Đây chỉ là suy đoán.

Điều kiện tiên quyết là, thứ nhất: người bạn nhìn không thấy đi theo Tiểu Kiệt kia là đứa nhỏ năm đó bị chết cháy; thứ hai: cha mẹ và con cái luôn có chỗ tương tự nhau, không giống mẹ thì tất nhiên là giống cha. Cái đứa nhỏ cùng Tiểu Kiệt giống nhau, lại cùng nhau không giống mẹ kia, lại giống Tiểu Kiệt chính là cùng một người.

Thật ra bọn họ còn chưa dám khẳng định gì cả, không dám khẳng định thân phận của cái gì đó đi theo Tiểu Kiệt kia, cũng không dám khẳng định sự tình liền đúng như bọn họ suy nghĩ. Thậm chí ngay cả lý luận của Lạc Diệp, chỉ cần không ở lại một chỗ suốt có thể là hạn độ lớn nhất để tránh đi nữ quỷ kia cũng không dám thực sự khẳng định. Nhưng bây giờ không có biện pháp nào khác, trừ phi bọn họ có thể có năng lực nói chuyện trực tiếp với mấy thứ kia, bằng không căn bản không thể xác nhận được.

Lạc Diệp nhìn Tiểu Kiệt, vẻ mặt nghiệm trọng. Khâu Phong cũng nín thở lắng nghe.

“Hoặc là nói, ông ta tên gì? Làm công việc gì?” Cảm thấy được bản thân mình hỏi “là ai” đứa nhỏ này có thể không hiểu, Lạc Diệp lại thay đổi cách khác để nói.

“Ba ba em…” mặt Tiểu Kiệt hơi hơi nhăn lại một chút, xem ra cũng không có cảm tình gì đối với cha mình, “Ông ấy tên Trịnh Sử Văn, làm thầy giáo”.

Nhìn ra được Tiểu Kiệt khi nhắc tới cha mình có chút bài xích, Khâu Phong từ chỗ Lạc Diệp đem thằng bé kéo về bên cạnh mình, sờ sờ tóc nhóc ấy hỏi, “Làm thầy giáo ở nơi nào thế? Tiểu Kiệt biết có thể tìm được ông ta ở đâu không? Mấy anh có chuyện cực kỳ quan trọng muốn tìm ông ấy”.

“Không biết. Vốn là dạy học ở một trường dạy nghề trong thành, nhưng mà lúc sau mẹ đi tìm tới thì người đã sớm không thấy nữa”, Tiểu Kiệt cúi đầu, lại bắt đầu chơi mấy ngón tay của mình, “Dù sao em ghét ông ấy, Hiểu Văn cũng ghét ông ấy” .

“Hiểu Văn?” Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, một khi ở lúc nào đó không cẩn thận nói cho người khác một chuyện gì, bọn chúng đều sẽ mất đi cảnh giác đối với những người đã biết chút gì đó, rất dễ dàng nói lộ ra hết. Ngoài ý muốn lại lộ ra thêm một cái tên này, Lạc Diệp lập tức chộp lấy.

“Tiểu Kiệt, Hiểu Văn là ai?” Liếc mắt nhìn Lạc Diệp một cái, Khâu Phong đương nhiên cũng phát hiện điểm ấy, hỏi tiếp.

“Ưm…… ưm…..” Tiểu Kiệt cắn môi, biết bản thân nói lộ miệng, hết nhìn đông lại nhìn tây không muốn trả lời.

“Tiểu Kiệt!” Dựng thẳng bờ vai của thằng bé, Khâu Phong làm cho giọng nói của mình hơi nghiêm túc một chút, “Đó là bạn của em không phải sao? Cậu ấy có thể có chuyện gì đó cần chúng ta giúp đỡ, giúp đỡ bạn bè của mình không phải là việc nên làm ư? Bây giờ chỉ có em có thể giao lưu với cậu bé ấy, em muốn cho bạn của mình chịu khổ hay sao?”

Cái ‘người’ chỉ có Tiểu Kiệt có thể nghe thấy, có thể trò chuyện với nhau kia, nếu thật là dựa theo mình suy đoán, là cái đứa nhỏ đã để mình nhìn tới chân tướng của ngày hôm đó. Nó tại sao lại không thông qua Tiểu Kiệt nói trực tiếp cho mình, lại muốn dùng cái cách thức truyền đạt này chứ? Tiểu Kiệt không muốn làm cho bất cứ ai lại gần cái người bạn kia, có lẽ sẽ bởi vì một chút ích kỷ mà che dấu đi vài thứ gì đó.

“Ưm….” Tiểu Kiệt mím môi, lặng im cả buổi, vẻ mặt của thằng bé đổi tới đổi lui giống như đang tranh luận cái gì với ai đó. Một hồi lâu, mới ủ rũ thả tay xuống, “Mỗi lần nói cho người khác đều sẽ không có chuyện gì tốt. Nói với ba ba, ba ba sẽ không để ý em; nói với mẹ, mẹ liền mắng em. Thầy giáo cảm thấy được em có vấn đề, các bạn học đều cười nhạo em…”

“Anh Phong và anh Lạc Đà tuyệt đối sẽ không cười nhạo em đâu, em cũng cảm thấy như vậy đúng không? Bằng không cũng sẽ không nói cho anh Lạc Đà em có người bạn này, bây giờ đem cậu ấy chính thức giới thiệu ra, không phải rất tốt hay sao?”. Có thể tưởng tượng ra tâm tình khi là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, hưng phấn giới thiệu người bạn thân của mình với người ngoài lại gặp được các loại ánh mắt khác nhau. Khâu Phong nhẹ giọng lại, nói chân thành.

“Thế….. mấy anh có thể tìm đạo sĩ tới bắt em hay không?” Tiểu Kiệt chớp mắt lại, thật cẩn thận mà nhảy ra một câu.

“Bọn anh bắt em làm gì?”. Bị một câu này của thằng bé biến thành không hiểu gì cả, nghĩ thế nào đều nghĩ không ra tại sao thằng bé sẽ nói như thế, Khâu Phong và Lạc Diệp đều há to miệng.

“Nhưng trên TV đều diễn như vậy mà, cô hồn dã quỷ tìm thế thân, sau đó sẽ bị đạo sĩ bắt đi á!” Thấy bọn họ như vậy Tiểu Kiệt có chút sốt ruột, vội vã nói.

TV, TV…. Khâu Phong cảm thấy có chút đau đầu, Liêu Trân Anh có thật sự yêu thương con mình hay không bây giờ còn là một vấn đề, nhưng mà chị ta hay nói đứa trẻ chỉ là xem TV quá nhiều thì đúng là thật sự.

“Cho dù cô hồn dã quỷ này bị bắt thì có quan hệ gì với em chứ?’ Xoa chân mày, Khâu Phong tiếp tục giữ nguyên tươi cười hỏi.

“Hiểu Văn nói….” Tiểu Kiệt đang muốn nói rồi lại nhìn trái nhìn phải, nhìn thấy hai cha con nhà họ Trâu đều giống như nghe thiên thư mà trừng mắt nhìn về phía bên này. Vì thế duỗi tay đem cổ của Khâu Phong và Lạc Diệp đang ngồi trên ghế dài câu xuống tạo thành cái vòng, nói khẽ, “Hiểu Văn nói, bộ dạng của em hiện nay phải là của cậu ấy, thân thể này cũng là của cậu ấy. Em là đầu thai nhầm, cậu ấy chậm một bước, kết quả làm cho ra không được cũng không điều khiển được thân thể, mới có thể là cái dạng như bây giờ ấy”.

“!!” Tiếng trẻ con trong vắt, mang đến rung động cho Khâu Phong và Lạc Diệp khiến bọn họ không nói nên lời được một câu. Bớt là dấu vết kiếp trước mang lại, cho nên bọn họ bởi vì cái bớt kia mà từng giả tưởng rằng Tiểu Kiệt có thể là đứa nhỏ kia đầu thai. Thế nhưng tiếp theo người bạn không nhìn thấy như lời Tiểu Kiệt nói và cảnh tượng khi Khâu Phong bị bóng đè nhìn đến, nếu Tiểu Kiệt là đầu thai, thằng bé hẳn là không có sức mạnh đặc biệt có thể khiến cho Khâu Phong nhìn tới mấy thứ này vậy mới đúng chứ.

Nhưng mà thân thể quả nhiên là thân thể đầu thai sao? Chỉ là linh hồn sai lầm, một cái thân thể, hai cái linh hồn, vả lại người ảnh hưởng chủ chốt cũng không phải là chủ nhân thật sự nữa!

“Đùa cái gì vậy….” miệng nói thầm một câu, Lạc Diệp hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần. Khâu Phong cũng là bộ dáng không thể tin được, nhưng ít ra còn không có đem nó nói ra.

“Hiểu Văn đều nói cậu ấy không sao cả, cậu ấy chỉ cần nhìn thấy là được rồi! Cho nên không thể tìm đạo sĩ thu em!” Tiểu Kiệt có chút sốt ruột nói tiếp, trên tay còn dùng sức lắc lắc Khâu Phong và Lạc Diệp.

“Tại sao? Tại sao không sao cả? Cả thân thể của mình cũng không thể điều khiển? Cái gì kêu nhìn thấy là được rồi?” Tuổi của Tiểu Kiệt dù sao vẫn còn nhỏ, thế nào đi nữa cũng không có cách sắp xếp lại mọi chuyện cho rõ ràng mạch lạc được. Khâu Phong có chút không hiểu nổi, cậu không phải là người với thứ gì đó không biết thì sẽ nói là nó tuyệt đối không tồn tại, nhưng mà mấy ngày nay hợp lại, từng cái từng cái rung động đều đang khiêu chiến tư duy logic của cậu. Cậu muốn trực tiếp nói chuyện với cái cậu Hiểu Văn kia, trực tiếp nói rõ ràng với nó! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc muốn bọn họ làm cái gì? Nữ quỷ kia có quan hệ gì với nó? Rõ ràng ở ngay chỗ này nhưng lại không có cách nào thuận lợi trao đổi, cảm giác như vậy làm cho cậu cảm thấy có chút khó chịu.

Tiểu Kiệt nghe xong lời cậu nói lại lặng im một hồi, sau đó nói nhẹ nhàng, “Anh ơi, Hiểu Văn hỏi anh, anh tin có báo ứng hay không vậy?”

“Tôi nói chứ… các người rốt cuộc đang nói cái gì vậy, rất đáng sợ đó….” cha Trâu luôn ở bên cạnh nhìn, dựng thẳng lổ tai nghe nhưng cũng nghe không hiểu lắm, rốt cục nhịn không được sáp vào nói, “Cái gì mà… người nhìn không thấy? Cái gì đạo sĩ chứ?”

“Cha quan tâm chuyện người ta nhiều vậy làm gì?”, Trâu Tuyết Thừa đi tới, gõ một cái lên trên cái đầu hói một nửa của cha cậu ta, đi tới trước mặt Tiểu Kiệt ngồi xổm xuống. Liếc mắt nhìn Tiểu Kiệt một cái, lại đưa tầm mắt chuyển về phía Khâu Phong và Lạc Diệp, “Tôi nói chứ… các người muốn tìm cha mẹ của đứa nhỏ này đúng chứ? Tôi có một biện pháp, muốn nghe hay không?”

“Thế nào?” Tuy rằng trong lời nói của bọn họ vừa rồi cũng không phải đang nói về cái này, nhưng mà đó cũng quả thật là một trong những chuyện mà bọn họ phải làm. Nghe Trâu Tuyết Thừa nói thế, Lạc Diệp trái lại cũng có hứng thú.

Chỉ cần các người có ảnh chụp của cha mẹ nó thì chuyện gì cũng dễ làm. Các người biết cái gì kêu là sức mạnh của truyền thông hay không hử?” Trâu Tuyết Thừa nhếch khóe miệng nở nụ cười, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia gian trá, “Ác là ác một chút, có thể trực tiếp biến bọn họ thành chuột chạy qua đường*(bị xua đuổi)đấy. Tôi có biết một người bạn trong Nhật Báo, muốn đầu đề của mục xã hội là 《 Cha mẹ nhẫn tâm vứt bỏ con ruột, con nhỏ mong nhớ song thân 》hay không? Lúc phỏng vấn nói cho thảm một chút, đừng mắng mỏ bọn họ, chỉ cần nói đứa nhỏ thực sự mong nhớ bọn họ. Sau đó còn phải nói các ngươi không để bụng tiếp tục chăm sóc đứa nhỏ, nhưng là đứa nhỏ nhớ cha mẹ ấy. Tiện thể đề cập một chút chuyện mẹ nó lừa tôi hai tháng tiền lương bỏ chạy lấy người nữa.”

Tuy rằng không biết câu cuối cùng cậu ta nói có phải mới là mục đích thật sự hay không, nhưng này quả thật là một biện pháp có thể cân nhắc. Dưới tình huống có người quen sẽ tiến hành càng suông sẻ hơn. Chỗ không tốt duy nhất là cần phải lộ diện bản thân khá nhiều, nhưng mà có thể lợi dụng đại chúng đảm đương tai mắt, nó sẽ có nhiều hiệu suất hơn so với bọn họ tự tìm.

“Làm thế có thể phiền tới cậu và bạn cậu lắm không?” Khâu Phong chần chừ một chút, hơi lo lắng hỏi.

“Không sao không sao, làm tin tức chả lẽ còn sợ tin tức nhiều à? Lại nói, người dám cầm tiền của tôi bỏ chạy, cũng phải có chuẩn bị tâm lý sẽ có người tìm tới tính sổ chứ?”. Phất phất tay không sao cả, Trâu Tuyết Thừa lại châm thêm điếu thuốc, “Tuy rằng nói công bố hình chụp là có chút quá đáng, nhưng mà này không phải xem như tìm người sao? Đương nhiên cần một chút tư liệu bên ngoài rồi”.

“Hiểu mà” Lạc Diệp gật gật đầu, đã có người sẵn lòng giúp đỡ, đó đương nhiên là chuyện tốt. Anh hỏi Tiểu Kiệt, “Tiểu Kiệt, trong nhà em có ảnh của ba mẹ em hay không?”

“Chắc là có” Tiểu Kiệt nói, “Nhưng mà chúng ta còn phải quay lại hay sao?”

“Tới điểm này rồi, không muốn quay về cũng phải quay về”, cười khổ một chút, Lạc Diệp cũng không muốn lại tới tòa nhà kia, còn là tầng 21 nữa. Nhưng mà hết cách rồi, nếu muốn giải quyết mọi chuyện nhanh hơn bọn họ cần phải nhanh chóng tìm được vợ chồng Liêu Trân Anh mới được.

Chào tạm biệt hai cha con nhà họ Trâu, lại trao đổi số điện thoại với Trâu Tuyết Thừa xong, hẹn tìm được hình sẽ liên lạc với cậu ta. Ba người định quay lại tòa nhà trọ kia tìm hình chụp của cha mẹ Tiểu Kiệt. Khi đi tới bên cạnh xe Khâu Phong đột nhiên nhớ ra mấy con thú cưng của Trữ Lâm, tính ra từ lúc Trữ Lâm xảy ra chuyện đến giờ sắp một ngày rồi không có để ý tới chúng nó, vội vàng mở ra cốp xe kiểm tra tình trạng.

“Xong rồi” thùng xe rất chật, côn trùng và bò sát bên trong lại quá nhiều, đã có rất nhiều con đều tỏ vẻ thoi thóp, “Quên đi tìm tiệm thú cưng gởi nuôi!”

“Ôi chao? Gì đó gì đó?” Trâu Tuyết Thừa cũng sáp qua đây, nhìn thấy mấy thứ này kia tràn đầy cả cốp xe ánh mắt bắt đầu sáng lên, ya ya, của các cậu hả? Đồ tốt đó! Ai chà chà, con rắn xanh này tôi đã muốn có từ lâu rồi đấy!” Cậu ta lại gần nhìn, rõ ràng có kích thích muốn đem cái con rắn kia bắt ra, nhìn một lát lại nhíu mày, “Để như vậy không được, đồ ăn cũng sắp hết, không cho ăn đúng giờ đúng không? Có con cần phơi nắng, có con cần chú ý độ ẩm, còn có kí chủ cũng phải chọn lựa nữa, thực vật trong cái hộp kia nên thay đổi”.

“Cậu biết nuôi mấy thứ này à?” Lạc Diệp nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của cậu ta, cảm thấy trên cánh tay đều nổi da gà. Người hưng phấn khi đối mặt với sâu, thằn lằn, rắn này kia, thuộc về phạm vi anh không thể hiểu nổi. Tuy rằng anh không ghét mấy thứ này, nhưng mà cũng không hiểu tại sao có người có thể cuồng nhiệt như vậy nữa.

“Đương nhiên biết, tôi đang làm gì chứ? Mở tiệm sách đó, chuyện mỗi ngày làm nhiều nhất là gì? Đọc sách đó!” Trâu Tuyết Thừa phóng cái nhìn xem thường lại đây, lại tiếp tục xoay quanh mấy con sâu này, “Cũng sắp học thành cấp chuyên nghiệp rồi đấy”.

“Thế có thể đem mấy thứ này gởi trước ở chỗ cậu hay không vậy? Đây là của bạn chúng tôi, cậu ấy.. ra ngoài ý muốn nằm viện, giao cho chúng tôi chăm sóc nhưng mà bọn tôi căn bản không thể…”, dựa theo lời cậu ta nói, Lạc Diệp nói tiếp.

“Ấy? Thật chứ? Thật chứ?” Trâu Tuyết Thừa có vẻ rất vui đối với mấy lời Lạc Diệp nói, trực tiếp nhào lên bắt đầu dời hộp, “Các người cứ yên tâm đi, giao cho tôi tuyệt đối không thành vấn đề. Lại để ở trong xe này phơi dưới ánh nắng thêm một chút, các người nên cho bọn nó lượm xác á ~~”

Tuy Khâu Phong cảm thấy làm phiền cậu ta có chút không tốt lắm, nhưng mà bản thân cậu ta cũng vui vẻ, Lạc Diệp lại vẫn nháy mắt. Cuối cùng, vẫn là giúp đỡ đem tất cả những thứ này đều dời vào căn phòng nhỏ ở đằng sau tiệm sách. Lại bận bịu một hồi mới thật sự tạm biệt Trâu Tuyết Thừa đi về hướng nhà của Tiểu Kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play