Nhan Vũ lúc này mới nhớ tới chuyện bị ép “Gọi điện tỏ tình” với đồng chí chuyển phát nhanh này, có chút dở khóc dở cười.

Không chú ý tới biểu tình Nhan Vũ, Lục Khê ngồi xổm xuống cạnh anh, ngón tay vô thức vẽ vòng vòng trên mặt đất: “Tiểu Nhan tiên sinh, anh tốt nhất là nên sớm từ bỏ đi! Bạn gái tôi còn đang ở nhà chờ tôi về kết hôn với cô ấy. Còn nữa nếu tôi thật sự dám yêu một người đàn ông, tôi sẽ bị cả bố cả mẹ ông nội bà nội ông ngoại bà ngoại đánh chết! Tuy rằng tôi…ừm, rất có cảm tình với anh, nhưng chúng ta chỉ có thể làm bạn bè! Thật đấy!” Lục Khê mặt đầy thành thật.

“Cậu hiểu lầm rồi.” Nhan Vũ đem chuyện mình hôm qua vì thua trò chơi mà phải gọi cuộc điện thoại kia nói cho Lục Khê, cậu ta khẽ thở phào một cái: “Tốt tốt, nếu anh thích tôi thật, tôi sẽ rất phiền não.”

Nhan Vũ đáp giỡn: “Giả sử có là thật, cậu cứ trực tiếp từ chối tôi là được rồi, sao mà phải buồn.”

Lục Khê phồng má, nhìn Nhan Vũ hồi lâu mới đứng lên, “Không nói với anh nữa, tôi phải đi làm đây.”

“Ai, vừa đúng lúc.” Nhan Vũ đưa cái hộp cho Lục Khê, “Cậu chuyển giúp tôi cái này nhé.”

“Vừa mới chuyển xong mà!” Lục Khê khoa trương kêu lên, “Việc làm ăn của anh chắc phải thê thảm lắm.”

“Cậu có nhất định phải nói ra miệng thế không?”

Lục Khê nhún nhún vai, “Đằng nào cũng thế rồi, không chết đói là được.”

Nhan Vũ buồn bực, “Sắp chết đói đến nơi rồi đây.”

“Trời? Không thể nào! Anh không phải một người ăn no, cả nhà không lo đói sao?”

Nhan Vũ gật gật đầu, “Trước kia là thế, nhưng hiện tại…Theo đuổi nam thần tốn kém lắm! Tôi sắp phá sản luôn rồi, còn tiếp tục thế nữa chắc chỉ còn nước bán thân nuôi nam thần quá…”

“Nam thần? Nam thần nào cơ?!”

Nhan Vũ vẻ mặt đau khổ, “Tôi đi trước.”

“Khoan đã!” Lục Khê nắm gáy Nhan Vũ xách trở về, ngữ trọng tâm trường (1) nói: “Tiểu Nhan tiên sinh, anh thực sự cần thay đổi chiến lược kinh doanh đi, nếu không cửa hàng của anh sẽ lập tức sập tiệm đó!”

Nhan Vũ chỉ cảm thấy bản thân sao mà thất bại, cư nhiên bị một đồng chí chuyển phát nhanh giáo huấn về khái niệm “Chiến lược kinh doanh.”

“Tôi thấy, anh trước hết nên thay đổi hình quảng cáo đi. Anh chỉ viết vài chữ P (2)trên ảnh, mấy cái ‘Phôi kỵ bôi mạnh nhất lịch sử, khoái cảm y như thật’ đều vô dụng, chẳng có tí đặc sắc nào hết!”

Nhan Vũ thế nhưng cảm thấy Lục Khê nói rất có lý, “Vậy cậu có ý gì không?”

Lục Khê lắc đầu, “Tôi cũng không biết. Bằng không anh đi tìm người tư vấn quảng cáo chuyên nghiệp xem?”

Nhan Vũ lườm Lục Khê, “Tôi còn có tiền nhàn rỗi thế nữa?”

Lục Khê vỗ vai anh đồng tình, “Cố lên anh bạn trẻ, tôi tin tưởng anh có thể!”

Khi Nhan Vũ về nhà, Cố Cảnh Luật đã ra ngoài, trong nhà chỉ còn mình anh, lại không có internet, Nhan Vũ nhàn đến phát hoảng, đành vào kho thu dọn hàng.

Mở cửa kho hàng, một bóng đen lọt vào trong mắt, Nhan Vũ sợ tới mức chân đứng không vững, hét lên một tiếng muốn bể nóc nhà.

“Kêu cái gì! Gọi hồn đấy à!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Nhan Vũ mới nhìn rõ mặt cái bóng. Anh che ngực, lòng vẫn sợ hãi không thôi, “Sao anh lại xuất hiện trong nhà tôi?”

“Tôi là người sáng tạo ra thế giới này, có nơi nào không thể xuất hiện?” Người đàn ông đeo kính đen, vẫn đẹp giai lồng lộng như trước.

Nhan Vũ nhìn anh ta trong chốc lát, đột nhiên trở nên nghẹn ngào, “Tôi còn tưởng anh quên tôi rồi…Tôi nhớ nhà, tôi muốn về nhà…”

“Làm sao tôi quên cậu được.” Người đàn ông sờ sờ đầu Nhan Vũ, “Tôi đã nói là sẽ giúp cậu.”

Nhan Vũ nấc lên, “Tôi còn chưa biết tên anh.”

Người kia mỉm cười: “Gọi tôi Mr.L là được rồi.”

“Mr.L, anh sẽ giúp tôi như thế nào?”

Mr.L tháo chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, đưa cho Nhan Vũ.

Nhan Vũ mắt trừng to, “Anh là muốn từng giây từng phút nhắc nhở tôi, thời gian chính là tiền bạc, tiền bạc chính là sinh mệnh sao?”

Mr.L khóe miệng hơi run rẩy, nhẫn nại giải thích cho Nhan Vũ: “Trên mặt đồng hồ có hai con số, một đại biểu độ hảo cảm của nam chủ đối với cậu, một đại biểu độ hảo cảm của nam chủ đối với nữ chủ. Cậu có thể dựa vào số liệu điều chỉnh phương thức công lược.” (3)

Nhan Vũ mừng húm: “Còn có loại thần kỳ như này sao?” Anh nhìn chiếc đồng hồ, chỉ thấy mặt trên hiển thị:

Người công lược -10

Nữ chủ 10

Nhan Vũ nhìn cái “-10” kia nửa giây, nghi hoặc hỏi: “Số âm là có ý gì?”

Mr.L biểu tình rõ ràng là không đành lòng nhìn thẳng, “Khụ khụ, độ hảo cảm cao nhất là 100, 0 là vô cảm, hơn 20 là bạn bè, 50 là có hảo cảm. Về phần số âm, chính là…Ầy, có nghĩa là tương đối chán ghét.”

Nhan Vũ sửng sốt một hồi, đột nhiên quăng đồng hồ cái vèo, ôm đùi Mr.L gào khóc ầm ĩ: “Oa oa oa…Nam thần khó theo đuổi lắm, tôi không muốn chơi nữa! Tôi muốn về nhà, Oa oa oa…Anh đưa tôi về nhà điiiiiiiiiii!”

Mr.L bất đắc dĩ đáp: “Cậu tỉnh táo lại đi.”

“Nam thần…Hức…Nam thần căn bản là straight, tôi đuổi không kịp! Hức…” Nhan Vũ cũng không muốn nấc, nhưng căn bản là không dừng được. Giờ phút này trên mặt nước mắt nước mũi tèm lem, nhìn qua quả nhiên giống y một tên thấp hèn.

Mr.L bị bộ dạng sốt ruột này của Nhan Vũ làm cho cực kỳ khó chịu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đáp: “Cậu rốt cuộc còn muốn có bạn trai nữa hay không?”

Nhan Vũ rụt rè, “Còn…”

“Vậy mau nghĩ cách bắt Cố Cảnh Luật đi! Chỉ cần cậu thành công, lập tức mang được một cao phú soái về nhà!”

“Nhưng mà…”

“Nhưng mà em gái cậu!” Mr.L chỉ vào đống đồ chơi người lớn nằm một bên, “Về sau cậu muốn nam thần giúp cậu giải quyết, hay là dùng mấy cái đó?!”

“Tôi lấy gì ra mà theo đuổi đây!” Nhan Vũ thảm thiết kêu: “Tôi bộ dạng khó coi, cũng không có tiền.” Nói xong ngẩng đầu nhìn Mr.L, mắt lấp lánh: “Anh sẽ cho tôi tiền sao?”

“…”

Nhan Vũ ủy khuất lên án: “Anh đã nói anh sẽ giúp tôi.”

“Tôi không thể trực tiếp cho cậu tiền, việc này trái với quy định.”

Nhan Vũ đảo mắt, ôm đùi Mr.L, nói: “Vậy anh mua gì đó của tôi đi! Tiền trao cháo múc, sẽ không trái với quy định đâu?”

“…Tôi cần mấy thứ này làm gì!”

“Đúng ha, anh nói đã có vợ rồi. Anh có thể mua về dùng trên người vợ anh, ngẫu nhiên thay đổi phương thức chơi đùa chẳng hạn.”

“…”

“Hơn nữa, xem ra anh thường xuyên đi công tác, vợ anh trong lúc chờ anh một mình cô đơn tịch mịch có thể tự tiêu khiển nha.”

“…”

Nhan Vũ bày ra bộ dạng thảm hại đáng thương, “Anh đã nói sẽ giúp tôi…”

Sắc mặt Mr.L trở nên có phần khó coi, nhưng anh ta thế mà lại đáp ứng thỉnh cầu của Nhan Vũ.

Nhan Vũ đếm tiền lấy được từ trên người chủ thần thế giới, suýt nữa hỉ cực mà khóc —— đây là hành động vĩ đại đến cỡ nào cơ chứ! Nếu như không phải sẽ bị mắng là thần kinh, Nhan Vũ hận không thể để toàn thế giới biết đến mình, anh, Nhan Vũ, chính là thương nhân vĩ đại nhất thế giới, cùng Thượng Đế làm một giao dịch lớn, đem đống đồ chơi người lớn ế chỏng chơ từ đời tám hoánh bán cho Thượng Đế!

Anh lại có tiền theo đuổi nam thần, muahahahaha!

“Đúng rồi, tôi hỏi cậu chuyện này.” Mr.L nói trước khi đi, “Cậu thực sự thích Cố Cảnh Luật sao?”

“Sao cơ?” Nhan Vũ còn đang đắm chìm trong niềm vui to lớn, tạm thời chưa phản ứng kịp.

“Thôi hỏi thế này đi.” Mr.L đổi sang cách nói khác, “Nếu như người tôi muốn cậu công lược không phải Cố Cảnh Luật mà là Ô Minh Thành, cậu cũng sẽ đối với Ô Minh Thành như hiện tại sao?”

Nhan Vũ nhớ lại diện mạo Ô Minh Thành, thẳng thắn đáp: “Có chứ! Cậu ta cũng rất tuấn tú nha, đúng kiểu tôi thích. Hơn nữa với tính cách Ô Minh Thành, hẳn là sẽ dễ theo đuổi hơn nhiều.”

“Chỉ cần ngoại hình đẹp thì cậu đều thích hết chứ gì?” Mr.L châm chọc, đột nhiên thở dài, “Tôi thế mà lại có chút mong đợi, quả nhiên bản thân là cuồng ngược đãi sao…”

“Ai? Chờ mong cái gì?”

“Chờ mong vạn nhất nếu cậu đuổi kịp Cố Cảnh Luật, phản ứng của cậu ta khi nghe được câu nói vừa rồi của cậu.”

Nhan Vũ vẫn hưng phấn đến rất lâu sau đó.

Đỗ Vũ Ninh từ trường trở về, nhìn thấy Nhan Vũ vui vẻ hớn hở, cười nói: “Chuyện gì mà vui vậy kìa?”

Nhan Vũ lắc đầu, quay đi cười thầm.

Đỗ Vũ Ninh thuận miệng hỏi: “Cố Cảnh Luật đâu?”

Nghe cô hỏi, Nhan Vũ mới ý thức được nam thần của anh ra ngoài từ sáng đến giờ vẫn chưa về, anh cao hứng đến độ ném nam thần ra sau đầu tuốt luốt.

“Cậu ấy chưa về sao?”

“Chắc vậy.”

“Lạ thật đó, em thấy cậu ấy lúc nào cũng ở nhà mà, tuy rằng bộ dạng hoàn toàn không giống trạch nam tí nào.”

Nhan Vũ cũng buồn bực, Cố Cảnh Luật trên người không có tiền, lại trong tình trạng trốn nhà, cậu ta có thể đi đâu chứ? Chẳng lẽ ra ngoài gặp bạn?

Đỗ Vũ Ninh thấy sắc mặt Nhan Vũ không tốt, bèn an ủi nói: “Anh đừng lo, Cố Cảnh Luật lớn như vậy rồi, lại là đàn ông, có gì phải lo đâu.”

Nhan Vũ thành thật đáp: “Cậu ta trưởng thành như vậy, với con gái mới càng nguy hiểm đó có biết không!”

Đỗ Vũ Ninh nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, không thể không thừa nhận: “Cũng đúng.”

Nhan Vũ đột nhiên nghĩ tới gì đó, chạy về phòng mở Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung ra đọc.

*

Sau khi Đỗ Vũ Ninh đến trường, Cố Cảnh Luật rảnh rỗi phát sợ, đúng lúc một người bạn gọi điện rủ hắn ra ngoài uống rượu, Cố Cảnh Luật không chút do dự đồng ý.

Sở dĩ hắn nhận lời là còn có nguyên nhân khác, người bạn này là ông chủ một quán bar hắn thường đến, cũng không biết thân phận thật sự của hắn.

Bạn bè vừa thấy hắn đến liền cười oán trách: “Cảnh Luật, lâu quá không gặp, đã tới rồi đấy hả! Mấy người đẹp ở đây nhớ cậu lắm đấy!”

Cố Cảnh Luật uống một ngụm rượu, buồn bực đáp: “Đừng nói nữa.”

“Có phải gặp chuyện gì khó khăn không? Nói ra đi, anh em nghĩ cách cho.”

Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn đáp: “Cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ là gần đây hơi túng.”

Bạn hắn có phần kinh ngạc, tuy gã không biết lai lịch Cố Cảnh Luật, nhưng thấy Cố Cảnh Luật lúc nào cũng tiêu tiền như nước, có vài món uống cao hứng liền bao luôn cả bar, gã vốn nghĩ hắn là đại thiếu gia nhà nào đó, nhưng hiện tại xem ra, có vẻ không phải thế.

Ngoại hình so với ngôi sao còn đẹp hơn, lúc có tiền lúc không, còn không phải cái dạng kia hay sao!

Tên kia cảm thấy đã hiểu rõ, gã ôm vai Cố Cảnh Luật, cười nói: “Tiền là chuyện nhỏ, chỉ cần cậu muốn, như thế nào lại có khả năng thiếu tiền.”

“Hừ.”

Gã đàn ông nọ thấy có hi vọng, bèn nói tiếp: “Có một vị Lâm tiểu thư thường xuyên đến bar, đã sớm coi trọng cậu, chồng cô ấy chết sớm, để lại gia sản kếch sù. Cô ấy tuy rằng tuổi không nhỏ, về khoản bao dưỡng lại cực kỳ tuyệt vời. Cô ấy vài lần hỏi thăm tôi về cậu, nói chỉ cần cậu đồng ý, cứ thoải mái ra giá.”

Cố Cảnh Luật đối với loại người chẳng đáng bận tâm như thế thì trực tiếp thẳng thừng đẩy tên “bạn” kia ra, “Cút.”

Chủ quán bar hiển nhiên chưa từng chịu vũ nhục lớn đến vậy, đứng bật dậy, “Thằng khốn, đừng có không biết xấu hổ.”

Cố Cảnh Luật lạnh lùng nói: “Cút, đừng để tao nhắc lại lần thứ hai.”

—— Đoạn trích Cùng bá đạo thiếu gia hàng ngày ở chung

*

Tình tiết tiếp theo quả thực là sấm sét cuồn cuộn, “Bạn bè” bắt đầu đánh, nam chủ quả bất địch chúng (4), bị đánh gục, sau đó ép buộc lôi đến chỗ vị Lâm tiểu thư kia.

Trong lúc hỗn loạn, nam chủ tìm được cơ hội nhắn tin cho nữ chủ, nói cho cô biết địa điểm đồng thời nhờ cô giúp gọi cảnh sát. Lâm tiểu thư nhìn thấy đại mỹ nam mình ngày đêm mong nhớ, lập tức lôi đủ loại chiêu thức để đời ra dụ hoặc nam chủ, nhưng nam chủ lại một chút phản ứng cũng không có.

Cái này cũng không phải nam chủ có vấn đề về sinh lý, mà là Lâm tiểu thư tuy được gọi là “tiểu thư”, thực chất cũng đã là một bà cô hơn 40 tuổi, trang điểm trông thì rõ đẹp, cởi ra quả thực ếu đành lòng nhìn thẳng, nam chủ được yêu thương nhung nhớ đến mấy vốn nhìn quen mỹ nữ không hứng nổi cũng có thể tha thứ.

Lâm tiểu thư mặc kệ, nói gì thì nói người đàn ông này vẫn đẹp trai đến mức không có thiên lý, bà ta nhất định sẽ không dễ dàng buông tha như thế. Vì vậy dứt khoát bắt nam chủ uống một viên viagra trong truyền thuyết.

Tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nữ chủ cùng cảnh sát hấp tấp chạy tới, kịp cứu nam chủ suýt nữa thì thất thân.

Nam chủ hỗ trợ cơ quan điều tra, cố gắng trấn định để cảnh sát lấy lời khai, ghi chép xong xuôi, mới cùng nữ chủ về nhà.

Dạ hắc phong cao (5), cô nam quả nữ, nam chủ của chúng ta không nhịn được. Nữ chủ đơn thuần còn rất thân thiết quan tâm nam chủ, sờ sờ trán hắn, “Cố Cảnh Luật, cậu không sao chứ, mặt cậu đỏ quá.”

Nam chủ cố nén dục vọng, “Tránh xa tôi ra! Nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm những gì đâu!”

Nữ chủ mở to đôi mắt long lanh như nước, có chút ủy khuất: “Cậu…”

Nam chủ uống viagra rốt cuộc không nhịn nổi, ấn nữ chủ lên tường, ngăn chặn đôi môi ấm áp của cô…

Đương nhiên, tác giả ngôn tình tiểu thuyết sẽ không để nam nữ chính công thành nhanh như thế, lại trong tình cảnh hết sức nguy kịch, tiếng nữ chủ khóc làm nam chủ nhất thời tỉnh táo lại, hắn run run buông nữ chủ ra, hét lên giận dữ: “Còn không đi mau! Đi đi!”

Nữ chủ khóc chạy đi rồi, nam chủ hít sâu một hơi, tự mình dùng tay giải quyết vấn đề.

Một vạn con Thảo Nê Mã (6) lao rầm rập trong lòng Nhan Vũ, anh vừa chửi rủa vừa viết lại địa chỉ trong truyện, mặc áo khoác, hỏa tốc đi cứu vớt đời nam thần.



Chú thích

(1) Lời nói thấm thía; lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa 

(2) Promotion? ;__; 

(3) Trong dating sims cùng nữ chính hoàn thành good ending/happy ending thì được gọi là đã “công lược” hoàn thành. Bởi vì có một số trò dating sims có độ khó cao, cần chỉ dẫn của hệ thống mới có thể hoàn thành good ending/happy ending, nên quá trình độ hảo cảm từ 0 phát triển đến lúc hoàn thành GE/HE được gọi là công lược. Nghĩa trong đời thực là đơn phương theo đuổi thành công. 

(4) Số ít không chống lại được số đông 

(5) Đêm đen gió lớn, theo cách hiểu của mình là chỉ thời điểm thuận lợi để làm chuyện xấu xa, mờ ám 

(6) Nghĩa đen là Lạc đà Nam Mĩ,còn tiếng lóng là “Đờ Mờ Mờ” do Aplaca trong tiếng TQ đọc là Thảo Nê Mã, gần gần với từ kia 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play