CHUYỂN NGỮ: THƯỢNG QUA PHƯỢNG VŨ

BIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆT

“Ngươi có biết ta là ai không?” Nàng cũng không tức giận với hắn, theo thói quen bàn tay nhỏ bé định nghịch bông tai, nhìn nghiêng bên mặt nam tử, ánh mắt nàng xoay chuyển.”Họ trong tiếng Hán của ta là Mộc, ba giọt nước thêm một cái cây, tiếng Hán gọi là Mộc Diễm Sinh. Dưới ta còn có một tiểu muội tên là Mộc Lan Tư, muội ấy có thể sử dụng hai thanh đao nhìn thật thanh tú, cha ta nói gân cốt của muội ấy cực kỳ tốt, trong tương lai võ công khẳng định sẽ hơn xa ta… Ha ha, ta đánh không thắng ngươi, nhưng một ngày nào đó muội muội sẽ thay ta đánh thắng ngươi, ngươi hãy chờ xem”

Nàng tự báo họ tên, có qua có lại mới toại lòng nhau, Dung Xán cũng nên nói tên gọi của mình ra, nhưng một người không hỏi, một người thì không muốn nói.

Lấy rượu ra uống, Dung Xán lại uống một ngụm, chỉ cảm thấy rượu càng uống càng cay, bụng nóng hừng hực, nghĩ tới vừa mới ngồi một mình trong phòng không rượu không bạn thật cô phụ cảnh đẹp, mà bây giờ có rượu, bạn bên người bây giờ tuy là hồng nhan, lại không phải tri kỷ… Ha ha, nói là thù địch cũng không quá. Hắn nghĩ ngợi khóe miệng khẽ nhếch âm thầm đùa cợt.

Mộc Diễm Sinh thay thân muội hạ chiến thiếp với hắn, Dung Xán giễu cợt không để ý tới, giọng nói hợp tình hợp lý: “Nếu cô muốn dò la xem đó là cái gì, tới đây không cần uổng phí tâm cơ, các ống trúc không trống rỗng, nhưng lại không phải là thứ cô muốn.”

“Ngươi biết ta muốn cái gì sao?” Ánh mắt nàng trong suốt, hơi ngước trán nhìn, trên khăn trùm đầu châu ngọc rủ xuống va chạm với nhau phát ra tiếng động thanh thúy, đêm cuối mùa hè càng thêm vẻ trong sáng phong tình. Hai bàn chân giống như mật ong vẽ lên mặt nước rất nhiều gợn sóng, giọt nước mưa dính ở bắp chân của nàng nhìn trong sáng mang theo dịu dàng.

Dung Xán nhíu mày, nhịn không được trách mắng: “Từ xưa nam nữ  khác biệt, thụ thụ bất thân, một cô nương không nên để lộ thân thể ở trước mặt nam tử, dáng vẻ cô như vậy không hiểu trang nghiêm thế nào, thì có danh tiết gì đáng nói?”

“Quy củ của người Hán các ngươi thật nhiều, cô nương người Hán thật đáng thương, thế này không được, thế kia cũng không được, chỉ biết trốn ở trong phòng thêu chim thêu hoa, không được có chủ kiến gì hết. Vẫn là Miêu tộc thoải mái một chút, người trong tộc của ta nhiệt tình, yêu thương tự do, không cần để ý ánh mắt của người bên ngoài, muốn cười thì cười, muốn khóc thì khóc, muốn uống rượu liền uống cho thống khoái, muốn nghịch nước liền nghịch cho thỏa thích” Nói xong đá mạnh nước về phía hắn, lập tức bọt nước bắn tung tóe, Dung Xán ướt hết cả người cả mặt.

“Cô!” Hắn quát một tiếng, trừng mắt giận giữ nhìn nàng.

“Ta làm sao?”

Thấy nàng muốn lập lại chiêu cũ, Dung Xán phản ứng nhanh chóng, đôi chân dài đá vào huyệt vị phía sau đầu gối.

Mộc Diễm Sinh thấy mọi chuyện diễn biến quá nhanh, chân phải tránh né công kích đối phương, chiêu thức chưa xong, chân trái đã hất những bọt nước lên, Dung Xán muốn tránh cũng không thể kịp, bọt nước bắn tung tóe trên gương mặt tuấn tú, bàn tay không bị thương đã chế trụ bàn chân trần đang tác quái.

“Càn quấy!” Hắn nhỏ giọng trách cứ.

Chân trái trong lòng bàn tay hắn, Mộc Diễm Sinh hai tay chống đỡ để đảm bảo cân bằng, nàng đá đá muốn tránh ra, đã thấy ánh mắt nam tử sâu xa nhìn mình.

“Ngươi muốn làm gì?” Khuôn mặt nàng bỗng dưng nóng lên, cúi xuống, không muốn ánh trăng tiết lộ nỗi ngượng ngùng trong lòng.”Ta chỉ đùa với ngươi thôi mà…ngươi… ngươi làm đau ta, mau buông ra!”

Dung Xán lúc đầu thầm nghĩ chỉ muốn chế trụ hành động hồ nháo của nàng, không có ý nghĩ gì khác, lúc này một bàn chân đẹp bị nắm trong bàn tay cọ với da thịt thô ráp của chính mình, bỗng chốc trong lòng nổi lên một cảm giác khác thường. Hắn xoay mình buông tay ra giống như bàn chân trần của nàng sẽ làm hắn bị bỏng vậy.

Lùi chân về, Mộc Diễm Sinh lúc này ngoan ngoãn đi đôi giày thêu Giác hoa vào, trước kia hai chân nàng trần trụi nghịch nước cũng không thấy có gì không ổn, nhưng giờ phút này dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, đôi mắt hắn lóe ra lửa nóng, trên bàn tay còn có xúc cảm kỳ dị… Nàng không biết bản thân mình bị làm sao, tim chưa từng đập nhanh như vậy.

Khụ khụ, Dung Xán đánh vỡ khoảnh khắc như ngừng lại này, lại lần nữa nói về chủ đề lúc trước.

“Ta thật sự không biết cô muốn gì, nhưng nơi này tuyệt đối không có thứ cô muốn.”

“Vậy cũng khó nói.” Nàng ổn định tâm tư, khôi phục lại vẻ mặt kiều mị, ném tâm tính thiếu nữ vừa mới phát sinh đi rất xa.”Ngươi nói đúng một việc rồi, đúng là ta muốn biết trong ống trúc kia là gì, ban ngày nhìn thấy gã gia nô của ngươi đơn độc một mình, vốn định bắt hắn để hỏi, lại thấy dáng vẻ lén lút của hắn trên đường sông rẽ phải quẹo trái, ha ha… Một đường đi theo, không ngờ lại tìm thấy ngươi.”

“Vụng trộm theo dõi người khác, chính cô mới là người lén lút!” Dung Xán trào phúng nói.

“Aizz… Ngươi muốn nói thế nào thì nói, ta cũng không tức giận  với ngươi.” Nàng đột nhiên xoay người, nhìn thẳng vào mặt hắn, ánh trăng mềm mại chiếu trên người nàng, nàng tiện đà mở miệng, giọng nói cũng ôn nhu mềm mại “Ngươi nói bí mật của ống trúc cho ta biết được không? Ở đâu làm được cái đó? Làm thành nó như thế nào? Ta hỏi thăm được qua mùi vị của nó, có quặng kali nitrat và một loại gì đó, nếu chỉ là quặng kali nitrat tuyệt đối không có lực lượng cường đại như vậy, các ngươi có địa phương sản xuất nó sao?”

Dung Xán ngẩn ra, đột nhiên cất tiếng cười to.”Dựa vào cái gì ta phải nói cho cô? Ngươi cũng quá tự cho mình là đúng rồi” Hắn nói cực kỳ lãnh đạm, cùng với giọng nói ôn nhu của nàng hình thành đối lập mãnh liệt.

“Ngươi nói cho ta biết, mục đích của ta sẽ hoàn thành một nửa, ngươi không nói ta thật buồn …” Khóe môi cười dịu dàng như hoa, nàng chớp chớp đôi mắt sáng, trầm tĩnh nói: “Nếu thật sự là như thế, ta phải cho ngươi nếm chút khổ sở, có một số thủ đoạn rất khó chịu, nhưng cũng là bất đắc dĩ.”

Đối với ẩn ý trong lời nói của nàng Dung Xán chỉ cảm thấy vớ vẩn, đang muốn há mồm nói chuyện, đột nhiên một trận đau đớn không hề báo trước đâm thẳng vào trái tim, hắn thét lớn một tiếng che ngực, ở cổ họng có cảm giác quái dị, vị ngọt dâng lên hai ngụm máu tươi bị nôn ra, màu máu đỏ sậm, hơi có vị tanh hôi.

“Rượu có độc.” Hắn cắn chặt răng, ánh mắt sắc bén như mũi tên.

“Đố vốn là rượu độc, ngươi biết rõ mà” Nàng vô tội nói, chủ động cầm tay phải của Dung Xán đã bị tích tụ thành màu đen, quan sát một lát, rồi mới dùng một chút lực ở chỗ vết thương “Như vậy… Có cảm giác không? Có đau không?”

Có thể là xà rượu làm tăng tốc độ vận chuyển độc tố, nguyên bản gần vết thương chỗ vừa bị nàng bấm vào dường như mỗi dây thần kinh rất nhỏ đều đau đớn đến mức tận cùng, cái loại đau đớn này làm toàn bộ trái tim nhanh chóng co rút lại, đau đớn truyền khắp tứ chi bách hải.

Dung Xán hít sâu một hơi, tuyệt không kêu một câu, môi đã bị cắn đến chảy máu, trừng mắt nhìn nữ tử cũng không nháy lần nào, từng chữ hung tợn hỏi: “Đây là thủ đoạn của ngươi sao?”

Một ống tay áo có hoa văn màu đỏ, lau máu đen dính ở miệng hắn, thương tiếc nói nhỏ giống như bị thôi miên.

“Ta biết rất đau, nhưng cũng không có cách nào … ngươi vẫn chưa nói cho ta hiểu được ống trúc đó là gì đâu… Ngươi có đồng ý nói cho ta biết không?”

“Nằm mơ –” đau thấu tâm can. Dù thân thể này bị tra tấn cũng không làm Dung Xán khuất phục.

Hắn bỗng nhiên cười ha ha, đẩy ống tay áo sặc sỡ bên môi của mình ra.

“Cô càng muốn biết, ta càng không nói cho cô, hôm nay rơi vào trong tay yêu nữ cô tùy cô muốn chém, muốn giết, muốn làm gì cũng được, cô tốt nhất đừng để ta sống qua kiếp nạn này, nếu không cho dù ngươi trốn ở chân trời góc biển, ta cũng sẽ tìm được ngươi hoàn trả lại đau đớn gấp bội trên người ta.”

“Ai… Không muốn nói thì không nói, ngươi gì phải thể hiện.” Mộc Diễm Sinh sâu kín thở dài, trên tay không ngừng tăng thêm sức mạnh, nàng tra tấn người khác nhưng khuôn mặt trước sau vẫn ôn nhu, giọng nói cũng không nóng nảy.”Chung quy ngươi vẫn tham sống, động một chút khuôn mặt liền lạnh lại, khuôn mặt ngươi đẹp như vậy, nên cười nhiều hơn giống như ta vậy không phải tốt lắm sao? Ngươi hung dữ với ta, ta vẫn cười, nhưng ngươi lại phát giận” Đúng vậy, nàng luôn cười, tươi cười đơn thuần cho dù tâm tư đã thay đổi trăm ngàn lần, cho dù ra tay đả thương người cũng là vẻ mặt vô tội.

Trên trán Dung Xán toát ra từng giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu, tay phải bị nắm giữ, hắn chịu đựng đau đớn ngưng tụ nội kình còn sót lại ở đầu ngón tay trái, đột nhiên thân thể tới gần, sét đánh không kịp bưng tai ra tay công kích, một chiêu khóa cổ họng chụp tới cổ Mộc Diễm Sinh, dù là nàng phản ứng nhanh nhẹn nhanh chóng rời ra, ngón tay Dung Xán đã đảo qua da thịt của nàng, lưu lại một cảm giác đau rát.

Một chiêu không thể chế phục nàng, Dung Xán không cho đối phương có thời gian tự hỏi, dương tay xuống đầu của nàng, chiêu thật tàn nhẫn, nhưng Mộc Diễm Sinh lại không đỡ cũng không né, ngược lại vươn người về phía trước, khẽ nhếch môi, đôi mắt sâu thẳm lại trong suốt nhìn hắn chăm chú.

Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp dán lên người Dung Xán, trong mũi ngửi được mùi chỉ thuộc về nàng, dưới ánh trăng đôi mắt của nàng như mặt nước đêm hè phản ánh ra hai hình ảnh của chính mình. Dung Xán sửng sốt, tay dừng ở giữa không trung, như thế nào cũng không đánh cuống được.

“Ngươi không nỡ để ta chết.” Mộc Diễm Sinh kéo tay hắn xuống, nhẹ nhàng để trên hai má nàng.

Dung Xán lại ngẩn ra hiểu được hành động của chính mình, trong lòng dâng lên sự căm tức.

“Tránh ra!” cánh tay thô bạo rời khỏi nàng.

Mộc Diễm Sinh tính tình tốt lắc lắc đầu, coi trước mắt là một đứa bé đang giận dỗi.”Việc người ta muốn làm vẫn chưa xong đâu. Dáng vẻ này của ngươi này, ta đâu thể nào nói đi là đi được?”

Dung Xán nghĩ đến việc nàng gọi là “vẫn còn chưa xong” là chỉ hỏa dược, bên môi hiện lên vẻ cười lạnh, “Mạng của ta chờ cô tới lấy, nếu muốn ép từ trong miệng ta nói ra cái, đó chỉ uổng phí tâm cơ thôi” Nói xong, hắn lại nôn ra một ngụm máu đen, thân hình cuối cùng ngã xuống đất không dậy nổi.

“Có thể chống đỡ được đến lúc này, cũng khó cho ngươi.”

Nàng đi đến gần hắn, hơi thở nhẹ nhàng trêu chọc trên khuôn mặt Dung Xán, Dung Xán không có cách nào động đậy, vừa rồi phát lực ra chiêu đã lấy hết khí lực trong cơ thể, bây giờ hắn chỉ có thể mặc người chém giết, nhìn thấy nụ cười của nữ tử, hắn dứt khoát nhắm hai mắt lại không để ý tới, lại không ngăn cản được giọng nói nhỏ nhẹ của nàng truyền vào trong tai —

“Vừa rồi không để một chưởng đó đánh chết ta, chắc bây giờ ngươi đang rất giận chính mình đúng không? Nhưng mà… Nhưng mà trong lòng ta rất vui mừng…” Ngừng lại một chút, giọng nói của nàng bỗng nhiên nhỏ hơn, nhẹ nhàng hỏi: “Ngươi nói xem, trên giang hồ tương truyền Kim Tiên Hà Tụ thông minh cơ trí, xinh đẹp như hoa… Ngươi nghĩ như thế nào? Có phải cũng thấy ta xinh đẹp như hoa, dáng vẻ rất đẹp không?”

Thân là nữ tử, đối với dung mạo của mình nhất định rất để ý. Dung Xán vốn không muốn trả lời, lập tức nhớ lại nàng vui mừng khi nghe người bên ngoài khen nàng xinh đẹp, hai mở cũng không thèm mở, giọng nói khinh miệt vang lên.

“Trong những cô nương mà ta từng quen biết, ai cũng có dung mạo kiều diễm xinh đẹp hơn cô, biết ngâm thơ, biết đối đáp, biết triền trứu, biết đạn ti, biết phẩm trúc, hát ca, múa theo nhạc, đánh cờ vây. Khi ở chung bọn họ sẽ không bao giờ nói hươu nói vượn, nhưng còn cô, cô biết cái gì? Ha ha… Chỉ biết đùa giỡn tâm cơ, à, ta quên cô còn có thể nghịch trường tiên.”

Biết Hán ngữ của nàng có hạn, Dung Xán cố ý giảng cho nàng một số từ không hiểu, cái gì là triện trứu ( cổ thể thư pháp), đạn ti ( huyền nhạc), phẩm trúc ( diễn tấu nhạc khí), khoanh tay ( vũ đạo), đợi chút, Mộc Diễm từ lúc mới sinh đến giờ mới nghe lần đầu, sao biết được trong đó hàm chứa ý nghĩa gì chứ?

“Các nàng… Đều là cô nương người Hán?” Hồi lâu, nàng hỏi, giọng nói không nghe ra cảm xúc.

“Cô nương người Hán có tri thức hiểu lễ nghĩa, uyển chuyển hàm xúc có tiết hạnh, cô không thể so được với họ!”

Lại là một khoảng thời gian trầm mặc, côn trùng không biết tên đang kêu chít chít.

“Cô nương người Hán thật đáng thương!” Giọng nói nàng nhỏ nhẹ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play