*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự kiện II: Một đêm không trăng, trong nhà có trộm. Nam chủ là một người đàn ông rất có khí phách, cho nên không hề do dự đánh nhau cùng gã. Khổ nỗi tâm thì có thừa mà lực lại không đủ, đã bắt không nổi ngược lại còn ăn đòn. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, nữ chủ từ nhỏ luyện Taekwondo xông lên cứu nam chủ một mạng, bị trẹo chân. Nam chủ trong lòng khiếp sợ cũng cảm kích, lại cho rằng mình còn thua cả phụ nữ, thật quá mất mặt. Ngoài miệng nói “Ai cần cô hỗ trợ, không thấy tôi sắp bắt được nó rồi sao, đúng là ngu ngốc”, hành động lại vẫn là mỗi ngày “không tình nguyện” đưa đón nữ chủ đi học. Bởi vì nam chủ hiện tại là thiếu gia nhà giàu gặp nạn, Ferrari hay Lamborghini đều không có, chỉ có thể đạp xe, chở nữ chủ đi đi về về từ nhà đến trường. Trai xinh gái đẹp, “Hương Xa Bảo Mã” (1), đương nhiên là cảnh tượng thiết yếu hàng đầu trong tiểu thuyết ngôn tình.

Nhan Vũ diện vô biểu tình đóng sách, phân vân không biết có nên dành tặng một lời khen cho công hack não của tác giả hay không. Nhưng mà, hiện tại không phải lúc rối rắm! Hàng ngày đưa đón nữ chủ, chính là cơ hội tốt để bồi dưỡng tình cảm chứ còn gì nữa! Ở trên đường xóc nảy, nữ chủ “Ngọc ngó sen” (2) không phải sẽ ôm eo Cố Cảnh Luật hay sao? Quá đáng lắm mà!

Vì thế, vào đêm tối trời hôm nay, Nhan Vũ tay cầm gậy đánh golf vô tình tìm được, ngồi ở phòng khách lẳng lặng chờ đợi. Trong truyện không viết cụ thể kẻ cắp vào nhà lúc nào, Nhan Vũ không thể báo cảnh sát, đành lưu số vào trước, chỉ cần có bất cứ động tĩnh nào khả nghi, anh lập tức ấn gọi.

1 giờ sáng, Nhan Vũ vẫn chưa thấy thằng lưu manh đấy đâu cả. Anh bắt đầu thấy mệt, lại tự lên tinh thần, dù sao cũng chỉ mới nửa đêm.

Bốn phía tĩnh lặng, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường tích tắc vang lên. Nhan Vũ nằm trên sofa gà gật, đột nhiên, một chuỗi tiếng bước chân làm anh giật nảy mình. Nắm chặt gậy đánh golf, nín thở nghe một hồi, phát hiện tiếng chân kia hướng tới WC.

Thằng này kể cũng đần, WC thì có gì đáng giá, cùng lắm trộm được cái bồn cầu 300 đồng mới mua. Nhan Vũ vừa chửi thầm, vừa cẩn thận đi theo tới phòng bếp.

Nhan Vũ hai chân phát run, tự thấy mình đúng là bị sắc đẹp làm mờ mắt rồi. Rõ ràng gà cũng không dám giết, lại vì theo đuổi mỹ nam mà nửa đêm bắt trộm —— liều đến thế là cùng.

Cửa WC khép hờ, Nhan Vũ cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng đẩy cửa, đồng thời giơ gậy đánh golf trong tay, dùng sức giáng xuống bóng đen trước mặt.

Tên trộm rú lên thảm thiết, Nhan Vũ mắt cũng không dám hé, chỉ liên tục vung lên hạ xuống vũ khí trên tay. Bị đánh túi bụi, tên kia nhanh chóng phản kháng, hai người xoay vòng vòng một chỗ, đồng loạt té lăn quay trên sàn, kẻ trộm bằng vào vóc dáng ưu thế, đè Nhan Vũ xuống, “Mẹ kiếp, mày dám đánh bố à?”

Nghe giọng nói quen thuộc này, Nhan Vũ sửng sốt, mắt thấy đấm đầu tiên của “Kẻ trộm” muốn giáng xuống mặt, vội vàng nói: “Đừng đánh! Là tôi!”

“Mày nghĩ là tao quan tâm à!”

……

Một trận hỗn loạn qua đi, Nhan Vũ thân chịu trọng thương, ủy ủy khuất khuất lui trong góc WC, chéo bên kia, Cố Cảnh Luật hung tợn nhìn anh, “Anh giỏi lắm! Không những đánh tôi, còn đánh bằng gậy golf! Sao không lấy dao chém luôn đi!”

Nhan Vũ một lần nữa yếu ớt giải thích: “Tôi tưởng có trộm thật mà…”

Cố Cảnh Luật nổi cáu ngược lại cười “Anh có bị ngộ không đấy! Trộm lại vào WC trộm đồ à?!”

“Tôi…Tôi nhất thời quên mất.” Nhan Vũ hít hít mũi, sắp khóc đến nơi rồi. Nhưng là biểu tình trên mặt có chút biến đổi, mắt đau đến nóng rát, không cần nhìn cũng biết, anh nhất định là bị Cố Cảnh Luật đánh thành một con gấu trúc rồi.

Chân Cố Cảnh Luật bị Nhan Vũ phang cho cái rõ mạnh, không đứng dậy được, tức giận nói: “Còn đờ ra đấy làm gì? Đi bật đèn lên!”

Nhan Vũ do dự chốc lát, nhẹ giọng đáp: “Có thể không bật được không?”

“Hở?”

“Tôi không muốn đối diện với sự thật.”

“…”

“Tôi, tôi đi đây!” Không đợi Cố Cảnh Luật phát hỏa, Nhan Vũ lập tức thức thời đứng lên.

Đèn WC nằm bên ngoài, Nhan Vũ ôm mắt đi ra, vừa vặn đụng phải một bóng người cao lớn.

Nhan Vũ đầu óc lại chết máy, nhìn Cố Cảnh Luật còn đang trong WC, lại nhìn bóng đen trước mặt, giống như hiểu ra gì đó.

Nhan Vũ đáng thương không còn tinh lực bảo trì bình tĩnh nữa, chỉ vào bóng đen run lập cập: “Kẻ, kẻ trộm…” Nói xong phóng vù trở vào WC, đem cửa khóa kỹ.

Cố Cảnh Luật không kiên nhẫn hỏi: “Lại làm sao vậy!”

“Ngoài, bên ngoài có…có trộm!”

Cố Cảnh Luật khinh miệt cười: “Lại nữa, anh có vọng tưởng bị hại có phải không!”

Nhan Vũ liên tục lắc đầu, “Không, lần này là thật!”

Cố Cảnh Luật do dự: “Thật à?”

“Thật đó! Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Cố Cảnh Luật đứng dậy, “Cái gì làm sao bây giờ! Nó một người, chúng ta hai người, sao phải sợ!”

Nhan Vũ nuốt nuốt nước miếng, “Nhưng chúng ta đều bị thương…”

“Cũng mạnh hơn nó. Tránh ra!” Cố Cảnh Luật nhặt gậy đánh golf, một mực muốn ra ngoài. Nhan Vũ nơm nớp lo sợ theo sau hắn, chuẩn bị tùy thời chiến đấu.

Hai người hít sâu một hơi, đẩy cửa WC, nháy mắt liền hóa thạch.

Chỉ thấy một thân ảnh mảnh khảnh đầu tiên cho tên trộm một cú đá vòng cầu, sau đó bắt lấy cổ tay hắn, làm một đòn quật vai tuyệt đẹp. Tiếp theo kẻ kia đã nằm trên đất, không nhúc nhích.

Đỗ Vũ Ninh phủi phủi tay, bật đèn, liền nhìn thấy Cố Cảnh Luật tay cầm gậy golf, Nhan Vũ nấp sau hắn, cả hai đều nhìn cô bằng vẻ mặt phức tạp.

Đỗ Vũ Ninh nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Trong nhà có trộm, nhưng đã bị tôi giải quyết rồi, các anh đừng sợ.”

Cố Cảnh Luật cùng Nhan Vũ liếc nhau một cái.

Đỗ Vũ Ninh đến gần hai người, lúc này mới phát hiện cả hai đều có thương tích. Cố Cảnh Luật mặc áo ba lỗ đen cùng quần dài trắng, đường cong duyên dáng trên cánh tay có hai vết thương nhìn thấy mà ghê, vẫn đang duy trì tư thế Kim kê độc lập (3), Nhan Vũ phía sau hai mắt sưng vù, híp thành một đường.

Đỗ Vũ Ninh cố nín cười, tận lực làm cho biểu tình của bản thân thoạt nhìn cũng có vẻ đồng tình, “Các anh làm sao vậy?”

“…”

“Hai người hình như bị thương không nhẹ? Có muốn tới bệnh viện không?”

“…”

Đỗ Vũ Ninh gọi điện báo cảnh sát, vừa gác máy, chuông cửa liền vang lên.

Đỗ Vũ Ninh một bên than thở “Ai còn đến muộn thế này” một bên nhìn ra ngoài.

“Cảnh sát đây! Không được nhúc nhích!”

Đỗ Vũ Ninh trợn mắt há mồm —— cảnh sát ngồi máy bay đến sao?

*

Sau khi cảnh sát áp giải kẻ trộm đi rồi, Đỗ Vũ Ninh đưa hai người bị thương trong nhà đến bệnh viện. Vết thương của Nhan Vũ không nghiêm trọng, thoa thuốc chờ hết sưng là được. Cố Cảnh Luật xui xẻo hơn, tựa hồ tổn thương tới gân cốt, bác sĩ yêu cầu hắn ở lại bệnh viện điều dưỡng vài ngày.

Nhan Vũ chỉa vào cặp mắt gấu mèo, thê thê thảm thảm đứng bên giường Cố Cảnh Luật nhận lỗi, khom lưng cúi người đều đạt 90 độ tiêu chuẩn.

Cố Cảnh Luật nhìn Nhan Vũ biến thành cái dạng kia, nhịn không được muốn cười, nhưng lại thấy bản thân mình không thể tỏ ra hòa nhã với anh ta như vậy được, vì thế, chỉ có thể diện vô biểu tình nhìn Nhan Vũ.

Nhan Vũ nhận lỗi, Cố Cảnh Luật cũng không để ý đến anh. Nhan Vũ đành lui vào trong góc, xấu hổ gọt táo. Gọt gọt, Nhan Vũ dần dần quên mất Cố Cảnh Luật đang ở bên cạnh. Nghĩ chỉ có mỗi mình đang gọt táo, đúng vậy, gọt táo…Quả táo…Quả táo nhỏ…Mấy đứa não tàn đều là trong phút chốc lơ đãng như vậy mà xuất hiện, Nhan Vũ kìm lòng không đặng bắt đầu hát: “Em chính là quả táo nhỏ của anh, dù yêu em thế nào cũng vẫn không thấy đủ…” (4) Hát thôi chưa đủ, Nhan Vũ còn vô cùng phối hợp với giai điệu không ngừng gật gù.

Cố Cảnh Luật rốt cuộc nhịn không được nữa: “Anh là khỉ pha trò đấy à? Câm miệng ngay cho tôi!”

Cố Cảnh Luật vừa dứt lời, Đỗ Vũ Ninh đẩy cửa đi vào: “Thủ tục nằm viện đều làm xong rồi, Cố đồng học, cậu cứ yên tâm ở lại bệnh viện vài ngày đi!”

Cố Cảnh Luật hung hăng trừng mắt liếc Nhan Vũ, hừ lạnh một cái, quay đi.

Đỗ Vũ Ninh ngáp một cái, nhìn đồng hồ: “Ba giờ rồi…Cả đêm không được ngủ, tôi phải về ngủ bù đây, Nhan Vũ, anh về cùng tôi không?”

“Không được, tôi còn phải ở đây chăm sóc cậu ấy.”

“Ai cần anh chăm sóc! Nhìn thấy anh là thấy phiền rồi!”

Nhan Vũ lấy lòng cười: “Khiến cậu biến thành thế này đều là tôi sai, tôi tất nhiên nên chăm sóc cậu rồi.”

“Hừ.”

Đỗ Vũ Ninh nói: “Nhan Vũ cũng không phải cố ý, anh ấy cũng xin lỗi cậu rồi, đừng so đo nữa!”

Cố Cảnh Luật tức giận đáp: “Người bị đánh có phải cô đâu.”

Đỗ Vũ Ninh mặt vô tội: “Nếu là tôi, tôi cũng sẽ không bị Nhan Vũ đánh thành như vậy. Nói coi, cậu cao tận 1m85 mà thế nào lại bị Nhan Vũ 1m70 đánh thành như thế…”

“Còn không phải vì anh ta đánh lén tôi! Tôi lúc đó đang đi WC! Còn nữa tôi cao 1m86!”

Đỗ Vũ Ninh tưởng tượng cảnh tượng khi đó, nhịn không được “Phì” một cái bật cười.

*

Đỗ Vũ Ninh đi rồi, Nhan Vũ mới thật cẩn thận sáp lại đây, “Cậu buồn ngủ không?”

“Không ngủ được.”

“Tôi hát cho cậu nghe?”

“…Lăn đi!”

Nhan Vũ thức thời lăn luôn, cố gắng làm mình cùng vách tường phía sau hợp thành một thể, kéo cảm giác tồn tại của mình xuống đến mức thấp nhất.

Cố Cảnh Luật trông thấy bộ dạng kia của anh thì lại tức giận, “Chờ tôi xuất viện, việc đầu tiên tôi làm sẽ là chuyển đi!”

“A?”

“Ở cùng loại dobe (5) chỉ số thông minh thấp như anh, tôi giảm thọ 10 năm là ít.”

“Đừng mà!” Nhan Vũ vượt qua sợ hãi, xông đến ôm đùi Cố Cảnh Luật, “Cậu không được bỏ tôi!” Anh cầu nguyện nhiều năm như vậy, vất vả lắm Thượng Đế mới nổi lòng từ bi tặng cho anh một soái ca, anh không bắt được cũng không sao, vấn đề là không hoàn thành nhiệm vụ cũng không có cách nào trở lại thế giới ban đầu tiếp tục YY các nam thần khác!

“Buông ra!”

“Không buông!” Nhan Vũ ôm chặt đùi Cố Cảnh Luật, “Oa oa oa, không được bỏ tôi!”

Cố Cảnh Luật thế nào cũng không đẩy được Nhan Vũ ra, cả giận nói: “Anh có bệnh à! Ai thân thiết gì với anh!”

“Nhưng cậu là nam thần của tôi!”

Cố Cảnh Luật ngừng dãy giụa, “Anh nói cái gì?”

“Cậu là nam thần của tôi!” Nhanh Vũ nhanh chóng đáp, “Cậu đẹp trai như vậy, dáng người lại đẹp, tính cách…Tính cách cũng rất chi là tốt! Tôi yêu cậu, nam thần!”

Cố Cảnh Luật ngu người trong chốc lát, giãy dụa lợi hại hơn: “Đồ gay chết tiệt tránh xa tôi ra!”

Nhan Vũ trong lòng trùng xuống —— đúng rồi, anh thiếu chút nữa quên mất, Cố Cảnh Luật thẳng tắp mà. Anh vội vàng giải thích: “Ý tôi không phải thế! Là kiểu yêu như yêu thần tượng ấy, ngay từ ngày đầu tiên gặp cậu, tôi liền coi cậu như thần tượng! Nam thần, tôi nguyện ý làm trâu làm ngựa cho cậu! Oa oa oa, cậu không được đi…”

Lời này thế mà lại khiến Cố Cảnh Luật thoải mái: “Anh thực sự sùng bái tôi như vậy?”

Nhan Vũ dùng sức cật lực gật đầu.

“Nhưng tôi cũng không phải đại minh tinh gì cả…”

“Trong lòng tôi, cậu còn đẹp trai hơn họ!”

“Khụ khụ.” Cố Cảnh Luật cố không để mặt mình trở nên quá mức đắc ý, “Anh tinh mắt đấy.”

“Vậy cậu còn muốn chuyển đi không?” Trong mắt Nhan Vũ lóe ra tia chờ mong.

“Còn xét biểu hiện của anh đã. Giờ thì rót cho nam thần của anh cốc nước coi.”

*

Trong một không gian khác, người đàn ông buồn bực nói: “Đúng là không chịu nổi mà, em sao lại tuyển một tên dobe như vậy vào hệ thống chứ?”

“…”

“Anh đưa sách cho cậu ta, vậy mà cậu ta lại tận dụng kiểu này, không biết trong đầu đến tột cùng là nghĩ cái gì?”

“…”

“Lạt mềm buộc chặt, cậu ta có hiểu hay không thế! Cứ như vậy mà hoàn thành được nhiệm vụ mới lạ.”

“Xem ra anh hiểu rõ lắm nhỉ?”

“…”



Chú thích

(1) Xe đẹp ngựa quý 

(2) Nguyên văn là <玉藕/yù ǒu> Ngọc ngẫu. Ở đây hiểu đơn giản là ví tay nữ chính trắng nõn đẹp như ngó sen á =v= 

(Dành cho bạn nào muốn biết thêm, từ này trích từ một câu trong bài thơ Tử Dạ Ca (Bài hát của nàng Tử Dạ) thuộc Nhạc phủ thi tập của Tử Dạ Đẳng

寝食不相忘, 同坐复俱起. 玉藕金芙蓉, 无称我莲子

Qǐnshí bù xiāng wàng, tóng zuò fù jù qǐ. Yù ǒu jīn fúróng, wú chēng wǒ liánzǐ

Tẩm thực bất tương vong, đồng tọa phục câu khởi. Ngọc ngẫu kim phù dong, vô xưng ngã liên tử

Ta thời thời khắc khắc đều không quên được chàng, vô luận là lúc ăn hay ngủ lẫn lúc ngồi lúc đi. Nhưng mà đóa phù dung xinh đẹp cùng liên ngẫu* kia, cũng không cùng xứng đôi với liên tử** như [ta].

*liên ngẫu: đài sen

**liên tử: hạt sen

Bản dịch nghĩa lấy từ nhà Vong Tình Chi Tuyền, cảm ơn bạn)

(3) Một thế võ như này =)) 

5fbf51a30ad81527e0f081f792032a47_1273050482

(4) Quả táo nhỏ – Chopstick Bro

(5) Nguyên văn là <逗比/dobe> Đậu bỉ, ngôn ngữ mạng TQ, hiểu đơn giản là nói người khác ngu ngốc, đần độn 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play