyết Nghi sinh Lệ Dĩnh, Tuyết Lan đã nói lại chuyện cũ.
"Được ạ" - Lệ Dĩnh ngây thơ gật đầu đồng ý ngay tức thì. Mà mắt vẫn chỉ chăm chú đến bọc mứt trước mặt.
Tuyết Lan lấy từ trong ví của mình ra một tấm ảnh nhỏ, trong tấm ảnh có ba đứa trẻ khoác vai nhau cười vui vẻ. Một đứa bé gái ở giữa, hai bên là hai bé trai xem ra có vẻ rất cưng chiều con bé.
"Tiểu Dĩnh, đây là con của dì. Tố Thu nè, đây là Kiến Hoa, còn đây là Kiến Nguyên. Con thích ai?" - Tuyết Lan vừa nói vừa chỉ lên từng đứa trẻ trong tấm hình giải thích cho Lệ Dĩnh.
"Con thích bạn ấy" - Lệ Dĩnh chỉ vào Tố Thu, đôi mắt to tròn lanh lợi đó khiến hai đứa trẻ có vài phần giống nhau.
"Con phải chọn một trong hai người con trai của dì kìa" - Hai bà mẹ cười sảng khoái, trẻ con vẫn là trẻ con. Rõ là con bé đồng ý nhưng lại không biết mình mới đồng ý chuyện gì.
Lệ Dĩnh vừa thưởng thức món mứt, nhìn lướt qua tấm ảnh rồi ngay lập tức chỉ vào thằng bé nhỏ tuổi hơn.
"Con thích anh ấy"
"Kiến Hoa sao? Sao con lại chọn thằng bé?"- Mẹ Lệ Dĩnh thích thú thắc mắc, có hai đứa trẻ, tại sao Lệ Dĩnh lại không cần suy nghĩ, chọn nhanh như vậy.
"Vì anh ấy soái hơn mà" - Lệ Dĩnh đáp đơn giản khiến hai bà mẹ chỉ còn nước nhìn nhau nín cười.
"Vậy chúng ta ngoắc tay nhé. Là con chọn, sau này không được nuốt lời"
Tuyết Lan giơ ngón tay út lên trước mặt Lệ Dĩnh, con bé thấy hành động đó giống như bình thường vẫn chơi với mấy đứa trẻ gần nhà, không ngần ngại ngoắc tay làm dấu luôn. Và hôn ước của Lệ Dĩnh và Kiến Hoa đơn giản được lập như thế. Hôm ấy, Tuyết Lan còn ở lại tới xế chiều mới trở về Đài Loan. Không quên dặn bạn thân mình tới Đài Loan một chuyến. Trước đó còn nhắc đi nhắc lại về hôn ước mà một đứa trẻ mới lên bốn tuổi lựa chọn.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Tuyết Lan tới thăm nhà Lệ Dĩnh trước khi mất liên lạc. Từ đó Lệ Dĩnh cũng đã không còn được ăn mứt quả hồng mà do chính tay Tuyết Lan làm nữa. Có lẽ lớn lên, Lệ Dĩnh cũng đã sớm quên kỉ niệm ngày hôm đó, quên mất một người phụ nữ âu yếm ôm con bé vào lòng. Quên mất ngày này nó đã từng ngây ngô chọn một cậu bé chỉ vì thấy đẹp trai.
Hai mươi ba năm sau, có lẽ Lệ Dĩnh đã không thể nào nhớ vị của món mứt đó như thế nào nữa. Nhưng nếu có một cơ hội nữa, chắc chắn phong vị khác biệt của nó sẽ lại đánh thức kỉ niệm nào đó trong cô.
...
Quảng Tây...
Kiến Hoa trở lại Giang Tử Đằng đã đến chín giờ tối. Dường như hôm nay các cảnh quay diễn ra rất thuận lợi nên đoàn làm phim nghỉ sớm. Kiến Hoa thấy vài người trong tổ đạo diễn, tổ đạo cụ lích kích đồ đạc về trước. Mấy người phát hiện anh đã trở lại vẫy tay chào. Nhưng Kiến Hoa lại đặt sự chú ý của mình lên mấy diễn viên đi phía sau. Đan Phong cùng Lý Thuần trò truyện rôm rả, thấy bóng dáng Kiến Hoa liền chạy tới:
"Hoa ca, anh tới rồi" - Đan Phong, Lý Thuần cùng nói một lúc.
Kiến Hoa gật đầu chào bọn họ, nhìn quanh nhưng người cần thấy lại không thấy đâu. Bất quá đành hỏi Đan Phong:
"Tiểu Dĩnh đâu? Không phải chiều nay cô ấy về đây để kịp cảnh quay với hai người sao?"
"Chị ấy vẫn còn ở ngôi làng đó. Chị ấy bảo ở thêm một chút, lát sẽ về sau" - Lý Thuần nhanh nhảu giải thích. Đúng là Lệ Dĩnh chiều nay có quay lại để quay cảnh với hai người. Nhưng hôm nay cảnh rất đẹp, Lệ Dĩnh nói muốn ở lại nơi quay cảnh ở thôn Hoa Liên ngắm một chút. Từ đó về Giang Tử Đằng không xa, lại sẵn xe, nên mọi người đều không lấn cấn để Lệ Dĩnh ở đó mà về trước.
"Mọi người về nghỉ đi" - Kiến Hoa tỏ vẻ bình thản nhưng trong lòng anh lại xao động. Giờ đã gần tới đêm rồi, một mình Lệ Dĩnh không về Giang Tử Đằng mà ở lại đó làm gì. Xung quanh lại vắng vẻ, rốt cuộc cô có biết thế nào là nguy hiểm không. Kiến Hoa ngay lập tức rời Giang Tử Đằng khiến Lý Thuần định nói gì đó liền im bặt, còn Đan Phong thì mỉm cười ra điều biết chắc chắn Kiến Hoa sẽ đi đâu.
Bình thường ngôi làng mà đoàn làm phim lấy làm bối cảnh thôn Hoa Liên chỉ có khách tham quan vào ban ngày. Mà nếu không có bộ phim thì cũng không mấy ai tới đây. Thế nên, buổi tối càng không có người nào qua lại cả. Cách cả trăm mét mới có một chiếc cột đèn nhỏ. Ánh sáng lờ mờ, có khi cách nhau vài thước cũng không thể nhìn thấy. Ở cuối ngôi làng, căn nhà dùng làm nhà của Hoa Thiên Cốt vẫn sáng nhất. Lệ Dĩnh lại ngồi bên lan can ngôi nhà tre, nơi mà cách đây mấy ngày cô còn tựa đầu vào vai Kiến Hoa chụp ảnh rất tình cảm.
Lệ Dĩnh lại khoanh tay lên thành lan can, chống cằm ngẩng lên trời ngắm sao. Cùng một hành động đó như đêm thứ hai ở hồ Y Đình mà Kiến Hoa theo cô. Nhưng lần này tâm tư của Lệ Dĩnh đã thay đổi rất nhiều. Không còn tự vạch ra ranh giới với Kiến Hoa nữa, cô cũng không muốn một mình nữa. Lệ Dĩnh mơ hồ hồi tưởng những kỉ niệm cô đã có với Kiến Hoa...lúc anh chỉ im lặng bế cô về nhà, những lúc ngại ngùng của cô sau khi đóng cảnh hôn ghen với sư phụ, rồi lúc anh giữa đêm khuya đưa cô tới chợ Liêu Xá. Mỗi dòng ký ức hiện lên lại khiến Lệ Dĩnh nở nụ cười hạnh phúc. Nó cuốn cô vào cảm giác lâng lâng khó tả, quên mất bây giờ cô đang một mình ở đó, mà trời cũng tới đêm rồi.
Màn đêm mờ ảo, những cơn gió mát mẻ trêu đùa trong không khí, lại cộng thêm sự mệt mỏi của chuyến bay và những cảnh quay mới xong khiến Lệ Dĩnh thoáng chốc đã ngủ gật mất, trong khi vẫn giữ nguyên tư thế đó. Mới nhìn thì có vẻ chỉ là đang nhắm mắt tận hưởng bầu không khí trong lành ban đêm của Quảng Tây thôi, nhưng dám chắc một khi cô đã ngủ rồi thì xung quanh có xảy ra chuyện gì cũng không cần biết.
Từ trong bóng tối, thân ảnh Kiến Hoa dần hiện rõ hơn. Thấy Lệ Dĩnh từ phía xa, nét mặt anh mới chịu giãn ra một chút. Nghe Đan Phong nói cô còn chưa về, anh thì lo lắng, vậy mà cô lại thoải mái ở đây ngủ.
Kiến Hoa không bước lên phía lan can, mà đứng bên dưới sân. So với mặt đất thì sàn căn nhà không quá cao. Lệ Dĩnh lại đang ngồi chống cằm lên đó, thế nên cũng chẳng cao hơn anh là bao. Kiến Hoa có thể dễ dàng đối diện với Lệ Dĩnh.
Lịch trình dày đặc với quay phim vất vả như vậy, hai má phúng phính của cô ngày đẩu quay phim cũng đã không thấy nữa. Kiến Hoa có thể nhận thấy cô mệt, nhưng trước giờ một câu cô cũng chưa từng than vãn. Hơn nữa lúc nào cũng mỉm cười khích lệ mọi người. Bây giờ, nét mặt bây giờ của Lệ Dĩnh, anh lại thấy sự thoải mái và hạnh phúc. Anh nhớ gương mặt đó, thế nên vừa mới tới Giang Tử Đằng liền muốn tìm cô.
Nhìn biểu cảm vô tư của Lệ Dĩnh khi ngủ, Kiến Hoa lại không ngăn được những cảm xúc mãnh liệt lại kéo đến trong tim mình. Anh lại gần hơn nữa, khẽ đưa tay gạt những lọn tóc cố chấp che mất gương mặt khả ái của cô. Từ khi nào gương mặt, nụ cười của cô gái này đã khắc dấu vào trái tim anh. Mong muốn duy nhất bây giờ của anh là có thể chạm vào tình yêu trước mắt, nếu được anh sẽ không để Lệ Dĩnh vuột mất. Những ngón tay ấm áp của anh không chịu yên phận vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cô, đôi mắt đang nhắm nghiền nhưng thỉnh thoảng bờ mi lại rung lên vì những cơn gió ban đêm, chiếc mũi thanh tú...và làn môi anh đào mỏng manh đó. Kiến Hoa tiến sát hơn tới gần gương mặt vẫn say ngủ của Lệ Dĩnh, khẽ rướn cổ lên trên, dịu dàng đặt lên môi cô một nụ hôn ấm áp, mang theo tất cả tình yêu của anh. Kiến Hoa nhắm mắt cảm nhận sự khác biệt của nụ hôn này, không giống như khi đóng phim, mặc dù bây giờ anh là người chủ động hôn cô, mà Lệ Dĩnh lại đang ngủ, nhưng anh cũng không ngăn nổi trái tim mình rung lên kích động. Sự gần gũi này, cảm xúc này lần đầu tiên anh được cảm nhận, Kiến Hoa quyến luyến không muốn rời đôi môi của Lệ Dĩnh. Từng giây trôi qua, Kiến Hoa lại như muốn có năng lực kìm chân khoảnh khắc này. Nhưng rồi Lệ Dĩnh chợt rùng mình động đậy, Kiến Hoa ngay lập tức rời môi cô trong bộ dạng lo lắng như mới bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
"Sư phụ, anh về rồi" - Lệ Dĩnh nói mà mắt vẫn nhắm nghiền.
"Phải, anh về rồi" - Vẻ mặt Kiến Hoa rất lúng túng, đây không phải thói quen thường ngày của anh. Nhưng từ khi gặp cô rồi, nhiều thói quen của anh cũng từ đó mà bị phá vỡ. Nếu bây giờ cô phát hiện ra, thì anh phải nói như thế nào đây.
Kiến Hoa đợi một lúc thăm dò nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra. Lệ Dĩnh nhịp thở đều đặn, vẫn ngủ như chưa từng biết chuyện gì. Lúc này anh mới biết hành động vừa rồi của Lệ Dĩnh chỉ là mơ, xem ra cô ngủ quá say rồi, đến mức còn nói ra miệng. Vậy mà anh còn tưởng nụ hôn của anh đã đánh thức cô rồi chứ. Kiến Hoa bật cười búng nhẹ đỉnh mũi Lệ Dĩnh ra giọng cưng chiều.
"Thật là, còn nói mớ nữa"
Càng về đêm, sương xuống lại càng lạnh. Kiến Hoa đành trở lên đó, hai người cũng cần phải về thôi. Một động tác nhẹ nhàng Kiến Hoa đã ôm gọn Lệ Dĩnh trong lòng mình.
"Sư phụ, sư phụ..." - Đột nhiên có một hơi ấm ôm lấy mình, hai tay của Lệ Dĩnh vô thức vòng qua ôm cổ Kiến Hoa, đầu ghé sát dưới cổ anh, miệng vẫn không ngừng gọi sư phụ.
"Tiểu Dĩnh, em nhớ anh sao?" - Kiến Hoa không biết Lệ Dĩnh đang mơ thấy gì mà luôn miệng gọi sư phụ như vậy. Anh có thể nghĩ theo ý của mình không.
"Vâng" - Kiến Hoa hỏi nhưng đương nhiên không trông mong gì câu trả lời. Vậy mà bất ngờ lại quá lớn. Lệ Dĩnh như không tự ý thức được mình đang mơ hay ở thực tại. Có lẽ trong mơ bây giờ sư phụ cũng đang hỏi cô một câu như vậy. Dù vẫn say ngủ trong lòng Kiến Hoa, nhưng cô vẫn gật đầu cọ cọ trước ngực anh xác nhận. Phải, cô đang rất nhớ anh.
"Anh không muốn chỉ là sư phụ của em, như vậy có thể không?" - Kiến Hoa lại hỏi tiếp, những lúc con người không tự chủ được cảm xúc đều là nói ra những lời thật lòng nhất. Lệ Dĩnh cũng đang không ý thức được việc mình đang làm gì, có thể sẽ cho anh một câu trả lời anh mong đợi từ lâu.
"Được" - Lệ Dĩnh tiếp tục trả lời, lại ôm Kiến Hoa chặt hơn một chút nữa. Cảm giác êm ái này, cô thật sự không muốn rời xa.
"Vậy anh sẽ xem như em đã đồng ý rồi nhé"
Kiến Hoa nhận được câu trả lời như mình mong muốn, khóe môi anh không ngăn nổi một nụ cười hạnh phúc vô tận. Anh bế Lệ Dĩnh lặng lẽ đi vào màn đêm mà ước gì con đường về Giang Tử Đằng bây giờ cứ kéo dài mãi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT