Mới sáng sớm mà dưới sân Giang Tử Đằng đã rất nhộn nhịp, từ đạo diễn tới cả dàn diễn viên đều có mặt bàn tán rôm rả như chuẩn bị một kế hoạch rất lớn vậy. Tháng này Trung Quốc cũng chẳng có ngày lễ gì, Quảng Tây cũng không có lễ hội, càng không phải liên hoan đoàn làm phim hay sinh nhật ai đó, vậy thì cái không khí tưng bừng kia đến là do đâu.

"Em với Duyệt Khê phụ trách mua đèn lồng nhé. Bọn em đều là diễn viên mới, đi chợ sẽ không ai nhận ra đâu" - Lý Thuần khoác tay diễn viên đóng vai Đường Bảo, gương mặt lộ rõ vẻ ham thích lẫn cầu khẩn hướng về đạo diễn Lâm.

"Được, việc đó giao cho hai người" - Nhận được cái gật đầu của đạo diễn, hai cô gái vui như chuẩn bị đi trẩy hội. Từ hôm khai máy, ngày nào cũng quay từ sáng cho tới khuya, lần này có cơ hội đi vào khu chợ đông đúc của Quảng Tây, thật không thể bỏ phí.

"Còn câu đối?"

"Để em và Phong ca đi cho" - Tưởng Hân nhận luôn nhiệm vụ đi xin câu đối cùng với Đan Phong.

"Thế còn cá thì sao?" - Nhạc Minh, tay trợ lý đạo diễn lướt qua một loạt danh sách những thứ cần chuẩn bị, hầu như tất cả đều đã có người nhận làm, chỉ thiếu mỗi cá là đủ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, mặt mũi con cá đó thế nào có người còn chưa bao giờ nhìn thấy, bảo đi bắt nó thì sao có thể làm được.

"Để em" - Lệ Dĩnh đứng lọt thỏm giữa xung quanh đều là nhân viên tổ hậu trường, hăng hái xung phong. Nhiệm vụ này vô cùng thích hợp với cô.

"Không được, từ đây đến chùa Phổ Nghi đường khó đi, hơn nữa lại phải ra sau núi, vẫn là để một người đàn ông đi thì hơn" - Lệ Dĩnh chưa kịp vui mừng vì ý nghĩ của mình đã bị Tưởng Hân chặn lại. Một cô gái yếu đuối đi leo núi đã không an toàn rồi, nói chi đến việc lặn lội ra sau núi bắt cá. Hơn nữa, địa hình núi Phổ Nghi lại nổi tiếng hiểm trở, thời tiết lại nóng như vậy.

"Nhưng ngoài em ra, mọi người đâu có ai biết cá lăng hồng trông như thế nào đâu. Mà có biết mọi người cũng không thể bắt được. Phải có mẹo mới bắt được nó đó"

Lệ Dĩnh vừa giải thích vừa tỏ ra nghiêm trọng, cô nhất quyết phải dành bằng được nhiệm vụ này. Hồi đóng Truy Ngư truyền kỳ, Lệ Dĩnh đã không còn lạ lẫm gì với loại cá lăng hồng này nữa. Lăng hồng là một loạt cá họ hàng với cá chép, thân mình rất rực rỡ bởi nhiều khoang màu khác nhau. Đặc biệt là da của nó cực kì trơn và bơi rất nhanh. Nếu không khéo léo và có mẹo thì khó mà bắt được nó. Thế nên, nhiệm vụ đi bắt cá lăng hồng, ngoài cô ra không ai phù hợp hơn.

Nghe nói chủ nhân của Giang Tử Đằng cũng một phần vì yêu mến cô nên mới để đoàn làm phim ở đây. Một món quà nhỏ này nhân ngày sinh nhật của người đó, đối với cô cũng thật quá đơn giản rồi.

Ba ngày nữa là tới sinh thần của vị chủ nhân của Giang Tử Đằng. Hằng năm nhiều lắm thì người đó cũng chỉ tới đây nghỉ ngơi một lần vì công việc bận rộn. Nhưng từ khi nơi này được xây dựng, năm nào đến sinh thần của người đó, những người làm ở Giang Tử Đằng đều phải chuẩn bị những món lễ vật cần thiết. Những lễ vật đó năm nào cũng giống nhau, nhưng một năm cũng không được thiếu.

Những món lễ vật đó không quá cầu kỳ, cũng không xa hoa, chỉ có điều người chuẩn bị cũng cần phải có lòng mới làm được. Đó là đèn lồng mua tại một cửa hiệu nổi tiếng của Quảng Tây, là câu đối xin của một vị phu tử nay đã gần 90 tuổi, là một loại cỏ thơm mọc ngay bên dòng Quây Sơn nhưng chỉ có thể hái buổi đêm...và cá lăng hồng, món lễ vật mừng thọ truyền thống của người Quảng Tây. Tất cả đều phải có một đôi. Và người chuẩn bị cũng cần phải đi một đôi. Đến giờ cũng không ai đếm bên dưới cái ao nhỏ của Giang Tử Đằng có bao nhiêu con cá lăng hồng, có bao nhiêu chiếc đèn lồng hay bao nhiêu câu đối cả. Đa phần vị chủ nhân cũng ít khi nhìn thấy mấy món lễ vật đó, nhưng cái chính là tấm lòng của những người làm ở Giang Tử Đằng, họ kính trọng, yêu mến người đó mặc dù có người còn chưa hề một lần được thấy mặt.

"Vậy ai sẽ đi cùng với Lệ Dĩnh đi tìm cá lăng hồng đây?" - Đạo diễn Lâm nhìn một lượt xung quanh, nhưng dường như người khiến ánh mắt của đạo diễn dừng lại vẫn chưa thấy xuất hiện.

"Để em đi cùng Dĩnh tỷ đi, em cũng hay đi leo núi" - Mã Khả tiến lên một bước đưa ý kiến, Lệ Dĩnh gật đầu mỉm cười. Cô đi với ai cũng đều tốt cả. Thế nhưng Mã Khả còn chưa kịp vui mừng thì sự hồ hởi đó ngay lập tức đã bị dập tắt.

"Tôi đi cùng với cô ấy" - Tất cả mọi người cùng hướng về nơi thanh âm vừa phát ra, Kiến Hoa đã đứng ở đó. Gương mặt Kiến Hoa không để lộ cảm xúc, chỉ là câu nói đó vừa thoát ra khỏi miệng anh. Và dường như mọi người cảm thấy là tốt nhất không nên bàn luận thêm về việc ai đi cùng với Lệ Dĩnh nữa. Đạo diễn Lâm đã chần chừ để đợi người đến. Giờ người xuất hiện rồi, kế hoạch cứ thế mà thực hiện thôi. Đành để Mã Khả chịu ủy khuất một chút vậy.

"Được, vậy cứ thế đi. Chiều nay, chúng ta sẽ kết thúc cảnh quay sớm để chuẩn bị. Giờ tới phim trường thôi"

...

Đúng như dự định. Gần năm giờ chiều, đạo diễn đã ra lệnh kết thúc những cảnh quay hôm nay, mọi người vội vã ăn cơm, xong ai nấy có nhiệm vụ của mình, bắt đầu thực hiện. Một chàng trai trẻ chừng ngoài hai mươi tuổi chở Kiến Hoa với Lệ Dĩnh tới chân núi Phổ Nghi. Trên xe Lệ Dĩnh không ngừng nhấp nhổm ngắm nhìn quang cảnh xung quanh, cô cũng biết được cậu bé đó là nhân viên chăm sóc hoa ở Giang Tử Đằng.

So địa điểm thì núi Phổ Nghi gần với Giang Tử Đằng nhất, nhưng nhiệm vụ của Kiến Hoa với Lệ Dĩnh lại khó khăn nhất. Chùa Phổ Nghi nằm tận trên đỉnh núi cao gần hai nghìn mét. Từ đó ra phía sau thêm gần một dặm nữa mới tới con suối có nuôi cá lăng hồng.

Chỉ mất hơn mười phút để chiếc xe đưa hai người họ tới chân núi. Chàng trai dặn dò và chỉ đường cho hai người làm thế nào để tới được điểm cần đến. Xong việc cậu ta sẽ ở đây đón hai người. Kiến Hoa nhận lấy một chiếc bình lớn để đựng cá rồi cùng Lệ Dĩnh lên núi. Ánh mặt trời đỏ rực chiều Quảng Tây đã dần tiến về sau núi, soi rạng gương mặt tràn ngập vẻ mãn nguyện khi hoàn thành nhiệm vụ của chàng trai trẻ.

"Lạc ca" - Cậu ta rút ra chiếc điện thoại, gọi điện cho một người nào đó, xem chừng như báo cáo công việc.

"Thế nào rồi?" - Người đầu dây bên kia lên tiếng.

"Lạc ca, hai người họ đã lên núi rồi. Giờ em chờ dưới này đón họ về"

"Không cần thiết. Cậu cứ về đi, sáng mai hãy tới đón họ" - Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói mạnh mẽ, ngữ điệu của nó khiến ai nghe thấy sẽ cảm thấy rất tin tưởng. Người đó có lẽ cũng không còn trẻ nữa, hơn nữa chắc chắn địa vị cũng không tồi.

"Dạ, em đã rõ"

Chàng trai còn tưởng anh sẽ phải ở đây một mình chờ Kiến Hoa và Lệ Dĩnh trở lại chứ, ai ngờ sáng mai mới cần trở lại. Nếu đã như vậy thì không gì có thể ngăn cản cậu về nhà đánh một giấc rồi. Cậu ta nở một điệu cười đẩy ẩn ý rồi đánh xe đi khuất.

...

Bình thường người ta vẫn là leo núi vào buổi sáng, mấy ai đi leo núi vào xế chiều thế này. Làm diễn viên đã bao năm nay, những điều kỳ lạ Kiến Hoa và Lệ Dĩnh đều đã thấy qua, nhưng hai người hoàng hôn xuống đi leo núi, còn là để đi bắt cá thì là lần đều tiên được trải nghiệm. Đối với Lệ Dĩnh, thực ra đi với ai cũng không có gì khác biệt. Nhưng cô không ngờ sư phụ sẽ là người đi cùng cô. Cô cứ nghĩ ngoài lúc đóng phim ra, anh sẽ không thích tham gia những việc khác. Mà con người cô, vốn có thắc mắc sẽ không thể giữ nổi ở trong lòng.

"Sư phụ, anh có thể ở phòng nghỉ ngơi mà. Em nghe Khang Vũ nói hình như anh bị đau lưng, có leo được không?"

"Anh không sao. Còn em?"

"Em cũng vậy"

Đương nhiên phải đau rồi, vì thế anh mới tạm thời không muốn đóng phim cổ trang nhưng trong thời gian này. Nhưng duyên số thế nào anh vẫn nhận lời, thế nên đã gặp lại cô. Nhưng anh cũng không thể nói mình đau lưng được, như vậy không bằng thú nhận mặc dù đau lưng những vẫn muốn đi leo núi cùng với cô sao. Chỉ nghe đến việc núi Phổ Nghi địa hình hiểm trở, lại đi buổi tối thế này anh thực sự không yên tâm. Đêm đó ở hồ Y Đình, anh đã được chứng kiến cô bất cẩn thế nào mà.

Núi Phổ Nghi không quá cao, nhưng bậc thang lại dựng đứng, khiến người ta khi leo cảm thấy rất nhanh mỏi, hơn nữa, bước chân phải giơ cao hơn bình thường nên xương sống rất nhanh cũng sẽ thấy đau nhức. Một tiếng đồng hồ trôi qua, hai người mới đi được già nửa chặng đường. Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cũng đã thấm mệt. Leo núi buổi chiều tà nghe chừng có vẻ lạ, nhưng cũng do leo buổi chiều nên nhiệt độ đã giảm xuống, không còn gay gắt như ban ngày nữa, cũng đỡ mệt hơn rất nhiều. Hai người cứ thế lặng lẽ đi bên nhau, cũng không ai nói gì cả. Leo núi đã lấy hết sức của họ rồi, nếu còn nói nữa, sợ rằng chưa bắt được cá thì họ cũng đã kiệt sức.

"Aaaaaa...mẹ ơi..." - Bậc thang phủ đầy rêu xanh, không cẩn thận sẽ trơn trượt. Lệ Dĩnh bước chân phải lên một bậc đã bị trượt trở lại mất trụ nhưng may có Kiến Hoa bên cạnh đỡ lẫy cô mới không trượt chân ngã.

"Cẩn thận một chút"

"Cảm ơn sư phụ" - Lệ Dĩnh mỉm cười tinh nghịch khi thấy ánh mắt hiện lên sự bất lực của Kiến Hoa, cô gái này vẫn là không nhận thức được nguy hiểm mà đã xung phong đi lên đây.

"Sau này mỗi lẫn như vậy không cần gọi mẹ nữa, em cũng đâu còn nhỏ" - Kiến Hoa hắng giọng, anh để ý ba lần Lệ Dĩnh trượt chân trong những tình huống như vậy đều lớn tiếng gọi "mẹ". Bình thường cô vốn tỏ ra mạnh mẽ, thế nhưng cũng có những lúc đáng yêu như vậy. Khi đó, trong lòng anh bỗng có cảm giác muốn che chở cho cô.

"Á...chỉ là em quen miệng thôi mà" - Lệ Dĩnh xấu hổ, gương mặt chợt ửng đỏ. Cô cũng đâu phải còn nhỏ tới mức việc gì cũng gọi mẹ, chỉ là thuận miệng thôi, dám chắc cũng còn đầy người như cô ấy chứ.

"Hay là gọi sư phụ đi"

Một câu nói này của Kiến Hoa khiến Lệ Dĩnh mắt chữ A miệng chữ O. Anh nói thế là có gì vậy. Chỉ là thói quen thôi, mà giờ anh bảo đổi sang gọi sư phụ là sao? Không lẽ mỗi lần trong tình huống đó, cô lại lên tiếng gọi "sư phụ", như vậy cũng thật quá khoa trương rồi.

Nhận thấy sự bất ngờ của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa lúng túng quay đi, đẩy Lệ Dĩnh lên trước. Là anh lại lỡ rồi, thật không giống anh chút nào.

"Em đi lên trước đi, anh sẽ ở phía sau em" - Nếu như vậy anh có thể chú ý được bước đi của cô, phòng trường hợp cô lại trượt chân

nữa.

"Ai da, sư phụ. Đâu cần phải như thế. Anh cũng có thể đi cùng với em mà. Bậc thang rất rộng" - Lệ Dĩnh cong môi cự nự, anh là sư phụ nhưng cũng đâu cần coi cô như trẻ con vậy. Cô nắm lấy tay anh kéo đi ngang với mình. Hai người đi với nhau, lại một trước một sau, thì đâu còn là đi chung nữa. Kiến Hoa cũng mỉm cười miễn cưỡng chiều theo ý cô.

Có những người chấp nhận luôn đi phía sau người mình yêu, dõi theo người đó. Chỉ cần người đó vui vẻ, hạnh phúc là được. Cũng có những người có may mắn được nắm tay đi bên cạnh người mình yêu. Hai loại tình yêu đó, một loại lặng lẽ ẩn giấu, một loại thể hiện ra bên ngoài. Không thể nói chắc được tình yêu nào nhiều hơn, cái nào tốt hơn. Phải ở trong đó mới có thể cảm nhận hết được. Nhưng chắc chắn mỗi loại đều cần phải có can đảm rất lớn.

Cảm xúc đang hiện hữu lúc này khó có thể nói là tình yêu, nhưng ít nhất nó cũng không đơn thuần là tình bạn hay đồng nghiệp. Cái không khí lặng như tờ lúc nãy biến mất, dường như khoảng cách giữa hai người bọn họ lại thu hẹp một khoảng đáng kể. Khoảng cách đó là do Lệ Dĩnh chủ ý vạch ra, nhưng giờ hai người vô tình lại xóa nhòa nó. Là tốt hay xấu đều chưa thể biết rõ được.

Mất gần hai tiếng đồng hồ Kiến Hoa và Lệ Dĩnh mới tới được chùa Phổ Nghi. Cũng không biết trong quãng đường leo lên đây, từ lúc nào bàn tay ấm áp của Kiến Hoa đã nắm chặt bàn tay của Lệ Dĩnh. Hai người cứ tự nhiên như vậy leo lên đỉnh núi. Nhìn thấy tháp chuông lớn của chùa Phổ Nghi, cả hai đều không giấu nổi vui mừng, giống như đã bên nhau đi cả một quãng đường dài, giờ đã có thể hưởng thành tựu.

Theo lời dặn dò của chàng trai trẻ khi nãy họ đã vào xin phép vị trụ trì Phổ Nghi tự và xin chỉ đường tới con suối để bắt cá lăng hồng. Một vị tiểu hòa thượng xem chừng rất nhỏ tuối đưa họ ra sau núi, trước đó còn dặn dò rất cẩn thận:

"Hai vị thí chủ xin nhớ kĩ, chỉ được phép bắt hai con, như vậy mới có thể viên mãn"

"Tiểu hòa thượng, sao cậu biết chúng tôi sẽ bắt hai con cá vậy?" - Lệ Dĩnh vội thắc mắc, cô đâu có nói là sẽ bắt bao nhiêu cá.

"Các vị có hai người, đương nhiên phải bắt hai con" - Nói rồi vị hòa thượng mỉm cười, chắp tay cúi đầu rồi quay lại chính điện để lại một cái nhìn khó hiểu của Lệ Dĩnh. Cô vẫn là không hiểu ý của vị tiểu hòa thượng này là gì.

Đã tới bảy giờ, mặt trời cũng đã lặn sau núi. Nhưng nhìn từ trên cao vẫn có thể thấy chút ánh sáng yếu ớt của nó bao phủ một màu đỏ sậm phía chân trời. Lệ Dĩnh chợt ngẩn ngơ khung cảnh trước mắt...hoàng hôn, là lần đầu tiên cô được ngắm trên cao như vậy. Cũng đã lâu lắm rồi không có người bên cạnh cô cùng ngắm cảnh mà không phải là đang quay phim.

"Chúng ta đi thôi" - Giọng nói cùng cái nắm tay kéo cô đi tiếp của Kiến Hoa khiến Lệ Dĩnh trở về với thực tại. Hai người còn phải đi làm việc chính đã. Còn cả một quãng đường leo xuống rất dài nữa.

Hai người họ phải băng qua một con đường mòn ngoằn ngoèo, rồi qua một chiếc cầu treo cứ mỗi lần có cơn gió thổi qua lại rung lắc dữ dội. Lệ Dĩnh cả kinh chỉ còn cách đi chậm hết sức. Kiến Hoa thấy vậy cũng cẩn thận đi chậm lại, anh vừa phải cầm cái bình đựng cá, rồi đèn pin lại vừa phải đỡ lấy eo Lệ Dĩnh phòng lúc cô đi không vững mà ngã mất. Nếu không phải anh cảm kích vị chủ nhân của Giang Tử Đằng đã hào phóng để đoàn làm phim ở đó, nếu không phải bắt buộc phải đi bắt cá lăng hồng vào buổi tối thì anh nhất quyết không để lúc trời tối đen như mực thế này đưa cô đến đây. Dù có phải vất vả thêm thời gian quay phim anh cũng sẽ để sáng mai rồi đi cũng được.

Chỉ còn vài bước chân nữa là tới con suối mà họ cần đến. Từ đây đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, tiếng xào xạo đu đưa của lá trúc khi những cơn gió mát mẻ buổi tối lướt qua từng tán cây. Phía trước có ánh sáng mờ ảo soi sáng điểm cuối của con đường. Kiến Hoa còn đang lo tối như vậy mà chỉ với ánh sáng của đèn pin và mấy con cá phát sáng, liệu họ có thể thuận lợi bắt được cá hay không. Nhưng xem ra anh lo xa rồi. Ở đây là trên núi của một vùng nhiệt đới, ban đêm mùa hè đâu thể thiếu đom đóm. Mà nhất là đom đóm lại hay tập trung ở những nơi nào có suối. Chỉ cần nó thôi cũng có thể nhìn rõ ràng khung cảnh xung quanh.

"Waaaa..." - Hai mắt Lệ Dĩnh sáng long lanh. Cô còn đang thấy mệt mỏi vì cả quãng đường leo núi nãy giờ, nhưng vừa nhìn thấy hàng trăm con đom đóm sáng lung linh bay qua bay lại, cái mệt mỏi đó phút chốc đã biến mất. Lệ Dĩnh thích thú đưa bàn tay nhỏ bé của mình chộp từng đốm sáng nhỏ li ti. Rồi cô hướng sự chú ý của mình đến căn nhà trúc ngay bên cạnh con suối. Cái khoảnh khắc thấy sự hạnh phúc lần nụ cười của Lệ Dĩnh, Kiến Hoa chợt cảm thấy, hai người giờ này lên đây cũng là một quyết định đúng đắn. Anh có thể thấy nụ cười đơn thuần nhất, có thể thấy niềm hạnh phúc đơn giản nhất ẩn hiện trên gương mặt của cô.

Một căn nhà trúc nhỏ, dựng tựa vào vách núi, ngoài hiên còn có một bộ bàn ghế rất xinh xắn. Quang cảnh hoang sơ ở đây khiến cho người ta cảm thấy như lạc về cả nghìn năm về trước. Dường như đã lâu rồi không có ai đặt chân đến đây cả. Cây táo đỏ trồng bên cạnh căn nhà đã trĩu quả rụng xuống gốc, còn những quả trên cây chín đỏ mọng xem chừng đã muốn được người khác trẩy xuống rồi.

Căn nhà trúc có hai mặt, bốn cột chống lớn. Có lẽ vì thế mà trải qua bao năm căn nhà vẫn giữ nguyên được hiện trạng của nó mặc cái thời tiết khắc nghiệt mưa nắng bão bùng thất thường của Quảng Tây. Trên cột cũng được khắc đôi câu đối rất tinh xảo.

"Thọ đồng sơn loan lão

Phúc cộng hải thiên trường"

Lệ Dĩnh đưa ánh sáng của chiếc điện thoại một đường từ trên xuống, vừa lẩm nhẩm câu đối. Căn nhà trúc này có lẽ là nơi nghỉ ngơi dành cho những người tới bắt cá lăng hồng để chúc thọ, thế nên câu đối đó cũng mang ý nghĩa chúc thọ.

"Sư phụ, câu đối bên chỗ anh là gì?"

Lệ Dĩnh ngóng sang bên Kiến Hoa, bên đó cũng có một câu đối khác.

"Duyên phù nguyệt lão đương qua nguyệt

Hỷ đối hoa dung ánh tú hoa"

Câu đối được viết bằng văn tự thời Hán, cũng không quá khó khăn để Kiến Hoa đọc được nội dung trong câu đối đó.

"Kỳ lạ, mừng thọ thì có liên quan gì đến nguyệt lão?" - Lệ Dĩnh ngơ ngẩn thắc mắc. Cá lăng hồng là để chúc thọ mà, câu đối kia cô còn có thể hiểu được. Nhưng còn câu này, "nguyệt lão" thì có liên quan gì?

Cá lăng hồng là một loại cá quý hiếm dùng để mừng thọ. Điều đó Lệ Dĩnh đã biết từ khi cô đóng "Truy Ngư truyền kỳ". Nhưng cô lại không biết, chúc thọ người ta chỉ tặng một con mà thôi. Một con sẽ có ý nghĩa "Vạn thọ vô cương", còn nếu hai con sẽ là "Uyên ương không rời". Thế nên căn nhà trúc đó bên ngoài mới khắc hai câu đối tưởng chừng không liên quan đến nhau như vậy. Đó cũng là nguyên nhân vị tiểu hòa thượng dặn hai người chỉ bắt hai con cá. Vị chủ nhân Giang Tử Đằng kia, dù là ai, nhưng chỉ cần dựa vào việc để Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cùng lên núi Phổ Nghi xin hai con cá lăng hồng cũng đủ để hiểu, đây chẳng phải quà mừng thọ gì cả. Mà xem ra mục đích là buộc uyên ương thì đúng hơn. Chỉ có hai người họ vẫn là không biết gì, đinh ninh đi bắt cá làm quà mừng thọ.

"Em nghĩ xong chưa. Chúng ta vẫn là bắt cá thôi" - Kiến Hoa mỉm cười lắc đầu, gõ nhẹ vào trán Lệ Dĩnh. Để cô suy nghĩ xem tại sao lại có câu đối đó ở đây chắc phải tới sáng mai mới có thể trở về.

"Phải...em quên mất"

Lệ Dĩnh cười xòa lấp liếm sự ngốc nghếch của mình. Sư phụ ở đây còn không nghĩ ra, cô mắc nghĩ làm chi cho mệt. Vẫn là hoàn thành nhiệm vụ bắt cá của hai người thôi. Nhưng khi cả hai quay ra con suối bắt cá thì cũng đã chẳng còn cá đâu mà bắt nữa:

"Á...cá đâu rồi?"

Lệ Dĩnh ngạc nhiên chỉ xuống suối, chỉ một màu tối đen như mực. Không phải cá lăng hồng phát sáng sao? Nhưng ở đây đến một đốm sáng li ti cũng không có.

...

Bắc Kinh,...

Tầng cao nhất của tòa nhà cao tới sáu mươi tầng, một người đàn ông đã luống tuổi, gương mặt phảng phất sự nho nhã, điềm đạm lẫn quyền lực; châm một điếu thuốc nhìn vô định xuống cả Bắc Kinh rộng lớn bên dưới chân mình. Trên bàn còn có tờ tạp chí. Hình trên bìa chính là Lệ Dĩnh cùng dòng tít lớn với vai Hoa Thiên Cốt.

Cánh cửa văn phòng mở ra, một người đàn ông khác, trẻ hơn nhưng phong thái rất đĩnh đạc, thoáng thấy nét từng trải bước vào. Lạc Thành cúi đầu chào người đàn ông đó, dù ông ta vẫn quay lưng về phía anh.

"Chủ tịch, hai người họ đã tới con suối sau chùa Phổ Nghi rồi. Tiếp sau đây nên làm gì?"

"Gần sáng thì cho người lặng lẽ thả cá xuống" - Nhắc đến chuyện này, ánh mắt vô định của người đàn ông nọ mới ánh lên tia linh hoạt mà ở tuổi đó không nhiều người có được. Cũng chỉ có chuyện đó mới khiến ông vui vẻ như thế.

"Vâng"

Không phải ngẫu nhiên mà con suối nhỏ sau chùa Phổ Nghi bỗng dưng lại không còn một con cá lăng hồng nào. Dù là một con suối, nhưng tất cả chúng đều đổ về một khoanh nước không quá lớn, bên dưới đều là sỏi, sâu không quá một thước. Cá lăng hồng cũng chỉ loanh quanh ở đây, không thể đi đâu mất được. Mà buổi tối, cá những khoang rực rỡ sắc màu của loài cá này sẽ phát sáng, thế nên vô cùng dễ dàng để phát hiện ra chúng. Vậy mà bây giờ đến bóng dáng một con Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cũng không thấy.

Ấy là bởi vì trước đó đã có người tới hớt toàn bộ cá đi mất. Cái gì càng quý thì càng ít, cá trong con suối đó cũng không có nhiều. Vì thế cùng chả mất mấy công sức là đã có thể một mẻ túm hết toàn bộ.

"Còn một chuyện nữa, cửa sổ bên phòng anh Hoắc phải giải quyết thế nào ạ?" - Lạc Thành chuẩn bị quay đi thì khựng lại. Một vấn đề nhỏ như thế vốn anh có thể tự giải quyết. Nhưng cứ là việc liên quan đến Giang Tử Đằng thì đều phải báo cáo với chủ tịch.

"Không cần phải sửa. Cậu ấy cũng đâu có muốn đóng cửa sổ"

Vậy ra đó là nguyên nhân khiến cánh cửa sổ phòng Kiến Hoa từ hôm khai máy đến giờ vẫn chưa có người tới sửa. Không phải là người phụ trách bận việc gì, mà là không có chỉ thị để anh ta đến sửa. Viên thư ký nhận phân phó, cúi đầu rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài. Người đàn ông đứng tuổi trong phòng nhìn lên tấm ảnh trên bàn làm việc của mình, khẽ nhếch mép cười khó hiểu. Mừng thọ năm nay ắt sẽ vui hơn hẳn mọi năm.

p/s: xem xong chap hôm qua chắc hẳn ai cũng nghĩ nhân vật mới "Lạc ca" là người giấu mặt ha ^^ Vị đka giấu mặt đó là boss của Lạc ca nữa kìa. Nhân vật này là ai từ từ sẽ được giải đáp nha:) Chúc cả nhà ngủ ngon.

Klq là ta đang tụt hết cả cảm xúc vì thánh Ngu kia:(

Giải thích ý nghĩa 2 câu đối

Câu trên ý là chúc thọ lâu cùng núi non, phúc dài như biển trời.

Câu dưới ý là: mùa này dưa đang vụ, nguyệt lão sẽ se duyên, nhìn thấy sắc hoa, mừng thấy dung nhan một người con gái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play