*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nam thần cực kỳ tức giận, hậu quả —— im như thóc.

Đừng nhìn Cố Cảnh Luật miệng mồm độc địa muốn chết, bình thường không nói nổi với người ta vài câu tốt đẹp, nhưng một khi còn nguyện ý châm chọc chứng tỏ tâm tình vẫn còn tốt, chờ hắn thực sự giận rồi, giống như hiện tại, hắn sẽ chỉ biết dùng một loại phương thức biểu đạt bất mãn của bản thân —— rùng mình.

Vô luận Nhan Vũ ân cần với hắn thế nào, lấy lòng hắn thế nào, Cố Cảnh Luật vẫn một bộ nam thần cao lãnh, dường như ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn Nhan Vũ.

Nhan Vũ rất chi là buồn bực, hậu quả —— cũng im luôn.

Nam thần không quan tâm Nhan Vũ, Nhan Vũ chỉ có thể lặng lẽ nhốt mình trong phòng, ngẩn ngơ nhìn máy tính. Nhan Vũ cảm thấy rất oan ức, anh cũng không muốn làm người dựa vào việc buôn bán trên mạng sống qua ngày, nhưng đây không phải việc anh có thể lựa chọn, anh cũng muốn trở thành cao phú soái chứ bộ! Nhan Vũ có phần nản lòng thoái chí, nhưng anh cũng biết, mục đích mình đi vào thế giới này chính là để tha nam thần từ tiểu thuyết ra, đem về nhà. Cho nên, tất cả những chuyện gây trở ngại cho mục tiêu anh đều phải nhẫn nhịn, nói cách khác, anh nhất định phải vì nam thần mà từ bỏ sự nghiệp của bản thân.

Nhưng mà, thực sự đóng cửa hàng thì anh nuôi sống mình bằng cái gì đây? Một ít tiền thuê nhà kia phỏng chừng chỉ có thể miễn cưỡng đủ để không phải chạy ăn, càng đừng nói đôi khi nam thần còn không trả đúng hạn.

Đỗ Vũ Ninh phát hiện không khí có chút không thích hợp, cô cảm thấy gần đây trong nhà yên tĩnh không ít, cô hỏi Cố Cảnh Luật, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng, hỏi Nhan Vũ, anh chỉ ai oán nhìn cô. Nữ chủ thông minh đương nhiên nhìn ra là Cố Cảnh Luật đơn phương giận dỗi. Vì thế, cô đi vào phòng hắn, ngữ trọng tâm trường nói: “Cảnh Luật, cậu đang làm gì vậy? Mọi người đều sống chung dưới một mái nhà, có mâu thuẫn là chuyện rất bình thường. Tôi nghĩ, Nhan Vũ khẳng định đã nhận lỗi với cậu rồi, cậu tha thứ cho anh ấy đi. Không phải có câu nói thế này sao? Tu trăm năm mới được ngồi chung thuyền, đầu giường cãi nhau cuối giường…” (1)

Cố Cảnh Luật: “…”

Mười giây sau, Đỗ Vũ Ninh bị Cố Cảnh Luật quát cho một trận, ỉu xìu đi ra ngoài.

Nhan Vũ đưa ra một kết luận: Xem ra một khi nam thần tức lên, bất kể nam nữ ở trước mặt hắn cũng đều bị đối xử như nhau hết. Nam thần sẽ không bởi vì thím là gái xinh mà yêu thương thím đâu!

Đối diện với bốn bức tường vài ngày, Nhan Vũ rốt cuộc chịu không nổi, gọi điện mời Lục Khê ăn tối.

Nói thẳng ra chính là chiêu đãi người ta, Nhan Vũ mời khách ở một đại bài đương (2) ven đường, may là Lục Khê cũng sẽ không để ý.

Thân là bạn tốt nhất của Nhan Vũ, Lục Khê vừa nhìn bộ dạng vô hồn kia thì biết ngay anh gặp phải chuyện khó chịu gì.

Lục Khê hỏi: “Sao vậy?”

Nhan Vũ thê thảm nói hai chữ: “Nam thần…”

Lục Khê sửng sốt, ngượng ngùng kêu: “Thì ra tôi là nam thần của anh à, sao không nói sớm…”

Nhan Vũ bĩu môi, “Không phải nói cậu! Lục Khê, tôi quyết định từ bỏ sự nghiệp.”

Lục Khê thế nhưng lại rất bình tĩnh, “Sao vậy, anh không phải muốn làm chuyên gia tình yêu à?”

“Chẳng còn cách nào khác.” Nhan Vũ nói, “Nam thần của tôi ghét bỏ sự nghiệp của tôi.”

“Đợi đã, nam thần của anh rốt cuộc là ai?”

“Này không phải trọng tâm được không!” Nhan Vũ kêu lên thảm thiết, “Nam thần của tôi vốn đối với tôi không có hảo cảm, sau khi biết công việc của tôi lại càng ghét bỏ! Tôi quyết định, vì để có thể thuận lợi theo đuổi nam thần, tôi phải chậu vàng rửa tay, triệt để thay đổi, làm một công việc cương trực, quyết chí làm thanh niên tự cường thời đại mới…”

Lục Khê dùng đũa gõ nhẹ vào trán Nhan Vũ, “Đồ ngốc, đóng cửa hàng rồi thì anh định làm gì?”

“Không biết.” Nhan Vũ thành thật đáp, “Có lẽ là ra ngoài tìm việc đi!”

“Anh cho là dễ tìm việc như vậy chắc! Anh tốt nghiệp nhiều năm như vậy rồi, không phải vừa mới ra trường, lại không có kinh nghiệm công tác, sao có thể dễ dàng tìm được việc. Một thằng đàn ông không có sự nghiệp thì theo đuổi nam thần thế nào!”

Nhan Vũ do dự: “Nhưng mà…”

“Hơn nữa, nghề nghiệp không phân sang hèn. Nếu như nam thần của anh vì nghề nghiệp của anh mà xem thường anh, thì bản thân hắn không xứng được gọi hai tiếng ‘Nam thần’.”

Nhan Vũ có phần kinh ngạc nhìn Lục Khê, “Không ngờ cậu lại biết nói chuyện như vậy.”

“Tôi nói nghiêm túc đấy.” Thái độ của Lục Khê trở nên nghiêm túc, “Anh vốn dĩ không cần phải vì cái tên gọi là nam thần kia mà đi thay đổi bản thân! Cứ là chính anh thì tốt rồi, nam thần chướng mắt anh là mắt hắn có vấn đề!”

Nhan Vũ cười khổ: “Tôi thấy nếu cậu ta có thể coi trọng tôi mới là mắt có vấn đề đấy.”

“Anh không thể mất niềm tin vào bản thân như vậy được!” Lục Khê chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (3), “Tôi thấy anh moe lắm luôn!”

Ngụm coca trong miệng Nhan Vũ bắn phụt ra, ho khan nửa ngày mới dừng lại được, mặt có hơi nóng lên, “Cám ơn cậu, Tiểu Lục.”

Những điều Lục Khê nói khiến Nhan Vũ mất ngủ gần một đêm. Suy đi nghĩ lại, thấy Lục Khê nói cũng không phải không có lý. Anh theo đuổi nam thần, làm tất cả để nam thần có cảm tình với mình, nhưng Nhan Vũ dường như đã quên mất một vấn đề cực kỳ trọng yếu, chỉ cần bản thân anh đủ ưu tú, cho dù không chủ động lấy lòng nam thần, cảm quan của cậu ta với anh cũng không tệ. Nếu như lại vì nam thần mà từ bỏ sự nghiệp, thì rất không tiết tháo, rất không nguyên tắc đi?!

Nghĩ đến đây, Nhan Vũ càng ngủ không nổi, dứt khoát trực tiếp rời giường, thừa dịp trong lòng xúc động, gõ cửa phòng Cố Cảnh Luật.

Cửa vừa mở, Nhan Vũ bèn cố lấy dũng khí nói: “Cậu có thể coi thường tôi, nhưng không thể coi thường sự nghiệp của tôi! Kể cả khi cậu là nam thần, tôi cũng sẽ không bởi vì cậu thích hay không thích mà thay đổi cách sống của bản thân mình!”

Mặt Cố Cảnh Luật lạnh như băng: “Nói xong chưa?”

“Hơ…Rồi.”

Giây tiếp theo, cửa phòng đã bị Cố Cảnh Luật thô bạo đóng sập trước mặt Nhan Vũ, Nhan Vũ ngẩn ra mất vài giây, đành cúi đầu ỉu xìu về phòng.

Xem ra nam thần sẽ không dễ dàng thỏa hiệp rồi, càng đừng nói là tha thứ cho mình, Nhan Vũ không khỏi oán giận Mr.L tại sao không chọn cho mình một bạn trai tốt tính một chút, Cố Cảnh Luật đúng là rất tuấn tú rất khiến người ta yêu thích, vấn đề ở chỗ quá khó tấn công, Nhan Vũ tình nguyện đổi thành một người điều kiện kém hơn một tẹo, nhưng dễ theo đuổi hơn.

Lúc cửa phòng bị một lực lớn đá văng, Nhan Vũ ngồi bật dậy, trên đầu bù xù vểnh lên một đống tóc, khi anh thấy rõ người xông vào phòng là Cố Cảnh Luật thì trợn tròn mắt, “Nam thần cậu…”

Cố Cảnh Luật tức giận đùng đùng, bước về phía Nhan Vũ, không hề nể nang nắm cổ áo người ta xách lên.

“Đồ ngu ngốc nhà anh! Tôi có nói tôi vì anh bán cái gì mà tức giận sao?! Mẹ kiếp, anh không cần tôi đồng ý đã tung ảnh tôi chỉ mặc độc cái underwear lên mạng quảng cáo cho anh, nếu là anh anh chấp nhận được không?! Còn nữa, nghề nghiệp của anh liên quan gì đến tôi! Tôi chịu đựng anh quá đủ rồi, ở chung với anh chỉ số thông minh của tôi cũng bị anh kéo tụt theo rồi! Xin luôn đấy, anh sống tử tế một tí có được không hả.”

“Cố…”

“Đừng gọi tên tôi! Cố Cảnh Luật bị anh làm tức chết rồi, trước mặt anh là hồn phách của cậu ta!”

“…”

Cố Cảnh Luật trút giận xong, thấy trong lòng không còn bực bội như vậy nữa, thẹn quá hóa giận lườm Nhan Vũ một cái, nghênh ngang đi mất.

Nhan Vũ nhìn bóng dáng Cố Cảnh Luật, như có suy nghĩ.

Thì ra nam thần không xem thường nghề nghiệp của anh! Nam thần tức giận chỉ vì anh dùng ảnh nam thần mặc underwear để quảng cáo sao? Như vậy, nam thần là đang…xấu hổ? Emma, nam thần cậu đáng yêu lắm đó có biết không? Tôi nguyện ý sinh hầu tử (4) cho cậu!

Rõ ràng mới rồi vẫn còn nắng, trong chớp mắt đã sắp mưa. Mưa đông lạnh như băng, đáp lên da khiến người ta run rẩy. Đối với loại thời tiết gài hàng người ta này, Nhan Vũ chỉ muốn nói một câu —— đẹp ếu đỡ được!

Nam thần còn một giờ nữa là tan ca, bây giờ anh chính là có thể xuất phát, săn sóc mang ô đến cho nam thần. Nam thần vẫn đang giận anh, hơn nữa độ hảo cảm với Đỗ Vũ Ninh đã lên 25, mà với anh hãy còn dừng lại ở 20. Nhan Vũ tuyệt đối không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào có thể làm tăng độ hảo cảm của nam thần đối với mình.

Nhan Vũ mặc áo khoác, cầm hai cái ô, đang chuẩn bị xuất phát, trong nhà đã xuất hiện một vị khách không mời mà đến.

Đã được một khoảng thời gian kể từ lần gặp Mr.L trước, Nhan Vũ thấy anh ta, hai mắt tỏa sáng, cảm thấy lại có tin tức về sinh hoạt phí tháng sau của mình.

Mr.L như nhìn thấu suy nghĩ của Nhan Vũ, không nể nang đập nát ảo tưởng tốt đẹp trong anh, “Tôi sẽ không mua mấy thứ kia của cậu đâu.”

“L tiên sinh…”

“Lần trước tí thì bị cậu hại chết.” Mr.L biểu tình nghĩ lại còn rùng mình, lập tức chuyển đề tài, “Cậu cùng Cố Cảnh Luật xảy ra vấn đề?”

“Vâng.” Nhan Vũ cúi đầu, “Tôi làm cậu ta giận.”

“Chả có gì ngạc nhiên.” Mr.L chả thèm nể nang nói, “Thế giờ cậu tính làm sao?”

“Đương nhiên là lấy lòng cậu ta, để cậu ta đừng giận nữa. Tôi đang định đi đưa ô cho cậu ta nè!”

“Vậy mới nói, đã đần thì làm gì cũng đần. Chỉ cần nhìn cậu đưa cái gì, tôi biết ngay chuyện chỉ số IQ của cậu thấp là thật.”

Nhan Vũ mất hứng, “Vậy anh có cao kiến gì?”

Mr.L cười cười, đưa cho Nhan Vũ một hộp trà tinh xảo, “Đưa cái này cho Cố Cảnh Luật.”

Nhan Vũ mở hộp ra nhìn, mắt lập tức phát sáng, “Mr.L anh…”

“Theo đuổi người ta cũng phải có phương pháp, tôi thấy cậu bây giờ cũng nắm được một ít rồi, có điều chưa đủ, vẫn còn con đường rất dài phải đi.”

“Anh am hiểu thật đó nha! Thường xuyên theo đuổi người khác hả?”

“…Lượn!”



Chú thích

(1) Đầy đủ là “Bách niên tu đắc đồng thuyền độ, sàng đầu sảo giá sàng vĩ hòa” – biến thể từ câu “Thập niên tu đắc đồng thuyền độ, bách niên tu đắc cộng chẩm miên” – Phật giáo phương đông dùng câu này diễn giải chữ duyên, có nghĩa là: “Phải tu mười năm mới được ngồi chung thuyền, phải tu trăm năm mới được chung chăn gối”. Còn câu của Đỗ Vũ Ninh ý là: Phải tu trăm năm mới được chung thuyền, (vợ chồng) đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành =)))) 

(2) Đại bài đương ở TQ dù là thành phố lớn, nhỏ hay vừa đều có thể gặp được, không phân biệt là nơi phồn hoa phát đạt hay nghèo khó lạc hậu, có người TQ sẽ có đại bài đương. Đại bài đương phần lớn tập hợp những món bình dân, xếp thành một hàng dài. Dễ thấy nhất là quầy hàng có bếp lửa bập bùng và nồi niêu xoong chảo, bên cạnh đặt một chiếc bàn dài, gia vị, thức ăn, chén đũa xếp lần lượt theo thứ tự, bàn ăn là loại bàn nhựa gập đơn giản, bài trí bên cạnh đường lớn, có nhu cầu gọi đồ ăn hay ra ngoài ăn cũng có thể dễ dàng gặp được 

2722425974763052374

(3) Chỉ việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn 

(4) <猴子/hóu zi> hầu tử = hài tử <孩子/hái zi> cách nói đồng âm của các bạn trẻ TQ 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play