Một buổi chiều nào đó, hiếm khi thấy cả Giang Duy và Lí hiên cùng sớm tan ca, liền cùng nhau đến trường tiểu học Hạ Thiên đón Giang Hoài về.

Nhìn ngoài cổng trường, các bậc phụ huynh tới đón con xếp hàng dài, Giang Duy không khỏi chạnh lòng, “Này không phải quá khoa trương rồi đi?” Còn hơn cả biểu tình quần chúng nữa… = =

“Ân?” Lí Hiên nhíu mày khó hiểu, hỏi, “Ngươi cũng không phải lần đầu tới đón Giang Hoài, tình trạng này chẳng phải lần đầu mới thấy đi?” Làm gì mà kinh ngạc như thấy chuyện lạ bốn phương vậy.

“Ân…” Giang Duy ngượng ngùng, gãi gãi đầu, “Ta lúc tan ca, tới trường, mọi người đều đã về cả rồi…”

Hắn khó tin nhìn Giang Duy, “Ngươi không phải là muốn nói, ngươi tới đón Giang Hoài đi?” Này không phải hơi vô trách nhiệm sao?

“Thường thôi mà,” Giang Duy sắc mặt bình thản vỗ vỗ vai hắn, “Lúc có nhiệm vụ, đến cơm ba bữa còn không đảm bảo được, nói gì tới đưa đón.”

Y trong lòng hiểu rõ, chính mình như vậy thực không xứng đáng là một người cha tốt, nhưng, y cũng là mồ côi cha mẹ a, này chẳng phải là tìm cớ thoái thác, mà thật sự là như vậy mà.

Ánh mắt y lộ vẻ bất đắc dĩ, Lí Hiên mím môi, nghĩ nghĩ một hồi, cũng vỗ vỗ vai y, “Yên tâm, yên tâm, hiện tại đã có ta là chỗ dựa vững chắc cho ngươi rồi.”

“Ngươi?” Giang Duy híp mắt cười, tỏ vẻ không tin tưởng, ngẩng đầu, hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi so với ta còn thấp hơn vài centimet đi? Đừng tưởng ăn vận vào rồi là ta nhận không ra.” Đúng là, dù y còn cao hơn, lớn tuổi hơn hắn, nhưng hắn có lẽ là chỗ dựa tốt đi?

Hắn sửa lại: “Là ba phân.”

“Ài, ngươi đúng là thích tính toán chi li a!”

Bất quá, thời điểm mới gặp hắn, y thật sự vô phát tưởng tượng Lí Hiên sẽ có bộ dạng như hiện tại.

Mặc tạp dề trong nhà bếp nấu ăn, quét dọn, phơi quần áo, đến trường đón trẻ về, ra chợ cùng đám âu ba tang* cò kè giá cả = = Tuy nói cuộc sống là như vậy, nhưng hắn quả thực làm Giang Duy vô cùng kinh ngạc.

Cái người này, đến tột cùng còn có bao nhiêu điều mà y chưa biết nữa?

“Có một số việc phải tính toán cẩn thận a.” Chẳng phải có chút tính toán thì cuộc sống mới thêm phần vui vẻ sao?

“Reng, reng, reng…”

Hai người còn định trò chuyện thêm đôi chút, lại bị tiếng chuông dồn dập cắt ngang, sau đó là vô số trẻ nhỏ từ trong trường ùa ra ngoài, Giang Duy vô pháp tưởng tượng, phải chen chúc trong đám đông này để tìm ra con mình, này so với lúc y đuổi bắt tội phạm còn khó hơn.

Cũng không đến ba hồi chuông sau, y còn đang bận rộn quan xát đám người, tìm bóng dáng con trai mình, góc áo lại bị kéo kéo, y cúi đầu xuống nhìn –

“Giang Hoài?!” Nó từ lúc nào đã ra tới đây a?! Y thế nào lại nhìn không thấy a?! Y cũng đã phóng 200% tinh lực ở cổng trường, thế nào lại không phát hiện ra chứ?

“Cha, ngươi thật kém tắm …” Lúc bắt trộm không phải thị lực rất tốt sao, như nào mà đến con trai mình cũng không tìm được? Xì, kém tắm (#‵′)

“A?” Y khó chịu nhìn về phía Lí Hiên đang cười trộm, “Được rồi, được rồi,” Y xoay người ôm lấy đứa nhỏ, lại tính sai trọng lượng của nó, cước bộ lảo đảo tí thì ngã nhào, “Giang Hoài a, con nặng vậy!” Y thiếu chút nữa sẽ mất mặt trước bao nhiêu người = =

“…” Giang Hoài bất mãn bĩu mỗi, “Cha, ngươi thật sự rất kém tắm…” Thật không biết y có phải là cha hắn không nữa…

Nó có thể không nặng sao? Không tính nó đang ở tuổi lớn, ngày trước ăn uống không đầy đủ, nay có Lí Hiên thúc thúc nấu cơm ngon canh ngọt cho, nó có thể không tăng cân sao?

Cho nên, nó mới nói, cha thật kém kỏi..Thật đấy…

Giang Duy vừa định phản bác lại – Y chính là một người cha rất quan tâm con cái a – lại bị Lí Hiên ngắt lời, “Rồi rồi, đi thôi, Giang Duy, ngươi yên tâm về buông Giang Hoài ra đi.” Hắn nhịn cười, “Giang Hoài dù sao cũng tám tuổi rồi, cũng nặng gớm đấy.” Nói xong, không hiểu hắn cố tình hay vô tình nhịn không được bật cười.

“… Hừ ╭(╯^╰)╮!”

Giang Lí hai người cùng dạo bước về nhà, hình như lần trước cả ba người cùng đi đã là chuyện của nửa năm trước đi?

Thời gian trôi qua thật nhanh a…

“Cha, con lần này thi toán được 100 điểm a…”

Trẻ con vẫn là trẻ con, thanh âm khó nén vẻ kiêu ngạo.

Nhưng Giang Duy kia chẳng phải là người thích trêu chọc kẻ khác sao? Nếu như Giang Hoài muốn từ miệng Giang Duy nghe được lời khen ngợi, này quả là mơ mộng hão huyền a.

“Có phải hỏi 1+1=2 không? Ta nhắm mắt cũng đạt được 100 điểm.” Y đây không thèm, xem thường a.

“…” Biết ngay mà! Giang Hoài giận dỗi, giãy giụa chạy tới bên cạnh Lí Hiên, “Lí Hiên thúc thúc…” Nhóc đáng thương nhìn, nháy nháy đôi mắt to tròn, nó muốn từ Lí Hiên giúp nó đòi lại công lí a.

“Ngoan,” Lí Hiên thân thiết xoa đầu nhóc, ngẩng đầu, không chút tán thành nhìn Giang Duy, “Trẻ con luôn thích được khen.” Chẳng trách Giang Hoài không nghe lời y, trong mắt đứa nhỏ này, y làm gì ra dáng một người cha chứ? Như nào lại cùng một đứa nhỏ tranh hơn thua?

Thật là…Ai…

Xem ngữ khí hắn kìa, y còn cần hắn dạy bảo sao? “Ngươi đóng vai chính diện, ta vai phản diện, ngươi cũng thật tính toán a.” Khó trách Giang Hoài cả tâm tư cũng bị hắn lừa gạt cả.

“Hhaha…” Hắn nhướng mày cười, tâm tình vui vẻ, “Rồi rồi, nhanh về thôi.” Hắn cúi đầu, “Không phải còn muốn về nhà xem tivi sao? Không về nhanh sẽ hết đó~”

“A!” Giang Hoài hét lớn, nũng nịu kéo tay Lí Hiên lắc qua lắc lại, “Nhanh lên, nhanh lên nào!”

“Là chương trình gì mà gấp vậy?”

“Lỗ dự hữu ước.”

“…” Hình như là một chương trình phỏng vấn mà? “Không phải phim hoạt hình sao?” Nó mới vài tuổi a? Như nào lại xem mấy chương trình khó hiểu vậy?

Hắn nhếch môi, kiêu ngạo cười, “Ngươi không xem, đừng bắt người khác không được xem, “Lỗ dự hữu ước” là một chương trình phỏng vấn có chất lượng, về nhân chứng lịch sử, suy tư của con người, những bí mật về sinh mạng và tâm linh, tuy là Giang Hoài còn nhỏ, nhưng để nó học cách đối nhân xử thế trong xã hội cũng tốt.”

“Ta nhớ thời điểm chương trình này phát lại là lúc năm rưỡu a? Lúc này cũng lỡ rồi còn gì nữa.” Cần gì phải gấp gáp vậy?

Giang Hoài bướng bỉnh hướng y làm mặt quỷ, “Mới là lạ, mỗi lần cùng hai người về nhà, đều là vô cùng chậm chạp.” Hại nói bỏ lỡ mất mấy lần liền.

Hai người họ lúc nào cũng vừa đi vừa nói chuyện phiếm, có lúc còn tự dưng ngồi xuống ghế đá ven đường ngắm cảnh = = Năm rưỡi có thể về đến nhà chắc? Bảy giờ cũng chưa chắc được ăn cơm ấy chứ.

“A?” Giang Duy ngẩn người, “Rất chậm? Không phải chứ?” Y nhìn Lí Hiên, ánh mắt dò hỏi. Y cảm thấy không phải a.

“Ân…” Hắn bình thường cũng sẽ không tính thời gian hai người về đến nhà, bất quá hình như lúc về đến nhà cũng hơi muộn thì phải… “Chắc thế…”

“Vậy thì đi nhanh lên nào!” Giang Hoài nóng vội kéo kéo tay hai người, “Tạt qua ngõ nhỏ, thẳng tiến!”

“Ai nha, chạy chậm chút, cẩn thận ngã!”

Y cũng Lí Hiên nhìn nhau cười, để Giang Hoài thuận lợi kéo tay hai người chạy.

Thì ra, không chỉ nhà có thêm một người, mà hết thảy mọi thứ, kể cả tốc độ về nhà, đều đã bị người này ảnh hưởng.

Hết chương 29

*Âu ba tang: là ngôn ngữ thường ngày, đại ý là: các bác gái, cô dì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play