Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Cảm giác trong kịch bản rốt cuộc cũng chẳng tìm được, bánh ngọt cũng chẳng có làm luôn. Thẩm Thư Kiệt ngày hôm sau liền lưu lại một bàn yến tiệc bông cải xanh, sau đó liền kéo hành lý tiến vào đoàn kịch.

Cuộc sống của đoàn kịch vẫn như trước, cậu cùng Tôn Hành Mạo quen biết, trên mặt hợp tác không có gì trở ngại, Tôn đạo cố ý mang theo cậu, phương diện diễn xuất cũng sẽ đặc biệt chỉ bảo, bộ phim này đối với cậu không quá khó khăn, rất nhiều cảnh làm đồ ngọt còn có thể giản lược bớt chuyện đi tìm nhân viên chuyên nghiệp khác.

Lấy xong bối cảnh cần thiết, cậu liền mượn đoàn kịch một cái lò nướng, đem bánh ngọt nướng xong phân ra cho mọi người. Nữ chủ vì giữ vóc dáng mỗi ngày đều chỉ ăn cải trắng luộc, nhìn thấy cậu thỉnh thoảng tặng bánh ngọt nhỏ, ánh mắt xám ngắt đói khát: “Tiểu Thẩm, cậu đừng có mà dụ tôi.”

Thẩm Thư Kiệt cười tủm tỉm mà đưa một khối bánh nhỏ cho cô: “Thi thoảng ăn một chút cũng không sao đâu ha?”

“Có sao đó! Loại đồ ăn này quả thật là thiên địch của diễn viên nữ!” Ngoài miệng nói như vậy nhưng vẫn là tiếp nhận bánh ngọt cậu đưa qua, sau đó còn lấy điện thoại ra cười tươi như hoa mà chụp lại, chụp xong tỏ vẻ cầu xin đăng weibo: @Thẩm Thư Kiệt, bánh ngọt đặc biệt ngọt, cảm ơn ông chủ Thẩm.

Thẩm Thư Kiệt bị động tác liên tiếp này của cô chọc cho cười ra tiếng: “Ăn một chút cũng không có việc gì đâu, tôi cũng không phải bỏ rất nhiều đường.”

Nữ chủ mặt mày thanh tú cũng nhăn lại, rối rắm nửa ngày vẫn là nhịn không được cắn một miếng nhỏ, sau đó vẻ mặt ‘xong đời’ mà đưa cho trợ lý: “Cái này mà không ngọt.”

“Thật ngọt sao? Tôi ở nhà làm so với mấy cái này còn ngọt hơn.” Nói xong lại đưa qua cho cô một ly nước: “Ở nhà làm thành thói quen, có chút nắm giữ không tốt khẩu vị của đại chúng.”

Nữ chủ đáy mắt loé ra tinh quang, nhanh chóng ngửi thấy mùi nhiều chuyện: “Người đó không phải là khẩu vị đại chúng sao??”

Vấn đề này hỏi ra cũng khiến Thẩm Thư Kiệt sửng sốt, cậu hơi nghiêng đầu suy nghĩ vài giây, có chút không xác định được trả lời: “Người yêu?”

“Ha ha ha không lẽ là đơn phương yêu mến?”

Cậu tự hỏi vài giây, trong mắt loé ra một tia giảo hoạt không dễ nhận ra: “Tôi cảm thấy, cũng có thể không phải là đơn phương yêu mến.”

Nữ chủ buông ly nước xuống, cho cậu một cái ánh mắt lát nữa nói tiếp, hoá trang chuẩn bị quay phim. Đám người đi rồi, Thẩm Thư Kiệt mới lấy điện thoại ra bỏ một điểm cộng vào @ cậu mới nãy trên weibo, cân nhắc có nên bình luận chút gì đó hay không, bỗng dưng lại nhìn thấy một cái ID quen thuộc.

“Nữu Nữu càng ngày càng đẹp hơn nữa rồi!! Siêu đẹp luôn!!”

“Bánh ngọt kia là của Thư Thư làm sao?”

“Hôn Nữu Nữu duyên dáng của tôi, hẳn là của Thư Thư làm, trước đó cậu ấy ở chỗ miến của mình có nói bản thân mình biết làm bánh ngọt mà.”

“Tôi vẫn nghĩ Thẩm Thư Kiệt là người đẹp có tâm cơ, không nghĩ tới cư nhiên lại là người hiền lành nhân thê a?”

Nhìn trộm bà xã nhà người khác thật đáng ghét: ăn sẽ béo.

“Cho một điểm cộng, quả nhiên lại gặp được bà xã nhỏ.”

“Ha ha ha ha ha ha lần này tôi gác trạm ở đây, bà xã nhỏ không cần phải cố gắng.”

“@Nhìn trộm bà xã nhà người khác thật đáng ghét —, Nữu Nữu nhà chúng tôi trời sinh lệ chất ăn gì cũng không béo nhá! Ăn không được bánh ngọt nên gato phải không, có phải vì vậy mới ở trong này tạt axit người khác không hả?!”

“Ha ha ha ha ha ha hoà thuận thì phát tài hoà thuận thì phát tài, ôm Thư Thư bỏ chạy, thuận tiện kéo thêm bà xã nhỏ, ở trong nhà của mình làm loạn được rồi, không cần phải ra ngoài doạ người.”

“Lầu trên dừng lại!! Không cần ở bên ngoài thừa nhận bả là fan nhà chúng ta!!”

Quay diễn tiến hành được hơn một nửa, Thẩm Thư Kiệt cùng Tôn Hành Mạo xin phép một ngày nghỉ, Tôn đạo đối với cậu khoan dung, cũng không hỏi gì mà trực tiếp thả người, chỉ cần ngày hôm sau đúng hạn trở về không làm chậm trễ quá trình quay phim là được. Cậu tính toán một chút thời gian, quyết định mua vé máy bay buổi sáng trở về.

Trời sẩm tối, điện thoại trong phòng khác đột nhiên vang lên, quản gia tiếp nhận ngữ khí cung kính chào hỏi, sau đó cầm điện thoại lên lầu đi đến thư phòng: “Thiếu gia, là điện thoại của lão tiên sinh.”

Giang Hạo Phong buông văn kiện trong tay tiếp nhận điện thoại, thanh âm trầm ổn nói: “Ông nội.”

“Dạ, sẽ ăn, ngài cũng chú ý thân thể.”

Cúp điện thoại xong quản gia lại đi tới phòng bếp thông báo cho dì Vương: “Không cần chuẩn bị gì đặc biệt, một bát mì trường thọ là được rồi.”

Trời mưa một ngày, mấy tiếng trước mới chịu ngừng, Giang thiếu gia ngồi một chốc, buông văn kiện trên tay đi tới bên cửa sổ, y nhìn sắc trời đã ngả sang màu hồng cam, cảm thấy cực kì giống một mạt e lệ của người nào đó, nghĩ như vậy, vốn là biểu tình lãnh ngạnh nháy mắt liền ôn hoà lại, khoé miệng cũng giơ lên một chút đến khó có thể nhận ra. Không biết là đứng bao lâu, trước sân vắng vẻ, đột nhiên có một người xuất hiện, người nọ cầm trong tay một bó hoa tươi vội vàng chạy vào.

Giang Hạo Phong sửng sốt vài giây, mạnh mẽ xoay người lao ra khỏi cửa, tim y đập nhanh như trống dồn, đáy mắt thâm thuý hiện lên một tia ánh sáng, tựa như biển sao trong màn đêm.

Mưa to làm cho chuyến bay trễ thành sáu giờ, Thẩm Thư Kiệt vốn định về sớm chuẩn bị một chút bánh ngọt, nhưng nhìn thời gian hẳn là không kịp nữa rồi, cậu cầm hoa trong tay, trong lòng có chút khẩn trương, ngày hôm nay, không biết Giang Hạo Phong có ở nhà không nữa. Nếu ở nhà, nhìn thấy chính mình có thể kinh hỉ hay không? Cậu ở trong sân chạy cũng chậm lại, càng tới gần, tim lại càng đập nhanh hơn. Thẳng cho đến khi đứng ở trước cửa do dự một hồi, rốt cuộc hạ xuống quyết tâm đẩy cửa ra, cửa lại bỗng nhiên mạnh mẽ mở ra một cái.

Cậu hoảng hồn, sau vài giây phản ứng mới nhìn rõ được vẻ mặt nghiêm túc của Giang Hạo Phong. Bốn mắt nhìn nhau một hồi, cậu đột nhiên nhếch miệng lên, giơ hoa tươi lên đặt vào trong lòng ngực Giang Hạo Phong, sau đó ghé tới bên tai y cười ra tiếng: “Giang Hạo Phong, sinh nhật vui vẻ a.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play