“Trữ 2!” Lạc Diệp một tay đỡ trán, chân thì giẫm lên người Trữ Lâm đang ngủ trên sô pha từ từ lay động, anh vốn định lớn tiếng kêu cậu ta dậy nhưng cái trạng thái say rượu này làm anh chỉ cần nói lớn tiếng là sẽ thấy đau đầu muốn ói ngay, “đứng lên cho tớ, cậu ngủ trên sô pha nhà tớ làm gì đó?”

“Ah ~ chính là chỗ đó ~~~” Trữ Lâm ôm chặt chăn thêm một chút, cuộn thân thể lại thành một cục phát ra tiếng rên tối nghĩa, cậu ta hạ bả vai xuống cọ cọ lên người anh, giọng nói cùng với động tác làm cho Lạc Diệp nổi da gà khắp cả người.

“F*ck, tên 2 mi*(lời tg: nhị=2, trong 250 có nghĩa là tên ngốc = =|||)…. mi coi ông đây là máy mát xa chắc? Đứng dậy!” Lạc Diệp lấy chăn trùm mạnh đầu cậu ta lại rồi đè lên, “đứng dậy, đứng dậy, đứng dậy, đứng dậy!!!”

“Á á, giết người!!!” Trữ Lâm phát ra tiếng “kêu thảm thiết” từ trong chăn và bắt đầu giãy mạnh, nhưng Lạc Diệp vẫn tiếp tục cho tới khi tiếng “kêu thảm thiết” của cậu ta biến thành thảm thiết thật thì mới đứng lên, sau đó co giãn thân thể phát ra tiếng thở dài thỏa mãn khi nhìn thấy Trữ Lâm đang còn mê man buồn ngủ bị bắt phải thức dậy.

“Kế hoạch một ngày bắt đầu từ sáng sớm ~ Chim dậy sớm mới có sâu ăn ~~~”*(2 câu này thực chất không liên quan nhau tại anh ấy thích ghép chung thôi)cậu ta ngửa đầu làm ra tư thế đang hưởng thụ cuộc sống, nhưng tác dụng của việc say rượu thì quả thật không thể xem thường, ít nhất cũng khiến cậu ta nhanh chóng biến lại thành bộ dạng tệ hại như trước.

“Có lầm hay không chứ, cái tên lấy oán báo ơn nhà cậu, cậu cho là hôm qua ai tốt bụng đưa cậu về, lại tốt bụng giúp cậu cởi giày thay quần áo đưa cậu lên giường, cuối cùng còn không nhẫn tâm làm phiền cái giường đôi thần thánh của mấy người mà hạ tấm thân cao quý đi ngủ sô pha hả?” Trữ Lâm xoa xoa cánh tay bị đè đau khi nãy, oán hận tố cáo.

“Hừ” Lạc Diệp lê thân mình lại cái bàn gần cửa sổ ngồi lên, lúc này thật ra còn sớm lắm, chắc mới khoảng hơn 6 giờ, dù cho trời đã sáng nhưng mặt trời còn chưa ló hết nên không đến nỗi chiếu cho anh thêm khó chịu. Khoảng thời gian không khí nhẹ nhàng thoải mái nhất trong một ngày mùa hè làm cho anh thấy càng dễ chịu hơn, “Rót ly trà tới cho cậu chủ đây cái coi”.

“……” Trữ Lâm từ sô pha đứng lên, híp kẽ mắt nhìn chằm chằm cái tên “cậu hai” kia hồi lâu. Mà “cậu hai” kia thì lại lấy chân gác lên bàn, tìm chỗ thoải mái nhất duỗi thẳng toàn thân mà tắm nắng.

30s sau, Trữ Lâm chịu thua đứng lên lê thân xác tới phòng bếp pha 2 ly trà đem ra, đương nhiên cái ly đưa cho “cậu hai” thì đặc biệt đậm đà.

“Trà quá đắng, nước cũng quá nóng” Lạc Diệp uống một ngụm rồi phát biểu nhận xét của anh.

“Cậu chủ Lạc, ông chủ Lạc, Lạc 2, Lạc Đà, ngài phải nếm chút đắng mới tốt”, Lâm Trữ chớp  chớp lông mi, kéo cái ghế dựa khác trên bàn ra ngồi xuống, “Tớ hơi bị tò mò à nha, bộ bình thường cậu cũng sai bảo A Phong như vậy sao?”.

“Làm sao vậy được……” Lạc Diệp cũng chớp chớp lông mi, “bộ cậu không biết bạn là dùng để hành còn bà xã là để yêu thương sao hả?”

“Trữ 2, tớ nói với cậu…..” anh buông chân xuống bàn, xích lại gần, “A Phong á, không cho tớ gác chân lên bàn, sáng thì em ấy gọi tớ dậy nhưng tớ là người làm điểm tâm sáng, cậu có biết tay nghề châm cà phê của tớ bây giờ đến đâu rồi không? Tuy là cà phê hòa tan nhưng mùi vị thì, chậc, hơi bị miễn chê. Em ấy quét dọn nhà cửa còn tớ thì giặt đồ, tớ quả thật là người đàn ông tốt đúng chứ? Tớ còn phụ trách việc đổ rác. Bọn tớ còn có tài khoản đặc biệt dùng riêng cho chi tiêu trong nhà, mỗi tháng đều trích một phần tiền lương bỏ vào trong đó. Còn có tài khoản dành riêng cho việc tiết kiệm nữa, A Phong luôn nói con người thì sẽ có lúc đột nhiên cần dùng tiền, cậu biết mà, tiền khám chữa bệnh lúc này ngày càng tăng. Đương nhiên bọn tớ có mua bảo hiểm, còn có lần trước tớ định sẽ mua cho em ấy một chiếc xe nhưng em ấy lại nói bảo dưỡng xe còn mắc hơn mua xe nữa, nhà có một chiếc là đủ rồi, em ấy đi làm cũng không cần…..”

“Được rồi được rồi…” từ lúc cậu hai bắt đầu tuôn về cuộc sống gia đình thì đầu Trữ Lâm cũng bắt đầu đau luôn, thời điểm này cậu chủ sẽ biến thân thành thần, “Bà thím Lạc Đà, đừng có nói nữa mà. Cậu vẫn nên cẩn thận suy nghĩ cho kỹ lại là cậu rốt cuộc đã làm gì chọc cho A Phong phải cùng cậu sống riêng thì tốt hơn.”

“Tớ không biết……” nói tới đề tài này, Lạc Diệp khi nãy vất vả lên tinh thần được thì bây giờ đã xìu xuống lại, “tớ không biết thật đó, tối hôm đó chúng tớ cãi nhau, mà thật ra thì chúng tớ coi như là hay thường xuyên cãi nhau đó chứ, cậu cũng biết là cãi chút xíu thì giúp hâm nóng tình cảm thôi mà……. tối đó tớ cũng không để ý lắm……”.

“Tớ thật không nghĩ tới em ấy sẽ dọn ra ngoài ở”, Lạc Diệp gục đầu xuống bàn vò lấy tóc, túm, cào, gãi mặc dù cái bàn đó anh vừa mới để chân lên. “Tớ chỉ là thấy em ấy làm việc quá mệt mỏi, trong khoảng thời gian này em ấy luôn thức khuya, trước đó có lần còn thức trắng suốt ba đêm đó, ban ngày đi làm, tối về tới nhà vẫn làm. Chúng tớ cũng không phải người mới 18 -19 tuổi, sau 25 tuổi sức khỏe của bản thân sẽ không còn được như trước nữa. Như thế mãi thì sớm muộn gì cũng có chuyện, cho nên tớ mới nói em ấy nghỉ làm….”

Lạc Diệp nhíu mày, cho tới giờ anh vẫn không thể giải thích được trong lời nói của anh lúc đó có lực sát thương bao lớn, nhưng anh biết được cả đời này cũng sẽ không quên được biểu cảm của Khâu Phong lúc đó.

Anh nói rằng: [Biến bản thành người bệnh tật liên miên thì còn làm làm gì? Đi làm cũng không phải đi liều mạng, đừng làm nữa, lẽ ra phải để anh nuôi em, anh cũng không phải gã đàn ông không nuôi nổi vợ mình.]

Vẻ mặt của Khâu Phong lúc đó cho anh biết được là mình nói sai rồi, biểu cảm đó cũng không phải là giận dữ hay thương tâm gì cả, mà là như không thể tin được trộn lẫn với thất vọng tràn trề. Lạc Diệp nhìn mà trong lòng trống rỗng, trực giác anh cho rằng phải nói gì đó để cứu vãn lại vài thứ, nhưng Khâu Phong đã mở miệng trước anh.

[Thật ra lúc trước em nghĩ rằng, chúng ta không chừng nên ở riêng ra một thời gian thì có vẻ sẽ tốt hơn].

Khi Khâu Phong nói mấy lời này thì giọng rất nhẹ nhàng, làm cho Lạc Diệp cảm thấy được giống như không phải sự thật. Cuộc sống của họ là thật, hai người bọn họ cũng là thật, nhưng trong nháy mắt đó Lạc Diệp lại cảm thấy như hư ảo. Anh chưa bao giờ từng tưởng tượng qua có một ngày Khâu Phong sẽ nói với anh mấy lời như vậy, anh vẫn luôn có tự tin, không biết căn cứ từ đâu, tự tin rằng Khâu Phong rất yêu anh, tự tin rằng bọn họ sẽ không bao giờ rời xa nhau. Đây là chủ nghĩa lãng mạn tự thân, đôi khi anh cũng rất thất vọng bởi vì so với anh thì Khâu Phong vĩnh viễn luôn rất thực tế.

Khâu Phong nói bọn họ không có chia tay mà chỉ là tách ra một thời gian, làm cho bản thân mỗi người đều suy nghĩ cho kỹ càng, nhưng bỗng nhiên Lạc Diệp đã không còn cái loại tự tin vốn có như trước nữa.

“Á á, phiền chết mất, nhức đầu chết đi được….” rên rỉ một tiếng Lạc Diệp từ trên bàn ngẩng đầu lên rồi tựa mạnh vào chỗ dựa sau lưng ghế, “Tớ nên làm gì bây giờ? Hả Trữ 2, tớ nên làm gì bây giờ, A Phong không cần tớ nữa……”

“Rồi rồi đừng khóc, cậu ấy nói cũng không phải không cần cậu”, vỗ vỗ vai anh an ủi, Trữ Lâm nửa cười nửa không nói: “căn cứ vào hiểu biết của thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên bên cậu ấy là tớ đây thì tên kia trước giờ vốn nói một không hai, lúc trước không phải cậu ấy bảo hai người come out liền come out sao? Chuyện gì cậu ấy cũng nghĩ kỹ rồi mới làm, yên tâm đi, nói không chừng lúc hôm qua chuyển nhà xong thì cậu ấy cũng đã dự định với công ty vận chuyển khi nào dọn về rồi đó”.

“Á á, tớ muốn chết…..”, ngay lúc cậu ta nói mấy lời này thì Lạc Diệp đã nằm lại xuống bàn, lần này anh cùng cái bàn dây dưa rất lâu, tới mức Trữ Lâm vì bản thân chiên trứng, hâm sữa, đem chúng ăn xong rồi cầm tờ báo lên cẩn thận đọc hết á.

Mãi cho tới khi đồng hồ báo thức chỉ 8 giờ, đúng giờ vang lên, Lạc Diệp mới giống như cương thi sống lại từ trên bàn đứng dậy.

“Tớ đi tắm, phải đi làm….” anh ỉu xìu lết vào phòng tắm, 10 phút sau đi vào phòng ngủ, thêm 5 phút thì tinh thần rạng rỡ đứng giữa phòng khách.

“Tớ quyết định rồi, hôm nay tan ca tớ sẽ đến chỗ A Phong, em ấy nói phải dọn ra ngoài chứ chưa nói không cho phép tớ cũng dọn ra chung.” Ra kết luận với việc này xong, anh vỗ vỗ ngực mình, nháy nháy mắt với Trữ Lâm sau đó liền sải bước ra ngoài.

Ngay lúc Trữ Lâm dựa vào trên cửa sổ, nhìn chiếc xe Toyota việt dã tuy là hàng secondhand nhưng được bảo dưỡng rất tốt, mở máy chạy ra ngoài thì chỉ có thể nói thầm trong lòng: [Lạc Đà à, dựa vào hiểu biết của vị thanh mai trúc mã tớ đây thì A Phong….. nhất định sẽ tức giận đó…..]

Chỗ làm của Lạc Diệp chỉ cách nhà họ khoảng 20 phút chạy xe, đó là tiệm chụp ảnh lớn nhất ở thành phố này, còn anh là một trong những thợ chụp ảnh ‘đầu bài’ của tiệm, rất nhiều ảnh đều từ tay anh mà ra. Đương nhiên anh cũng phải phụ trách chụp ảnh cho khách nữa, dù sao thì số lượng khách cùng với tiền lương cũng gắn liền với nhau. Bất quá việc chính là chụp mấy tấm ảnh nghệ thuật, bộ ảnh như vậy mấy lần được khách hàng chọn trúng, chụp bao nhiêu bộ ra ngoài dù cho khách hàng này không phải là do anh chụp thì cũng có thể nhận được tiền hoa hồng. Chính vì nguyên nhân này Lạc Diệp vẫn tự tuyên bố rằng mình là một nhà sáng tác, nhà nghệ thuật.

Nhân viên làm trong tiệm chụp hình phát hiện hôm nay Lạc Diệp xuất hiện cảm giác rất cực đoan, mặc dù mặt anh luôn tươi cười nhưng lại trông rất gượng gạo. Anh thậm chí vào lúc chụp ảnh còn “dịu dàng” di chuyển cơ thể của khách hàng nữa chứ. Phải biết là quy định trong tiệm là chỉ có thể hướng dẫn động tác chứ không được cố ý chỉ vẽ.

“Thưa ông, để tay ông thế này thêm chút nữa”, khi anh mỉm cười nhưng lại dùng giọng điệu nghiến răng nghiến lợi để nói chuyện, còn trực tiếp dùng tay đem tư thế của khách hàng điều chỉnh thành ý muốn của bản thân giống như khi đang đối mặt với mấy khớp tay của mấy hình nộm mẫu, thì người bên cạnh rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa.

“Lạc Đà, cậu không phải quá mệt rồi chứ hả? Khi phục vụ phải mỉm cười, phải cẩn thận, phải dịu dàng, còn tư thế thì chỉ có thể hướng dẫn bởi vì cố chỉ vẽ sẽ khiến khách hàng thấy họ không được tôn trọng. Đây là quy định cậu đưa ra cho mấy thợ chụp ảnh đó”. Đứng trước hành lang ngoài phòng chụp, ông chủ Chung Hiểu Quốc của tiệm chụp hình, tuy lớn hơn Lạc Diệp 12 tuổi nhưng tình cảm thì giống như là anh em với nhau, “Anh nói chứ…. nghe nói cậu cùng A Phong ở riêng rồi?”

“Chung lão đại, không đả kích em anh không vui sao……” Lạc Diệp dựa lưng vào vách tường ngậm điếu thuốc trên môi nhưng lại không có châm, chỗ này cấm hút thuốc. Anh có hành động thế này chẳng qua chỉ vì quá buồn bực, “bất quá em đã quyết định sau khi tan ca sẽ đi qua bên em ấy nhìn một cái”.

“Tốt lắm” Chung lão đại hạ quyết định, “trạng thái của cậu hiện nay khiến anh cảm thấy nếu làm việc tiếp sẽ khiến chúng ta bị mất khách mất, không bằng để cho Tiểu Trịnh chụp tiếp, còn cậu đi tìm cậu ấy đi. Sớm một chút đem vấn đề giải quyết cho xong đi, khi nào bình thường lại rồi hãy đi làm”.

“Lão đại? Nói thiệt á? Anh cho em nghỉ sao? Không trừ tiền lương chứ?” Lạc Diệp nắm hai tay trước ngực làm ra đôi mắt ánh sao đầy buồn nôn, dùng ánh mắt xem đức mẹ nhìn Chung Hiểu Quốc.

“Được rồi, đi mau đi. Trừ theo lương cơ bản, vẫn trích phần trăm phát lương như bình thường. Nhưng lần sau cậu vẫn dùng cái bộ dáng này đi làm thì tháng này một xu cũng đừng mong lấy được”. Chung Hiểu Quốc huơ tay như đuổi ruồi, nhìn Lạc Diệp vừa nhảy vừa nhún chạy ra ngoài thì thở ra một hơi mang theo vài phần yêu thương.

Khi Lạc Diệp đi đến nhà trọ hiện nay của Khâu Phong thì mới khoảng hơn 2 giờ chiều. Khâu Phong khẳng định không có nhà, anh gọi điện cho Trữ Lâm xác nhận số lầu. Bắt đầu từ lúc bước vào trong thang máy thì trong lòng anh cũng hồi hộp theo.

Không gặp mặt nói cho rõ ràng thì chắc chắn sẽ không giúp được gì cho việc này cả, nhưng nếu gặp mặt mà thái độ Khâu Phong lại lạnh lùng thì anh phải làm sao giờ? Dùng tình cảm lí luận? Giả bộ đáng thương? Trực tiếp lôi kéo em ấy trở về? Nếu lôi em ấy ra khỏi căn nhà vừa trả tiền thuê và tiền thế chấp xong, cái việc lãng phí thế này Lạc Diệp dám khẳng định chắc chắn Khâu Phong sẽ tức giận.

Thang máy rất nhanh tới tầng 6, bởi vì bên dưới lầu của Khâu Phong là cửa hàng bách hóa cùng với siêu thị cho nên thật ra nhà ở là bắt đầu từ tầng 7. Thang máy từ tầng 1 đến tầng 6 là của cửa hàng bách hóa, lúc này đi ra ngoài, thông qua một con đường khoảng 200m thì tới thang máy của khu dân cư, sau đó tiếp tục đi lên.

Nhà Khâu Phong thuê ở lô D2 tầng 21 phòng 339.

Bấm nút lên lầu, thang máy chỗ này không có điều hòa, không khí oi bức làm cho Lạc Diệp cảm thấy hơi khó thở. Nói chính xác hơn là không gian kín khiến cho anh thấy khó thở, nếu bình thường ở mấy tầng dưới thì anh sẽ không đi thang máy, nhưng mục tiêu lần này lại ở hơi cao nên anh chỉ có thể làm cho bản thân chịu đựng cái cảm giác nghẹt thở trong khoảng thời gian ngắn này mà thôi. May mà suy nghĩ về Khâu Phong đã chiếm đầy trong óc anh, khiến anh ngay lúc thang máy đi lên cũng không có hoảng hốt hay sợ hãi theo quán tính.

Thang máy nhà mới xây luôn rất ổn định, hầu như không có cảm giác dao động quá lớn, rất nhanh đã tới tầng 15, Lạc Diệp nhìn chằm chằm vào nút bấm tầng trệt rồi chờ đợi, nhưng thang máy lúc này lại không có đi tiếp lên trên mà dừng lại rồi mở cửa.

Lạc Diệp theo bản năng lùi vào trong mấy bước đợi có người bước vô, thế nhưng ngoài cửa cũng không có người, anh do dự một chút rồi ló đầu ra ngoài xem xét. Trên hành lang trống trơn không có bất kỳ ai.

Không chừng là người ấn thang máy chờ không nổi nên đi thang bộ hoặc là đi lên bằng thang máy bên cạnh rồi. Anh không để ý nhấn nút đóng cửa, thang máy tiếp tục đi lên.

Thang máy giống nhau tới tầng 16 rồi vang ‘đinh’ một tiếng, cửa mở, vẫn như cũ không có ai. Nếu nói lần này Lạc Diệp chỉ là nhíu nhíu mày, thì ngay khi từ tầng 17 tới tầng 20 đều như thế anh bắt đầu thấy trong lòng có chút nao nao. Bên ngoài là hành lang của nhà ở, không có cửa sổ, hai bên hành lang đều là căn hộ đương nhiên cũng không có ánh mắt trời chiếu vào. Tuy không khí có chút oi bức nhưng anh vẫn cảm thấy trong lòng có chút lạnh lẽo.

“Không thể nào?” Giật giật khóe miệng, Lạc Diệp từ trong thang máy bước ra, còn có một tầng là tới lầu 21 rồi, anh quyết định đi bằng thang bộ, “nhất định là có đứa nhóc nào đó phá phách?”

Cửa thoát hiểm ngay đối diện thang máy đi ra, trái ngược với hành lang rộng mở cùng mấy căn nhà sạch sẽ sáng sủa nó thì có vẻ tối tăm mà chật hẹp. Nhưng Lạc Diệp lại cảm thấy so với trong thang máy sáng đèn thì tốt hơn nhiều.

Vài bước đặt chân lên tầng lầu cuối cùng, vừa từ trong cầu thang đi ra thì nhìn thấy một đứa bé trai đang ấn nút đi lên của thang máy, sau đó xoay người hướng bên mình chạy qua.

“À! Thằng quỷ con, thì ra là nhóc!” Lạc Diệp nhanh tay dùng một tay chụp lấy thằng bé lại, ngồi xổm người xuống đối mặt với nó “Bộ mẹ nhóc không dạy cho nhóc không được phá thang máy hay sao hả?”

Tâm tình anh không tốt lắm cho nên giọng điệu cũng không dễ nghe mấy. Đứa nhóc kia giống như là bị dọa sợ mở ánh mắt thật to nhìn anh. Trên gương mặt non nớt của thằng nhóc có mấy chỗ vết thương giống như lúc vui chơi để lại, ánh mắt sáng chớp chớp khiến Lạc Diệp cảm thấy có chút cảm giác tội lỗi.

“Anh không phải đang mắng em đâu, nhưng em làm vậy là không đúng, lần sau không được làm thế nữa có biết không?” Nhỏ tiếng lại, anh buông đứa nhóc ra rồi đứng lên xoay người đi ra ngoài, cuối cùng anh vẫn quyết dùng kế sách giả bộ đáng thương ngồi trước cửa chờ Khâu Phong về.

Đi vài bước, anh phát hiện đứa bé trai kia đi cùng một chỗ với anh nên không khỏi đứng lại cúi đầu nhìn nó.

Đứa bé kia phát hiện anh dừng lại cũng ngẩng đầu lên nhìn anh với ánh mắt đơn thuần lại chính trực.

“Em ở tầng này ư?” Lạc Diệp tìm thứ để nói, hỏi đứa bé kia.

“………..”, đứa nhóc không nói gì chỉ đứng im bất động, xoay đầu về phía trước.

“………..”, đối phương không nói chuyện, Lạc Diệp cũng không biết phải nói gì chỉ có thể không đi chú ý nó. Một bên quan sát số nhà hai bên một bên đi về phía trước.

“A, số 339 là chỗ này”, không được vài bước đã tìm tới chỗ Khâu Phong thuê. Anh đứng trước cửa nghiêng người nhìn từ mắt mèo xem vào trong, tuy rằng thấy không rõ cái gì cả nhưng ít ra biết được là Khâu Phong không có nhà, vì bên trong không có ai qua lại.

“2 giờ 15…. á, chờ em ấy tan ca ít nhất cũng còn phải 5 tiếng nữa”, tựa lưng trên cửa lấy di động ra nhìn thời gian, Lạc Diệp có chút thôi thúc muốn gọi điện qua cho Khâu Phong. Hai ngày không nhìn thấy em ấy, ở tình trạng sống chung mấy năm nay của bọn họ là rất ít khi gặp được. Cho dù thời điểm cả hai đều bận rộn đi nữa thì mỗi sáng, tối hàng ngày đều có thể nhìn thấy nhau.

“Chị ấy đang khóc”, đứa bé nãy giờ không nói gì đột nhiên toát ra một câu, dọa cho Lạc Diệp phải giật mình. Anh thở dài ngồi xổm xuống.

“Em còn chưa đi à? Mau về đi coi chừng mẹ lo đó. Á, hay em trốn học vậy? Vậy nên không dám về nhà sao? Đúng là một đứa trẻ hư nha”, giao toàn bộ sức nặng cơ thể cho cánh cửa, trượt ngồi xuống đất. Phải kháng chiến trường kỳ đợi Khâu Phong trở về cũng phải tìm một cái tư thế tốt, thoải mái một chút chứ.

“Chị ấy đang khóc”, đứa nhóc lấy tay cầm tay áo anh dùng sức lắc lắc, giống như muốn anh dồn hết lực chú ý lên trên lời nói của nó.

“Cái gì? Chị em khóc sao?”, Lạc Diệp nghĩ đến chờ Khâu Phong trở về nhìn thấy anh sẽ có phản ứng gì nên có vẻ như có chút không tập trung, “hai đứa cãi nhau à?”

“Ở bên trong”, đứa bé trai buông tay chỉ vào cánh cửa Lạc Diệp dựa lưng vào, kiên định nói ra.

“Gì cơ?” Mấy lời này mới làm cho Lạc Diệp chú ý. “Em nói có một chị khóc ở trong nhà của A Phong?” Ánh mắt anh trợn trừng lên, mới chuyển vào ngày đầu tiên đã có phụ nữ trong nhà rồi hả?

“Ừm, ngày nào cũng khóc”, nhìn thấy anh rốt cuộc cũng có phản ứng, đứa nhóc nghiêm túc gật đầu, “ồn muốn chết, khóc hoài khóc hoài, anh kêu chị ấy đừng có khóc nữa”.

Khóe miệng có chút run rẩy, Lạc Diệp nghe ra lời này với mình hiểu hình như có chút trật đường. Ngày nào cũng khóc, nói cách khác trước khi Khâu Phong dọn tới là đã khóc, nói không chừng là chuyện của gia đình trước. Thiệt tình làm anh sợ chết được.

“Tiểu Kiệt! Mày lại tới chỗ đó làm gì đó?!” Thang máy bên kia có một phụ nữ trung niên xách theo túi đựng đồ trong siêu thị đi tới, nhìn thấy đứa bé nói chuyện cùng Lạc Diệp, có chút kích động kêu lên, chạy vài bước tới bên đứa nhỏ, “Kêu mày về trước cửa nhà chờ mẹ, mày ngay cả nhà mình cũng tìm không được hay sao hả?”. Chị ta có chút bạo lực lôi tay đứa trẻ kéo về hướng một cánh cửa khác.

“Ấy ấy, bà chị, nhẹ tay nhẹ tay, chị kéo con chị đau rồi kìa?” Nhìn tới trường hợp này, người phụ nữ đó hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của anh mà tiếp tục làm khiến Lạc Diệp có chút khó chịu, anh đứng dậy lên tiếng ngăn lại, “nhóc đó chỉ là nói vài câu với tôi thôi”.

“A, rất xin lỗi cậu, đứa bé này chỉ là coi TV nhiều quá nên luôn nói mấy lời quái lạ, ngài cũng đừng để bụng”, nghe tiếng anh nói người phụ nữ kia ngẩng đầu lên cười xòa trả lời, nhưng động tác thì vẫn không ngừng lại tiếp tục lôi kéo đứa bé nhanh chóng lủi tới hướng nhà mình bên kia, có chút kích động lấy chìa khóa ra mở cửa.

“Bà chị, tôi ở nhà 339, là bạn của cái người mới dọn tới bên trong đó”, thấy chị ta sắp đóng cửa Lạc Diệp đột nhiên nghĩ ra một kế, lấy bóp tiền trong túi ra đem cái hình anh cùng Khâu Phong kề vai nhau cười cho chị ta xem, “cậu ấy kêu tôi tới lấy chút đồ nhưng quên đưa tôi chìa khóa, chị có thể cho tôi biết chủ cho thuê nhà ở đâu hay không? Tôi muốn tìm người đó giúp mở cửa”.

“Cậu muốn vào trong sao?” Nghe anh nói thế bộ dạng người phụ nữ kia dường như có chút hơi giật mình, trợn mắt lên nhìn anh, làm Lạc Diệp có chút chả hiểu ra làm sao. Nhưng chị ta nhận ra ngay biểu hiện của bản thân có chút không đúng, lập tức cười cười, “À, không có chi. Chủ cho thuê nhà sống ở tầng dưới số nhà 298, bình thường hay ở nhà cậu đi tìm là thấy thôi”, tốc độ nói của chị ta rất nhanh nhưng coi như rõ ràng, vừa mới nói xong thì lập tức đóng cửa lại. Đóng rất dùng sức gần như làm Lạc Diệp hoảng sợ.

“Làm gì chứ….” nói thầm một câu, Lạc Diệp lại quay về trước cửa nhà Khâu Phong đi dạo một vòng, vò tóc tự hỏi có nên đi tìm chủ cho thuê nhà thật hay không. Nếu vào thật mà bị Khâu Phong phát hiện không biết có tức giận không đây. Anh nghĩ ngợi rồi lại dán tới trên cửa nhìn bằng mắt mèo vô trong lần nữa.

Rèm cửa trong phòng rõ ràng có mở ra cho nên tầm mắt lờ mờ cũng có vẻ rất sáng sủa, có thể nhìn tới bóng dáng như là của một ít đồ dùng trong nhà v.v…. nhưng không thể nhìn thêm nhiều thứ khác.

Anh thở dài, lại dựa cửa ngồi xuống, vẫn là ngồi chờ ngay chỗ này thì tương đối thấy đảm bảo hơn ha? Anh có hơi buồn chán nhìn xung quanh, định tìm thứ gì đó để giết thời gian.

Bỗng nhiên có chút chấn động trên cửa sau lưng, rất mạnh giống như là có người dùng thân thể đụng vào trên cửa từ bên trong vậy, Lạc Diệp sợ tới mức gần như nhảy dựng lên. Anh chống tay lên sàn quay ra sau nhìn vào cửa, cánh cửa chống trộm màu xám lạnh như băng, kiên cố mà lạnh lùng. Anh dùng tay sờ lên mặt cửa, cái chấn động rất nhỏ vừa rồi thứ kia va chạm để lại còn có thể cảm nhận được.

Bên trong có người ư?

Lạc Diệp cảm nhận được tiếng tim đập mãnh liệt của bản thân, anh chậm chạp dựa vào cửa đứng dậy, lại đem mắt dán lên mắt mèo.

Tuy rằng rất mờ nhưng anh dám khẳng định bản thân có nhìn đến một cái bóng đi qua lại ở bên trong, giống như là một người đi từ một cái phòng ra đến phòng khách ấy.

“A Phong! A Phong! Em có ở bên trong không?” Lạc Diệp nuốt nước miếng, không lẽ Khâu Phong không đi làm sao? Em ấy ở nhà à? Anh dùng sức nhấn chuông cửa vài cái, nhưng mà bên trong không ai trả lời. Vì thế anh dứt khoát lấy tay đập cửa, sắc thép phát ra tiếng vang có chút trầm, “A Phong, anh là Lạc Diệp đây, mở cửa ra!”

Gõ cả buổi bên trong vẫn không có phản ứng gì, dường như căn bản là không có ai ở, giống như suy đoán ban đầu của anh vậy. Có một loại cảm giác bất an và sợ hãi tràn ngập trong lòng Lạc Diệp, anh cảm thấy đã xảy ra chuyện gì đó, khiến cho tinh thần anh bất an. Lại gõ cửa vài cái, ngay cả hàng xóm đều có người hé cửa nhìn về bên này, nhưng cánh cửa trước mặt vẫn như cũ không hề động đậy.

“A Phong!” Anh gọi lớn tên Khâu Phong, lại áp mắt lên mắt mèo nhìn vào trong.

“………………!!” Cái liếc mắt này khiến anh phải hít sâu một hơi, rồi lùi lại ra sau từng bước.

Tầm mắt lờ mờ ban nãy nhờ có ánh sáng bên ngoài cửa sổ mà sáng lên.

Lúc này cũng là một mảnh tối đen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play