*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tangyuan

Tử Sắc Kinh Cức

Hwan

**********

Bởi vì Hoàng Viễn yêu cầu mãnh liệt, Lâm Mộc cũng phải đem cơm tối qua cho hắn. Nhưng mà giờ đây Hoàng viễn đã không ở nhà Phil nữa.

Thú nhân có bầu bạn không thích người khác ở trong nhà mình, bởi vì trong lòng bọn họ, người ngoài đến sẽ luôn hấp dẫn sự chú ý của bầu bạn, điểm này thú nhân chẳng thích tí nào cả. Cho nên dù quan hệ của bọn Lâm Mộc có tốt thế nào, nhưng sau khi mọi người tách ra ở cũng không ở trong nhà đối phương quá lâu, nhất là khi có thú nhân ở nhà, bọn họ thường nói xong chuyện cần nói rồi bước đi, không quấy rầy chồng chồng người ta ở chung.

Nhà của Ryan ở vòng bên ngoài phía Bắc, do là thú nhân độc thân, cho nên làm nhà cũng rất đơn giản, một căn nhà lớn bao gồm phòng ngủ phòng khách. Cộng thêm một nhà khó khá lớn, đương nhiên nhà kho còn kiêm thêm chức trách nhà bếp. Tự nhiên không có tường viện.

Lâm Mộc đã đến nhà Ryan rồi, cho nên bàn ghế đá ở mảnh đất trống trước cửa nhà Ryan nhất định là mới làm, mà gần nhất này, Lâm Mộc cảm thấy cũng chính là một hai ngày, về nguyên nhân đương nhiên khẳng định là do vị giống cái đồng hương kia.

Lúc Lâm Mộc đi vào nhà Ryan, Ryan đang ở phòng bếp bận rộn, xem ra mới đi kiếm thức ăn về. Mà Hoàng Viễn vẫn còn bị bệnh, giờ này đang lười biếng ngồi trên ghế đá, cánh tay đặt trên bàn đá chống cằm ngủ gật. Nhìn thấy dưới mông đối phương là tấm đệm làm bằng da lông tốt, đây tuyệt đối là kiệt tác của Ryan.

Lâm Mộc đặt đĩa thức ăn lên bàn, Hoàng Viễn ngửi thấy mùi nên tỉnh lại, tuy rằng ánh mắt có chút mơ màng, trong mắt có tầng sương mù, nhưng thời điểm ý thức được đĩa thức ăn trước mắt hắn chính là thức ăn mỹ vị, ánh mắt lập tức lóe sáng, cả người cũng có tinh thần hơn, làm gì còn bộ dáng mơ hồ một phút trước chứ.

“Lâm Mộc, bận đến đưa cơm cho tôi hả? Cậu thật sự đã đạt tới tình độ nào đó rồi!”

Nhìn thấy đối phương tham ăn lấy thức ăn ra, Lâm Mộc cười nói “Tôi làm ít bánh ăn, mang thêm cho anh ít canh cá, anh ăn trước, tôi về đây.” Lâm Mộc đưa thức ăn cho Hoàng Viễn rồi chuẩn bị về, Patrick chẳng thích chuyện cậu muốn đích thân mang đồ ăn cho Hoàng Viễn, tự nhiên không thể về trễ.

Thật ra Lâm Mộc kiên trì muốn tự bản thân tới đây đưa cơm chỉ vì nhìn xem vị đồng hương này có phải nguyện ý ở cùng một chỗ với Ryan không thôi, tuy không lo lắng Ryan đối với Hoàng Viễn không tốt, nhưng nếu Hoàng Viễn không muốn ở cùng với Ryan, Lâm Mộc cũng không thể bỏ mặc Hoàng Viễn, làm cho đối phương không thoải mái trong lòng.

Nhưng mà nhìn Ryan ân cần làm đồ ăn cho Hoàng Viễn, mà Hoàng Viễn lại một bộ đương nhiên, không có bộ dáng thẹn thùng, Lâm Mộc cũng không lo lắng, tự nhiên phải vội vàng đi về.

Hoàng Viễn thấy Lâm Mộc không có ngồi xuống đã đi về, lập tức giữ lại “Lâm Mộc, cậu về sớm làm gì, ở lại ăn cơm với bọn tôi đi.”

Thấy ánh mắt chân thành của Hoàng Viễn, Lâm Mộc rất muốn ở lại, dù sao cũng vất vả mới gặp được đồng hương tự nhiên cũng muốn tâm sự nhiều, nhưng nghĩ tới hậu quả nếu cậu ở lại ăn cơm, Lâm Mộc lập tức từ chối “Không được, Patrick còn đang chờ tôi về nhà ăn cơm, hơn nữa trời không còn sớm.”

Hiện tại bầu trời đã muốn tối, lúc trước giờ này trời vẫn còn sáng, xem ra hiện tại thật sự đã gần cuối mùa thu rồi.

Hoàng Viễn thấy Lâm Mộc phải về, cố ý thở dài “Người đàn ông đã lập gia đình thật không giống, có chồng quản. Cho nên độc thân tuyệt đối là điều sáng suốt!”

Lâm Mộc thấy đối phương trêu ghẹo mình, cười mắng “Anh đó, yên tâm, anh tuyệt đối cũng có ngày này, hy vọng tới lúc đó anh không bị quản gắt gao.” Nói xong ném cho Ryan ánh mắt cổ vũ.

Hoàng Viễn một tay cầm miếng bánh cắn, một tay vươn ngón tay lắc lắc  “Đó là chuyện không có khả năng, tôi thích em gái mềm mềm cơ, sao có thể giống cậu chứ, đó là điều không có khả năng.”

Lâm Mộc cười cười, trong lòng nghĩ: ‘Hy vọng anh có thể kiên trì được.’

Nhưng mà nghe Hoàng Viễn nói hắn thích phụ nữ, thì phải là nam, Lâm Mộc nghĩ cậu thích Patrick cũng không phải cong, trước kia cũng không cảm thấy bản thân cậu cong. Tuy không có quen bạn gái, càng không có quen bạn trai, ở trước kia, Lâm Mộc cảm thấy cậu càng thích xem cô nàng đẹp gái hơn anh chàng đẹp trai. Vậy thì cậu không phải cong, nhưng mà cuộc sống hiện tại ở cùng với Patrick cũng rất hài hòa, cậu cũng rất thích Patrick. Như vậy xem ra cậu từ thẳng biến thành cong. Cho nên vừa đi vừa nghĩ, Lâm Mộc cho ra kết luận: Cậu có thể từ thẳng biến cong, vậy tỷ lệ Hoàng Viễn đồng hương của cậu thành cong có thể cũng không nhỏ.

“Chú Lâm Mộc, sao lúc này chú không ở nhà nấu cơm vậy?”

Lâm Mộc bị người gọi lại, chú ý tới đối phương, nhưng khi ý thức được nội dung đối phương nói, nhịn không được hắc tuyến. Mischa sao cho rằng cậu phải nhất định là người nấu cơm, cậu cũng không phải là ông chồng nấu cơm cho gia đình, tuy rằng cậu rất thích nấu ăn. Về phần vì sao cậu từ Lâm Mộc thành chú Lâm Mộc, Mischa tỏ vẻ, giống cái đã lấy chồng rồi sẽ già đi, cho nên là chú. Cho nên ở trong lòng Mischa, chú = tuổi lớn?

Lâm Mộc không có trả lời vấn đề của Mischa, cậu cười với Khắc Đặc đang nắm tay Mischa “Hai người đang đi đâu vậy?” Dù sao thời gian này tất cả mọi người đang ăn cơm.

Khắc Đặc nâng tay để cho Lâm Mộc thấy con cá trong tay hắn “Đột nhiên Mischa muốn ăn cá, cho nên dẫn theo nó đến hồ cá.”

Lâm Mộc nghe vậy cười hỏi “Mischa rất thích ăn cá hả?”

Mischa ngẩng đầu nói “Là bỗng nhiên nhớ tới muốn ăn cá.”

“Thì phải là không rất thích ăn?” Lâm Mộc cố ý nói vậy, ai mà chẳng biết Mischa thích ăn cá, đáng tiếc Khắc Đặc lại không am hiểu làm cá.

“Cháu còn thích ăn cá chua ngọt.” Tuy phụ thân làm cá chua ngọt ăn không phải ngon nhất, nhưng so với các món cá khác, cá chua ngọt vẫn có thể ăn.

Lâm Mộc thấy Mischa nhíu mày, lông mi nho nhỏ run run liền cảm thấy đáng yêu. Mischa rất ỷ lại Khắc Đặc, đồng thời cũng không thích Khắc Đặc phiền não vì nó.

Lâm Mộc sờ đầu Mischa “Về sau nếu nhà chú làm món cá chú bảo chú Patrick mang cho con nhé?”

“Thật tốt quá!”

Khắc Đặc băn khoăn “Như vậy phiền toái tộc trưởng.” Khắc Đặc biết Mischa thích ăn cá, nhưng hắn lại làm không ngon, hắn chỉ có mỗi một bảo bối tự nhiên sẽ sủng nó, yêu thương nó. Nhưng thú nhân có chút vô lực với trù nghệ.

“Có phiền toái gì chứ, chúng ta ở cũng không xa mà.” Lâm Mộc cười nói “Tôi phải về rồi, hai người cũng mau về đi” Nói xong cầm giỏ bước đi.

Đợi cho đi xa Lâm Mộc mới nhịn không được nhíu mày, còn có tên Hoàng Viễn phiền toái kia nữa, không biết Khắc Đặc có tin tưởng Hoàng Viễn chỉ lớn lên giống Thụy Lạp không nữa. Hắn nhịn không được gào thét trong lòng “Phiền toái quá!”

Ngẩng đầu nhìn lên bốn mươi lăm độ, trời càng ngày càng tối. Đang chuẩn bị đi nhanh về nhà, liếc mắt nhìn thấy Patrick đang đi về phía cậu.

“Sao anh lại tới đây? Không phải bảo anh ở nhà chờ em sao?” Ngoài miệng tuy nói vậy, nhưng thấy đối phương tới đón mình cũng vui vẻ rất nhiều, trên mặt cũng nhịn không được nở nụ cười tươi.

Patrick cầm giỏ trong tay Lâm Mộc “Lo lắng”

“Trong bộ lạc rất an toàn, lo lắng gì?” Nhưng tươi cười cũng không ngừng lại. Nắm lấy tay Patrick “Chúng ta về nhà ăn cơm thôi.”

“Ừ” Patrick thấy biểu tình vui vẻ của Lâm Mộc gật đầu, y không thích cảm giác ở nhà chờ Lâm Mộc trở về, nhà không có Lâm Mộc rất yên tĩnh, y không thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play