Hai người trở lại trung tâm huấn luyện tắm qua loa rồi dùng xe chuyên dụng di chuyển nội bộ đi đến bãi phóng C2, chưa đến gần đã nhìn thấy được có mấy xe container lớn ở xung quanh, người đến người đi rất tấp nập.

Dương Thế Hành vội vàng nhảy xuống xe, sau khi xác nhận thân phận ở cửa thì được nhận nón bảo hộ đội vào, lôi kéo Nghê Quý Vĩnh tiến đến.

Tiếng người ồn ào khắp bãi phóng. Nghê Quý Vĩnh vừa bước vào liền thấy “bước tiến mới” mà Dương Thế Hành nhắc đến.

Rocketman màu quất đứng sừng sững ở bên kia, những cánh tay robot từ từ di chuyển, phần đầu tiên của thiết bị ngoại vi tên lửa được trang bị bốn tên lửa đẩy màu trắng, dài ước chừng mười lăm mét, có vẻ chỉ còn vài bước nữa thì tên lửa sẽ hoàn toàn hoàn chỉnh.

Nhìn thấy cảnh này, Dương Thế Hành vừa hưng phấn lại vừa ảo não.”Không thấy được quá trình lắp ráp thật sự quá đáng tiếc. Đã thật, Rocketman ngầu quá!”

Nghê Quý Vĩnh gật đầu. Rocketman cao chót, mũi hướng về phía mầu trời, thoạt nhìn như thể muốn phá tan lồng giam lá sắt nhỏ hẹp đang bao quanh nó, lấy tốc độ mà không phương tiện nào có thể đuổi kịp lao ra khỏi bầu khí quyển, đi đến vũ trụ bao la bát ngát. Chỉ có một lượng nhỏ con người có được cơ hội tận mắt ngắm nhìn thế giới rộng lớn ngoài trái đất.

“Dựa vào định nghĩa của quốc tế thì số lượng phi hành gia được công nhận cho đến nay chỉ mới có hơn bốn trăm người…” Dương Thế Hành thì thào nói.

“Đúng vậy.” Nghê Quý Vĩnh ngẩng đầu ngắm nhìn ánh dương quang đang lấp ló ở mái nhà phía xa. “Chúng ta vẫn chưa phải phi hành gia, chỉ mới là người ‘sắp trở thành phi hành gia’ mà thôi.”

Dương Thế Hành nhắm mắt lại, ngực tràn ngập cảm kích cùng mong chờ. Có thể được tuyển làm phi hành gia thật sự quá tốt, hắn từ đáy lòng cảm tạ cơ hội hiếm hoi này. Có điều, phải chờ đợi thêm một năm nữa thật sự là một chuyện dày vò. Nếu như có thể, hắn một giây đồng hồ cũng không muốn đợi, thầm nghĩ nhanh chóng lên Người Khai Khoang, dùng chính đối mắt của mình chứ không phải qua màn ảnh hay kính viễn vọng, chứng kiến được vũ trụ trong mộng tưởng.

Hắn một lần nữa mở mắt trở lại hiện thực thì thấy Herbert đang đi về hướng hai người, từ rất xa đã phất tay chào hỏi. Mặc chiếc áo ba lỗ màu vàng có sọc dạ quang khiến ông rất nổi bật trong đám người, nhìn như điểm mốc dành cho đường đi bộ.

Dương Thế Hành nhanh nhẹn chạy đến đón, nhiệt tình chào hỏi: “Ui, Herbie, dạo này, ông có vẻ khỏe khoắn nhỉ.”

Sắc mặt Herbert hồng nhuận, râu mép hoa râm vẫn còn dính chút đồ ăn và bọt bia, Dương Thế Hành có thể chắc chắn khi lắp ráp vừa hoàn thành thì ông đã tự chúc mừng bản thân một phen.

Herbert cười ha hả nói: “Tôi còn buồn vì không thấy các anh đây. Trước đã nhắc phải đến sớm một chút mà, không thấy được là thiệt thòi của cậu đấy.”

“Thật đáng tiếc là không thấy được cả quá trình, nhưng lắp đặt hết thảy đều thuận lợi chứ? Nhìn sơ có vẻ không tệ.”

“Không phải ‘không tệ’ mà là ‘hoàn mỹ’!” Herbert khá tự hào, “Bảo bối xinh đẹp này nhất định sẽ giúp các anh một bước phi thiên!”

“Dĩ nhiên rồi Herbie, chuyện đó không cần phải bàn.”

Dương Thế Hành lại hết nhìn đông rồi nhìn tây, hỏi: “Sao không thấy An Lăng? Thời khắc quan trọng như vậy anh ta hẳn phải ở đây chứ?”

Herbert lắc đầu: “Bởi vậy nên tôi mới nói cậu đến quá muộn. Tiểu tử kia ở đây quan sát xong liền lập tức rời đi, hẳn là về lại phòng làm việc…”

“An Lăng chủ nhiệm đi nhà máy lắp ráp bên cạnh C3, muốn bảo trì đơn vị dự phòng cho Người Khai Hoang.” Một nhân viên bên cạnh nhắc.

Dương Thế Hành ngẩn người, thầm nghĩ đại khái là do bản thân sử dụng trình mô phỏng bay mấy ngày trước nên phải điều chỉnh lại thiết bị? Hắn cảm thấy một chút tội lỗi, bản thân dựa vào quan hệ với An Lăng mới sử dụng được thiết bị, còn hại người ta thêm việc.

Nghê Quý Vĩnh cũng biết Dương Thế Hành biểu tình là cái gì, bất quá hắn còn chú ý hơn một việc. Đơn vị buồng lái điều chỉnh hay bảo trì gì đều khá phiền phức, An Lăng phụ trách chuyện đó mà còn nhận lời để Dương Thế Hành sử dụng… Quan hệ của bọn họ thật sự thân đến như vậy?

Nghê Quý Vĩnh thừa nhận, chính mình bởi vì Dương Thế Hành quan tâm đến An Lăng mà có chút bực, tuy rằng hai người học chung trung học, bất quá hắn và Dương Thế Hành đã quen biết nhau hơn năm năm. Xem ra quan hệ giữa của bọn họ so với “bạn học trung học” mà mình nghĩ còn thân thiết hơn.

“Chúng ta đi nhà máy lắp ráp xem?” Dương Thế Hành hỏi.

Nghê Quý Vĩnh hơi do dự, miễn cưỡng mà nói: “Thì đi.”

Cổng chính của nhà máy lắp ráp mở lớn. Tên lửa đẩy vừa được cài đặt là được lắp ráp hoàn thành ở nơi này xong mới vận chuyển đến bệ phóng. Trong nhà máy vẫn còn không ít nhân viên đang thu dọn lại các loại thiết bị và vật phẩm. Dương Thế Hành và Nghê Quý Vĩnh đi vào bằng cửa sau, lén lút đi qua khu trung ương đang làm việc mà đến chổ phòng mô phỏng.

Cửa thủy tinh được cường hóa của phòng mô phỏng cũng được mở ra nên từ ngoài có thể nhìn xuyên cửa kính, thấy mấy người kỹ sư đang bận rộn làm việc.

Dương Thế Hành thăm dò nhìn một chút, không thấy An Lăng. Hai người dè dặt đẩy cửa thật nhẹ để đi vào vì không muốn để người chú ý. Có điều phòng mô phỏng dù không nhỏ nhưng cũng không lớn, cửa chính bị di chuyển một cái thì mọi người lập tức quay ra nhìn.

Hai người cứng đờ người, xấu hổ chào hỏi mọi người.

Ở đây đa số mọi người đều biết Dương Thế Hành và An Lăng là bạn thân, một gã kỹ sư ngẩng đầu nhìn đơn vị buồng lái ở trên cao hô to: “Chủ nhiệm, có người tìm!”

Dương Thế Hành ngẩng đầu nhìn cửa của đơn vị buồng lái.

Chỉ chốc lát sau, An Lăng bước ra, nhìn thấy hai người thì khẽ gật đầu. “Lên đây nói.”

Dương Thế Hành mạnh mẽ lôi kéo Nghê Quý Vĩnh leo lên cầu thang, bước vào đơn vị buồng lái. An Lăng ngồi ở vị trí lái chính, hai chiếc máy tính xách tay găm thêm một bó dây nối với giao diện điều khiển và máy tính kiểm soát, một lượng lớn các dữ liệu liên tục hiện ra.

Diện tích của đơn vị buồng lái vốn đã khiêm tốn, thoáng cái phải nhét ba người cùng rất nhiều thiết bị máy móc làm không gian càng nhỏ hẹp. Nghê Quý Vĩnh lui về phía sau cửa, còn Dương Thế Hành thì chẳng thèm để ý đi đến ngồi giữa ghế lái phụ, đưa tay chạm đến trần của khoang, hăng hái nhìn An Lăng làm việc.

“Xin lỗi, A Diệu.” Nhìn nửa ngày Dương Thế Hành mới nhớ đến mục đích của việc đến nơi này, áy náy nói: “Báo hại mọi người phải tăng ca.”

An Lăng vẫn chỉ nhìn vào màn hình máy tính, hờ hững nói: “Không sao.”

Nghê Quý Vĩnh thấy thái độ lạnh lùng của An Lăng, nghĩ tại sao phải tự làm mất mặt, muốn rời khỏi thì nghe tiếng An Lăng truyền đến: “Thỉnh thoảng sử dụng có thể giúp tìm ra sai sót. Lần trước cậu nói con quay hồi chuyển không chuẩn xác lắm?”

“Đúng vậy, lần trước mô phỏng, chênh lệch khoảng ba đến bốn trăm mét so với tọa độ của trạm vũ trụ.”

Nghê Quý Vĩnh thấy Dương Thế Hành và An Lăng bắt đầu thảo luận thì đành yên lặng đứng ở một bên quan sát.

An Lăng bật màn hình hiển thị vị trí, nhờ Dương Thế Hành cầm bản đồ sao tìm ra ba mươi bảy định tinh, xác định độ lớn góc của hai hành tinh trong đó cùng với trái đất và mặt trăng, lấy quán tính an toàn của ba con quay hồi chuyển giao nhau trên trục máy gia tốc rồi áp dụng ma trận nghịch đảo để xác định tốc độ. Trong khi đó, An Lăng kết nối máy tính với máy tính của trung tâm, một bên nhập vào số liệu Dương Thế Hành tính ra, một bên sửa chữa những phần khác biệt của cơ sở dữ liệu.

… Nhìn cũng ăn ý ghê, Nghê Quý Vĩnh thầm nghĩ. Không ngờ cái tên nhìn có vẻ quái gở này có thể hợp tác làm việc với người khác. Hay bởi vì đó là Dương Thế Hành? Hắn xoay người nhìn các kỹ sư khác đang làm việc bên ngoài đơn vị buồng lái, còn An Lăng trước khi Dương Thế Hành đến chỉ làm việc một mình ở bên trong… Hmm, quả nhiên là một người khó hòa đồng, chắc cũng chỉ có mỗi Dương Thế Hành làm bạn với hắn ta được…

Dương Thế Hành vẫn luôn thao thao bất tuyệt, chuyện trên trời dưới đất gì cũng có thể nói. An Lăng thì vẫn cứ im lặng là vàng, thi thoảng mới đáp lại một câu nhưng hai người ở chung cũng khá là hòa hợp. Quá trình chỉnh lý cũng rườm rà và dài dằng dặc, Nghê Quý Vĩnh rời khỏi nhà máy lắp ráp đi qua bên C3 la cà trở về thì Dương Thế Hành vẫn như cũ, tinh thần phấn chấn và miệng nói liên tục, An Lăng vẫn lạnh lùng, hoàn toàn không có  chút biểu hiện gì trên khuôn mặt.

Nghê Quý Vĩnh lúc này thật sự bội phục An Lăng một chút, có thể nghe Dương Thế Hành nói nhảm như vậy mà không phát điên. Khả năng kiên nhẫn của hắn đã lên đến đẳng cấp thần thánh rồi.

Thời gian cứ thế trôi qua cho đến khi An Lăng đóng máy tính xách tay lại nói: “Xong rồi.”

Ba người đã ngồi trong đây cả mấy tiến đồng hồ, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn. Nghê Quý Vĩnh nghe được câu đó không khỏi cảm ơn thượng đế.

Dương Thế Hành muốn duỗi người, nhưng vì không gian có hạn nên chỉ có thể đưa tay đánh về phía sau. “Chúng ta cùng đi ăn đi. Tôi phát hiện bên bãi biển Waikiki có một cửa hàng Thái, đi ăn thử xem!”

Waikiki là tên Dương Thế Hạnh tự gọi bãi biển của đảo vũ trụ, phỏng chừng là muốn mượn tên để tiện liên tưởng đến phong tình ở Hawaii.

“Đồ ăn Thái ở bãi biển Waikiki? Nghe có vẻ dị dị.”

Không đế ý đến sự móc mẽ của Nghê Quý Vĩnh, Dương Thế Hành hỏi An Lăng: “Anh đi thẳng qua đó luôn?”

An Lăng lắc đầu: “Còn có máy móc cần phải chỉnh sửa.”

“Tôi và Nghê 囧 cũng phải quay về trung tâm huấn luyện để lấy đồ. Như vậy đi, khoảng nửa tiếng sau chúng ta gặp nhau ở cửa Exit I phía tây?”

Định xong thời gian thì Dương Thế Hành và Nghê Quý Vĩnh rời khỏi đơn vị buồng lái. Bước đến cửa thì Dương Thế Hành bỗng ngồi chổm xuống nói: “Chờ chút, tôi buộc dây giày đã!”

Nghê Quý Vĩnh đã muốn đẩy cửa đi ra ngoài, không khỏi mắng: “Sao cậu phiền phức quá vậy…”

Nói đến phân nửa, Nghê Quý Vĩnh phát hiện An Lăng đang đứng ở bên ngoài đơn vị buồng lái, từ trên cao nhìn xuống bọn họ… Không, chính xác mà nói thì là nhìn Dương Thế Hành.

Nghê Quý Vĩnh lập tức cảm thấy kỳ quái, rụt lui thân thể lại để đảm bảo từ góc độ của An Lăng sẽ không nhìn thấy được mình đang quan sát.

Cái cách An Lăng nhìn Dương Thế Hành thật sự không bình thường, như thể mặt nạ thường nhật của hắn đã được lột ra mà bộc lộ bản chất thật sự.

Biểu tình này… Nghê Quý Vĩnh thực sự không thể nói rõ được. Đó là nỗi khổ sở, đè nén cái gì đó. Đôi mắt màu xanh lục của An Lăng không chớp mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Dương Thế Hành.

Bị nhìn kiểu đó mà Dương Thế Hành hoàn toàn không phát hiện ra cũng làm Nghê Quý Vĩnh khá kinh ngạc.

Cột lại dây giày chắc chắn xong, Dương Thế Hành đứng lên đi ra ngoài, vừa ngáp vừa nói: “Đi, cậu đứng đần ra đó làm gì?”

Nghê Quý Vĩnh lúc này như mới tỉnh mộng, vội vã đuổi theo bước đi của Dương Thế Hành.

Đếm ngược ngày thứ ba trăm lẻ hai. Mấy chiếc T-38 đang được khởi động cho huấn luyện ở bãi máy bay phản lực. Các phi hành gia không chỉ phải lấy được bằng lái máy bay phản lực mà còn phải hiểu được cấu tạo của thân máy bay và thành thạo trong cách điều khiển. Ngoài ra, họ còn phải bay theo định kì để duy trì tiêu chuẩn chỉ số phi hànhho5Trong khóa huấn luyện bay ở không quân Edward Mỹ, bọn họ đã được học cách điều khiển của rất nhiều loại máy bay, nhưng T-38 vẫn là loại máy bay phản lực quen thuộc nhất đối với phi hành gia.

Dương Thế Hành một bên tự đổ xăng cho chính chiếc T-38 của mình, một bên tán gẫu nhiệt tình với các nhân viên phụ trách.

Danny và V tỷ đã bay xong, đang bảo dưỡng máy. Cù Vũ Năng, Nghê Quý Vĩnh và Dương Thế Hành là nhóm bay thứ hai.

Nghê Quý Vĩnh vừa đi vừa kéo khóa của đồng phục phi hành, đến bên cạnh Dương Thế Hành nói: “A Năng đang ở trong WC, hai người chúng ta đi trước đi.”

Dương Thế Hành đổ xăng xong đem cần trở về lại xe, oán giận nói: “A? Tôi đang tính phân cao thấp với A Năng.”

Nghê Quý Vĩnh nhìn thấy dưới bụng chiếc T-38 của Dương Thế Hành được quét một lớn màu đỏ dễ phai trong nước, nổi giận mắng: “Con người cậu không thể bớt làm chuyện dư thừa được sao! Nếu như chết trước khi lên tên lửa thì làm thế? Tôi đã nói với cậu rồi, người chưa đi đến được vũ trụ thì còn chưa có tư cách làm phi hành gia đâu!”

Cái Dương Thế Hành tính làm chính là xem ai có thể bay gần với mặt nước biển nhất. Màu sơn dưới bụng của máy bay nào càng phai nhiều thì chứng tỏ diện tích chạm vào nước của nó càng lớn. Đây là kỹ năng rất khó. Khi máy bay phản lực tiếp xúc với mặt nước biển thì lực cản cực lớn cũng được sinh ra khiến người lái dễ mất điều khiển, dẫn đến lật thân rơi máy bay.

Dương Thế Hành vội vã đẩy Nghê Quý Vĩnh đến máy bay của hắn, một bên biện hộ: “Cậu yên tâm đi, 囧 bé nhỏ, tôi đã kiểm tra từ đầu đến cuối rồi, không sao đâu!”

Nghê Quý Vĩnh vẫn bực mình, liếc mắt nhìn Dương Thế Hành nói: “Chuyện này tôi sẽ nói với mẹ của cậu!”

Dương Thế Hành cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hứa với Nghê Quý Vĩnh sẽ không chơi low altitude stunt nữa. Hắn lo lắng đến độ chỉ còn kém nước quỳ xuống cầu xin nhưng Nghê Quý Vĩnh cho đến lúc lên máy bay cũng không thèm để ý.

low-altitude stunt: nhào lộn máy bay trong độ cao thấp so với mặt nước biển

Dương Thế Hành đội mũ bảo hộ và tai nghe rồi ngồi vào trong T-38, bởi vì không dám thực hiện những kỹ năng mạo hiểm nên hắn cũng không thèm mặc đồ kháng G. Sau khi cất cánh, Dương Thế Hành vội vã truy kích theo máy bay của Nghê Quý Vĩnh đang ở phía trước.

Hắn một bên chú ý đến đồng hồ PFD và ND, một bên dùng vô tuyến liên lạc Nghê Quý Vĩnh: “Gọi Nghê 囧, gọi Nghê 囧, van cậu trả lời tôi đi mà! Over!”

T-38 của Nghê Quý Vĩnh ở phía trước vẫn duy trì tốc độ, sau một lát thanh âm của Nghê Quý Vĩnh mới truyền đến: “Gì? Over.”

“Cậu sẽ không nói với mẹ tôi đấy chứ? Phải không? Cậu cũng biết bà ấy lớn tuổi rồi, không thể chịu kích thích được, over.”

“Bữa trước vẫn thấy bà ấy mạnh khỏe lắm, chí ít là không thành vấn đề để xứ lý cậu, over.”

Dương Thế Hành kêu lên oai oái: “Xin lỗi mà! Tôi không đụng đến kỹ năng mạo hiểm nữa! Nếu tái phạm… Tôi sẽ nhảy xuống Thái Bình Dương để chuộc lỗi!”

Nghê Quý Vĩnh chậm chạp không đáp lại, Dương Thế Hành bỗng nhiên nhới tới, nói bổ sung: “Cậu có nghe không vậy? Over!”

Một hồi lâu, Nghê Quý Vĩnh lại hỏi đến một đề tài chẳng trúng trật gì: “Này, cậu và An Lăng chủ nhiệm rất thân?”

Dương Thế Hành không thèm nghĩ liền trả lời: “Chuyện này còn phải hỏi? Nếu tôi phải nhảy xuống Thái Bình Dương thì anh ta nhất định sẽ đến cứu tôi.”

“Phải không… An Lăng chủ nhiệm có bạn gái bao giờ không?”

Dương Thế Hành đảo mắt nói: “Làm sao tôi biết? Có điều hiện tại thì anh ta đang độc thân. Trước đây học trong trường nam, cha anh ta cũng quản rất nghiêm ngặt, An Lăng nếu không học thì đi chơi với tôi, căn bản cũng không có thời gian quen bạn gái. Mà cậu hỏi cái này làm gì?”

“Cậu không cần biết.”

Dương Thế Hành suy nghĩ một chút, hình như nhớ đến cái gì mà kêu lên: “Cậu không phải muốn mai mối em gái mình cho An Lăng đó chứ?”

“…”

“Tôi phải nói trước với cậu. Mặc dù tôi không biết sở thích của An Lăng nhưng khẳng định anh ta thích dạng con gái đoan trang thục nữ. Em gái cậu quá thô lỗ, out không cần hỏi.”

“…”

“Ê, nói gì coi. Nghê 囧? Nghê ——囧—— ”

Dương Thế Hành vênh váo gọi còn Nghê Quý Vĩnh lại rơi vào trầm tư.

Rốt cuộc thì ngày hôm đó hắn thấy cái gì? Với cái kiểu ngớ ngẩn của Dương Thế Hành thì nhất định không biết được chuyện gì đang xảy ra. Với lại,  Nghê Quý Vĩnh quen Dương Thế Hành lâu như vậy, cũng biết hắn phải thuộc dạng đó. Hơn nữa, theo những gì biết được thì khả năng An Lăng chủ nhiệm là đơn phương… Đột nhiên, Nghê Quý Vĩnh cảm thấy thông cảm cho An Lăng rất nhiều, trên một vài khía cạnh.

Nghê Quý Vĩnh đưa mũi máy bay hướng lên trên, bắt đầu xoay vòng phóng lên. Đây là kỹ năng cần có của một phi công chính thức. Dương Thế Hành cũng bám theo. Hai chiếc T-38 không ngừng phóng lên, đột phá độ cao mười ngàn mét. Bầu trời lúc này đã không còn màu xanh mà chuyển sang màu tím huyền ảo, chiếm lĩnh khắp không gian. Ở đây không có tầng mây, khí lưu dường như ngừng di động mà đọng lại. Những điều này chứng tỏ bọn họ đã tiến vào tầng bình lưu.

Mũ bảo hiểm bay không ngừng cung cấp dưỡng khí để không làm phi công cảm thấy khó thở. Có điều, tại nơi khí áp cao như thế này thì khả năng hô hấp cũng không thoải mái được như ở mặt đất. Hô hấp dồn dập làm Nghê Quý Vĩnh có chút không chịu nổi, tựu như bệnh hô hấp cấp lại phát tác, cho dù hắn có hớp một ngụm lớn không khí đi nữa cũng không thể đưa nó đến phổi được, thở ra còn nhiều hơn cả hít vào. Cái bệnh chết tiệt này đã từng khiến Nghê Quý Vĩnh nghĩ mình sẽ không bao giờ đi lên vũ trụ được.

Hắn nghiêng đầu nhìn qua, Dương Thế Hành đã theo kịp. T-38 của hắn song song với chiếc của Nghê Quý Vĩnh, còn trơ tráo làm động tác tay khiêu khích Nghê Quý Vĩnh.

“Ê, tôi phải nói, con người cậu…” Nhìn thấy Dương Thế Hành thì Nghê Quý Vĩnh không nhịn được muốn mắng.

… Con người như cậu làm sao có thể có người thích vậy? Nghê Quý Vĩnh nghĩ thầm. Nếu dựa theo những gì Dương Thế Hành kể thì đại khái có thể cho là như vậy. An Lăng hẳn là bắt đầu thích Dương Thế Hành từ thời cấp ba, sau chắc cũng vì nguyên nhân đó mà biến mất. Nếu không phải công tác hiện tại quá quan trọng, không chừng An Lăng chủ nhiệm cũng đã từ chức chạy đi rồi.

Nghê Quý Vĩnh hiện tại rất ghét sự mẫn cảm của mình, nếu không thì làm sao hắn lại phát hiện ra chuyện phiền phức này.

“Nghê 囧, sao đang nói giữa chừng lại ngưng? Không lẽ ruồi bay vào miệng cậu rồi?”

Nghê Quý Vĩnh lắc đầu thở dài nói: “Tôi đang băn khoăn sao mấy năm nay cậu chỉ có một người bạn gái? Còn chọn cô nàng quen trước rồi biết sau nữa… Vậy mà sau khi chia tay nhỏ cậu cũng không tìm người khá? Tính ra cũng phải đến mấy năm phòng không rồi đó nhỉ.”

Dương Thế Hành dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Nghê Quý Vĩnh, dù cho khoảng cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe ra ý trêu chọc trong giọng nói của hắn: “Cậu chuyển mục tiêu em rể sang tôi đấy hả? Thật đáng tiếc, tôi thích con gái có cá tính một chút.”

“… Cậu tốt nhất hãy biết nắm chặt cơ hội khi tôi vẫn còn nguyện ý mà nói chuyện với cậu.”

“Được rồi, được rồi. Thật là… Sao cậu cứ như bà cô già khó tính vậy…” Dương Thế Hành lẩm bẩm nói.

Hai người từ từ tăng tốc, khi kim của vận tốc Mach chỉ đến không chấm chín, bằng khoảng một ngìn không trăm mười kilomet một giờ, đã sắp đạt tới vận tốc âm thanh. Luồng không khí qua cánh máy bay đã đạt đến tốc độ của âm thanh. Những tiếng ồn như sóng xung kích mạnh mẽ đập vào sườn máy bay. Thân máy bay lay động kịch liệt, âm thanh hai bên tai vang như sấm rền.

… Như vầy không thể nào tiếp tục nói. Hai người đưa mắt nhìn nhau cùng nghĩ rồi đồng thời gia tốc.

Kim đồng hồ nhếch thêm một Mach, cũng là tốc độ âm thanh một nghìn hai trăm kilomet trong nháy mắt, những âm thanh ồn ào chung quanh lập tức biến mất mà trở lại với sự tĩnh lặng, chỉ còn nghe thấy âm thanh nho nhỏ của máy móc đang hoạt động.

“Kỳ thực tôi cũng muốn quen một người. Có điều chuyện này thường thì cứ thuận theo duyên số ha?” Dương Thế Hành tiếp tục chủ đề về bạn gái lúc nãy. “Dù sao cũng là cô ấy đòi chia tay chứ có phải do tôi đâu… Dù sao tôi suốt ngày ở Mỹ, người ta có ‘binh biến’ thì cũng là đương nhiên.”

“Không lẽ đến giờ cậu còn thích cô ta?”

“Ha, làm sao có thể chứ!” Dương Thế Hành khoa trương cười nói, “Cũng đã qua ba năm rồi. Tôi còn không nhớ rõ mặt mũi cô ấy ra sao nữa.”

… Nhưng là dù có qua mười năm thì An Lăng chủ nghiệm cũng không quên cậu. Nghê Quý Vĩnh trong lòng thản nhiên khẳng định thay cho đương sự.

“Cậu hãy nhanh đi kiếm một người bạn gái đi. Đến tuổi này rồi thì lo cho chuẩn bị kết hôn là vừa.”

“… Ê, Nghê 囧, không phải mẹ tôi lại đầu độc gì cậu chứ?”

“Ừ.” Nghê Quý Vĩnh thẳng thắn nói, “Bác bảo phải khuyên cậu mau kết hôn, tốt nhất là trước khi tên lửa phóng đi chứ nếu không có chuyện gì xảy ra thì có muốn cũng không kịp nữa rồi.”

“Ack, bà già độc mồm độc miệng quá!”

… Phải, không sai, làm như vậy là tốt nhất cho cả Dương Thế Hành lẫn An Lăng. Mặc dù Nghê Quý Vĩnh nghĩ như vậy, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.

Bác Dương đúng là có nói muốn Dương Thế Hành nhanh nhanh kết hôn, dù sao có nhiều con cái như vậy mà bà vẫn còn chưa có cháu… Nghê Quý Vĩnh không rõ lắm đây có phải là lời nói hứng thời hai bác không, nhưng đối với An Lăng chủ nhiệm thì Dương Thế Hành sớm kết hôn mới có thể chặt đứt tình cảm của hắn, thực sự không cần lãng phí lưu luyến với cái con người ngớ ngẩn ngày…

“Nghê 囧, có vật thể bay không xác định đang tiếp cận từ phía sau!”

Tiếng la của Dương Thế Hành cắt đứt dòng suy nghĩ của Nghê Quý Vĩnh. Hắn nhìn ra đa thì thấy một vật thể đang tiến đến với tốc độ rất nhanh. Nghê Quý Vĩnh cũng giật mình, không phải mải suy nghĩ mà xông vào vùng trời của quốc gia khác chứ?!

“Tôi vừa xác nhận rồi. Là máy bay chiến đấu MiG-29 của Nga!”

“…”

“Này, sao còn không chạy đi?”

Nghê Quý Vĩnh lạnh lùng nói: “MiG-29 của Nga đã bị ngừng hoạt động từ mấy năm trước. Đó là A Năng phải không?”

Tiếng nói có vẻ chột dạ của Dương Thế Hành truyền đến: “Haha, không lừa được cậu rồi.”

“Tôi thật sự mong muốn T-38 có tên lửa. Như vậy tôi có thể bắn cậu biến thành quả cầu lửa bay xuống Thái Bình Dương.”

Trong lúc Dương Thế Hành bị tổn thương trước sự lạnh lùng của Nghê Quý Vĩnh thì Cù Vũ Năng đã bắt kịp T-38, bay bên cạnh Dương Thế Hành.

“Hai người coi bộ có một girl’s talk rất vui vẻ với vận tốc âm thanh trên cao nhỉ?” Âm thanh nhàn nhạt của Cù Vũ Năng truyền đến từ bộ đàm.

“A Năng, anh đến thật đúng lúc!” Dương Thế Hành ấm ức kêu lên, “Anh vừa nghe được phải không? Nghê 囧 nói thật tàn nhẫn.”

Nghê Quý Vĩnh không đế ý đến lời nhảm nhí của hắn, nói: “A Năng, nếu tên này lôi kéo anh thi đấu cái gì thì cũng đừng để ý đến hắn. Mấy trò đó chơi mấy cái mạng cũng không đủ.”

“Tôi chỉ lo lắng cho A Hành không chịu nổi thôi, chứ bản thân anh đây không vấn đề gì.”

Nghê Quý Vĩnh trừng mắt nhìn Dương Thế Hành: “Nghe thấy chưa?”

Dù cách nhau hơn mười mét nhưng Dương Thế Hành vẫn cảm thấy được lãnh ý trong mắt Nghê Quý Vĩnh, hắn lúng túng đáp ứng vài tiếng rồi cũng không dám mở miệng nữa.

“Được rồi A Năng, ngài mai có buổi thảo luận thí nghiệm. Tôi nghe bọn họ muốn đem đơn vị thí nghiệm vận chuyển enzim phóng ra, hay là đưa đi cùng với chúng ta trong Người Khai Hoang, mà nếu vậy đến lúc đó đơn vị trọng tải lại phải chứa thêm một cái tủ lạnh…”

“Như vậy trung tâm vũ trụ coi bộ phải cân nhắc kỹ càng mới được. Mang cả pin năng lượng mặt trời và đơn vị thí nghiệm? Người Khai Hoang đã phải chở rất nhiều thứ rồi…”

Nghê Quý Vĩnh và Cù Vũ Năng đều có bằng chuyên nghành về sinh vật học nên còn được giao thêm một vài nhiệm vụ, trong đó bao gồm mang theo dược phẩm protein kết tinh, các loại thuốc chống nhiễm trùng sản xuất bằng interferon và nhân giống cây trồng.

Những thí nghiệm này đều vô cùng quan trọng trong việc phát triển vũ trụ. Dược vật được tách ra nhờ vào trọng lực trong vũ trụ có độ tinh khiết còn cao hơn so với quá trình dưới mặt đất. Sản lượng làm ra ở đơn vị thí nghiệm của trạm vũ trụ trong vòng một tháng thậm chí còn nhiều hơn sản lượng của trái đất trong vòng mười năm. Nó đã giúp cho giá cả của nhiều dược phẩm quý hiếm giảm xuống hơn mười lần trong mấy năm qua. Những lợi ích được tạo ra nhờ những thí nhiệm này là không thể kể hết.

Dương Thế Hành bị kẹt ở chính giữa không thể nào xen vào câu chuyện của hai người, bởi vậy chỉ có thể yên lặng lắng nghe.

Có điều, chủ đề của hai người này cũng rất nhanh chấm dứt. Cù Vũ Năng nhân tiện trực tiếp hỏi: “Nghe nói hai đứa hôm qua đi ăn với An Lăng chủ nhiệm hả. Anh hoàn toàn không biết Jon lại thân nhanh với An Lăng chủ nhiệm vậy đấy?”

Dương Thế Hành và Nghê Quý Vĩnh không hẹn mà cũng nghĩ thầm: Cù Vũ Năng quả nhiên là trạm tin tức của trung tâm vũ trụ!

“Đều là do tên này kéo đi. Cũng chỉ là ăn một bữa cơm nên không sao cả.” Nghê Quý Vĩnh qua loa nói.

“Có điều đồ ăn Thái hôm qua ăn rất ngon. Súp tomyum là đặc biệt ngon! Cá hấp chanh và gà ướp tiêu cũng rất được…” Dương Thế Hành không ngừng ca ngợi.

Ngày hôm qua Nghê Quý Vĩnh vì phát hiện ra chuyện kia nên không ăn gì nổi, nhìn gương mặt không chút biểu tình như đang đeo mặt nạ của An Lăng làm hắn hi vọng bản thân chỉ đang mơ mà thôi. Có điều, hắn đột nhiên có cảm giác giống Danny. Khi An Lăng nói chuyện với Dương Thế Hành rất khác với bình thường, mà Dương Thế Hành lúc đó cũng đàng hoàng hơn so với bình thường rất nhiều… Chí ít là không phát biểu những câu vô ý tứ vớ vẩn.

Thái độ của An Lăng hắn có thể hiểu, nhưng Dương Thế Hành thì…

“Jon, cậu có hỏi chưa? Vụ vì sao A Hành trước mặt An Lăng chủ nhiệm lại rất khác so với bình thường?”

Nghê Quý Vĩnh ngực thầm mắng Cù Vũ Năng, bản thân rõ ràng rất hóng chuyện mà còn làm bộ thuận miệng hỏi một chút. Mà, vấn đề này cũng hơi khó hỏi…

“Ây da? Bị mọi người phát hiện?” Dương Thế Hành ngại ngùng lè lưỡi… Đương nhiên là hai người kia không nhìn thấy được.

Không ngờ Dương Thế Hành lại thản nhiên thừa nhận như vậy, Nghê Quý Vĩnh không thèm do dự nữa, lập tức vào vấn đề: “Vì sao vậy?”

Dương Thế Hành hơi do dự, một lát sau thì âm thanh truyền đến: “Đơn giản mà nói thì là giả bộ ra vẻ đó.”

“…Gì?”

“Lâu lắm mới gặp lại An Lăng, mặc dù ngoài miệng thì tôi bảo anh ta không thay đổi gì, nhưng thật ra, anh ta thay đổi rất nhiều.”

Thanh âm của Dương Thế Hành nghe có chút rụt rè, nhưng Nghê Quý Vĩnh không thừa nhận chuyện đó mà chỉ nghĩ là do nói qua máy khiến cho giọng điệu của hắn bị lệch một chút thôi.

“Anh ta trở nên… rất thành thục, có thể một mình phụ trách một bộ phận công việc. Kỹ sư tên lửa vốn là ước mơ của tôi thời đi học. Tôi tính cố gắng học đến tiến sĩ để có thể làm một cái gì đó trong lĩnh vực này nhưng không học nổi. Khi biết An Lăng trở thành kỹ sư tên lửa thì tôi mới nhận ra, con đường của chúng tôi là một đường thẳng song song, nhưng mà anh ta đã đạt được rất nhiều thành công, còn tôi chỉ mới dừng lại ở mặt đất. Mặc dù nói là phi hành gia, nhưng cũng chỉ là một tên amateur mà thôi.”

Cù Vũ Năng và Nghê Quý Vĩnh nghe Dương Thế Hành nói, không khỏi trầm mặc. Nghê Quý Vĩnh thực sự rất kinh ngạc, dù quen biết Dương Thế Hành đã lâu nhưng việc hắn nghiêm túc thổ lộ tâm tình của mình như thế này là lần đầu tiên.

Dương Thế Hành nhìn màn hình ra đa, chỉ thấy ba điểm chấm tượng chưng cho ba chiếc máy bay của bọn họ. “Tôi mong có thể lên vũ trụ sớm một chút, để anh ta có thể nhìn tôi cũng đã tiến bộ hơn so với quá khứ nhiều… Có điều mong muốn cũng chỉ là mong muốn, hành trình xuất phát cũng đã được định ra, tôi cũng chỉ có thể….”

Dương Thế Hành dừng lại, Cù Vũ Năng liền giúp hắn nói hết, “ra vẻ trưởng thành, làm bộ đứng đắn?”

“Haha, đúng là như vậy đấy.”

Nghê Quý Vĩnh im lặng. Làm bạn với Dương Thế Hành bao năm qua, hắn khá rõ tính cách của tên này, vì ước mơ của bản thân mà hoàn toàn không để ý đến sự phản đối của người nhà cũng như quá trình học tập gian khổ để đi theo con đườte6nphi hành gia. Tính vừa ngốc lại vừa cố chấp. Không có ai có thể làm thay đổi quyết tâm của Dương Thế Hành được, vậy mà hắn lại vô cùng để ý cái nhìn của An Lăng đối với mình…

Xem ra trong lòng của Dương Thế Hành, An Lăng thật sự là một điều gì đó đặc biệt. Nhưng như vậy thì nếu chuyện kia lộ ra đều không tốt cho cả đôi bên. Vì đối với Dương Thế Hành mà nói, An Lăng có đặc biệt đi chăng nữa thì cũng chỉ là một người bạn, nếu như biết tình cảm của An Lăng đối với hắn không đơn giản như vậy, Dương Thế Hành nhất định sẽ phiền muộn mà tự trách. Vậy nên…

“Cậu nên kết hôn sớm sớm đi.” Nghê Quý Vĩnh than thở.

“Kết luận này của cậu lấy từ đâu ra vậy?!”

Chú thích: Liên đoàn du hành vũ trụ quốc tế quy định, nếu bay lên không gian vượt qua một trăm km so với mặt nước biển thì có thể gọi là phi hành gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play