“NGÀI KHÂU! TRONG NHÀ NGÀI CÒN NGƯỜI KÌA! LÀM SAO BÂY GIỜ! LÀM SAO BÂY GIỜ!” bà cụ Trương lảo đảo ngả tới ngả lui, nhào lại đây bắt lấy tay Khâu Phong lắc mạnh.
“Cái gì cơ?” Khâu Phong cũng hoảng lên, lướt qua bà cụ chạy nhanh về cửa nhà mình, nhưng cái cửa sắt màu xám vẫn cứ lặng im đứng đó, cậu áp tai lên cửa nghe vào bên trong nhưng không nghe có tiếng người nào cả, trên ván cửa cũng không có tăng nhiệt độ. Lại quỳ rạp xuống mặt đất nhìn vào khe cửa cũng không có chút khói nào của đám cháy bay ra cả.
“…. không có cháy…” Khâu Phong đứng lên, hơi chần chừ nhìn cánh cửa trước mặt, xúc cảm lạnh như băng từ trên tay truyền tới. Tầm mắt từ cửa chuyển tới tay nắm, nơi đó vẫn chưa được lau chùi, bên trên kim loại màu bạc vẫn còn dính một vài thứ gì đó, đó là da trên tay Lạc Diệp xé ra, đến mức khiến trong lòng cậu thấy đau đớn. Cậu ngẫm nghĩ một hồi rồi từ từ đưa tay qua, ngay lúc sắp đụng tới thì hơi ngừng lại, nhưng cuối cùng cũng hạ quyết tâm nhắm mắt lại nắm nhanh lấy nó.
“CHÁY! CHÁY RỒI! MỌI NGƯỜI MAU THỨC DẬY ĐI!” bà cụ Trương chạy theo đến đây, nhìn thấy cậu đứng yên trước cửa, cụ hơi bối rối lại không biết bây giờ nên làm gì, chỉ có thể đi gõ cửa từng nhà từng nhà một mà kêu. Giọng của bà cụ rống lên nãy giờ đã bắt đầu trở nên khàn khàn, sức trên tay cũng chả còn được bao nhiêu nữa, nhưng hai tiếng ‘cháy rồi’ vẫn có uy lực rất mạnh nên không bao lâu đã có mấy nhà quần áo lộn xộn mở cửa chạy ra.
“Sao vậy? Cháy chỗ nào?” Mọi người đều hoảng loạn thành một đám, có người định đi về hướng cầu thang, có người thì hỏi nhau qua lại, cái hành lang khi nãy còn im ắng thì bây giờ đã trở nên hỗn loạn.
“Bà cụ Trương, bà cụ Trương” Khâu Phong thở gấp vài cái, buông cái tay đang cầm nắm cửa ra quay lại giữ chặt bà cụ, “không có cháy, cụ nhìn nhầm rồi, không có cháy”.
“Tại sao lại không có! Khụ khụ, khói to như vậy mà!” Bà cụ gấp tới mặt đều đỏ lên, bà giống như bị khói sặc tới mà cúi người xuống ho ra vài tiếng.
“Không có cháy, thật ạ” đỡ lấy người bà cụ, Khâu Phong cố gắng giữ bình tĩnh, cũng định làm cho bà bình tĩnh lại.
“Ngài Khâu, ngài mau đi cứu đứa bé đi, trong nhà ngài…..” giọng của bà cụ hơi yếu đi, lớn tuổi rồi, sự kích động và mấy tiếng ho khan vừa nãy đều rút đi phần lớn sức lực của bà, “Có đứa trẻ đang khóc ở bên trong đó, ngài mau đi cứu nhanh lên đi, trời ơi, thật đáng thương mà!”
Bà cụ run rẩy chỉ vào cửa nhà Khâu Phong, tay kia thì gắt gao nắm lấy áo cậu lo lắng hô lên.
Khâu Phong không tự chủ mà nhìn theo hướng bà cụ chỉ, nhìn lại cửa nhà mình. Trong nháy mắt đó cậu đã cho rằng mình bị hoa mắt, quá nhiều chuyện đè lên người làm cho thần kinh của cậu sinh ra ảo giác, cái chỗ đó khi nãy vẫn là cánh cửa chống trộm màu xám thì giờ lại là một cánh cửa gỗ sơn màu đỏ xưa cũ, nắm cửa là kiểu cong hai đầu kẹp vào nhau làm bằng sắt, bên trên còn có vết gỉ trơn bóng do thường xuyên được chạm vào.
Trong nháy mắt này khiến cậu gần như quên cả thở. Khói đặc bay ra từ trong khe cửa, còn bên tai thì tràn ngập tiếng kêu hoảng sợ của mọi người, bên cạnh giống như còn có người hoảng loạn chạy qua. Cửa nhà chấn động rất mạnh như là bên trong có người muốn xô cửa đi ra, giống như đang đánh vào trong lòng cậu, làm cho cậu suýt nữa là hất ra tay bà cụ rồi đứng lên. Cậu nghe thấy có người lớn tiếng khóc dùng hai tay để đập cửa, đó là tiếng của một đứa trẻ con, khóc đến mức vô cùng đáng thương, sau đó tiếng khóc rời khỏi cửa giống như là chạy về hướng bên trong phòng. [Mau cứu người, bên trong vẫn còn có một đứa bé] bên cạnh tai không biết là tiếng của nhóm người nào, kích động, lại hỗn loạn. Tiếng bước chân, tiếng khóc, tiếng ho khan, còn có tiếng ai đó đang tìm kiếm người nhà.
Nhìn thấy, cũng nghe tới, ngay trong nháy mắt kia tràn ngập vào trái tim và ánh mắt cậu, Khâu Phong cảm thấy làn da của bản thân dường như có thể cảm nhận được hơi nóng đang cuồn cuộn thổi vào.
Chính là trong nháy mắt này cậu bị chìm sâu vào cơn hỏa hoạn.
“Ngài Khâu!” Tiếng phụ nữ đột nhiên kéo cậu quay về, Khâu Phong nhanh chóng phục hồi lại tinh thần. Cậu quay đầu lại thấy người phụ nữ trung niên rõ ràng đang lo lắng lôi kéo cậu, đó là mẹ của Tiểu Kiệt. Lúc này mới nhớ tới phải hô hấp, cậu suýt nữa đem bản thân mắc nghẹn.
“Không có gì….. tôi không sao….” gật gật đầu cười gượng một cái với người phụ nữ, Khâu Phong mới phát hiện ra trên hành lang lúc này yên tĩnh tới quỷ dị. Mấy người vừa rồi bị bà cụ Trương gọi mà hấp tấp rời khỏi nhà, trừ người nhanh chân đã chạy xuống thang lầu thì còn lại đều đứng rải rác trên hành lang. Quần áo bọn họ vẫn lộn xộn như cũ, có người gắt gao đứng dựa sát vào người thân của mình. Khâu Phong kinh ngạc nhìn bọn họ, ánh mắt họ đều theo hướng ngón tay của bà cụ mà nhìn về cửa nhà của Khâu Phong, trên mặt đều ngập tràn sự sợ hãi.
Trong lòng Khâu Phong run lên, trong đầu có chút muốn lùi lại, bản năng không muốn lại nhìn về cánh cửa đó theo ánh mắt họ nữa.
“A Phong, nơi này không thể ở được, mau theo anh trở về” lời nói của Lạc Diệp hiện ra trong đầu cậu, gương mặt Lạc Diệp lúc đó trắng bệt còn đầu tóc thì rối bời, anh dùng cánh tay bị thương của mình mà nắm chặt lấy cậu không chịu buông.
Rốt cuộc anh ấy đã gặp được cái gì? Vết máu chảy ra từ trên vết thương của Lạc Diệp như thấm vào tận vết thương trong lòng cậu, đâm tới đau đớn. Mặc kệ là cái gì thì cũng là chuyện đáng sợ hơn rất nhiều so với những thứ cậu nhìn thấy và gặp được, mới có thể đem người đàn ông tự tin lại kiêu ngạo kia biến thành như thế. Nhưng anh cũng không chịu rời đi mà vẫn ngồi lại ở bên cửa, chỉ vì muốn đợi mình về mang mình rời khỏi nơi nguy hiểm này.
Cắn môi một cách thô bạo đến khi nếm được mùi vị gỉ sắt, Khâu Phong đưa đầu từ từ chuyển hướng về phía cánh cửa, ánh mắt di chuyển, đập vào mắt là cánh cửa màu xám lạnh băng vẫn cứ lặng im như trước, dường như là chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
Tiểu Kiệt từ nãy giờ vẫn đứng yên bên cạnh mẹ bỗng nhiên động đậy, nhóc nghiêng đầu đi tới cánh cửa kia, ở trong không khí mà nhóm người lớn xung quanh không dám thở mạnh một chút, nhưng thằng bé dường như lại không-cảm-thấy có chút cảm giác bất thường nào, chính là giống như bình thường mà thoải mái đi đến bên cửa. Nhóc ấy đứng một chút rồi từ từ nâng cánh tay lên với mục tiêu là nắm cửa.
“TIỂU KIỆT!” Người phụ nữ trung niên hét to một tiếng, phát hiện đứa con muốn làm gì chị ta nhảy dựng lên như là bị điện giật, tiến tới vài bước đem đứa nhỏ kéo mạnh về trong lồng ngực “CON MUỐN LÀM GÌ? MUỐN LÀM GÌ HẢ? TIỂU KIỆT!”
Chị ta dùng quá nhiều sức khiến đứa nhỏ mất thăng bằng lập tức nhào mạnh vào trong lồng ngực, cũng khiến chị ta mất cân bằng mà ngã lăn ra đất. Nhưng chị ta không để ý nhiều như vậy, ôm đứa bé mà liều mạng đạp chân di chuyển về phía sau, muốn rời cánh cửa này càng xa càng tốt, giống như cánh cửa đó là cánh cửa của địa ngục, sẽ phun ra tia lửa đem người ta đốt tới xương cốt đều không còn lại chút gì.
“Các người đều đứng đó làm gì? Cứ người đi chứ, đứa bé kia vẫn còn ở bên trong đó!” Cầm lấy quần áo của Khâu Phong, bà cụ Trương thở chậm lại, phát hiện người chung quanh đều đứng ngơ ngác không nhúc nhích không khỏi kêu to lên, bà cụ đứng thẳng người lắc lắc thân thể của Khâu Phong “Mau! Mau lên đi! Còn nữa….. phải rồi… cháy… báo cháy nữa……”
“Bà cụ Trương, bên trong không có ai hết, cũng không có hỏa hoạn” Khâu Phong cố gắng ngăn sự run rẩy trong giọng nói lại, giả vờ bình tĩnh đỡ lấy bả vai của bà cụ muốn trấn an cụ ấy. Nhưng nếu như cánh cửa trong mắt cụ ấy vẫn là bộ dạng như khi nãy cậu nhìn thấy, cảm nhận của bà cụ vẫn là thứ vừa rồi cậu cảm nhận được, thì Khâu Phong cũng không cho rằng bà cụ sẽ nghe vào. Cậu cũng chỉ có thể nói mãi nói mãi, cũng thử đưa bà cụ rời khỏi chỗ này, “cháu mang cụ ra ngoài trước, chúng ta đi xuống dưới lầu trước đi, không sao hết, sẽ không có việc gì hết”
“Mấy người…. mấy người….. khụ khụ….” cả gương mặt của bà cụ đều méo mó, bà lại ho khan mấy cái rồi giãy khỏi tay Khâu Phong, nhìn Khâu Phong như không tin nổi, cũng nhìn vào mấy gia đình đang đứng trên hành lang này, “đứa nhỏ đó khóc đáng thương tới như vậy, mà mấy người lại….. lại……”
“Cái gì là không sao hết! Lửa lớn tới như thế!” Bà xoay người tông mạnh về phía cánh cửa, dùng cả cơ thể tông lên trên, “Tội nghiệt! Là gây ra tội nghiệt gì thế này!”
“Bà cụ Trương!” Khâu Phong nhìn hành động của bà, sợ thân thể bà gặp nguy hiểm gì thì sao, người lớn tuổi đến vậy rồi, mà lại dùng sức để tông người lên cửa sắt thì có thể không có chuyện hay sao? Vội vàng đi kéo bà lại, nhưng không ngờ sức của bà cụ lại mạnh tới vậy, một mình Khâu Phong vậy mà không kéo nổi.
“MẤY NGƯỜI CÒN CÒN NGƠ RA Ở ĐÓ LÀM GÌ? GIÚP TÔI KÉO CỤ ẤY RA ĐI CHỨ!” hét lớn một tiếng với mấy gia đình xung quanh, Khâu Phong cố gắng muốn đem bà cụ Trương tránh ra khỏi cánh cửa, mấy người đàn ông xung quanh cũng như vừa mới phản ứng trở lại, cùng nhau chạy tới giúp đỡ.
“AAHHHH!!!!” ngay lúc này bỗng nhiên bà cụ Trương lại hét thảm lên một tiếng, sợ tới mức Khâu Phong và mấy người chạy tới giúp đỡ đều thả tay ra, lại nhìn thấy bà cụ lấy tay trái nắm chặt lấy tay phải của mình, cuộn người lại, không ngừng phát ra tiếng kêu khóc.
“Bà cụ Trương!” Khâu Phong vội vàng cúi người xuống đỡ lấy bà cụ, lúc nhìn thấy tay của cụ cậu liền hít vào một ngụm khí lạnh.
Vết bỏng, một vết bỏng nhìn rất quen mắt, là vết bỏng mà trên tay Lạc Diệp và mẹ của Tiểu Kiệt đều có, xuất hiện trên cánh tay gầy nhỏ héo khô tới mức có thể nhìn thấy cả khớp xương của bà cụ, rung động tới mức Khâu Phong mở miệng ra nhưng lại không thể nói được lời nào.
“AH…….. AH……..” bà cụ vốn là lấy tay đè lại tay mình, bỗng nhiên lại dùng tay đè lên ngực mình, sắc mặt bà cụ bắt đầu trở nên tái nhợt, thở dốc từng hơi ngắn lên. Tay của Khâu Phong vừa hạ xuống thì cả thân thể bà cụ liền ngã hướng ra mặt đất, con ngươi mở to thẳng tắp nhìn về phía trước, hoàn toàn không để ý tới vết thương trên tay, dùng sức nắm lấy phần áo trước ngực mình.
“Bà cụ Trương……..bà cụ Trương!” Khâu Phong lúc này mới phục hồi lại tinh thần, quỳ rạp xuống đất đi đỡ lấy thân thể bà cụ, cậu không ngừng kêu to nhưng dường như bà cụ lại giống không hề nghe thấy, chỉ là ngã ra đất còn cơ thể thì hơi hơi giãy dụa.
Hỗn loạn, suy nghĩ bên trong hoàn toàn hỗn loạn. Ngày hôm qua cho tới hôm nay, cảm nhận của bản thân, lời nói của bà cụ, âm thanh Tiểu Kiệt nghe được, còn có những gì Lạc Diệp trải qua. Cảm giác bị bỏng, ảo giác của đám cháy, Khâu Phong không kịp đi sắp xếp lại suy nghĩ, tay cậu run rẩy tới mức hầu như không ôm nổi cơ thể của bà cụ nữa, chỉ có thể kêu lên theo bản năng khiến cho xung quanh lại càng thêm loạn lên.
“XE CỨU THƯƠNG……. MAU ĐI GỌI XE CỨU THƯƠNG!!!!!!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT