Hồi còn nhỏ Lâm Vũ cảm thấy mình thật hạnh phúc, hắn có một người mẹ tao nhã đoan trang, có một người ba có năng lực từ hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp. Từ nhỏ Lâm Vũ rất kính trọng ba mình, trong đám bạn của hắn có nhiều người trong nhà rất có tiền, nhưng Lâm Vũ lại có thể tự hào nói trước mặt bọn họ “Ba của mấy bạn không tốt bằng ba mình, các mẹ nói cho mình biết ba của mấy bạn sở dĩ có nhiều tiền như vậy đều do nhà ông nội có tiền, tiền của ba mình đều tự do ba mình kiếm tới, ba mình từ hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp.” Ngay lúc đó bạn nhỏ Lâm Vũ có lẽ không biết từ hai bàn tay trắng làm nên sự nghiệp là cái gì, nhưng hắn biết đó là đang khen ba của hắn rất lợi hại, còn lợi hại hơn so với ba của các bạn khác.
Khi hắn được mười tuổi, tất cả đều thay đổi. Gia đình vốn làm cho hắn kiêu ngạo đột nhiên vì một đứa bé trai xuất hiện mà hỏng mất. Lâm Vũ phát hiện ba của hắn cũng giống như ba của các bạn đi tìm phụ nữ, thậm chí còn có đứa nhỏ nữa. Mà mẹ của hắn vãn luôn giống như một phu nhân cao quý mà tao nhã lại trở nên điên cuồng như người bị bệnh tâm thần.
Lâm Vũ đứng ngoài cửa, hắn nghe rõ tiếng cãi nhau của ba mẹ ở trong phòng. Giọng của mẹ chói tai, bà phẫn nộ chửi bậy, mà ba của hắn từ đầu tới cuối chỉ kiên trì muốn đứa bé kia ở lại trong nhà.
Tiếng mẹ chửi bậy, giọng của ba bình thản không có chút áy náy, tất cả đều làm cho Lâm Vũ rất đau lòng. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được, nhà của hắn tại ngày này sẽ phá hủy. Cuộc sống hạnh phúc lúc trước sẽ không còn, cho dù ba có thương hắn như lúc trước, hắn cũng hiểu được mọi thứ đều thay đổi. Ít nhất, hắn đã thay đổi.
Lâm Vũ đứng trên lầu nhìn đứa bé im lặng ngồi trên sô pha. Khuôn mặt nhỏ nhắn buộc chặt, không có biểu hiện sợ hãi khi ở một nơi xa lạ. Lâm Vũ thù hằn nhìn khuôn mặt khéo léo xinh đẹp của đứa nhỏ nghĩ ‘Bộ dáng thật đẹp, từ nó có thể thấy người phụ nữ kia đẹp bao nhiêu, bằng không làm sao có thể mê hoặc ba chứ.’
Lâm Vũ vẫn luôn biết tình cảm của ba mẹ không tốt, hắn cũng nhìn ra ba không yêu mẹ, hắn cũng biết ba bởi vì nhìn trúng gia đình của mẹ mới kết hôn với bà. Nhưng Lâm Vũ cho rằng, cho dù ba mẹ không có tình yêu nhưng cũng sẽ bên nhau cả đời, bọn họ có thể có tình thân, như vậy nhà của bọn họ vẫn sẽ mãi hạnh phúc. Tại hắn xem ra, tình thân còn vững chắc hơn cả thứ tình yêu hư ảo.
Nhưng hiện tại tất cả cũng chưa từng, hắn biết, ba ở bên ngoài…..sẽ làm cho mẹ càng hận ông. Mẹ là một người rất kiêu ngạo, bà sẽ không để một đứa con riêng tiến dần từng bước, như vậy bà sẽ trở thành trò cười cho người khác. Điều này bà tuyệt đối không muốn nhìn thấy, mẹ có thể chịu đựng được ba không yêu bà, nhưng không chịu được sẽ trở thành một chuyện cười. Bà tình nguyện nhìn người bị cười là ba hoặc người phụ nữ kia. Cuộc sống như vậy thì hai người làm sao có thể bước tiếp dài lâu.
‘Nhà của tao đều bị mày làm hỏng! Tao tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày!” Lâm Vũ hung dữ nhìn đứa nhỏ dưới lầu, cho dù để nó ở lại Lâm gia, hắn cũng sẽ không làm cho nó sống khá giả.
Ngày kế tiếp đã phát sinh chuyện giống như Lâm Vũ nghĩ, ba mẹ của hắn rốt cuộc không có biện pháp sống cùng nhau.
Mẹ cũng không có ly hôn với ba, bởi vì đối với mẹ ly hôn là biểu hiện của sự yếu đuối. Bà sẽ không vì đứa con riêng mà rời khỏi Lâm gia, nếu làm vậy, không phải bà đã thua rất thảm hại sao?
Tuy mẹ không có rời khỏi Lâm gia, nhưng bà lại tìm người tình cho mình. Một người đàn ông cho dù là bề ngoài hay năng lực đều xuất sắc hơn ba, mà người đàn ông này lại là mối tình đầu của bà. Mẹ của hắn là một người kiêu ngạo như vậy, tự nhiên muốn cho tất cả mọi người đều biết, là bà, là bà không cần người đàn ông này!
Hắn đã gặp qua người đàn ông kia, một người tươi cười đúng mực, giơ tay nhấc chân đều biểu hiện khí chất rất tốt. Nhưng hắn cũng thấy, khi người đàn ông kia nhìn về phía mẹ hắn cũng không có yêu say đắm, tuy rằng mẹ hắn vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ. Lâm Vũ biết, đây là hiệp định của bọn họ, hiệp định làm cho mẹ hắn tìm về mặt mũi.
Đứa nhỏ kia đã ở lại, ba của hắn tận mọi khả năng đi lấy lòng nó, nhưng đối phương vẫn ôn hòa với ông. Tuy hắn hận đứa bé kia, nhưng Lâm Vũ không có lập tức hành động, hắn nghĩ nên làm gì để cho đứa bé kia đau khổ nhất.
Mẹ của Lâm Vũ tự nhiên cũng không để Lâm Mộc sống tốt, bà không ngược đãi Lâm Mộc, nhưng bà lựa chọn phương pháp rất tàn nhẫn ———- lạnh nhạt.
Lâm gia trừ bỏ ba của Lâm Mộc, không ai nói chuyện với Lâm Mộc, trực tiếp bỏ qua sự tồn tại của Lâm Mộc. Có đôi khi Lâm Mộc ở nhà cả ngày đều không nói một câu. Mà Lâm Vũ thì mắt lạnh nhìn tất cả.
Lâm Vũ cảm thấy ngoài ý muốn, một đứa bé năm sáu tuổi, không vì bị người khác bỏ qua mà hoang mang sợ hãi, cũng không giống như hắn nghĩ đi cầu sự trợ giúp của ba hắn – chỗ dựa vững chắc nhất, mà im lặng ở trong Lâm gia, giống như nó không để ý tới thái độ của người khác.
Thái độ của Lâm Mộc chọc giận Lâm Vũ ‘Mày có tư cách gì? Mày có tư cách gì mà thản nhiên như vậy, mày chỉ là một đứa con riêng.’
Lâm Vũ biết, biện pháp của mẹ hắn là vô ích, tâm lý thừa nhận của đứa bé kia mạnh mẽ rất nhiều hơn những gì bọn họ nghĩ.
Lâm Vũ biết, người như vậy, bạn chỉ có thể đánh vào tinh thần của hắn, thì bạn mới có thể phá hủy hắn. Mà người có thể tổn thương tới nó chỉ có thể là người nó để ý.
Lâm Vũ xa xa nhìn đứa nhỏ đang đọc sách trong vườn hoa ‘Tao nhất định sẽ làm cho mày đau khổ! Mày không nên tồn tại! Không nên….’
Từ đó về sau, mọi người ở Lâm gia kinh ngạc nhìn đại thiếu gia của Lâm gia, Lâm Vũ kia vẫn không nhìn Lâm Mộc tồn tại lại chủ động đối tốt với đứa con riêng, điều này làm cho mọi người khó hiểu. Chẳng lẽ Lâm Vũ tiếp nhận Lâm Mộc? Mặc kệ mọi người có khó hiểu bao nhiêu, hiện tượng này lại làm cho ba của hắn vui vẻ rất nhiều. Con lớn có thể chấp nhận con út, tự nhiên sẽ thấy tốt, về sau bọn họ vẫn tốt như cũ, cho dù người phụ nữ kia rời đi.
Lâm Vũ đối tốt nhưng vẫn làm cho Lâm Mộc kháng cự, nhưng cuối cùng nó vẫn chấp nhận, dù sao nó vẫn chỉ là đứa nhỏ năm sáu tuổi, nó vẫn cần bạn bè. Hơn nữa, mẹ của Lâm Mộc dạy dỗ làm cho nó không có biện pháp cự tuyệt thân mật của người khác.
Tuy rằng ngày kế tiếp vẫn không tốt lắm, nhưng có người nói chuyện với nó, làm cho Lâm Mộc cảm thấy rất vui vẻ, thành ra Lâm Vũ trở thành người nó để ý nhất ở Lâm gia. Đây là kết quả Lâm Vũ muốn.
Lâm Vũ nhìn Lâm Mộc càng ngày càng tín nhiệm hắn, trong lòng âm thầm vui vẻ, Lâm Vũ cũng không nói kế hoạch của mình cho bất cứ ai biết cho dù là mẹ mình. Nhưng mà mẹ của hắn là một người thông minh, cũng là người rất hiểu Lâm Vũ. Cho nên, đối với việc mẹ không hỏi hắn vì sao lại đối tốt với Lâm Mộc, Lâm Vũ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Tuy rằng phải biểu hiện rất thích đứa em trai này, nhưng Lâm Vũ cũng không bỏ qua tâm tư làm cho nó không tốt. Hắn buồn cười nhìn đứa em của hắn nghi hoặc vì sao bạn học lại căm thù nó, hắn nhìn thấy ba càng ngày càng thất vọng vì Lâm Mộc, hắn nhìn thấy nó vì sai xót thi vào trường cao đẳng mà không học được chuyên nghiệp mình muốn mà đau khổ là bởi vì hắn cố ý làm cho nó bị bệnh…..Lâm Vũ cảm thấy, Lâm Mộc càng đau khổ thì hắn càng vui vẻ.
Hắn sẽ không làm cho nó tìm được công tác thích hợp, nhưng sẽ không dồn nó vào đường cùng, bởi vì, ba sẽ không đành lòng để cho nó về lại Lâm gia, đây là điều hắn tuyệt không muốn. Lâm thị là của hắn, đồ của mình sao sẽ nguyện ý để cho người khác nhúng chàm chứ.
Lâm Vũ nhìn người phụ nữ sinh mệnh đang bị đe dọa ở trước mắt, đây là mẹ của hắn, cuối cùng cũng không còn dung nhan cao quý mà mị lực như hồi còn trẻ. Bà có ngày hôm nay bởi vì bà thua, thua bởi bản thân. Một cuộc trò chơi theo nhu cầu, cuối cùng bà lại thật sự, quá buồn cười. Cầu mà không được, nhất định hao hết tâm lực. Nhìn người phụ nữ già nua trước mắt “Mẹ, người thua, nhưng con sẽ không.”
Nội dung di chúc làm cho Lâm Vũ kinh ngạc cùng phẫn nộ, hắn thật không ngờ, ba của hắn lại đem tuyệt đại bộ phận tài sản cho Lâm Mộc, đứa con làm cho ông thất vọng. Tuy rằng hiện tại hắn có công ty của mình, hơn nữa chưa từng đem tài sản của Lâm thị để vào mắt. Lâm thị chỉ là hòn đá kê chân cho thành tựu của hắn, nhưng cho dù hắn không cần ít tài sản của Lâm thị, nhưng hắn cũng không nguyện ý đem thứ vốn là của mình đem cho người khác, nhất là người mà hắn hận lâu như vậy.
Phẫn nộ vô cùng lại càng làm cho Lâm Vũ hết sức bình tĩnh, lại không biểu hiện không vừa lòng trước mặt Lâm Ngọc Huy, dù sao trong mắt người khác tài sản của hắn cũng không ít hơn Lâm thị bao nhiêu. Hắn biết mình phẫn nộ vô cùng, thậm chí mất đi lý trí khi xưa, cho nên trong đầu xuất hiện ý nghĩ giết Lâm Mộc. Ý niệm này ở trong đầu không ngừng lớn mạnh, hắn biết trong lòng mình có ma quỷ, càng không ngừng gào thét ‘Giết chết Lâm Mộc, Nó vốn không nên tồn tại! Giết chết nó!’
Sau khi Lâm Vũ đẩy Lâm Mộc xuống vách núi, hắn cảm thấy cả người đều thoải mái, oán khí trên người bao nhiêu năm, nhiều năm hận ý, tất cả đều tan biến. Hắn trở lại nhà của mình, thoải mái ngủ, vẫn ngủ thẳng tới trưa ngày hôm sau, một đêm không mộng. Lâm Mộc vẫn là một cây gai trong lòng hắn, hiện tại gai rút ra. Toàn thân hắn đều thả lỏng.
Lâm Vũ đứng ở tầng trên cùng Tả Tự Lâu, nhìn thấy cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, giờ phút này hắn mới cảm thấy được mình là một người sống trên thế giới này. Mấy ngày nay hắn cảm thấy mình không thích hợp, mỗi ngày hắn sẽ theo thói quen gọi điện thoại cho Lâm Mộc, bởi vì sắm vai một người anh trai tốt, Lâm Vũ thường xuyên gọi điện cho Lâm Mộc dặn ăn cơm, mặc thêm quần áo, nhớ ra ngoài phơi nắng…..Những điều này đã thành thói quen, một loại thói quen đáng sợ. Lúc đầu vừa mới ý thức được mình đang làm cái gì hắn phẫn nỗ đập nát điện thoại, nhưng lại không ngăn cản bản thân nhìn thấy thứ gì thích hợp với Lâm Mộc sẽ mua, nhìn thấy món nào ngon sẽ gọi cho Lâm Mộc…….Sau đó phát hiện, người kia đã bị mình giết chết.
Hắn thừa nhận, người mà hắn hận nhiều năm, cũng là người mà hắn duy nhất đối tốt, cho dù….cho dù hắn biết đó chỉ là diễn kịch.
Điện thoại vang lên.
“Ba.”
“A Vũ, ngày mai con tới đây đi, ba có việc muốn nói với con.” Giọng Lâm Ngọc Huy lộ ra mệt mỏi vô tận.
“Vâng.”
Đối phương cúp điện thoại.
Lâm Vũ buông điện thoại lại đi tới trước cửa sổ, hắn biết mấy ngày nay ba đang cho người điều tra chuyện Lâm Mộc mất tích, chuyện này hắn không quan tâm.
Lâm Vũ đi vào thư phòng, nhìn thấy Lâm Ngọc Huy đưa lưng về phía cửa, Lâm Vũ phát hiện, người đàn ông này đã già rồi.
Lâm Vũ đi tới cạnh ông rồi đứng lại.
“Con đã tới.”
“Dạ”
Lâm Ngọc Huy tạm dừng rất lâu “Mộc Mộc….không có cách nào trở về rồi phải không?”
Lâm Vũ nghĩ thật lâu, cuối cùng chỉ “vâng’ một tiếng trả lời cho giọng người ba đã run rẩy.
Lâm Ngọc Huy thở dài một hơi, ngữ khí này giống như đem toàn bộ khí lực của ông mang đi.
“Đây đều là lỗi của ba.”
Lâm Vũ không có lên tiếng, lẳng lặng nghe người ba tự trách.
Lâm Ngọc Huy tự giễu nở nụ cười “Ba là một người không từ thủ đoạn, tuyệt đối sẽ dùng hết sức đi tranh thủ. Trong tâm lý của ba, lợi ích viễn viễn cao nhất. Cho nên, vì lợi ích ba kết hôn với mẹ con. Ba cảm thấy mình không cần tình yêu, ba hưởng thụ vinh quang to lớn mà thành công mang tới, cho người khác phải nhìn lên để thấy thành tựu của ba. Nhưng ba lại vì lựa chọn của mình mà hối hận.” Lâm Ngọc Huy dừng một lát rồi nói “Mẹ của Mộc Mộc là một người phụ nữ ở thành phố nhỏ, lần đầu ba nhìn thấy bà ấy cảm thấy bà ấy thánh thiện như đóa hoa bách hợp. Có lẽ hắc ám trong lòng ba dễ bị sự thuần khiết hấp dẫn, ba lập tức yêu thương bà ấy. Mẹ của Mộc Mộc tuy không phải là cô gái con nhà có tiền, nhưng bà ấy lại dễ dàng thỏa mãn. Bà ấy làm cho ba thấy kinh ngạc thì ra trên thế giới này còn có người xinh đẹp lương thiện như vậy. Ba dùng cả trái tim theo đuổi bà ấy, hai người chúng ta giống như đôi người yêu bình thường mà hẹn hò, chúng ta ăn món ăn ở ven đường, không có xa hoa, không có cao thượng, không có nịnh hót, chỉ có tràn đầy hạnh phúc.” Lâm Ngọc Huy như nghĩ tới thời giàn hạnh phúc đó, trên mặt vẫn mang theo tươi cười. Có lẽ nghĩ tới cái gì, ngay sau đó tươi cười trên mặt đã biến mất.
“Ba không có nói cho bà ấy chuyện ba đã kết hôn, có vợ có con, nhưng cuối cùng bà ấy cũng biết, trước một ngày hai chúng ta đi đăng kí bà ấy để lại một bức thư rồi rời đi. Sau ba lại biết, thì ra mẹ của con vẫn tìm người điều tra ba, biết được ba cùng bà ấy muốn kết hôn thì đi tìm bà ấy. Ba biết mẹ con là một người kiêu ngạo, mẹ con cho phép ba ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm nhưng không dễ dàng tha thứ ba kết hôn với người khác, mẹ con cho rằng đó đó là sỉ nhục mẹ con. Ba vẫn cho người tìm kiếm bà ấy, sau thì cũng tìm được, hơn nữa ba phát hiện bà ấy mang thai. Nhưng mà bà ấy lại không theo ba trở về, bà ấy là người lương thiện làm sao sẽ cho phép bản thân là người phá hoại hạnh phúc gia đình người khác. Bà ấy không cho phép ba xuất hiện trước mắt bà ấy, bằng không bà ấy lại bỏ đi. Ba chỉ có thể rời khỏi. Lúc đứa bé sinh ra ba rất vui vẻ, còn trộm nhìn, làn da nhăn nheo, nho nhỏ, một chút đều không đẹp như mẹ nó, nhưng ba lại rất thích.”
“Thời điểm đó một bà mẹ độc thân nuôi con vất vả bao nhiêu con không hiểu được đâu, nhưng ba chỉ có thể trơ mắt nhìn, bất lực, bà ấy quá quật cường, bà ấy thậm chí còn không để cho Lâm Mộc biết nó còn có người ba này. Nếu không phải bà ấy bệnh nặng sắp chết, bà ấy tuyệt đối không nghĩ Lâm Mộc có quan hệ gì với Lâm gia.”
“Tất cả đều là lỗi của ba, là ba lừa người phụ nữ xinh đẹp thiện lương kia, ngay cả đứa bé mà bà ấy hiểu rõ nhất cũng không giữ được. Đây là báo ứng mà ông trời dành cho ba. Ba không nên lừa gạt bà ấy, ba không nên hy vọng xa vời làm cho người thiện lương như bà ấy sống cùng ba.”
“Ba thật không ngờ con sẽ giết nó, dù sao con cũng đối tốt với nó như vậy, con cũng là người mà nó để ý duy nhất, nhưng….ha ha” Lâm Ngọc Huy cười thê lương “Sao ba có thể quên con là con ba, ba là người không từ thủ đoạn thì sao con lại không vậy chứ. Mộc Mộc bởi vì có một người mẹ lương thiện cho nên mới không giống ba nhỉ.”
“Là bởi vì chuyện di chúc đi. Ba nghĩ con là người có dã tâm giống ba, tự nhiên sẽ không để ý Lâm thị. Ba cũng biết con thích nhất tự thân kiếm lấy, con có năng lực có quyết đoán, công ty của bản thân cũng không thua gì Lâm thị, con không cần ba lo lắng. Nhưng Mộc Mộc không giống, nó ngăn cách cuộc sống của mình, không nghĩ nó vất vả mới lưu số tiền cho nó sống cả đời. Ba sai rồi….sai khi nhìn nhận con mình.”
Lâm Vũ vẫn lẳng lặng không nói lời nào.
“Con đi đi, ba sẽ không làm cho cảnh sát bắt con, dù sao ba cũng đã mất đi một đứa con. Nhưng con về sau cũng đừng trở lại. Ba có lỗi với mẹ con Mộc Mộc, ba dùng hết cả đời để trả. Con đi đi….” Lâm Ngọc Huy nói xong câu cuối cùng, nhắm mắt lại, hiện tại ông không muốn đối mặt với tất cả, nhưng lại không thể không đối mặt.
Lâm Vũ ra khỏi phòng, từ đầu tới cuối không nói gì thêm. Đi tới bên ngoài biệt thự, nhìn lên trời, hắn biết mình sai rồi, nhưng trừ bỏ biết hắn không làm được cái gì.
……………
Lâm Vũ nằm trên giường bệnh, hắn biết sinh mệnh của mình sắp tới cuối. Cả đời này hắn không kết hôn với ai cả, không có người tình không có vợ, hắn cũng không có giống ba mình tìm một người phụ nữ có ích cho công việc của mình. Hắn biết mình làm một chuyện làm cho hắn hối hận cả đời, mỗi người đều phải trả giá cho việc mình làm, hắn sống hơn bảy mươi năm, quá dài, có lẽ đây là trừng phạt đối với hắn. Một người sống trên đời sống ra sao để là một may mắn đây.
Hắn nhớ rõ lời hắn nói với mẹ hắn khi bà sắp chết, kỳ thật hắn cũng thua.
“Mộc Mộc, kiếp sau anh sẽ bồi thường cho em.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT