Kiều Phi lo sẽ làm cho hắn hoảng sợ, vội vàng nói: “Không có việc gì không có việc gì, chỉ là bị chứng say núi cao, nghỉ ngơi vài ngày giờ đã ổn rồi, tôi còn đang chuẩn bị đi thăm phong cảnh mấy hồ nước, một hai ngày nữa mới trở về. Đúng rồi, Mặc Nhiên, cậu đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, có việc gì không?”
Ở một nơi khác bỗng khẽ truyền ra tiếng thở dài qua điện thoại, Lý Mặc Nhiên chậm rãi nói: “Cậu trở về đi.”
“Hửm?” Kiều Phi ngẩn ra, có điểm khó hiểu, anh vừa rồi đã nói hai ngày nữa sẽ trở về, vì cái gì Lý Mặc Nhiên còn nói như vậy?
Lý Mặc Nhiên không có trả lời, yên lặng cúp điện thoại.
Kiều Phi cầm microphone lo lắng nửa ngày, mới giật mình, lập tức lao ra khỏi khách sạn chạy đi mua vé máy bay.
Đã xảy ra chuyện, nhất định là đã xảy ra chuyện, nếu không Lý Mạc Nhiên sẽ không tự nhiên gọi điện thoại cho anh, nhưng mà rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Trong lòng Kiều Phi như thể có cả trăm con bọ gặm qua, anh không muốn gọi điện thoại hỏi Lý Mặc Nhiên, hắn không nói rõ lý do với anh qua điện thoại, nhất định là có nguyên nhân.
Giờ phút này Kiều Phi chỉ hận bản thân không thể mọc thêm đôi cánh để nhanh bay trở về, trong lòng anh có cảm giác vô cùng không lành.
Lúc đi mua vé máy bay đã trễ, tất cả vé của chuyến bay trong ngày đều được bán hết, chỉ còn vé cho chuyến 5h sáng ngày mai, Kiều Phi sợ sẽ bỏ qua cơ hội này, đành kéo hành lý, ở phòng chờ sân bay chịu lạnh hơn nữa đêm mới có thể đáp chuyến bay trở về. Trên đường lại vòng vo đổi thêm một lần bay, cho nên khi anh về đến nhà, đã là buổi chiều ba ngày sau đó.
Một ngày một đêm anh chưa hề chợp mắt, thời điểm xuống máy bay, con người đã mệt đến rả rời.
“Sở Kha!”
Trong nhà không có một bóng người, không nhìn thấy Sở Kha làm tâm anh thắt lại, mặc kệ là chuyện gì xảy ra cũng được, chỉ hy vọng không phải là Sở Kha gặp chuyện.
Nhìn xem lại đồng hồ, đúng là còn chưa đến giờ Sở Kha tan tầm, Kiều Phi nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, cố gắng làm cho chính mình bình tĩnh trở lại, sau đó gọi điện thoại cho Lý Mặc Nhiên.
“Mặc Nhiên, tôi về rồi.”
“Tôi cũng không biết gọi cậu về là đúng hay sai nữa, nhưng nếu không gọi, có lẽ sau này cậu sẽ hận tôi......” Lý Mặc Nhiên trầm mặc trong chốc lát, “Sở Kha ở bệnh viện Đệ Tam, hình như là ăn uống không điều độ lại uống rượu quá độ, trở thành loét dạ dày nghiêm trọng, hôm trước mới vừa làm phẫu thuật xong, cậu đi thăm y đi.”
“Bệnh viện Đệ Tam?” đồng tử Kiều Phi co rụt lại, sau đó dùng sức thở ra một hơi, “Được, tôi biết rồi.”
Sở Kha...... Nhập viện......
Kiều Phi ngã ngồi vào sô pha, cảm thấy khí lực toàn thân đều mất hết, điều anh không hy vọng nhất...... Cũng không muốn gặp nhất, đã xảy ra. Rõ ràng trong lòng đang gào thét bảo bản thân phải mau chống đến bệnh viện xem Sở Kha, chính là...... Thân thể lại mềm nhũn, cự tuyệt chấp hành.
Trong lúc nhất thời, Kiều Phi cũng không biết chính mình là đang tức giận hay là lo lắng. Ăn uống không cố kỵ, uống rượu quá độ, chẳng lẽ không có anh ở bênh cạnh, Sở Kha sẽ không thể tự chăm sóc cho mình sao? Cũng không phải trẻ con mười tuổi, ngay cả cuộc sống của bản thân cũng không thể tự lo liệu được?
Dù trong lòng đang đem Sở Kha mắng đến cẩu huyết lâm đầu, thế nhưng Kiều Phi vẫn là cố gắng ngồi dậy, đi đến bệnh viện.
Bệnh viện khắp nơi đều tràn ngập mùi thuốc khử trùng, không mấy dễ chịu, lần đầu tiên trong đời, Kiều Phi nhận định đây là mùi hương mà anh ghét nhất, nếu có thể, đời này anh mong muốn không tái bước chân vào đây nửa bước. Nhưng hiện tại, anh lại không thể không ở cái không gian chứa đầy mùi thuốc khử trùng này mà tìm tìm kiếm kiếm.
Rốt cục, sau khi đi gần hết các phòng bệnh, anh cũng tìm được Sở Kha trong một phòng đơn.
Nam nhân này, chính là đang ngồi dựa vào đầu giường, trong tay ôm laptop, đầu đội tai nghe, nhìn vào màn hình chủ trì cuộc họp. Bị màng hình máy tính che mất, nên Kiêu Phi chỉ nhìn thấy được đôi mắt của y. Nhìn xem đôi mắt chuyên chú kia, hoàn toàn là một bộ dáng cuồng công việc, có giống chút gì với bộ dáng vừa làm phẫu thuật xong đâu.
Trong lòng Kiều Phi dâng lên một cỗ hờn dỗi, nhất thời tiến vào cũng không muốn, mà đi ra cũng không xong, cứ đứng ngốc ở cửa, hận không thể với tay lấy chậu kiểu ở bên cạnh ném vào sau ót của Sở Kha cho hả giận.
Lúc này Sở Kha liếc mắt một cái đã thấy được anh, ánh mắt nhìn tới trên mặt Kiều Phi, vẫn thản nhiên lạnh lùng, chỉ nghe y nói một câu “Cuộc họp hôm nay dừng tại đây”, sau đó liền tháo tai nghe tắt máy tính.
Lúc này Kiều Phi mới nhìn thấy rõ, sắc mặt Sở Kha trắng bệch dọa người. Tim anh bỗng hẫng một nhịp, cỗ hờn dỗi nhất thời tan biến, do dọ một lúc vẫn là đẩy cửa bước vào.
“Tôi vừa về đến nhà, nghe nói cậu nằm viện, nên đến thăm......”
Kiều Phi cố gắng làm cho thanh âm của mình bình tĩnh một chút, chứ kỳ thật anh đang muốn hét lên: cậu con mẹ nó không muốn sống nữa, mới phẩu thuật xong liền liều mạng như vậy!
“Bệnh bao tử nhẹ thôi.” Sở Kha thản nhiên nói, nhưng ánh mắt vẫn dừng trên mặt Kiều Phi không dời đi.
Kiều Phi có chút khó thở, dạ dày lủng một lỗ mà bảo là bệnh nhẹ, anh lại muốn hét lên, phải cố hít sâu vài hơi mới có thể nén xuống.
“Vẫn là nên nghỉ ngơi nhiều......” Anh dùng khóe mắt liếc nhìn cái laptop trên bàn, “Phải nghỉ ngơi, ăn uống điều độ thì mới mau hồi phục”.
Rõ ràng trong lòng rất quan tâm, thế nhưng những lời nói ra lại thật khách sáo, mà dù có bảo anh nói lời thật lòng, anh cũng làm không được. Kiều Phi cảm thấy chính mình không được tự nhiên, bắt đầu hối hận bản thân lỗ mãng mà chạy đến đây.
Anh cùng Sở Kha, rốt cuộc cũng không thể quay về như trước.
Sắc mặt Sở Kha trầm đi vài phần, so với gương mặt nhợt nhạt lúc nãy, lại càng khó coi hơn.
“Không cần anh quan tâm......” Y lạnh lùng hừ một tiếng, quay mặt nhìn ra phía cửa sổ, “Nói đi là đi, ngay cả thông báo một tiếng cũng không có.”
Kiều Phi chán nản, lại nhớ tới chuyện Sở Kha cùng tình nhân, càng cảm thấy trong lòng không thoải mái, phẫn nộ nói: “Tôi cũng muốn nói cho cậu...... Nhưng cậu thường xuyên năm ba ngày không về nhà, tôi làm sao thông báo......”
Cải cọ được hai câu, anh đột nhiên cảm thấy làm vậy thật vô nghĩa, liền ngậm miệng không nói nữa. Sau khi ngồi lại một lát, liền dự định đứng lên rời đi.
Không ngờ Sở Kha đột nhiên đứng dậy, nắm chặt tay anh, có lẽ vì động tác quá mạnh làm vết thương nứt ra, y kêu lên một tiếng đau đớn, té trở lại trên giường. Thế nhưng, tay cầm lấy tay Kiều Phi vẫn thủy chung không có buông ra.
“Cậu làm gì vậy? Nằm im đi!” Kiều Phi quýnh quán, rốt cục vẫn rống lên một câu, sau đó mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, “Miệng vết thương đau lắm không? Tôi đi gọi bác sĩ......”
“Không cần......” Sở Kha cúi đầu nói một câu, “Tôi đói bụng!”
Kiều Phi trừng mắt, chằm chằm nhìn gương mặt tái nhợt của Sở Kha một hồi, cuối cùng vẫn là mềm lòng, oán hận nói “Buông tay đi, Tôi mua giúp cậu.”
Sở Kha chậm rãi buông tay, sau khi nhìn thấy Kiều Phi vội vã đi ra khỏi phòng, lúc này mới bóp bóp lòng bàn tay, nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần.
Kiều Phi trước tiên đi tìm bác sĩ phụ trách cho Sở Kha, hỏi xem bị loét bao tử thì có thể ăn những thức ăn gì, sau đó mới chạy ra bên ngoài, mua lấy hai phần cháo. Một phần là cho Sở Kha, còn một phần là cho chính mình, nghe mùi cháo, Kiều Phi mới bất giác phát hiện, anh cũng đã mười mấy tiếng đồng hồ chưa có thứ gì vào bụng.
Sau khi trở lại phòng bệnh, anh lấy cho Sở Kha một phần, rồi tự mình lấy một phần, ngồi ở một bên ăn ngấu nghiến, dường như so với Sở Kha còn đói hơn. Chờ anh ăn xong rồi, ngẩn mặt lên mới phát hiện, chén cháo của Sở Kha cơ hồ không vơi đi chút nào.
“Sao cậu không ăn? Nhạt quá à? Bác sĩ nói, cậu bây giờ chỉ có thể ăn những thứ này.”
Sở Kha nhìn lại anh, chỉ phun ra một chữ: “Nóng!”
“Để tôi thổi giúp cậu.”
Kiều Phi không nề hà cầm lấy chén và thìa từ trong tay Sở Kha, anh múc lấy một muỗn cháo, nhẹ nhàng mà thổi vài cái, sau đó đưa đến bên môi Y. Sở Kha cũng không hề khướt từ, ngoan ngoãn hé miệng đem muỗng cháo nuốt vào trong bụng.
Cứ như vậy, hai người một người đút, một người ăn, chỉ trong một lát chén cháo đã thấy đáy. Kỳ thật lúc này cháo đã không còn nóng, nhưng mà Sở Kha không có nói sẽ tự ăn, Kiều Phi cũng đành kiên trì đút tiếp, y là người bệnh, không cần so đo. Dù sao thì không khí hiện tại cũng rất tốt, anh cùng Sở Kha, đã bao năm chưa thân mật như vầy, vô luận như thế nào anh cũng luyến tiếc đem bầu không khí này phá hủy đi.
Nhưng là anh không phá hủy, không có nghĩa là người khác không thể phá hủy, ngay lúc anh vừa đút xong muỗng cháo cuối cùng, cửa phòng lặp tức bị đẩy vào.
“Sở mỹ nhân, xem tôi đem cái gì cho cậu ăn nè...... A?”
Phương Thủ Thành đang phấn khởi đi vào, vừa lúc bắt gặp Kiều Phi, liền có chút giật mình, rồi lập tức tỉnh ngộ bản thân tựa hồ đã làm hỏng cái gì, vội vàng xua tay: “Ngại quá, quấy rầy...... Quấy rầy...... hai người cứ tiếp tục......”
Ai biết hành động của Kiều Phi so với hắn còn nhanh hơn, lập tức để chén cháo rỗng xuống, đứng dậy nói: “Không còn sớm, tôi về sắp xếp lại hành lý, tạm biệt.”
Nói xong, bóng anh cũng đã sắp ra khỏi phòng.
“Ai...... Ai...... Anh liền như vậy đi rồi a......”
Phương Thủ Thành nhìn theo bóng dáng anh, phí công kêu to một câu, vừa quay đầu, liền nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Sở Kha đang chíu thẳng trên người mình, tự nhiên liền rùng mình một cái.
“Này này, cậu đừng trừng tôi như vậy được không, tôi làm sao biết Kiều Phi tới đây......” Phương Thủ Thành giơ hai tay lên cao, “Cậu còn phải cảm ơn tôi mới đúng, nếu không phải tôi bám lấy Lý Mặc Nhiên ba ngày ban đêm, Kiều Phi lúc này không biết còn đang đi chơi nơi nào, tôi dù không có công lao, thì cũng có khổ lao mà......”
Nói tới đây, Phương Thủ Thành đột nhiên biến sắc, hì hì cười nói: “Kiều Phi trở về nhanh như vậy, rõ ràng là lo lắng cho cậu, hắc hắc, chúc mừng chúc mừng, Sở mỹ nhân, khổ nhục kế này của cậu cực kỳ thành công nha, trong lòng Kiều Phi khẳng định còn có cậu a.”
Lời này thực hữu dụng, sắc mặt Sở Kha lập tức tốt lên rất nhiều, nhưng vẫn giả bộ lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Thủ Thành liếc một cái, phun ra bốn chữ: “Nói hưu nói vượn.”
Dù sao y cũng sẽ không thừa nhận là mình cố ý làm tổn hại thân thể để bức Kiều Phi trở về.
Phương Thủ Thành làm sao còn sợ bị y trừng, cười hì hì kéo ghế cạnh giường ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng quái đản hỏi: “Nè nè nè, nói coi, vừa rồi được Kiều Phi đút cháo, hương vị có phải rất ngọt ngào không?”
Sở Kha lạnh lùng hừ một tiếng, không nghĩ phản ứng này cũng rất kỳ quái.
“Không nói a...... Tôi đây sẽ đi nói với Kiều Phi, là cậu cố ý......”
“Cậu dám!”
Phương Thủ Thành cười ha hả, cái này rất vui nha, khó có cơ hội bắt được nhược điểm của Sở Kha, ngu gì không chọc ghẹo cho đã.
Sở Kha đau đầu lấy tay nhu nhu cái trán, đời này y còn chưa gặp qua tên nam nhân nào quái đản như Phương Thủ Thành, so với nữ nhân còn khó đối phó hơn, y cũng không biết chính mình như thế nào lại cùng tên quái đản Phương Thủ thành này kết làm bằng hữu nữa.
Cháo kia là ngọt hay đắng, y làm sao biết, bởi vì y căng bản không có nhận ra mùi vị, thời điểm Kiều Phi đút y ăn muỗng cháo đầu tiên, suy nghĩ của y cũng đã bay xa rồi.
Người giống nhau, hành động cũng giống nhau, thật lâu trước kia cũng từng có một màn đồng dạng như vừa rồi.
Đó là lần đầu tiên Sở Kha tâm động.
Gia cảnh nhà Sở Kha trước kia cũng không khá giả, cho nên lúc vừa vào trung học, y đã bắt đầu vừa học vừa làm, mãi cho đến tốt nghiệp đại học, y chẳng những tự thanh toán học phí, mà còn kiếm được một chút tiền vốn, bắt đầu gây dựng sự nghiệp của riêng mình.
Thời điểm khởi đầu luôn luôn vất vả, Sở Kha trời sinh tướng mạo đã xuất chúng, nhưng đồng thời phương diện này cũng làm cho y rướt lấy không ít phiền phức, nhất là lúc công ty vừa mới khởi nghiệp, vì bắt mối làm ăn, không ít lần y bị người khác quấy rối, có thể né, y đều né, nếu không thể trốn tránh, y sẽ trực tiếp kết thúc việc làm ăn, tính tình Sở Kha cho tới bây giờ đều là như vậy, y không muốn dùng thân thể để đổi lấy công việc, cho nên con đường gây dựng sự nghiệp của y cũng gặp không ít chông gai.
Cũng may Sở Kha có thiên phú về buông bán, lại siêng năng chịu khó, cuối cùng công ty cũng vượt qua được thời kỳ khó khăn. Công ty sau khi thành lập được năm năm, y tìm được đối tác thích hợp, nhận được tiền đầu tư, thành công đem quy mô công ty mở rộng thêm mấy lần, lúc sau khi thâm nhập vào thị trường, càng thu hút thêm nhiều nhà tài chính.
Đang lúc sự nghiệp của Sở Kha như mặt trời giữa trưa, y gặp được Kiều Phi.
Quá trình cùng Kiều Phi quen biết, cũng không tính là vui vẻ, ấn tượng đầu tiên Sở Kha dành cho Kiều Phi cũng không tốt lắm, y cảm thấy Kiều Phi chính là một công tử con nhà giàu, tuy rằng từng cứu mình một lần, nhưng tâm tư cũng không mấy gì là tốt đẹp, đều là một bọn biến thái giống nhau.
Sở Kha đã quá quen thuộc với những gương mặt trêu hoa ghẹo bướm, vừa thấy ánh mắt Kiều Phi nhìn mình, toàn bộ ý đồ của anh đều bị y biết rõ ràng. Nhưng khác với bọn người kia, Kiều Phi dù sao cũng biết chừng mực, không có mượn cớ mà sàm sỡ y, cho nên Sở Kha cũng không phản đối cùng Kiêu Phi tới lui, nhất là sau khi y biết thân phận Kiều Phi đối với sự nghiệp của mình giúp ít rất nhiều.
Đúng vậy, Sở Kha ngay từ đầu đồng ý gặp gỡ Kiều Phi thì đã mang tâm tư lợi dụng, chỉ cần Kiều Phi không làm quá phận, y chấp nhận cùng Kiều Phi ăn vài bữa cơm, xem vài bộ phim hay dự vài cuộc triễn lãm tranh, coi như là nghỉ ngơi sau những ngày làm việc quá nhiều.
Kiều Phi là một kẻ ngu ngốc, ngốc đến nỗi rõ ràng biết Sở Kha đang lợi dụng chính mình, vậy mà cứ năm ba ngày lại chạy đến tìm Sở Kha. Kỳ thật hai người bọn họ trong lúc ấy cũng không có tiếng nói chung, Sở Kha là kẻ kinh doanh chỉ nghĩ đến lợi nhuận, mà Kiều Phi lại là loại họa sĩ khờ dại thích lãng mạn. Mỗi lần Kiều Phi hưng phấn đem tác phẩm mình vẽ cho Sở Kha xem, y vĩnh viễn đều chỉ có một phản ứng duy nhất.
Y đánh giá xem bức tranh của Kiều Phi đáng giá bao nhiêu tiền.
Kiều Phi mỗi lần đều thất vọng mà đi, nhưng chỉ cách vài hôm, anh lại quên mất bài học lần trước, kích động chạy đến tìm y. Thời gian trôi qua, Sở Kha cũng không có cách nào với anh, đành mặc kệ, dù sao tại thời điểm y quyết đị hạ dao, cũng tuyệt đối sẽ không nương tay.
Dựa vào quan hệ với Kiều Phi, Sở Kha ở thương trường quen được không ít đối tác, có rất nhiều người trước kia y rất muốn làm quen nhưng không cách nào làm quen được, mà Kiều Phi là cậu hai tập đoàn Thiện Nghiệp, lại hoàn toàn không ý thức được thân phận quan trọng của mình, cứ thế liền không công đưa toàn bộ lợi ít cho y hưởng.
Thời điểm đó, bọn họ thậm chí cả tay còn chưa nắm qua.
Cho nên, Sở Kha chưa từng có nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ yêu nam nhân chỉ có giá trị lợi dụng này.
Sở Kha làm ăn càng lớn, xã giao cũng càng nhiều, vì thế, y ngày càng không kiên nhẫn với việc Kiều Phi cứ ba ngày hai hôm lại đến tìm ylàm phiền. Nhưng mà vô luận y đối với anh có bao nhiêu lãnh đạm, Kiều Phi lại giống như là không hề phát hiện ra.
Hôm đó hình như y đã mắng Kiều Phi một chút, thời gian qua lâu rồi, mắng cái gì y cũng không có nhớ rõ, chỉ biết là sao đó Kiều Phi có khoảng một tháng cũng chưa tới tìm y, hiển nhiên là bị mắng rất tàn nhẫn.
Không bị Kiều Phi làm phiền, Sở Kha đến ngay cả thời gian nghỉ ngơi đều không có, y đem toàn bộ thời gian dồn vào công việc và xã giao, cuối cùng mệt đến sinh bệnh. Đều y vạn lần không nghĩ đến, chính là Kiều Phi lại là người chạy đến bệnh viện thăm y đầu tiên, còn mang theo một camen canh gà. Kiều Phi không biết lúc đó y đã tỉnh, ngay tại giường bệnh nhỏ giọng dặn dò y tá nhớ đem canh gà giữ ấm, chờ lúc y tỉnh dậy có thể uống ngay.
Từ đó về sau, Sở Kha một ngày ba bữa đều có canh gà uống, có lẽ sợ y uống ngán, phụ liệu chế biến canh gà luôn luôn thay đổi, Sở Kha nằm bệnh viện bảy ngày, thế nhưng chưa có lần nào lại uống quá một vị canh gà.
Thời điểm con người bị bệnh, có lẽ sẽ hết sức dễ dàng trở nên cảm tính. Chén canh gà cuối cùng, chính y đã bảo Kiều Phi đút cho mình uống, gương mặt tươi cười cùng thỏa mãn của Kiều Phi lúc ấy, đến bây giờ vẫn còn khắc sâu trong lòng y.
Trong lòng Sở Kha, lần đầu tiên chấp nhận một người. Có lẽ Kiều Phi cùng những kẻ khác không có gì bất đồng, nhưng hành động theo đuổi của nam nhân khờ khạo này, nghĩ lại, cũng có điểm rất đáng yêu.
Sở Kha yêu thương Kiều Phi, chính là vì hai mươi mốt chén canh gà không cùng mùi vị kia, có đôi khi Sở Kha cũng cảm thấy tình yêu của mình thật sự quá rẻ, hai mươi mốt chén canh gà không đồng mùi vị thôi, đã đem được tâm của y mua mất.
Nhưng yêu chính là yêu, tuy rằng y thuộc loại người tính tình không tự nhiên nên chậm chạp chưa có nói ra, nhưng là sau này y không hề cự tuyệt những hành động thân mật của Kiều Phi, chẳng phải là biểu hiện rõ ràng nhất rồi sao. Lúc đó chỉ cần Kiều Phi chịu chủ động thêm một chút, bọn họ đã có thể nước chảy thành sông. Chính là...... Chính là vì cái gì Kiều Phi còn muốn......
Nghĩ đến đây, sắc mặt Sở Kha lại bắt đầu chuyển lãnh, trong tâm y có một cây gai, đã đâm suốt mười năm rồi, đã ở trong cơ thể y mọc rể nẩy mầm, rối rắm thành đoàn, cây gai này một ngày không nhổ bỏ, y sẽ không tài nào đối xử tốt với Kiều Phi được.
Phương Thủ Thành nhìn thấy sắc mặt Sở Kha không đúng, làm sao còn tính chuyện chọc ghẹo y nữa, trước khi Sở Kha kịp nỗi bão, hắn đã vụt chạy nhanh như tia chớp.
– Hết chương –
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT