“Đỡ hơn chút nào hay không?” Tiếng nói trầm thấp làm cho người ta đắm chìm, biểu tình của Lê Khải liệt tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Nếu ngươi bị người mà mình tin tưởng và yêu nhất đánh bất tỉnh tại nhà của mình, sau khi tỉnh lại thì ngươi sẽ có cảm giác rất tốt hay sao?” Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, khóe mắt hiện lên ý cười đùa cợt.

Trong đồng tử màu đen lộ ra đủ loại cảm xúc phức tạp, hắn trả lời lãnh đạm như vậy, Lê Khải Liệt lại vừa lòng mà nở nụ cười, “Ta nghe thấy rồi, Duy, đây là ngươi nói, đó là nhà của chúng ta, còn ta là người mà ngươi tin tưởng và yêu nhất.”

Đây là điểm quan trọng mà hắn đã nghe được? Vu Duy Thiển cảm thấy đau đầu, hung hăng nhíu chặt hàng lông mày, “Ta chưa bao giờ phủ nhận chuyện này, nhưng mà hiện tại.” Hắn nhìn cabin được bao trọn khoang, hàng lông mày sắc bén càng trở nên góc cạnh, “Đây là ngươi báo đáp ta hay sao! Chẳng lẽ đây là sự tin tưởng của ngươi dành cho ta?”

Lê Khải Liệt thu hồi nụ cười rồi hừ lạnh, “Ta chỉ biết cho dù tổ tiên của Senzou cùng với quá khứ của ngươi có quan hệ gì thì ngươi là ngươi, hắn là hắn, giữa chúng ta không cần có người thứ ba.”

“Cho nên ngươi dùng cách này để đem ta lên phi cơ? Bỏ lại hắn thì có thể ngăn cản hắn không đi Hashim hay sao? Nhìn không thấy hắn thì có thể xem hắn như không tồn tại?” Giống như đang dùng giọng điệu mỉa mai phương thức ngu xuẩn này, hắn nhếch khóe miệng.

Kỳ thật nên sớm nghĩ đến loại người như Lê Khải Liệt căn bản sẽ không cho hắn thời gian để giải thích, người này hành động luôn rất nhanh, sau khi suy nghĩ thì sẽ quyết định đi làm chuyện mà hắn muốn làm, không màng nguy hiểm, không bận tâm đến phản ứng của người khác.

“Chỉ cần ta muốn thì ta có thể làm cho hắn cả đời đều không thể đến Hashim.” Bàn tay to lớn xoa nhẹ lên sau gáy của Vu Duy Thiển, Lê Khải Liệt tựa như đang đùa giỡn, nhẹ nhàng đến mức khiến người ta không rét mà run.

“Ngươi không thể động vào hắn.” Trong đôi mắt màu đen hiện lên ánh sáng sắc bén, hắn nhìn ra ý đồ của Lê Khải Liệt, muốn cho một người mất tích ở Hashim là một chuyện vô cùng đơn giản, quốc gia đó vẫn do hoàng thất quý tộc cầm quyền, mà người đàn ông bên cạnh hắn kỳ thật là một hoàng tử chân chính.

“Ngươi cũng biết mà Duy, khiển trách sẽ không làm nên chuyện, ngược lại càng làm cho người ta muốn thử xem sẽ thế nào.” Cái gì gọi là ác liệt, trước mắt chính là minh chứng rõ ràng nhất, Lê Khải Liệt cười một cách quỷ quái, trong đôi mắt màu tro lục xẹt qua một tia vàng óng sắc bén như dã thú.

Đối với kẻ bất chấp quy tắc, chỉ thích làm theo ý mình thì nói cái gì cũng đều vô dụng, ý thức được điểm này, Vu Duy Thiển đành im lặng, sắc mặt âm trầm.

Sau đó trên đường đi hắn không hề nói một câu nào với Lê Khải Liệt, không trò chuyện làm cho quãng đường trở nên xa xôi và lâu dài, bầu không khí căng thẳng làm cho tiếp viên hàng không cũng không dám tùy tiện tiếp cận, trên người của Vu Duy Thiển từ đầu đến chân đều lan tỏa một hơi thở ngăn cách người khác, tình hình này vẫn duy trì đến khi bọn họ chuyển máy bay, nghỉ tạm tại một khách sạn.

Chỉ cần Lê Khải Liệt mở miệng thì có đôi khi hắn sẽ trả lời, nhưng hắn trả lời vô cùng ngắn gọn, cũng không có vẻ lạnh lùng nhưng rõ ràng là tâm tư của hắn không ở nơi này, hắn đang nghĩ đến chuyện gì đó.

Đây là việc mà Lê Khải Liệt không thể chịu được, hắn tình nguyện bị mắng chửi nghiêm khắc, bị hung hăng đánh đập, cũng không nguyện bị rơi vào tình trạng chiến tranh lạnh như vậy, mà đối phương thậm chí cũng không có ý giằng co với hắn, nếu suy đoán Vu Duy Thiển nghĩ đến cái gì thì cái tên Senzou kia nhất định có mặt ở trong đó.

Rốt cục đến vương quốc Hashim, cơ quan nhập cảnh đã sớm nghe thấy tin tức, bởi vì Lê Khải Liệt bí mật đến đây nên trong sân bay không bày ra nghi thức tiếp đón long trọng, kỳ thật bọn họ vẫn chưa nhìn thấy mặt của hoàng tử, nhưng vì để bày tỏ lòng thành, vẫn có một nhóm người lặng lẽ đặt hoa trong sân bay, tựa hồ là chỉ đơn thuần muốn trang trí mặt tiền sân bay, vì vậy khiến cho không ít người điều cảm thấy tò mò.

Nhưng bọn họ cũng không nhìn thấy bất cứ điều gì, nguyên nhân là sau khi máy bay hạ cánh thì Lê Khải Liệt đã kéo Vu Duy Thiển đi bằng cửa thường, đây là lối ra mà hắn hay đi, vì không làm cho người khác chú ý nên bọn họ không trực tiếp về nhà, trước tiên bọn họ dàn xếp mọi chuyện tại một nơi không biết là khách sạn hay là biệt thự riêng.

Vu Duy Thiển chưa kịp ngắm nhìn cảnh trí tại vương quốc Hashim, đối với hắn mà nói đây là một quốc gia xa lạ, nơi nơi đều tràn ngập bầu không khí của quốc ngoại, so với những thành phố lớn lấp lánh ánh đèn nê-ông mà hắn đã đi qua thì phong cách kiến trúc nơi này cũng không quá ngăn nắp, rất nhiều kiến trúc có hình vòm cung mũi nhọn, bám trên mình bão cát và bụi bậm, ngay cả làn gió thổi đến cũng mang theo hương vị tự do và lỗ mãng.

Thời tiết rất nóng, đi đường mệt nhọc là nguyên nhân mà Lê Khải Liệt quyết định nghỉ ngơi trước hai ngày, nhưng một nguyên nhân khác chính là hắn rốt cục không thể tiếp tục chịu đựng được nữa.

Đến khi Vu Duy Thiển mơ màng tỉnh lại thì hắn nghĩ rằng chính mình còn đang nằm mơ, bởi vì cảnh tượng trước mắt thật sự không chân thật, làm cho hắn có loại xúc động muốn nổi cơn tam bành.

“Ngươi tỉnh? Mấy ngày nay đi đường mệt mỏi cho nên đêm qua ngươi ngủ rất say.” Nói xong chuyện không đâu vào đâu, trên người của Lê Khải là bộ quần áo rất có phong cách của người địa phương, áo chẽn cùng áo khoác da, phía dưới là chiếc quần dài màu đen rộng thùng thình cùng với đôi giày bốt da cổ thấp có khảm đinh màu bạc.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Vu Duy Thiển hơi nheo mắt lại, sắp áp chế không được cơn thịnh nộ sắp bộc phát, lay động cổ tay làm cất lên tiếng kim loại lạnh lẽo.

Hắn mặc quần ngủ, nửa thân trên bị cố định bằng dây xích bạc quấn từ hai bên đầu giường, trên ngực của hắn đan xen những sợi dây xích bạc rất nhỏ, cũng không nặng, nhưng cảm xúc cứng rắn lại nhắc nhở tình cảnh hiện tại của hắn.

Cất lên những tiếng rì rầm mắng chửi, hắn tức giận nhìn Lê Khải Liệt, “Rốt cục ngươi nổi khùng cái gì vậy hả!”

Hắn rống giận đổi lấy vẻ mặt cũng tức giận của Lê Khải Liệt, nhưng trong nháy mắt liền bị áp chế, mỉm cười một cách xảo quyệt, “Rất đơn giản, chỉ là ta không thể chịu được thái độ này của ngươi.”

“Ngươi còn muốn làm mặt lạnh như vậy đến bao lâu? Tuy rằng ta đánh ngươi bất tỉnh để đưa lên máy bay là không đúng, nhưng vì sao ta phải làm như vậy thì đáng lý ngươi phải biết rõ, muốn ta làm sao thì ngươi mới bằng lòng tha thứ cho ta, quên đi chuyện kia?”

Sự tồn tại của Senzou là một loại trợ lực đối với Vu Duy Thiển, Senzou có thể làm cho lực lượng của Vu Duy Thiển được sử dụng trong phạm vi an toàn mà không bị mất kiểm soát giống như lần trước, nhưng Lê Khải Liệt lại không cần Vu Duy Thiển nghĩ ra cách này để bảo vệ hắn.

Cảnh tượng giống như vậy lại tái hiện, Lê Khải Liệt vì sai lầm của mình mà cầu xin tha thứ, nhưng ngay từ đầu lại chọn thủ đoạn này thì bảo Vu Duy Thiển làm sao có thể trưng ra bộ mặt hòa nhã đối với hắn, “Trước tiên thả ta ra rồi nói sau.”

“Thả ngươi ra thì ngươi sẽ không dễ dàng ngồi xuống mà nói chuyện với ta.” Đã hiểu rõ tính tình của Vu Duy Thiển, Lê Khả Liệt biết trước một khi thả Vu Duy Thiển ra thì sẽ như thế nào. Áp chế biểu tình, hắn hôn lên môi của Vu Duy Thiển, “Đừng giận ta nữa có được hay không?”

Từ trên giường nhìn lên, Lê Khải Liệt cau mày có vẻ rất căm tức, nhưng lại cố gắng đè ép sự ngang ngược bướng bỉnh của mình, dùng giọng điệu rất nhẹ nhàng. Vu Duy Thiển chỉ biết thở dài rồi nhắm mắt lại.

Bởi vì không đạt được câu trả lời, Lê Khải Liệt cắn răng đứng dậy, hung hăng đấm một cú vào tường rồi hừ cười.

“Rốt cục phải làm sao mới có thể làm cho ngươi quên đi chuyện này? Ngươi không muốn ta gặp nguy hiểm, ta hiểu được chuyện này, nhưng mà ta không cần, hiểu chưa? Duy! Cho dù có thể lợi dụng Senzou nhưng so với việc để cho hắn tiếp cận ngươi thì ta tình nguyện đi mạo hiểm, nếu người của lão già Kent đã đến thì cứ để cho bọn họ đến đây!”

Bọn họ là vì Naryn mất tích mà đến Hashim, Naryn vô cớ mất tích ắt hẳn có liên quan với gia tộc Claudy, bọn họ đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón tất cả các loại bất trắc, đây là việc mà Vu Duy Thiển đã sớm đoán được khi quyết định trở về bên cạnh Lê Khải Liệt.

Hắn cần lực lượng của Senzou để làm cho Lê Khải Liệt không bị hắn liên lụy, đáng tiếc người mà hắn muốn bảo vệ lại không hề cảm kích điều đó.

Lê Khải Liệt hung hăn nhìn người trên giường, Vu Duy Thiển bị hắn trói lại đang dùng ánh mắt tức giận để nhìn hắn, mặc dù không có vẻ nổi giận như lúc trước nhưng ánh mắt nghiêm khắc giống như đang chỉ trích vẫn không có dấu hiệu thả lỏng.

“Trước tiên ngươi buông ta ra.” Có lẽ là vì người làm như vậy đối với hắn là Lê Khải Liệt cho nên tuy rằng tức giận nhưng hắn vẫn giữ được bình tĩnh như trước, “Ngươi không phải là loại người rất giỏi lợi dụng tất cả mọi thứ để đạt được mục đích hay sao? Lần này vì sao lại không lợi dụng, Senzou không có bất cứ chỗ nào có thể dao động địa vị của ngươi trong lòng ta, ngươi còn lo lắng cái gì nữa?”

“Nói như vậy ngươi vẫn muốn hắn đến đây? Cho dù ta quỳ xuống cầu ngươi?” từ bên giường truyền đến lời nói tràn ngập sự khẩn cầu, Lê Khải Liệt nhìn hắn, chậm rãi quỳ xuống đất.

Rõ ràng hắn mới là người bị khóa trên giường, thế nhưng Lê Khải Liệt có vẻ còn uất ức hơn so với hắn, “Đừng làm ra điệu bộ như vậy, đứng lên cho ta, chỉ vô ích mà thôi.” Hắn nhướng mi nhìn xuống, giật giật tay của mình, “Trong tình cảnh như vậy thì ngươi nói như thế nào cũng đều vô dụng.”

Lê Khải Liệt cùng Vu Duy Thiển nhìn nhau trong chốc lát.

“Đúng vậy, ta biết trước muốn làm cho ngươi thay đổi quyết định cũng khó khăn giống như làm cho ta thay đổi quyết định.” Thu hồi sự khẩn cầu trên mặt, hắn đứng thẳng lên, tư thế xinh đẹp cũng giống như bộ dáng quỳ xuống của hắn.

Vu Duy Thiển cũng biết đối với Lê Khải Liệt mà nói thì muốn làm ra bất cứ hành vi nào cũng không hề khó khăn, người này chưa bao giờ bị trói buộc bởi những thứ sĩ diện linh tinh, Lê Khải Liệt chỉ muốn đạt đến mục đích, “Ngươi náo loạn đủ chưa?”

Lê Khải Liệt đang suy nghĩ còn có thể dùng cách nào để đả động người đàn ông đang nằm trên giường, nhưng kể từ khi càng ngày càng hiểu nhau sâu sắc thì loại giả vờ yếu thể để cầu xin như vậy rất nhanh chóng bị nhìn thấu.

Qua chừng vài giây, hắn rốt cục buông tha, chậm rãi nhún vai, lộ ra một nụ cười quá mức ngọt ngào nhưng lại tràn đầy ác ý, “Đủ rồi, Duy yêu của ta, ta đã hoàn toàn mất kiên nhẫn, vì một người khác mà tranh cãi chuyện này với ngươi thì đến khi nào mới có thể chấm dứt? Tuy rằng ta không muốn xích ngươi lại nhưng ta cũng không còn cách nào khác.”

Hắn tiến đến chiếc giường lớn được lót khăn trải giường bằng lụa tơ tằm màu đen, làn da nhợt nhạt của người nằm trên giường nổi bật trên phong nền làm cho người ta cảm thấy rất quyến rũ, tiến đến gần, hắn mút vành tai của Vu Duy Thiển, cố ý cất lên âm thanh ướt át, “…. Cho đến khi ngươi đồng ý tha thứ cho ta thì mới thôi, chuyện gì ta cũng làm được.”

Nhẹ nhàng thì thầm, ám muội lại thô bạo, Vu Duy Thiển nhìn lướt qua bên giường, nhìn thấy Lê Khải Liệt cầm lấy một cái gì đó ở trên bàn, liếm đi miếng kem dính trên tay, đặt một quả anh đào lên ngực của Vu Duy Thiển rồi cẩn thận ngắm nhìn, “Ngươi như vậy thật đẹp, không có ai có thể nhìn thấy cảnh đẹp này.”

Trái cây đỏ tươi căng mộng được đặt trên chiếc bánh ngọt ở trong phòng không được bỏ trực tiếp vào miệng để nhấm nháp, mà lại bị người ta xem như một vật trang sức ngọt ngào, tô vẽ lên người của hắn, Vu Duy Thiển chưa từng bị người ta đối đãi như vậy, có thể nói loại hành vi tràn ngập tình cảm lại hàm chứa thành phần bạo ngược này đã vượt quá mức chịu đựng của hắn.

“Ngươi làm cho ta nhớ đến lúc bị xích trên bàn phẫu thuật.” Chỉ một câu đã có thể làm cho Lê Khải Liệt dừng lại động tác.

Ký ức kia vô cùng tệ hại, thảm khốc đến mức mỗi khi nhớ đến đều khiến Lê Khải Liệt cảm thấy đau lòng, nhưng Vu Duy Thiển vẫn thản nhiên nhìn hắn, hắn không khỏi tránh đi ánh mắt của đối phương, nhưng chỉ sau vài giây chần chờ thì lại càng hành động táo bạo hơn, tay hắn chuyển xuống thắt lưng của chiếc quần dài, “Ta sẽ giúp ngươi quên đi ký ức này….kết hợp với sai lầm lần trước để cùng nhau tha thứ cho ta, cho đến khi ngươi hoàn toàn tha thứ cho ta thì mới thôi.”

Miếng kem trắng như tuyết hòa tan vì nhiệt độ đang dâng cao trên cơ thể, quả anh đào đỏ tươi lăn xuống bên giường, bị đè ép mà nứt ra chất lỏng thơm ngon, lan tỏa hương vị ngọt ngào say lòng người….

Đây là ngày đầu tiên bọn họ đến Hashim, Lê Khải Liệt đem ý chí cố chấp hóa thành hành động, dùng hết thảy thể xác và tinh thần để nói cho Vu Duy Thiển biết điều mà hắn cần.

Gầm nhẹ, gào thét, lắc lư, điên cuồng, trong quá trình này nửa thân trên của Vu Duy Thiển vẫn bị xích cố định, cho đến khi Lê Khải Liệt dùng ánh mắt đau khổ mà nhìn hắn, rốt cục giải thoát cho hắn khỏi xiềng xích.

Đã đoán trước nếu làm ra chuyện này thì nhất định ngay sau đó sẽ nghênh đón một cơn thịnh nộ, Lê Khải Liệt đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để thừa nhận hết thảy, khi hắn dùng thân thể đầy mồ hồ dán sát vào Vu Duy Thiển, hắn thậm chí nghĩ đến việc Vu Duy Thiển sẽ dùng bộ mặt lạnh lùng như thế nào để đối diện với hắn.

“Ngươi luôn hỏi ta có nghĩ đến cảm thụ của ngươi khi lợi dụng Senzou hay không, hiện tại ta hỏi ngươi có nghĩ đến cảm thụ của ta khi tận mắt nhìn thấy ngươi bị biển lửa cắn nuốt ở trang viên nhà W. Locke, bị lực lượng của ta kích thích dị biến của ngươi hay không?”

Vu Duy Thiển bình phục hô hấp, hắn ngồi dậy, sờ lên dấu vết đỏ sậm vì bị dây xích hằn lên tay, điềm nhiên nói tiếp, “Đừng cố chấp, Liệt, lợi dụng được thì cứ lợi dụng đi, chỉ cần có thể không làm cho ngươi xảy ra chuyện gì là được.”

“Chỉ cần có thể không làm cho ngươi gặp chuyện bất trắc, chỉ cần có thể ngăn chặn hết thảy mọi chuyện ngoài ý muốn, tựa như ngươi vẫn hay nói, để cho ta làm cái gì cũng được, huống chi chỉ là lợi dụng Senzou, vì sao lại không làm, chẳng lẽ ngươi nghi ngờ lý do ta làm như vậy hay sao?” Lúc này là thật sự nổi giận, hắn nhấc cằm của Lê Khải Liệt lên, “Bởi vì ta yêu ngươi, đây là lý do.”

———–

P/S: Con sam đợt này thật sự cường bạo vợ nha, giống như lấy cớ để được dịp *thử* cường bạo 1 lần, bt nó mà cường bạo Duy là nó sẽ sớm chầu anh Diêm:> Bạn đang

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play