*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit + Beta: Zombie cưỡi Lợn
“Liên Hoa đáng thương hề hề chịu đựng vợ yêu nhà mình bóp nắn, quả thực là đau trong vui vẻ.”
Thời điểm Hạ Chí giẫm phi kiếm trở lại căn cứ Hi Vọng, Hạ Hành Văn và Hạ Hành Vũ đã quyết định xong người làm nhiệm vụ.
“Cậu chủ.” Hạ Hành Văn đẩy mắt kính: “Chúng ta đã chuẩn bị tốt, vật tư cũng đã mang, tổng cộng có mười lăm dị năng giả, đều tới cấp bốn.” Hiện tại dị năng giả cấp bốn vẫn khá ít, mà những dị năng giả này đều do Hạ Chí bí mật bồi dưỡng, học được cách thu liễm hơi thở của sức mạnh, không để lộ cấp bậc ra bên ngoài. Nếu bị người khác biết Hạ Chí có nhiều dị năng giả cấp cao như vậy, phỏng chừng sẽ đứng ngồi không yên.
“Chúng ta lần này hành động chủ yếu là cứu người, cậu phải chắc chắn rằng bọn họ sẽ không hé nửa lời.” Hạ Chí nói.
Hạ Hành Văn gật đầu: “Những người này đều do tôi và lão Vũ tự mình đào tạo, tuyệt đối ngoan ngoãn.” Mắt kính Hạ Hành Văn trong nháy mắt lóe lên một tia sáng.
Nhìn hắn xoa tay như chuẩn bị làm việc lớn một hồi mà nhóm đồng bọn nhất thời cảm thấy cúc hoa căng thẳng, không phải cái tên thư ký phúc hắc kia lại sáng tạo ra cái gì mới mẻ mà ép buộc bọn họ đi? Nhớ tới những gian nan mà bọn họ trải qua để tiến vào đội Thân Vệ, quả thực khiến người ta nghĩ lại mà kinh.
“Tốt, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức xuất phát.” Hạ Chí nói rồi liền đi về phía cửa ra vào bí mật của căn cứ Hi Vọng.
Bên ngoài căn cứ Hi Vọng có bốn lối ra vào, nhưng kỳ thật còn có hai lối bí mật khác, chỉ có lãnh đạo căn cứ mới biết. Nhân viên tầng trung tâm của căn cứ Hi Vọng đều là những người mà ba anh em Hạ gia dốc hết sức đề bạt, trọng dụng, người nhà bọn họ đều ở trong căn cứ, cũng được bảo hộ, đó là để phòng ngừa bọn họ nảy sinh tâm tư không nên có.
Hạ Chí nhìn những người này tinh thần khí thế bừng bừng, trang bị đội viên vô cùng tốt, rất vừa lòng gật đầu.
Mà khi nhóm đồng bọn nhìn thấy Hạ Chí hai mắt liền tỏa ánh sáng, đây chính là lão đại của bọn họ đó nha! Năng lực phải gọi là cao chót vót, một đường đem bọn họ đưa đến căn cứ, tư thái huyễn khốc kia đã khắc thật sâu vào trong lòng mỗi người.
“Tôi nghĩ, các cậu hẳn đều rõ ràng nhiệm vụ lần này là gì, cũng biết rõ Cảnh Thành là khu nguy hiểm như thế nào, lần này đi, chúng ta rất có khả năng chỉ có đi chứ không có về, nếu không tình nguyện, hiện tại lập tức có thể rời khỏi. Tôi sẽ không miễn cưỡng bất kỳ ai.” Hạ Chí nghiêm túc nói.
“Cứu anh trai của lão đại chính là cứu anh trai của chúng tôi!” Một người đàn ông hô to.
“Đúng vậy, lão đại, anh trai anh chính là anh trai của chúng tôi, cái mạng nhỏ này của chúng tôi là được anh cứu trở về, cho dù chết cũng không từ.”
“Không sai, bọn tôi tốt xấu gì cũng là người của đội Thân Vệ, làm sao có thể làm ra loại chuyện đó?”
“Đúng đúng! Lão đại, cậu cũng không thể khinh thường chúng tôi!”
“Được rồi! Vậy lập tức xuất phát.” Hạ Chí vung tay lên, một đàn ngao ngao kêu rống liền vọt vào xe cải tạo.
Đầu năm nay xe cải tạo nhiều quá, có thể trực tiếp nghiền nát cả tang thi cấp ba. Cảnh Thành bởi vì là thành phố hạng hai, số lượng tang thi khẳng định không ít. Tang thi cao cấp và tang thi biến dị nhất định có, không biết anh cả hắn thế nào, Hạ Chí rất lo lắng.
Mạt thế đã qua một năm, nhóm người sống sót đã có thời gian một năm để ra khỏi thành phố, thành lập căn cứ, hiện tại hạt giống mới cũng đã xuất hiện, chỉ cần chờ hạt giống phát triển, sẽ không lo đói bụng nữa. Mục tiêu kế tiếp chính là quét dọn, đoạt lại những khu vực bị luân hãm. Thực vật biến dị và biến dị thú đã khiến nhiều thành phố bị cách ly, trừ phi hoàn toàn thanh lý sạch sẽ, nếu không căn bản không thể khôi phục hệ thống giao thông như ban đầu, trên cơ bản thu phục được một thành phố thì một căn cứ sẽ thành lập.
Hạ Chí đương nhiên cũng muốn thu phục thêm vài thành phố, nhưng điều kiện tiên quyết là người nhà phải bình an.
Liên Hoa vẫn thành thành thật thật nằm trong túi áo Hạ Chí, thấy vợ nhà mình như vậy thì rất lo lắng, liền sôi nổi nhảy ra mua vui, hi vọng vợ yêu của mình có thể dễ chịu hơn một chút. Liên Hoa xoay đến xoay đi trước mặt Hạ Chí, đầu nấm xanh vung vẩy ưỡn ẹo, mua may quay cuồng đủ kiểu.
Hạ Chí nhìn đầu nấm ngu xuẩn diễn trò, tâm tình rốt cục tốt hơn một ít, đem đầu nấm cầm trong tay hết bóp lại nắn, rồi cùng Hạ Hành Văn thương lượng kế hoạch cứu người. Liên Hoa ngoan ngoãn để vợ tạo hình đủ kiểu cho mình, không oán giận một câu.
Hạ Hành Văn sớm đã chú ý tới cây nấm ngố tàu kỳ quái kia, bất quá bởi vì cậu chủ vốn không phải người thường, nuôi vài con sủng vật thần kỳ cũng không hiếm lạ. Hắn lại nhớ đến lão Bạch, không tìm thấy người, hắn cũng không dám hỏi, nếu lão Bạch thực sự có chuyện, hỏi ra không phải là tự tát vào mồm sao?
“Cậu chủ, vật tư dự trữ có ở trung tâm thành phố, có lẽ chúng ta có thể lẻn vào mà không kinh động đến tang thi cấp cao.” Hạ Hành Văn nói, còn vụng trộm đánh giá cái thứ trong tay Hạ Chí, có thể vo tròn nặn vuông biến ảo các loại, ôi chao, hắn cũng muốn nuôi một con.
“Không có khả năng không kinh động đến, dù sao bọn người anh tôi đã đi lâu như vậy, đến bây giờ còn chưa thể trở ra, cơ bản chính là bị tang thi vây hãm ở bên trong.” Hạ Chí vô ý thức đem thứ trong tay vặn thành hình chữ S.
Liên Hoa: “…” Vợ à, thắt lưng anh đứt rồi. Tuy rằng hắn cũng rất muốn sớm cứu anh vợ về, nhưng mà không được.
“Nếu như chỉ có một mình chúng ta thanh lý mà nói, chỉ sợ cần rất nhiều thời gian, tình cảnh Hạ thiếu sẽ càng không xong.”
“Tôi đã thương lượng tốt với anh hai, chúng ta là quân tiên phong, chờ khi tôi cứu anh cả ra, sẽ lập tức phái quân đội đến dọn dẹp thành phố này, giữ bí mật chỉ là vì khởi kiến an toàn, cũng không thể làm lớn chuyện khuấy động tới lũ người kia, dù sao cũng có rất nhiều người chờ được thay thế vị trí của Hạ gia chúng ta.” Hạ Chí nhíu mày nói.
“Cậu chủ, tin tức cuối cùng của Hạ thiếu trước khi mất liên lạc được truyền ra từ nơi này, bọn họ hẳn là từ nơi này tiến vào, căn cứ theo thời gian mà tính, bọn họ ít nhất hẳn là tới nơi này.” Hạ Hành Văn lấy ra một tấm bản đồ, chỉ cho Hạ Chí xem.
Liên Hoa đáng thương hề hề chịu đựng vợ yêu nhà mình bóp nắn, quả thực là đau trong vui vẻ.
Hai người thương lượng nửa ngày, Liên Hoa mơ mơ hồ hồ, chỉ biết vợ yêu trước tiên sẽ đến thành phố dò đường, nếu có thể tìm được anh vợ thì quá tốt, tìm không thấy thì lẻn vào lần lượt tiêu diệt từng tang thi cấp cao, dù sao hiện tại vợ cũng đã tới Trúc Cơ, bay qua khẳng định so với ngồi xe nhanh hơn.
“Cứ như vậy đi. Đợi lát nữa tôi vào Cảnh Thành trước, các cậu chuẩn bị tùy thời tiếp ứng.”
“Cậu chủ.” Hạ Hành Văn muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn nói ra lời: “Cẩn thận một chút, dù sao số lượng tang thi trong thành phố cũng không phải để đùa bỡn.”
Hạ Chí gật gật đầu, lúc này mới chú ý tới cây nấm trong tay đã bị hắn siết tới biến dạng, còn đang bận ‘hấp hối’, dừng tay một chút, yên lặng đem cây nấm nhét vào túi áo, sau đó mở cửa xe nhảy ra ngoài.
Hạ Hành Văn nhìn cậu chủ nhà mình biến mất ở đằng xa, lo lắng không thôi.
“Hạ thư ký, lão đại không cùng chúng ta hành động sao?” Mặt cậu nhóc ở phía sau cũng thấy lão đại nhà mình đi rồi.
Hạ Hành Văn gật đầu: “Cậu chủ đi xem tình huống trước, chúng ta chuẩn bị tùy thời tiếp ứng, không có lệnh không được tùy tiện xông vào, quấy rầy kế hoạch của cậu chủ sẽ bị xử trí theo nội quy.”
“A! Còn tưởng rằng có thể thống khoái giết tang thi một phen chứ!” Cậu nhóc thoạt nhìn rất thất vọng, nhưng khi nghĩ đến nội quy của đội, mặt liền nhăn nhúm, nội quy rất hung tàn, cái gì mà trần truồng chạy quanh căn cứ, đây là người biến thái cỡ nào mới có thể nghĩ ra được loại trừng phạt này?
Hạ Hành Văn thấy cảnh cáo của mình có hiệu lực, đắc ý ngồi vào bên cạnh Hạ Hành Vũ.
Hạ Hành Vũ mặt như khúc gỗ, nhìn chằm chằm Hạ Hành Văn, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Làm tốt lắm.” Sau đó chuyên tâm nghiên cứu đường đi.
….
Liên Hoa thê thảm nằm trong túi áo Hạ Chí: “Vợ à, bàn tay nhỏ bé của em rất mất hồn, anh có chút chịu không nổi. Không bằng chúng ta đổi tư thế nhé?”
Hạ Chí: “…”
Hạ Chí vốn còn tính an ủi cái tên ngu xuẩn này một chút nghe vậy lập tức đen mặt, quyết định càng dùng sức nhéo.
Hạ Chí nhớ kỹ đường đi trong đầu chạy vào Cảnh Thành, anh trai hắn không có tin tức mấy ngày, bất quá hắn cũng không có điềm báo gì khi thân nhân qua đời, cho nên anh hắn hiện tại vẫn còn sống.
…
Hạ Dương cảm thấy mình rất không hay ho, hắn không nghĩ tới phó quan đi theo bên người hắn ba năm lại phản bội hắn, hắn vốn mang theo đội ngũ đi đến khu vật tư dự trữ ở trung tâm, chuẩn bị mang theo vài không gian dị năng giả đi thu đồ vật. Nào biết rằng phó quan đột nhiên phản bội, khiến bọn họ bị tang thi vây công không nói, thậm chí còn hủy mất đường lui của bọn họ, ngay xe cũng bị phá hỏng.
Hắn thật vất vả mới mang theo những người sống sót còn lại phá vòng vây thoát ra, nhưng lại không có trang bị, không có thức ăn và thuốc men.
“Anh Dương, thức ăn và nước uống của chúng ta không còn nhiều, những người bị thương không thể chịu được lâu nữa.” Tiếu Trạch nhìn Hạ Dương chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn liền tiều tụy không biết bao nhiêu, rất đau lòng.
Hạ Dương vươn tay tay ôm Tiếu Trạch vào ngực: “Lúc trước anh không cho em đến đây, em cố tình muốn đi theo, hiện tại tốt lắm, cùng anh bị vây ở chỗ này.” Bọn Hạ Dương không có vật tư, lại bị tang thi truy đuổi chặn đường, đành phải mang theo số người còn lại chạy trối chết, hiện tại bọn họ đang ở trong một cái hầm trú ẩn, nơi này trừ bỏ không gian khá lớn thì cái gì cũng không có, đã bị vây ở đây ba ngày.
Bên ngoài hầm trú ẩn dày đặc tang thi, hương vị thịt người hấp dẫn bọn nó bu quanh không rời. Bọn Hạ Dương ra không được, tang thi cũng vào không được. Đành phải kéo dài thời gian.
“Em chính là muốn ở cùng anh, đời này anh đừng nghĩ bỏ em đi.” Tiếu Trạch chôn đầu trong lòng Hạ Dương.
“Haiz!” Hạ Dương hung hăng xoa tóc Tiếu Trạch, ôm người càng chặt: “Nhóm của em trai anh phát hiện tình huống không đúng nhất định sẽ đến cứu chúng ta, chúng ta hiện tại chỉ có thể chờ.”
“Hạ tướng quân, Tiểu Tứ hắn, Tiểu Tứ hắn sắp không được rồi!” Một người đàn ông hai mắt đỏ bừng, cả người chồng chất vết thương chạy tới, mang theo thanh âm khàn khàn khóc nức nở nói.
Hạ Dương nặng nề nhắm mắt, hắn mang đi hơn trăm người, hiện tại chỉ còn lại hơn hai mươi, nghĩ đến cái kẻ lợi dụng bọn họ để hấp dẫn tang thi, bản thân thì trốn mất, Hạ Dương hận đến nghiến răng.
“Để tôi đi nhìn xem.”
Ba người cùng nhau đi.
Một cậu lính bị dây lưng trói chặt, da mặt dần biến thành màu đen, khóe miệng chảy ra dịch vàng và máu đỏ sậm tanh tưởi, miệng vết thương trên người đen lại, rõ ràng đã hoàn toàn trở thành tang thi. Chung quanh là những chiến hữu đầy đau khổ đè lại thân thể lộn xộn của cậu ta, không cho cậu ta công kích người khác.
“Tiểu Tứ hắn chỉ mới hai mươi tuổi thôi! Vợ hắn còn chờ hắn trong căn cứ trở về! Hiện tại hắn, hiện tại hắn trở về không được nữa rồi.” Người đàn ông cao to vừa nãy như làm bằng sắt lúc này lại òa khóc hệt như một đứa nhỏ.
Hạ Dương thở dài một tiếng, ý bảo người đang đè Tiểu Tứ tránh ra, sau đó tung một Hỏa Cầu, thi thể liền bị thiêu sạch sẽ, chỉ để lại một khối tinh hạch.
Tiếu Trạch nhặt tinh hạch lên, nhét vào tay cái người đang khóc thê thảm kia: “Đem cái này mang về cho vợ cậu ta đi! Anh yên tâm, người nhà của bọn họ căn cứ đều sẽ bồi thường, chiếu cố thật tốt.”
Người đàn ông siết chặt tinh hạch, đột nhiên móc súng lục giắt bên thắt lưng ra, làm như thể muốn chạy ra khỏi hầm trú ẩn: “Tôi, con mẹ nó muốn đi giết lũ khốn nạn đó.” Người đàn ông hai mắt đỏ bừng, hiển nhiên bị tức giận làm cho điên cuồng.
“Đứng lại!” Hạ Dương rống to: “Cậu muốn chết thì cứ việc chết, nhưng tôi cấm cậu làm liên lụy đến mọi người phải chôn cùng cậu! Bên ngoài tất cả đều là tang thi cấp ba cấp bốn, cậu cho là cậu đánh thắng được sao? Cậu muốn mở cửa ra để tang thi tiến vào ăn chúng ta sạch sẽ sao? Sao cậu không biết lưu giữ cái mạng nhỏ của mình để báo thù cho Tiểu Tứ.”
Người nọ được các chiến hữu giữ chặt mới chậm rãi tỉnh táo, ngồi bệt trên đất, ôm đầu không tiếng động khóc.
“Tôi biết, mọi người đều muốn đi liều mạng.” Hạ Dương nhìn những người xung quanh hoặc đứng hoặc nằm: “Tôi cũng muốn! Tôi không thể đem mạng mình chôn ở trong này. Tôi nhất định phải còn sống trở ra, đem phản đồ phanh thây xẻo thịt! Em trai tôi nhất định sẽ đến cứu chúng ta, tôi đây lấy mạng mình ra cam đoan, hiện tại chuyện mọi người cần làm chính là dưỡng thương cho tốt, tích góp từng tí tinh lực để đột phá vòng vây, giết sạch tang thi, giết chết phản đồ.”
Hạ Dương rống xong một câu này, cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại, trong hầm trú ẩn chỉ còn lại tiếng thở dốc trầm trọng, Tiếu Trạch kéo tay Hạ Dương.
“Tướng quân, thật sự sẽ có người đến cứu chúng ta sao?” Rốt cục, một người bị mất đi một cánh tay mở miệng.
“Đương nhiên!” Hạ Dương nói rất có khí phách.
Hầm trú ẩn tuy rằng không ngộp khí, nhưng bây giờ cũng có hơi khó thở sau màn náo động này.
“Chúng ta còn bao nhiêu lương thực? ” Hạ Dương hỏi Tiếu Trạch.
“Chỉ còn ba bao bánh bích quy và sáu bình nước khoáng. Đáng tiếc, Thủy hệ dị năng giả và không gian dị năng giả đều đã chết.” Tiếu Trạch thở dài.
Bọn họ hơn một trăm người chỉ có hơn mười dị năng giả, bao gồm hai người mang không gian kia, Hạ Dương là Hỏa hệ dị năng giả cấp bốn, tên phản đồ cũng là một Phong hệ dị năng giả cấp ba, nên mới có thể chạy nhanh như vậy.
“Lấy ra hai bao bánh bích quy và bốn bình nước phân cho mọi người đi.” Hạ Dương lên tiếng.
“Ừ…”
Hạ Chí bồi hồi trên không quanh thành phố, vì tầm nhìn rất tốt, hắn lợi dụng thần thức tinh tế xem xét những nơi mà anh hắn có khả năng đến, tìm một vòng, cũng không tìm được gì.
“Vợ, em đừng nóng vội, anh cả có lẽ đã tìm được chỗ ẩn nấp rồi, nếu không chúng ta đổi hướng tìm thử xem.” Liên Hoa đứng trên vai Hạ Chí, lợi dụng thị giác ba trăm sáu mươi độ của nấm giúp đỡ tìm người. Nhưng mà, nơi này trừ bỏ tang thi dày đặc, ngẫu nhiên còn có vài con biến dị thú đi qua, cũng không có một bóng người.
Trời sắp tối, tang thi dần hoạt động mạnh. Thái dương trên thực tế đối với tang thi không có ảnh hưởng, nhưng chúng nó vẫn theo bản năng chán ghét ánh mặt trời, đến tối, mới là thời điểm tang thi hoạt động mạnh.
Hạ Chí tránh thoát một tang thi cấp bốn, tìm một tòa cao ốc, đứng trên nóc tòa nhà.
“Thanh lý tang thi trên này một chút, chúng ta ở trong này qua đêm.” Hạ Chí lên tiếng, hắn không muốn vào không gian, hắn muốn thời khắc chú ý đến tình huống phụ cận.
Liên Hoa thật ra cũng không cần vào không gian, chỉ cần vợ muốn là được.
Hạ Chí trực tiếp đập vỡ cửa sổ, tang thi bị nhốt trên lầu trong nháy mắt liền bị hắn giải quyết.
Hạ Chí thanh lý sạch sẽ một nơi, lấy đệm chăn ra, bày cấm chế cách ly xung quanh, chuẩn bị tốt nơi để nghỉ ngơi. Dù sao thời gian bay dài như vậy, thần thức cũng tiêu hao khá nhiều, muốn nghỉ ngơi một chút.
Hạ Chí bắt đầu ngồi thiền, Liên Hoa liền đứng bên cạnh cửa sổ trông chừng Hạ Chí, thuận tiện chú ý tình huống tang thi dưới lầu.
Tiếng tang thi rống suốt một đêm không dứt, Liên Hoa nhìn cũng mệt mỏi, bất quá hiện tại hắn là nấm, nhu cầu ngủ rất ít.
Canh chừng vài giờ, Hạ Chí vẫn không đứng dậy, hẳn là đã nhập định. Liên Hoa cảm thấy nhàm chán, liền đi xem một cái túi nhỏ. Trong túi có chuẩn bị một bộ quần áo, vì để tùy thời hắn có thể biến thành người, Hạ Chí còn chuẩn bị một ít tinh hạch cấp cao, để Liên Hoa tu luyện.
Liên Hoa lục lọi một phen, thân nấm dễ dàng lấy ra một viên tinh hạch cấp bốn, hắn lập tức đầu đầy hắc tuyến, thật là càng ngày càng thích ứng với cái thân thể này, thân thể này chỉ có thể cọ cọ lên người vợ yêu, không thể ôm lấy, không vui gì hết!
Tiểu Ma và Thùng luôn tu dưỡng trong không gian của Hạ Chí, Liên Hoa cảm thấy có chút nhàm chán, ghé vào tinh hạch bắt đầu hấp thu năng lượng bên trong, dần dần buồn ngủ.
Vút…
Ngoài cửa sổ đột nhiên hiện lên một cái bóng đen, Liên Hoa cả kinh, không quản tinh hạch đã hóa thành bột phấn, lập tức đuổi theo.
Cấm chế của Hạ Chí không có ngăn trở hắn, Liên Hoa liền nhảy ra ngoài. Lực đàn hồi của thân nấm co dãn vô cùng tốt, Liên Hoa phóng nhanh đuổi kịp bóng đen. Bản thể Liên Ngọc vốn có kỹ năng ẩn nấp chạy trốn phi thường tốt, Liên Hoa cũng không sợ bị phát hiện.
Cái bóng đen kia không biết là động vật biến dị gì, lại nhìn giống như một người. Không có khả năng là anh vợ, cũng không thể phát hiện bọn họ, cấm chế của Hạ Chí không dễ dàng bị nhìn thấu như vậy.