Con thuyền vận chuyển binh khí của Tào Bang mất liên lạc, huynh đệ Diêm Vương trại chờ ở Lưỡng Hồ trong thời gian dài vẫn không thấy thuyền, tình huống này trước đây chưa bao giờ có, mọi người đều lo lắng, thậm chí đến nhị đương gia Dung Thao cũng hiểu lầm nương tử quận chúa của hắn, nghĩ huynh đệ song sinh Dung Xán cùng các huynh đệ khác mất tích là do nàng tiết lộ tin tức ra bên ngoài.
Xảy ra chuyện, Diêm Vương trại đã phát động cho thám tử truy tìm tung tích, không chỉ vậy, ngũ đương gia Lý Tinh Hồn cùng Thất đương gia Triệu Điệp Phi cũng sử dụng Trại chủ Thiết Vô Cực chi lệnh, dọc theo lưu vực thăm dò tin tức.
Hôm nay, gần phía thuyền lớn của Triệu Điệp Phi đang ở, chợt thấy phía chân trời có ba ngọn lửa màu cam, đương nhiên tiến đến tìm hiểu.
Khoang thuyền lớn rộng rãi, ánh sáng từ cửa sổ gỗ hình tròn mộc cửa sổ quanh co khúc khuỷu chiếu vào, tạo nên một phòng nhã nhặn lại yên tĩnh.
“Ký hiệu của Điền môn, cờ nhìn lạ quá…” Tựa vào tấm ván gỗ, Triệu Điệp Phi quan sát bên ngoài, thấy trên mặt sông có rất nhiều thuyền bị thiêu hủy, cùng với việc trên đó có thể mơ hồ nhìn thấy năm cánh hoa hình ngọn lửa, trong lòng vô cùng tò mò không biết phải không. Hết lần này đến lần khác Ngọc Lang và Trương Hồ Tử đoán thuyền của nàng ít ngày nữa sẽ hội hợp với Ngũ ca, hai người trực tiếp bỏ lại Dung Xán đang hôn mê bất tỉnh, chờ Ngũ ca thay hắn chữa bệnh giải độc, rồi vỗ mông đi ngay, nói cái gì phải vận chuyển binh khí cùng bộ phận đại pháo ở trên thuyền lớn Tào Bang đang được neo ở eo Hồ Lô, chỉ có ba huynh đệ Miên Phong, Ngọa Dương cùng Phó Vân trông coi, nếu không đi giúp, thuyền lớn tiến không được lui không được, phía trước phía sau đều khó khăn, ba huynh đệ không đói bụng chết cũng sẽ nhàm chán mà chết.
Hỏi đám đại nam nhân kia muốn làm như thế nào để đưa thuyền lớn ra khỏi nơi đó? Bọn họ hai mặt nhìn nhau phảng phất kinh ngạc, luôn luôn khôn khéo hơn người mà Gia Cát Triệu Điệp Phi lại hỏi vấn đề như vậy. Bọn họ liền cho đáp án —
“Làm gì phải cố sức? Chúng ta có pháo có hỏa dược, trực tiếp đem cái khe núi nổ là được, gặp cái nào thì nổ cái đó, gặp hai cái chúng ta con mẹ nó nổ một đôi, thuyền lớn mở đường đi phía trước, đợi đến khi không còn để nổ, ha ha a, chỗ đó liền không thể không đổi tên, tuyệt đối không thể gọi là eo Hồ Lô nữa.”
Cố tình trêu chọc nàng mà! Ôi, tuy rằng Xán ở chỗ này, nhưng muốn từ trong miệng hắn biết xảy ra chuyện gì có chút không dễ dàng. Huống hồ, hắn còn hôn mê nữa.
Triệu Điệp Phi chậm rãi thu hồi tầm mắt, ngồi bên cạnh nàng là Khanh Hồng Quận chúa, là nhị tẩu của nàng, thê tử bỏ trốn của Dung Thao. Nàng không hề miên man suy nghĩ, cùng Khanh Hồng im lặng nhìn một nam một nữ trên giường.
Dung Xán nằm trên giường mềm, tuấn nhan tái nhợt như sắp chết, khóe mắt mệt mỏi khép chặt, bạc môi màu tím quỷ dị, hai hàng lông mày cau lại, khắc sâu nếp nhăn.
Cô nương người Miêu kia nằm ở mép giường, trên quần áo không biết là máu tươi của ai, bị ngâm trong nước mùi tanh càng thêm nồng nặc, phá hủy một thân lụa là.
Mắt của nàng đẹp như sao, gắt gao nhìn Dung Xán, tựa như đang trong mộng, chứa đựng nồng nàn quan tâm cùng tình ý.
Nàng nhìn rất lâu, sau đó, bên môi chợt mỉm cười, nghĩ sẽ như vậy im lặng rời đi, nàng nhịn không được hướng đến phía trước, tay nhỏ bé thương tiếc vuốt ve má nam tử. Nhan sắc còn hơn đào mận, giấu không được tình cảm cuồng dại…
Nàng không để ý tới người bên ngoài, cúi đầu xuống, môi đỏ dán sát vào khuôn miệng cương nghị của Dung Xán, nàng lại hôn trộm hắn, không đổi được thói quen này. Bởi vì nghiện, nàng bị hắn hấp dẫn mãnh liệt, cảm tình càng khắc sâu đậm.
Hiếm khi thấy được hình ảnh này, Khanh Hồng thản nhiên cười, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Triệu Điệp Phi “Ai nha” ho nhẹ, vẻ mặt hứng thú, ha ha, nữ tử Miêu tộc dám yêu lại đa tình, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến!
Không khí trong khoang thuyền trở nên mập mờ, Mộc Diễm Sinh liếm môi của hắn, chợt rên khẽ một tiếng, người đã bị đẩy ngã ở trên sàn. Hóa ra Dung Xán tỉnh lại, vừa nãy là chợp mắt giả vờ ngủ, giờ phút này hắn đẩy được nàng ra, chống đỡ nửa thân hình giận giữ trừng người ngã dưới sàn.
“Ngươi cứ không biết xấu hổ như vậy sao?!” Hắn mắt phiếm tơ máu, thống hận miệt thị.
Lời này, hắn nói qua không ít, trước đây nàng luôn cười đùa cho qua, nay lại thấy đau thấu tâm can.
Nàng lựa chọn trả lời như trước đây, ngữ điệu yêu kiều mềm mại, “Ta thích chàng, rất thích rất thích… Không có cách nào.”
Dùng mười trượng khổ, đổi một tấc tình, nàng tự mình nếm thử tư vị, rồi ở trong đó nhận lấy thương tích đầy mình.
Tiếp theo, nàng đứng lên, không thèm để ý cười khanh khách như họa, đẹp đến làm động tâm lòng người.
“Lấy tay ngươi ra, không được chạm vào ta!” Dung Xán quay sang, tránh né nàng đụng đến gò má của hắn.
“Ngươi trúng độc của Điền môn, để ta nhìn một cái.”
“Không cần!” Đối với giọng nói ôn nhu mềm mại của nàng, Dung Xán lạnh lùng chống đỡ, tàn khốc nói: “Cút xa một chút, đừng đến làm phiền ta!” Hắn lại bị nàng bài bố, để nàng nhiễu loạn tâm tư. Hắn vốn là muốn bắt nàng, rồi mới… Rồi mới lại… Lại…
Lại như thế nào? Hắn không biết, không biết! Não của hắn đều loạn hết cả lên. Để nàng rời đi cũng không được, đem nàng giam tại bên người cũng không xong! Làm như thế nào đều là chết tiệt không đúng! Trời giết hắn đi!
Mộc Diễm Sinh dịu dàng nhìn, tinh tế cân nhắc, hắn chưa ăn ba viên thuốc kéo dài tính mạng kia, nếu không, sẽ không suy yếu đến như vậy, ba viên thuốc có thể giúp hắn chống đỡ một ít thời gian, đợi nàng xin A Cha cho giải dược sẽ vì hắn giải cổ độc.
Ai… Nàng hiểu hắn, theo tính tình của hắn, đan dược kéo dài tính mạng kia làm sao có thể vào miệng hắn đây. Như vậy thì giải dược Cửu trọng cổ nàng phải nhanh chóng mang đến làm như thế nào để cho hắn ăn vào? Đến thời điểm đó lại tìm cách vậy.
Nàng vốn là cô nương người Miêu tiêu sái, nhưng lại ngã vào mê trận tình yêu của nam tử nhà Hán, chua ngọt buồn khổ, trầm mê không tỉnh, hư và thật khó phân biệt, cứ như vậy trong bóng đêm truy tìm một ánh lửa.
An phận thu tay, môi nàng cười vẫn xinh đẹp như cũ, tình cảm đối với hắn trực tiếp mà nhiệt liệt, hoàn toàn không che giấu.”Là ta sai, chàng tức giận là đương nhiên, chàng không muốn gặp ta, ta rời đi là được.” Nói xong, nàng kéo ván cửa đi ra khỏi khoang thuyền.
Trên boong thuyền gió thổi lành lạnh, nàng hít sâu, khó dằn cơn đau ở ngực.
Là vô hình hay là hữu hình, nàng đã không thể phân rõ, nhẹ dựa vào cột thuyền, cổ họng trào lên mùi tanh ngọt, muốn nhịn xuống, nhưng máu vẫn không một tiếng động tràn ra khóe miệng, nhuộm đỏ cằm đẹp, một giọt rơi xuống vạt áo phía trước, trong lòng nàng hiểu rõ chuyện gì xảy ra.
“Cửu trọng cổ “, chín loại đau khổ. Xán lang bị chín trùng độc, độc xâm nhập huyết mạch, toàn thân máu đã hóa thành kịch độc.
Lúc Tề Tát Y chế trụ mắt cá chân nàng, nàng nghĩ đến hai người sẽ phải an nghỉ dưới đáy sông, khi hôn hắn, cũng cắn nuốt máu của hắn. Nay, trong bụng nàng có máu của hắn, là ấm áp mang kịch độc.
Mỉm cười, muốn đưa tay áo lên lau sạch, lại vào lúc này, một tiếng thét kinh hãi vang lên, nàng kia cách mình rất gần.
Mộc Diễm Sinh cũng kinh ngạc, không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng hiện tại, nhanh chóng che miệng lại, đem máu dật trào nơi cổ họng che lại, bất đắc dĩ lại nôn ra, ngăn cản không được máu theo khe tay chảy ra.
Nàng lau khóe miệng qua loa, bình ổn tâm trạng mới chuyển sang nhìn Khanh Hồng, thật tình thành ý nói: “Ta nghĩ cách… Thay Xán lang lấy giải dược mang đến, mấy ngày này… Xin ngươi chiếu cố hắn.”
Lần đầu trên gương mặt yêu cười kia hiển lộ u buồn, không hề cố gắng kiên cường, tơ tình từng đợt từng đợt quấn quanh, nàng lưu luyến si mê liếc mắt nhìn khoang thuyền một cái, trong lúc Khanh Hồng không kịp phản ứng thả người nhảy vào trong nước sông mờ mịt.
☆ ☆ ☆
“Ối trời ơi! Nguy rồi!”
“Nguy cái gì mà nguy thế hả? Lục gia, gần đây nói chuyện với ngươi càng lúc càng kỳ lạ rồi!” Bàn tay to lớn kéo lấy Hồ Tử, Đồng Linh liếc mắt nhìn tuấn nhan đẹp hơn Tống Ngọc, Phan An còn nam tính hơn, miễn cưỡng nói: “Nếu mà lo lắng bên má trầy da sẽ để lại vết sẹo, vậy không cần kêu nguy! Ta cảm thấy rất có khí khái, vẫn sẽ có rất nhiều cô nương chạy theo ngươi.” Tuấn nhan bị trầy da là vì đốt tín hiệu khói lửa, ngâm trong nước lại chiuh gió quét nên hơi hơi sưng đỏ, bộ dáng kia nếu để mẹ hắn thấy, không biết tâm đau đến chừng nào.
“Ta không phải nói cái này.”
“Vậy thì là nói người nào? Ngươi không nói rõ ràng, ta sao biết là người nào? Đang nói cái gì thế?”
“Chúng ta để Tam ca ở lại chỗ Điệp Phi, đã quên mất một chuyện quan trọng.”
“Có sao?” Không chỉ Trương Hồ Tử, huynh đệ nghe được đều nhíu mi.
“Có có đấy!” Tống Ngọc Lang nhíu mi một cách đẹp trai nhất.”Chúng ta không đem tình hình thực tế nói cho Tam ca, hắn là hoàn toàn không biết chân tướng, chỉ nói cô nương kia muốn dùng hắn trao đổi vật. Ôi ôi — ”
Trên thuyền huynh đệ sửng sốt, sau một lúc lâu, có người cười khan, “A — hẳn là sẽ không quá nghiêm trọng!”
“Đúng! Dù sao Xán gia hiện tại cũng đánh không lại Kim tiên hà tụ, không có việc gì không có việc gì!”
“Chúng ta ra eo Hồ Lô rồi hãy giải thích, chậm chút cũng được.”
“Được được. Ai ai — ”
Ai ai — chỉ sợ muộn như thế này có giải thích nhiều cũng chỉ uổng công.
☆ ☆ ☆
Núi Thương Sơn.
Tà dương đỏ vẫn đẹp đẽ như trước, nhưng mà người thì đã khác.
Trại Mục Tư hai tay chắp ở phía sau, lẳng lặng đi đến bên cạnh nữ tử, không nói gì nhìn tà dương núi phía xa, không gian yên tĩnh, phía chân trời chim sơn ca bay lượn, thanh âm vô cùng réo rắt.
Hồi lâu, hắn cuối cùng mở miệng, giọng nói không cảm xúc.
“Khi nào nàng lên đường?” Không đợi đáp lại, hắn tiếp tục nói: “Tục mệnh đan không nhiều lắm, hiện tại chế tạo gấp cũng đã không kịp, huống hồ có mấy vị dược liệu hiếm khó tìm, giải dược của nàng là hắn, chỉ có hắn, mới có thể cứu nàng.”
Nữ tử chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, rặng mây đỏ phát ra màu vàng phủ lấy người nàng, lay động quyến rũ.
“Mạng của hắn, ta có thể cứu; mạng của ta, chỉ hắn mới có thể cứu.” Nàng cúi đầu cười, “Chuyện thật là kỳ quái, không phải sao?” Mấy ngày trở về Thương Sơn, nàng dựa vào tục mệnh đan duy trì tính mạng.
Ngày đó, toàn bộ huynh đệ chôn dưới đáy sông, còn sót lại một mình nàng chạy về Thương Sơn, vẫn chậm.
Một mảnh tàn phá, môn chúng chết, nàng tìm được Trại Mục Tư, cột ở chính sảnh ngã đè lên lưng hắn, trong lòng ôm Lan Tư hôn mê, cứng rắn chống đỡ chân khí trong cơ thể, mới không để cho cột đá làm gãy xương. Mà A cha cùng mẫu thân, Trại Mục Tư nói cho nàng biết rằng bọn họ cùng Sở Hùng chiến đấu quyết tuyệt, không biết sống hay chết.
Sau đó, có người ở sườn núi Ngân Lĩnh dựng đứng phát hiện loan đao của A cha cùng một chan giày của mẫu thân. Mọi người đều nói, bọn họ rơi xuống đáy vực rồi, có thể là đồng vu quy tận, vĩnh viễn ở lại đáy vực núi bạc Thương Sơn.
Mộc Diễm Sinh thực bình tĩnh nhận tin, ít nhất, mặt ngoài là cực kỳ bình tĩnh. Mà Lan Tư vẫn chưa chịu tỉnh, não bộ đã bị va chạm, nàng một mực ở trong mộng của chính mình.
“Môn chủ một lòng nghĩ đến thuốc nổ cùng đại pháo chế tạo đồ, đoạt về cũng chỉ vì củng cố điền môn. Nhưng ai lại lường trước được, Sở Hùng ở nhánh tây nam đã sớm chuẩn bị, lợi dụng danh nghĩa đón dâu, một nhánh tập kích tổng đường, một nhánh chặn giết các nàng.” Tay hắn vây quanh ở ngực, chậm rãi nói: “Người đó là hy vọng duy nhất của nàng, nàng không thể mềm lòng.”
Nàng cuối cùng hiểu được, A cha dùng cái gì luyện chế giải dược “Cửu trọng cổ”. Mùi máu trong phòng thuốc kia thật lâu không tiêu tan. Vì sao nàng vì cứu Xán lang, liên tục tìm kiếm trong cả ngàn bình dược, nhưng lại vẫn thiếu giải dược “Cửu trọng cổ”, căn bản là không tồn tại.
“Sao ngươi biết phương pháp giải độc?” Đang suy nghĩ, nàng bắt đầu hồi tưởng lại, đôi môi mất đi sắc đỏ ngày xưa, thay vào đó là màu tím. Nếu không đi tìm hắn, nàng sống không được bao lâu.
” Khi môn chủ giải độc cho người khác ta từng tránh phía sau màn vải phòng luyện đan.”
“Ngươi vi phạm môn quy, theo luật phải hủy mắt cắt lưỡi.”
“Đúng vậy.” Hắn nói rất bình tĩnh, “Trại Mục Tư nguyện ý nhận phạt.”
Nàng nhìn hắn trong chốc lát, bên môi mỉm cười, chân mày mềm mại giãn ra, trong trẻo nói: “Trại Mục Tư, ngươi không có sai. Kim Tiên Hà Tụ tuyệt đối không cho phép ngươi hủy mắt cắt lưỡi, bởi vì nàng cảm kích ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT